Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 4: Tỉnh lại
Editor: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn
“Sư phụ, tiểu cô nương kia thế nào rồi?” Quỷ Ngũ giữ chặt Quỷ Y Tử đang từ trong nhà đi ra, vội vàng hỏi.
Các sư huynh đệ khác mặc dù không biểu hiện rõ ràng như Quỷ Ngũ, nhưng lo lắng trong mắt xác thực là chân thật. Nữ hài gặp phải chuyện thái quá làm cho người ta đau lòng, hơn nữa lớn lên giống như tiểu tiên đồng, vừa nhìn chính là tiểu hài tử khiến người ta thương yêu, không trách được các sư huynh đệ đều yêu thích.
“Mạng đã được cứu, nhưng sau này mỗi tháng đều bị đau tim.” Quỷ Y Tử cảm khái nói, không biết cứu nữ oa này là đúng hay sai, dù sao đau nhức từ trái tim cơ hồ không có người nào có thể chịu đựng được, huống chi còn là tiểu hài tử mới có mấy tuổi?
“A, tại sao có thể như vậy?” Quỷ Ngũ thương tâm nói, tiểu muội muội trong phòng thật đáng thương.
Quỷ Y Tử nhìn mấy đệ tử, Quỷ Nhất, năm nay mười tám tuổi, làn da rất trắng, lần đầu tiên nhìn thấy hắn sẽ có cảm giác giống như một thư sinh suy yếu, hiền lành lịch sự.
Quỷ Nhị, năm nay mười lăm tuổi, lớn lên rất là khỏe mạnh, cũng là người có cá tính dễ xúc động và táo bạo.
Quỷ Tam và Quỷ Nhị lớn lên bình thường, tướng mạo tinh xảo, ngũ quan rõ ràng, là người khôn khéo nhất trong mấy sư huynh đệ.
Quỷ Tứ, năm nay mười ba tuổi, tướng mạo tuấn lãng nhưng mặt không có chút cảm xúc, dáng người thẳng tấp thon dài như cọc tiêu, màu da tiểu mạch khỏe mạnh, trên người hắn có một loại hơi thở lương bạc vô cùng mờ ảo.
Quỷ Ngũ, năm nay mười tuổi, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong các sư huynh đệ, gương mặt tròn trịa, đôi mắt tròn vo tinh xảo, đáng yêu giống như động vật nhỏ, tính cách hoạt bát.
“Vi sư chuẩn bị thu nữ oa này làm đồ đệ, về sau các ngươi chính là sư huynh, phải cố gắng chăm sóc tiểu sư muội!” Quỷ Y Tử vuốt ve chòm râu trắng noãn của mình, căn dặn mấy tên tiểu tử thúi. Nếu như lão không cảm thấy chán ghét tiểu nữ oa này, sau đó lại phải tiếp tục chuẩn bị cứu trị, vậy chỉ có thể thu vào môn hạ của mình.
“Thực sao? Chúng con có tiểu sư muội? Con không phải là người nhỏ nhất!” Quỷ Ngũ vui vẻ nói, bình thường bởi vì hắn nhỏ tuổi nhất, lúc nào cũng bị các sư huynh bắt nạt, bất quá đều là đùa giỡn mà thôi.
“Biết rồi, sư phụ!” Bốn vị sư huynh khác đều nghe theo căn dặn của Quỷ Y Tử, đây chính là nữ nhi duy nhất trong Y Cốc.
Trôi qua vài ngày, năm sư huynh đệ đều tận tâm tận lực chăm sóc tiểu cô nương hôn mê, còn Quỷ Ngũ lại thường xuyên đến phòng tiểu cô nương chăm sóc tiểu sư muội còn đang hôn mê, yêu thương tiểu sư muội đúng là khó gặp.
Quỷ Ngũ ngây ngốc ở trong phòng nhìn tiểu sư muội giống như tiểu tiên nữ ngủ say, nhìn đến sững sờ, cảm thấy tiểu sư muội của mình thực đẹp mắt, đẹp hơn bất luận kẻ nào.
Đột nhiên, tiểu cô nương nằm trên giường khẽ rung động hàng mi vừa dài vừa cong, mỗi một rung động nhỏ, đều nhẹ nhàng, giống như lông vũ.
“Sư phụ, sư huynh, dường như tiểu sư muội sắp tỉnh!” Quỷ Ngũ ngó ra ngoài cửa la lên, hưng phấn kêu như tiểu hài tử.
Trong nháy mắt, Quỷ Y Tử cùng bốn vị sư huynh vận khinh công bay vào phòng, cẩn thận nhìn lông mi tiểu cô nương run lên nhè nhẹ. Hình như giãy giụa rất lâu, cuối cùng tiểu cô nương cũng mở mắt.
Đôi mắt nàng thông thấu sáng ngời, vừa giống như một dòng thanh tuyền, vừa giống như bồ đào ngập nước, làm cho người ta xem hoài không chán, đôi mắt sáng long lanh, như những vì sao chiếu trong suối nước. Đôi mắt này quá mức tinh khiết, nhưng dường như bên trong không có gì cả, nhìn kỹ lại lại cảm thấy bên trong tràn ngập đau thương.
Quỷ Ngũ cẩn thận nói chuyện với tiểu cô nương vừa mở mắt: “Tiểu sư muội, muội thấy thế nào?” Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, tiểu sư muội thật là xinh đẹp, lúc hôn mê đã đẹp như tiên tử, bây giờ mở mắt ra thì càng thêm xinh đẹp.
Lam U Niệm nhìn hoàn cảnh xa lạ, đám người xa lạ, hết thảy mọi thứ đều xa lạ, nhưng vẫn nhớ khắc cốt ghi tâm mình bị phản bội.
Lam U Niệm không nói lời nào, hoặc là nói căn bản cô không muốn nói chuyện, bất luận là thế giới kia hay là thế giới cô mới đến, đều không có ý nghĩa.
“Tiểu nữ oa, thân thể đau nhức sao?” Quỷ Y Tử thấy tiểu cô nương không nói lời nào cũng không có giật mình, vội vàng hỏi.
Vẫn không trả lời, Lam U Niệm nhắm mắt lại, cô mệt mỏi, thực sự mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi.
Quỷ Y Tử lại kiểm tra thân thể cho Lam U Niệm, trừ kịch độc trong thân thể thì không có vấn đề quá lớn, nhưng sau này không thể chịu được lạnh. Hỏi Lam U Niệm một vài vấn đề, Lam U Niệm đều không trả lời, giống như không nghe thấy.
“Không lẽ tiểu sư muội bị câm!” Quỷ Nhị thấy Lam U Niệm không có bất kỳ ngôn ngữ, vẻ mặt hay động tác nên nói.
“Đệ bắt mạch rồi, cổ họng nàng không có vấn đề, cho nên không phải bị câm!” Quỷ Tam nói.
“Vậy thì xảy ra chuyện gì, tại sao tiểu sư muội không nói chuyện?” Quỷ Ngũ vội vàng hỏi, rất muốn nghe thấy thanh âm tiểu sư muội.
Bọn họ đều rời khỏi phòng, Quỷ Y Tử nói với năm đồ đệ: “Tiểu nữ oa này không nói lời nào hẳn là nguyên nhân nội tâm, hoặc là gặp đả kích khổng lồ, cái này không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể nhìn thiên ý.”
“A? Tiểu sư muội thật đáng thương, về sau con nhất định sẽ đối xử tốt với tiểu sư muội.” Quỷ Ngũ thề son sắt.
Các sư huynh đệ khác mặc dù không nói gì, nhưng đối với tiểu cô nương kia cũng là thật tâm coi nàng như tiểu sư muội, cho nên hôm nay sẽ chăm sóc thật tốt.
Mà lúc này, Quỷ Y Tử nghĩ sẽ để tiểu nữ oa học võ công và y thuật cùng lão, dù sao tiểu nữ oa này rất hợp ý lão. Ánh mắt trong suốt thấy đáy không phải là người nham hiểm, vẻ mặt trấn định có thể nói rõ tiểu nữ oa lâm nguy không loạn, bị thương nặng như vậy lúc tỉnh lại sẽ rất đau nhưng không nói một lời, nói rõ tính nhẫn nại của tiểu nữ oa không phải người thường có thể so sánh. Quỷ Y Tử càng nghĩ càng cảm thấy tiểu nữ oa rất tốt, nhất định phải cố gắng chỉ dạy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!