Trùng Sinh Chờ Em Lớn - Chương 4: Chuyện cũ và lời nói ngông cuồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Trùng Sinh Chờ Em Lớn


Chương 4: Chuyện cũ và lời nói ngông cuồng


Edit: Witch _ Fair Play Team

Nhà của Hứa Đình Sinh ở một vùng nông thôn ngoại thành, cũng giống như đại đa số đứa trẻ nông thôn đang học tại trung học Lệ Bắc khác, anh là học sinh nội trú.

Anh hoài niệm về rất nhiều năm trước cũng đã từng nằm trong phòng ngủ nhỏ giọng trò chuyện. Hai tay Hứa Đình Sinh đặt sau ót, trong bóng tối trơ mắt nhìn trần nhà, lắng nghe một vài câu chuyện của mình.

Ví dụ như Hoàng Á Minh nói:

– Bây giờ em gái lớp dưới kia cả ngày đều lăn lộn một chỗ với đám lưu manh.

Hứa Đình Sinh suy nghĩ một chút lại hỏi:

– Người nào?

Hoàng Á Minh nhảy dựng lên, nói:

– Tao khinh, mày cũng quá bạc tình rồi. Là học sinh cấp hai mới chuyển cấp đã chặn đường chúng ta trong ngày khai giảng ấy. Tên là gì ấy nhỉ?… Quên rồi, chỉ hỏi là mày còn nhớ em ấy không thôi.

Tiếng nói hơi lớn, từ bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa của lão Diêu, quản lý ký túc, ông ta lớn tiếng hét:

– Còn ầm ĩ nữa ông đây phóng hỏa đốt hết chúng mày đấy.

Sau đó từng tiếng bật lửa vang lên “xoẹt xoẹt” khiến cho người trong ký túc xá đều sởn hết gai óc.

Lão Diêu lớn lên nhìn như Hỏa Vân Tà Thần, chỉ là lúc này món công phu này còn chưa công chiếu, nên cũng không ai phát hiện ra điều này. Ông ấy yêu thích mang theo một vò Đại Nha đi kiểm tra giờ ngủ. Trong vò kia chứa đầy một loại rượu nồng độ cao, vừa uống vừa kiểm tra, chất lỏng màu xanh nhạt chảy xuống dạ dày, chất giọng theo đó cũng cao hơn.

Lão Diêu uống rượu say sẽ đi tuần tra suốt cả đêm, cái gì cũng nói được, mà đã nói thì nhất định làm được.

Lãnh đạo trường học đã sớm muốn sa thải ông ấy, nhưng ông ấy lại vắt dây tự treo cổ trước cửa phòng hiệu trưởng, sau đó thì được giữ lại.

Hứa Đình Sinh nhớ lại, vào đêm tốt nghiệp cấp ba, anh và Hoàng Á Minh từng ném một dây pháo vào phòng trực ban.

Ngoài cửa không còn động tĩnh, Hoàng Á Minh nhanh nhẹn đứng dậy, từ chiếc giường đối diện ném cho Hứa Đình Sinh một điếu thuốc, nói:

– Lợi Quần, hôm nay mua ở căng tin hai điếu… Mày nghĩ đếnc huyện đó chưa? Nhúng tay vào hay mặc kệ?

Hứa Đình Sinh nhớ lại, quả thật khi ấy căng tin trong trường học có bán thuốc. Nghe nói ông chủ là thân thích của hiệu trưởng, thầy Biên hút thuốc rất nhiều, thế nên căng tin được bán thuốc trắng trợn. Kiếp trước, Hứa Đình Sinh nghiện thuốc lá, một ngày hút hết một bao. Sau khi sống lại, cơ thể tựa như đã thoát khỏi thèm muốn với nicotin, đã nhiều ngày rồi nhưng lại không hề nghĩ đến rút một điếu nào.

Hứa Đình Sinh muốn lấy bật lửa, châm điếu thuốc đầu tiên sau khi mình sống lại.

Lúc Hoàng Á Minh ném bật lửa sang còn hỏi, của mày đâu? Hứa Đình Sinh nói rằng anh không tìm thấy. Anh thật sự không tìm thấy. Liệu bạn có thể tìm thấy chiếc bật lửa mà mình đã giấu mười mấy năm trước không?

Thời điểm này có tin đồn rằng hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến chức năng sinh lý, lời đồn này tung ra khiến cho các nam sinh khủng hoảng không ít. Hứa Đình Sinh và Hoàng Á Minh cũng từng lén lút thảo luận qua chuyện này, nhưng Hoàng Á Minh chẳng hề để ý, nói:

– Không sao, vừa vặn tao quá mạnh mẽ.

Sự thật chứng minh anh ta đã đúng. Kiếp trước, Hứa Đình Sinh nhìn anh ta kết hôn, một phát liền trúng mục tiêu, có con mới kết hôn. Nếu như bạn đã từng nhìn thấy bộ dạng ba mươi tuổi, đã làm cha của một đứa trẻ, bây giờ lại được nhìn lại bộ dạng mười chín tuổi, còn dáng vẻ cà lơ phất phờ của người kia, sẽ cảm thấy rất thần kỳ.

Hoàng Á Minh còn nói:

– Rốt cuộc thì mày nghĩ xong chưa?

Rốt cuộc Hứa Đình Sinh cũng bắt đầu nghĩ đến cô bé kia. Trong lúc học cấp hai anh đã từng yêu sớm một lần. Mà cô bé kia là một đứa trẻ nông thôn khá ngây thơ, thuần khiết. Mang đồng phục nhưng cũng thể hiện được đường nét cơ thể, đủ chứng minh tướng mạo của cô bé xuất chúng cỡ nào. Cô bé kia bé hơn Hứa Đình Sinh một lớp, hai người đã từng hứa hẹn sẽ bắt đầu yêu đương ở trường cấp ba. Khi đó, bọn họ đều cảm thấy học sinh cấp hai còn quá bé, mà lên cấp ba thì cũng được xem là trưởng thành rồi.

Hứa Đình Sinh lên cấp ba rước một năm, ban đầu bọn họ còn trao đổi thư từ qua lại, về sau, Hứa Đình Sinh rơi vào “lưới tình” với một nữ sinh cá tính, nên không trả lời thư từ của cô bé kia nữa.

Cô bé viết mấy bức thư nhưng không được đáp trả, liền không viết tiếp nữa.

Về sau, bé ấy cũng có đến trung học Lệ Bắc, vào ngày khai giảng đầu tiên cô bé đã chặn đường Hứa Đình Sinh, đôi mắt ầng ậc nước, cắn chặt môi nói:

– Hứa Đình Sinh anh còn nhớ em không?

Lúc ấy, Hứa Đình Sinh đang mê mẩn bạn nữ tóc ngắn nhu mì bên cạnh nên đáp vội:

– Thật ngại quá, không nhớ.

Bây giờ cô bé ấy đang qua lại với đám lưu manh sao? Hứa Đình Sinh suy nghĩ một chút, lại nói với Hoàng Á Minh:

– Không cần lo lắng, hai lần thi thử em ấy đều đạt 60 điểm, về sau có thể thi đỗ đại học Tiệm Hải.

Kiếp trước, Hứa Đình Sinh cũng từng gặp lại cô bé ấy một lần. Sau nhiều năm bất ngờ gặp lại nhau là trong lễ thành hôn của một người em họ bà con xa. Lúc ấy, cô bé kia là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp đại học Tiệm Hải, hơn nữa còn là cô dâu trong hôn lễ ấy.

Tiệm Hải là trường đại học xếp thứ năm trong toàn nước. Hai người bọn họ kết hôn, chú rể có tiền tài tướng mạo tuấn tú, cô dâu cũng xinh đẹp động lòng người. Hết thảy đều tốt đẹp, chẳng có gì phải lo lắng cả.

Đúng rồi, Hứa Đình Sinh còn nhớ tên của cô gái ấy đấy, là Ngô Nguyệt Vi.

Hoàng Á Minh nói:

– Bà nó, mày thật là máu lạnh… Xem ra mày thật sự quyết một lòng với Diêu Nhu rồi. Tao thấy bên phía em ấy cũng không khác gì, mày quyết định bắt đầu ngay bây giờ hay là đợi sau khi vào đại học?

