Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi - Chương 8: Mở miệng nói chuyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi


Chương 8: Mở miệng nói chuyện


Edit: Bộ Yến Tử – 

Quỷ Ngũ nhỏ nhất cũng là người thiếu nhẫn nại nhất, mặc dù nhìn thấy tiểu sư muội cười còn khổ sở hơn khóc, ô cũng không kịp lấy chuẩn bị xông vào mưa an ủi tiểu sư muội.

Quỷ Tứ giữ chặt tiểu sư đệ, quát lớn: “Quỷ Ngũ, đệ muốn làm gì?”

“Huynh không thấy tiểu sư muội rất khổ sở sao? Hơn nữa mưa lớn như vậy, thân thể tiểu sư muội lại không tốt, đệ muốn đi kéo tiểu sư muội vào!” Quỷ Ngũ vội vàng nhìn Quỷ Tứ.

“Tiểu sư muội đang phát tiết khổ sở trong lòng, có thể qua lần này, tiểu sư muội sẽ nói chuyện, nếu như hiện tại đệ ra đó ngược lại sẽ được không bù mất.” Quỷ Tam nhìn bé con trong mưa, cũng đau lòng không thôi, hắn xem tiểu nha đầu này như muội muội ruột.

Quỷ Ngũ còn muốn phản bác, nhưng thấy các sư huynh còn có sư phụ không có ra ngoài, hắn cũng thu hồi bước chân chuẩn bị chạy đi, chăm chú nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của tiểu sư muội trong mưa, cứ việc đau thương cứ việc chật vật, thế nhưng sống lưng thẳng tắp không có vì vậy mà cong lại.

Quỷ Y Tử nhìn thấy dáng dấp nhỏ bé của Tiểu Niệm Niệm làm người khác đau lòng không khỏi thở dài, đến tột cùng thì tiểu nữ oa này đã gặp phải chuyện gì mới biến thành như vậy, khóc cũng không khóc. Mặc dù lão từng nghĩ tới việc đi điều tra Tiểu Niệm Niệm, nhưng lại cảm thấy với tính cách Tiểu Niệm Niệm nếu như nàng biết chắc chắn sẽ không vui, lão làm sư phụ thật là bất lực.

Hạt mưa như chuỗi ngọc bị đứt, một giọt một chuỗi rớt vào nước mưa rót thành vũng nước trên mặt, hạt mưa rơi trên đầu, trên người Lam U Niệm, nàng ngửa mặt lên, mở to hai mắt, nhìn hạt mưa trên bầu trời.

Không biết mưa bao lâu, Lam U Niệm cũng không biết mình ngâm mưa bao lâu, rất lâu sau, Lam U Niệm xoay người, cho dù tóc tai rối bời, quần áo sũng nước, nhưng trong mắt Lam U Niệm có ánh sáng lấp lánh, trong nháy mắt, nàng giương cao nụ cười sáng rỡ, cảm động thật sâu.

“Sư phụ!” Mặc dù bởi vì không nói lời nào trong thời gian dài, giọng nói của Lam U Niệm rất yếu ớt còn mang theo chút khàn khàn, nhưng lại che giấu không được thanh âm tuyệt vời đẹp đẽ như nước suối, thấm vào lòng người.

Đột nhiên Quỷ Y Tử nghe được đồ đệ nhỏ nhất của mình cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện, hưng phấn mở to mắt, sau đó gật đầu, thế nhưng vẻ từ ái trên mặt vừa nhìn một cái thì không xót gì.

“Tiểu sư muội, muội nói chuyện rồi!” Quỷ Ngũ lập tức kéo Lam U Niệm vào hành lang, vui vẻ ngắm Lam U Niệm.

“Tiểu sư muội, sao chỉ gọi một mình sư phụ mà không gọi sư huynh!” Quỷ Nhất vô cùng vui vẻ vì tiểu sư muội có thể mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ gọi mình sư phụ nên có chút không cam lòng.

“Được rồi, Quỷ Nhị mau ôm Tiểu Niệm Niệm trở về, mắc mưa khẳng định sẽ bị phong hàn, Quỷ Tam đi nấu chén thuốc chữa phong hàn.” Quỷ Y Tử thấy sắc mặt Tiểu Niệm Niệm tái nhợt, thân thể phát run, kịp thời ngăn lại việc mấy tên tiểu tử thúi muốn nói chuyện.

Quỷ Y Tử mở miệng nhắc nhở, bọn họ mới phát hiện mình không có để mắt đến thân thể yếu ớt của tiểu sư muội, Quỷ Nhị vội vàng ôm tiểu hài tử Lam U Niệm về phòng, những người khác nấu nước thì nấu nước, sắc thuốc thì sắc thuốc, hơn nửa đêm nhưng trên ngọn núi mà bọn họ ở lại hết sức náo nhiệt, mà hết thảy nguyên nhân đều là vì hài tử nhỏ nhất – – Lam U Niệm.

Lam U Niệm nằm trên giường, trên người đắp kín chăn mền thật dày của đại sư huynh Quỷ Nhất, ở chung với nhau nửa năm mấy người bọn họ bận rộn cùng quan tâm nàng, loại cảm giác này thật tốt. 

Nửa năm qua mặc dù nàng không nói lời nào, nhưng mọi người đối xử tốt với nàng không phải nàng không có cảm giác, thật ra loại yêu mến không trộn lẫn bất luận tạp chất gì cũng làm cho Lam U Niệm đặt mấy người bọn họ trong hàng ngũ người một nhà, bọn họ là người tốt nhất với nàng trên thế giới này.

“Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, Tiểu Ngũ ca ca!” Giọng nói trong trẻo của Lam U Niệm đột nhiên vang lên, làm cho đám người đang bận rộn vì nàng đều sững sờ, sau đó ngạc nhiên và mừng rỡ, tiểu sư muội của bọn họ nói chuyện, hơn nữa còn gọi bọn họ, không phải gọi sư huynh mà là ca ca, điều này nói rõ tiểu sư muội xem bọn họ là người nhà.

Không phải vì nhất thời xúc động mà Lam U Niệm mới gọi bọn họ là ca ca, mà là chân chân thật thật cảm thấy họ chính là người thân của nàng, cho dù kiếp trước người thân của nàng vung đao đối mặt với nàng. Nhưng ở trong mắt năm ca ca, Lam U Niệm chính là một đứa trẻ, bởi vì bọn họ đối xử tốt với nàng cho nên cho rằng là ca ca không phải sư huynh, nhưng cho dù là ca ca hay sư huynh, tiểu cô nương này là người bọn họ muốn bảo vệ.

“Tiểu sư muội, cuối cùng muội cũng chịu gọi chúng ta rồi!” Quỷ Ngũ chớp đôi mắt to nhìn Lam U Niệm.

“Được rồi, được rồi, Tiểu Ngũ còn không đi nấu nước.” Quỷ Nhất phòng ngừa Quỷ Ngũ lại líu ríu nói không ngừng, vội vàng sai người đi nấu nước.

Lúc này Lam U Niệm không biết, cũng bởi vì nàng coi họ là ca ca ruột, từ nay về sau, trong năm tháng ở tương lai, bốn vị sư huynh thực sự coi nàng như muội muội ruột mà yêu thương, trở thành người nhà mà che chở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN