Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 122: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Thiên Y
Triển Mộ kéo cô đến dưới thân, nhân tiện sờ lên bên trên chân còn lành lặn khác, ngón tay thô ráp không ngừng cọ sát ở bên trên.
Da đầu Thương Lam run lên một hồi, mồ hôi lấm tấm ở trên trán, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Cô căng thẳng nhìn động tác của anh, cả người như bị điểm huyệt, cứng ngắc không thể nhúc nhích.
“Triển…. Triển ca ca….” Lời của cô mang theo âm thanh run run: “Tôi…. Về sau tất cả tôi đều nghe theo anh, cũng…. Không bao giờ chạy nữa, cầu xin anh tha cho tôi đi….”
Bắp chân không ngừng run lên trong tay của anh, cô không khống chế được mình. Với người đàn ông tính khí thất thường này, trong lòng Thương Lam cảm thấy sợ, nếu như có thể, cô sẽ không chút do dự mà chạy trốn….
Mà chút tâm tư của cô cũng hiện rõ ràng trong mắt.
Triển Mộ khé nhếch môi mỏng, đôi tay đang di chuyển trên đầu gối đột nhiên hướng xuống dưới, sau đó cách một lớp da thịt, mạnh mẽ bóp chặt lấy bắp chân của cô.
“Nếu như em đã nói như thế, vậy thì cái chân này có giữ lại hay không cũng không liên quan gì nữa, không phải sao?”
Anh vừa cười vừa đè xuống đôi chân của cô.
Thậm chí Thương Lam không kịp phản ứng đã bị cơn đau nhói truyền đến từ đùi đến mức suýt ngất đi. Triển Mộ xuất thân là côn đồ, trong lòng anh là sự tàn nhẫn, nếu như đã nổi điên rồi thì không gì là không dám làm.
Giống như hiện tại.
Đôi mắt Thương Lam đã cạn khô, dù có đau nữa cũng không thể rơi nước mắt.
“ĐỒ ĐIÊN…. Cứu mạng…… Cứu mạng……” Cô yếu đuối hô lên, âm thanh vụn vỡ vang vọng quanh quẩn ở trong nhà.
Không nhịn được nhắm mắt lại, trong lòng cô tràn đầy sự chua xót. Nếu như cô không phải con gái nhà họ Thương, nếu như bọn họ không biết nhau từ đầu….
“Triển Mộ! Tôi hận anh, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh…. Anh phải xuống Địa ngục, ác ma, biến thái……”
Xuống Địa ngục sao?
Triển Mộ dừng động tác trong tay, nhìn vào ánh mắt cô, khẽ nhếch môi: “Tôi không dám cầu xin sau khi chết, nhưng nếu trời cao trả em lại cho tôi, như vậy dù là ai cũng không thể nào ngăn cản được….” Anh nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Thương Lam, tôi chỉ muốn em cả đời này.”
Thương Lam níu lấy thảm lông dê dưới người, bởi vì anh buông tay khiến cho cô thở phào một hơi. Cô nhẹ nhàng lắc đàu không thể tiếp nhận. Người đàn ông này rất ích kỷ, chỉ vì muốn thoả mãn dục vọng của bản thân mà có thể mạnh mẽ chiếm đoạt, tổn thương người khác, anh nói “Yêu” cũng chỉ là giành cho mình anh thôi!
“Tha thứ cho tôi.” Anh đến gần dịu dàng hôn môi của cô, chống lại ánh mắt của anh, nhất thời tim Thương Lam đập mạnh và loạn nhịp, ngạc nhiên mà quên đi phản kháng.
Vô dụng, bàng hoàng, bi thương……
Cô không dám tin, trong mắt Triển Mộ lại có thể xuất hiện tình cảm xa lạ như vậy. Ánh mắt anh nhìn cô không còn hiện vẻ lạnh nhạt thường ngày, hiện tại lại giống như một đứa trẻ bị lạc đường, trong mắt đầy tràn hi vọng.
“Tôi không muốn đợi một người thêm mười năm.”
Thật ra thì chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là không biết đợi đến khi nào….
Anh có thể chờ cô đến mười năm nhưng không có nghĩa là có thể chờ một người khác như vậy. Nếu lần ngày buông tay, khi quay lại sẽ để vuột mất cô vĩnh viễn….
Đột nhiên thấy đau đờn, Thương Lam cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, không suy nghĩ nhiều mà vung về phía anh.
Lưỡi dao sắc bén cắt qua tay áo anh, từng giọt máu đỏ thẫm chảy xuống khuỷu tay.
Triển Mộ đành thu tay mình lại, anh nhìn cánh tay bị thương của mình và ánh mắt trợn tròn của Thương Lam vì bị hoảng sợ. Nếu như không phải vừa rồi mình né nhanh, như vậy thì nơi bị cắt có lẽ sẽ biến thành cổ họng của anh.
Nghĩ tới đây sắc mặt Triển Mộ lập tức tối sầm, ánh mắt hung ác nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trong lòng Thương Lam run lên, nắm chuôi dao tay không ngừng phát run. Mặc dù cô sợ nhưng không thể tỏ ra yếu thế vào lúc này được. Triển Mộ đã điên rồi, nếu còn sống chung một chỗ với anh thì người bị thương sẽ chỉ là mình.
“Đưa con dao cho tôi.” Anh lạnh lùng nói.
Thương Lam kinh hoảng lắc đầu, cơ thể từ từ lui về phía sau, tay giữ con dao càng chặt thêm.
Máu tươi chậm rãi rơi xuống theo cánh tay và nhịp bước của anh, từng giọt máu nhỏ trên mặt đất. càng tôn lên sự lạnh lẽo toát ra từ khuôn mặt người đàn ông như ác quỷ mới bước ra từ địa ngục….
Thương Lam nén xuống iếng thét chói tai trong miệng, sắc mặt trở nên xám xịt. Cô cắn môi thật chặt, liều mạng nhắc nhở mình, không thể sợ, không thể sợ….
“Anh mở cửa ra trước!” Đột nhiên, mũi dao vốn hướng về phía anh liền bị cô chuyển sang đè cổ của mình.
Sắc mặt Triển Mộ liền thay
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!