Thế nên Hứa Đình Sinh lại nhớ đến Diêu Nhu. Đó là một nữ sinh rất có cá tính. Mà nam sinh cũng có giai đoạn khá kỳ quái, nên bị mẫu con gái kia hấp dẫn.

Hứa Đình Sinh bây giờ kỳ thật là Hứa Đình Sinh đã 31 tuổi, mẫu hình tượng này không còn là kiểu anh thích nữa, anh nói:

– Cô nàng kia xem như cùng giới tính với chúng ta, đều là đàn ông, không ngực không mông, tao không thích.

Hoàng Á Minh như mắc phải xương cá, câm nín mất nửa ngày mới nói:

– Thật sự rút lui? Mày nửa vời với người ta như thế không tốt sao? Được rồi, đột nhiên phát hiện mày ra ngoài một chuyến thôi nhưng thật kỳ quái. Ngủ.

Sống lưng Hứa Đình Sinh mát lạnh, tự nhủ rằng: “Về sau nói chuyện hay làm gì cũng phải cẩn thận, thay đổi nhiều quá, tuy không biết người khác có biết hay không, nhưng lòng người rất đáng sợ.”

Đương nhiên Hứa Đình Sinh không cho rằng Hoàng Á Minh và Phó Thành sẽ hại mình, cha mẹ và em gái cũng sẽ không hại anh. Nhưng anh luôn tin vào câu nói này: Nếu như bạn thật sự yêu người thân, bạn bè của bạn cũng đừng giao vật chí mạng cho bọn họ.

Giống như bây giờ bạn có một khẩu súng, khi tất yếu có thể dùng để bảo vệ cho người thân bạn bè, nhưng bạn cũng không cần phải đưa súng của mình cho bọn họ xem. Càng không nên giao súng cho họ… Nếu đưa có thể sẽ vừa hại người vừa hại mình.

Thứ Hứa Đình Sinh có không chỉ là súng mà nó còn đáng sợ hơn cả bom nguyên tử.

******

Tan học sớm, Hoàng Á Minh tay trong tay với bạn gái Đàm Thanh Linh rời đi, lúc này hai bọn họ vừa mới đến với nhau.

Hứa Đình Sinh biết rõ, cuối cùng thì hai người bọn họ cũng không đi hết đoạn đường với nhau. Sau khi Đàm Thanh Linh đến phương Bắc học đại học, chẳng bao lâu đã đá văng Hoàng Á Minh. Mà Hoàng Á Minh thì tình cũ khó quên, bởi vì thế mà đã đau khổ chán chường một đoạn thời gian dài.

Thậm chí rất nhiều năm sau, trong lúc uống say Hoàng Á Minh còn gọi tên Đàm Thanh Linh, nói rằng, Đàm Thanh Linh, em là người cả đời này anh yêu nhất. A… a… a… Anh rất nhớ em.

Nhưng Hứa Đình Sinh cũng không có ý định phá hỏng hay khuyên bảo gì. Xem như để mọi chuyện phát triển giống như kiếp trước đi, vậy thì sao chứ? Không phải tình yêu học sinh là thứ đáng lưu luyến nhất sao? Tổn thương, tê tái tâm can thì sao? Nhiều chuyện tình tốt đẹp, rất nhiều năm sau, lòng người ta thay đổi cũng chẳng còn mảy may rung động. Nhưng bạn sẽ phát hiện, kỳ thật đau xót cũng là một ký ức đáng nhớ.

Phó Thành là thông giáo sinh, giờ ăn mới đến.

Thế nên Hứa Đình Sinh một mình đến nhà ăn.

Khu vực căng tin của trung học Lệ Bắc vừa mới được xây dựng. Từ lầu dạy học cho đến nhà ăn còn chưa được đổ bê tông, chỉ rải cát đá, đi lại nghe tiếng sào sạt.

Hứa Đình Sinh thẳng một đường đi đến, càng ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía anh.

– Mười lăm phút đầu giờ sáng nay chủ nhiệm lớp bảy có nhắc đến hắn.

– Nói cái gì?

– Hắn ở văn phòng giáo viên nói tháng sau thi thử nhất định lọt tốp 20. Nên vào đầu giờ chủ nhiệm lớp bảy có nói, có người không thèm đặt lớp trọng điểm chúng ta vào trong mắt, cố gắng mà học tập, đừng để người ngoài xem thường.

– Ồ. Thật trâu bò… Hắn là ai? Ở lớp nào?

– Hứa Đình Sinh lớp mười, bình thường ở trong lớp cũng chỉ xếp thứ 20, 30, trong toàn khối cũng hơn 140, không biết tại sao đột nhiên khẩu khí lại lớn thế.

– Người khoa Văn mình cũng không biết nhiều.

– Thế giới lớn như vậy, em muốn đi nhìn xem.

– Hóa ra là hắn, người này thật chịu chơi.

Hứa Đình Sinh thật không thể ngờ rằng, quả pháo đầu tiên sau khi anh sống lại lại được ném ra tùy ý như thế. Kỳ thật, lúc ấy anh bị thầy Chu làm cho cảm động, sau nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, cho đến khi bản thân trở thành giáo viên anh mới thật sự  hiểu được. Ở kiếp trước lúc Hứa Đình Sinh làm chủ nhiệm, thích nhất là gọi điện kể chuyện với thầy Chu. Anh cũng biết mình chẳng làm được điều gì to tát cả.

Thầy Chu nói tất cả dựa vào nghĩa khí, thế nên Hứa Đình Sinh muốn an ủi thầy Chu một chút, giành một chút tiếng nói cho thầy.

Về phần thầy Trương, Trương Tú Vân chủ nhiệm lớp bảy. Hứa Đình Sinh biết rõ bà ấy là người hiếu thắng, nên quan hệ với các giáo viên khác không được tốt, nhưng bà ấy cũng không phải người xấu. Kiếp trước, sau khi điểm văn của Hứa Đình Sinh bất ngờ tăng vọt, bà ấy đã đứng chờ anh trước cửa phòng học, mời anh đến lớp bảy trao đổi với mọi người về phương pháp học tập.

Đây là một người ngoại trừ tính tình có chút hiếu thắng ra thì chẳng có gì xấu cả, một lòng một dạ nghĩ cho học sinh. Sở dĩ bà công bố lời nói này của Hứa Đình Sinh trước lớp bảy, hơn phân nửa là để khích lệ các học sinh của mình thêm nỗ lực mà học tập thôi.

Nhưng bất kể như thế nào thì bà ấy cũng đã làm cho Hứa Đình Sinh tức nước vỡ bờ rồi.

Hứa Đình Sinh tính toán một chút, cảm thấy nơi này cũng không thể tính là Lương Sơn, cũng không hiểm ác bằng, nhưng nếu như bản thân bị đẩy ra thì không thể mò về nữa.

Ở trong nhà ăn vừa quen thuộc và lạ lẫm, Hứa Đình Sinh gọi một phần bánh phở, ỷ vào gương mặt mà làm nũng cho bà dì ở nhà ăn cho hơn nửa bát tương trấp, sau đó anh tìm đến một cái ghế trống ngồi xuống.

Một bạn học khá quen thuộc, dù cảm thấy quen thuộc nhưng Hứa Đình Sinh cũng không thể nhớ rõ là ai bỗng bước đến hỏi han.

– Đình Sinh, bạn thật sự nói thi thử sẽ lọt tốp 20 sao?

– Đúng thế.

– Mình khinh, bạn cũng quá ngu rồi, cứ âm thầm đặt mục tiêu là tốt rồi, nói ra nhưng không đạt được thì…

– Là thi toàn quốc đấy.

….

Câu hỏi nhiều người Hứa Đình Sinh sẽ lôi cả Hoàng Á Minh và Phó Thành vào, nói bọn họ cũng đã nói rồi, ít nhất phải lọt tốp 50. Cái này thật sự nói dối được, bởi vì thành tích bây giờ của họ còn kém Hứa Đình Sinh một chút.

Diêu Nhu bưng hai chén thịt nạc ngồi xuống vị trí đối diện với Hứa Đình Sinh. Cô mang một áo sơ mi ô vuông màu đỏ đen, quần jean bó sát xắn ống, để lộ cổ chân trắng nõn. Tay áo cũng tùy ý kéo lên, tóc ngắn thỉnh thoảng còn hất qua hất lại.

Hứa Đình Sinh nhìn người mà kiếp trước mình đã từng thích hơn hai năm. Diêu Nhu thật sự là một cô bé rất xinh xắn, gương mặt thanh tú, nếu như cô bé duỗi tóc thẳng, kéo dài một chút nhất định sẽ nổi tiếng, chỉ là bây giờ còn chưa lưu hành kiểu tóc này.

Ở kiếp này, bọn họ đã định trước sẽ không còn xuất hiện chung nữa rồi. Hứa Đình Sinh nhìn Diêu Nhu cảm thấy có chút kỳ lạ, chỉ cười xấu hổ.

Anh đã quên mất, lúc trước, chính anh đã thổ lộ rất rõ ràng, mà Diêu Nhu cũng gật đầu nói: Mình đồng ý. Nhưng cô ấy đâu biết rằng, anh đã đột nhiên thay lòng đổi dạ rồi.

– Ăn cháo đi.

Diêu Nhu đẩy đến một bát cháo thịt nạc, tuy rằng cô nàng khá nam tính, nhưng kỳ thật dáng người cũng khá mảnh khảnh, bát cháo này là cô bé mua cho Hứa Đình Sinh.

– Đủ no rồi. – Hứa Đình Sinh lắc đầu.

– Vậy thì vứt đi. – Diêu Nhu dứt khoát vẫy tay, lại hết sức thân mật vỗ vỗ vai Hứa Đình Sinh, thấp giọng nói: 

– Mình biết rõ bạn nói như vậy là vì cái gì, bạn muốn ép mình dốc sưng liều mạng phải không?

– Hử? – Hứa Đình Sinh không hiểu.

– Lần trước mình nói bạn lười biếng không đổi được. Chuyện đó… Không có ác ý gì đâu. Bất quá bạn lại cố ý nói ra một câu khiến mình không có đường lui như thế, để cho mình không thể không dốc sức liều mạng mà cố gắng… Mình không ngờ dến nhưng cảm thấy rất tốt, rất bội phục.

Nói xong lời này, thấy Hứa Đình Sinh không đáp lời, Diêu Nhu cũng không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu húp cháo. Rất hiếm khi bày ra bộ dạng cô học trò nhỏ thẹn thùng đỏ mặt như vậy. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Đình Sinh, sau đó lại bối rối cúi đầu.

Hứa Đình Sinh chợt cảm thấy không ổn.

Diệu Nhu ăn xong cháo thì đứng dậy, do dự một lúc lại hờn dỗi giẫm mạnh chân:

– Chuyện đó… Mình đồng ý rồi, đợi thi đại học xong… Chúng ta… Chúng ta sẽ yê đương. Thế giới lớn như vậy, mình muốn thưởng thức với bạn.

Thế giới lớn như vậy, mình muốn thưởng thức với bạn… Thiếu chút nữa Hứa Đình Sinh đã rớt cằm vào bát cháo rồi. Kiếp trước, rõ ràng là sau khi tiệc tối tốt nghiệp kết thúc, bản thân anh uống rượu say khóc lóc om sòm, xấu hổ thổ lộ Diêu Nhu mới đồng ý đấy.

Như thế nào cô ấy lại nói trước?

– Không phải là sau khi tốt nghiệp mới đồng ý sao? – Hứa Đình Sinh bất ngờ thốt lên.

– Không phải là bạn nói sao? Bây giờ đồng ý, bạn mới có thể chuyên tâm học tập, cũng có động lực hơn.

Diêu Nhu cắn môi ủy khuất, trừng mắt với Hứa Đình Sinh, đỏ mặt rời đi.

Hứa Đình Sinh suýt bị bản thân “khi đó” làm cho không chịu nổi, rất buồn nôn.

Còn nữa, làm sao bây giờ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN