Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
277


Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính


Chương 2


Lời của Phương Hề Hề suýt nữa khiến Cố Nhược Ngu tức giật đến nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên (chết đi sống lại). Nói đúng ra thì đối với Phương Hề Hề, loại chuyện chọc ngoáy này cô làm rất thuận tay. Bắt đầu từ hồi trung học hai người đã nhìn đối phương không thuận mắt, nhược điểm của nhau cũng biết rõ ràng. Qua nhiều năm như vậy, cả hai không có lần gặp mặt nào mà không kết thúc trong âm dương quái khí.

Cố Nhược Ngu đâu phải người dễ bị chiếm tiện nghi. Không đợi Tưởng Trọng Lâm nói tiếp, cô liền móc từ túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho Phương Hề Hề.

“Đây là danh thiếp mới của tôi, Hề Hề phải nhận lấy a, có việc nhớ tìm tôi đó.” Cô cười xinh đẹp.

Phương Hề Hề cầm lấy nhìn, mặt trên viết mấy chữ “Văn phòng luật sư Trác Tuyệt”. Còn chưa mở miệng đã bị Cố Nhược Ngu ngắt lời, “Hề Hề cậu nếu là chuẩn bị ly hôn Dương Tông Văn thì nhất định phải tới tìm tôi, văn phòng chúng tôi giỏi nhất là ly hôn kiện tụng, đặc biệt là trường hợp chồng ngoại tình như thế này. Lúc đó tôi sẽ giúp cậu đòi bồi thường nhiều một chút.”

Phương Hề Hề cái gì cũng tốt, ngay cả gả chồng cũng là đại phú hào số một số hai, chỉ là Dương Tông Văn cái khác thì không sao, chỉ là thích trêu hoa ghẹo cỏ ở bên ngoài. Phương Hề Hề vì những việc này cũng cãi nhau với anh ta không biết bao nhiêu lần. Bị Cố Nhược Ngu trắng trợn táo bạo nói đến đúng là tát vào mặt cô ta. Trong lúc nhất thời, sắc mặt Phương Hề Hề âm trầm đến lợi hại.

Đạo lý đánh rắn đánh giập đầu Cố Nhược Ngu vẫn biết đến, nhìn Phương Hề Hề nói không nên lời thì cơn giận liền xuôi xuống, cũng biết nên dừng lại đúng lúc. Khoác lấy tay Tưởng Trọng Lâm, cô nói: “Hề Hề cậu cứ từ từ chơi nhé, tôi và Trọng Lâm qua bên kia chào hỏi Tần bá phụ.” Nói xong cô lôi kéo Tưởng Trọng Lâm rời đi.

Tưởng Trọng Lâm ở một bên xem đầu đuôi quả thực không biết nên nói cái gì, cũng nhờ vậy mà anh thấy được sức chiến đấu của Cố Nhược Ngu không phải bình thường. Một cô gái nhìn qua nhỏ gầy mà có tinh thần đến vậy. Thường ngày tham gia tiệc xã giao, anh vốn cũng không phải người thích nói nhiều, cơ bản là gặp người mà mình không muốn nói chuyện thì hai ba câu liền kết thúc câu chuyện. Làm gì từng gặp qua loại công kích giương nanh múa vuốt bằng lời nói như vậy.

Trừ đoạn nhạc đệm này ra thì tiệc rượu đều rất thuận lợi. Sau khi chấm dứt, Tưởng Trọng Lâm lái xe đưa Cố Nhược Ngu về căn chung cư cô đang ở. Vừa định mở cửa xuống xe, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên thu tay, quay đầu hỏi hắn:

“Anh có muốn đi lên ngồi một chút không?”

Những lời như vậy nói vào lúc này, chính là một câu khiến nam nhân phải hiểu sai. Chỉ là nhìn Cố Nhược Ngu nhấp nháy nhấp nháy đôi mắt to, Tưởng Trọng Lâm lại không biết phải trả lời như thế nào, suy cho cùng cô cũng là vị hôn thê của anh.

Không đợi Tưởng Trọng Lâm suy nghĩ rõ ràng, Cố Nhược Ngu bật cười.

“Tôi nói giỡn đó. Lần sau nếu có cơ hội lại chiêu đãi anh. Đúng rồi, cảm ơn anh hôm nay đưa đón tôi.”

Nói xong, cô bỗng nhiên tiến tới gần, cánh tay mảnh khảnh vòng lấy cổ Tưởng Trọng Lâm, hôn lên gương mặt anh. Động tác của cô làm Tưởng Trọng Lâm đột nhiên không thể suy nghĩ gì, toàn thân cứng đờ. Còn chưa hồi phục tinh thần, lại nghe thấy cô nói bên tai,

“Đây là tạ lễ, ngủ ngon.”

Lát sau về đến nhà, Cố Nhược Ngu thả lỏng người, quăng mình vào chiếc giường lớn mềm mại, nghĩ đến biểu cảm của Tưởng Trọng Lâm mới rồi, cô liền phì cười thành tiếng. Người nam nhân này quả nhiên rất thú vị, giống hệt như trước kia của trước kia.

Chuyện đời trước cô đều không còn nhớ rõ nữa, mà có lẽ hai mươi năm ngắn ngủi kia còn chẳng thể gọi là cả đời. Cô là Cố Nhược Ngu, cũng là vị hôn thê của Tưởng Thúc Dương, cái gì của cô đều phải là thứ tốt nhất, chồng cô tự nhiên cũng là loại trăm dặm mới tìm được một người.

Vậy mà hắn lại lựa chọn cô gái kia, cô trước nay đều khinh thường cô ta có người mẹ làm giúp việc ở nhà người khác. Hắn yêu cô ta, che chở cô ta, để ý cô ta như vậy.

Cố Nhược Ngu cảm thấy một loại phẫn nộ xưa nay chưa từng có, cô bị một nữ nhân trước nay cô không để vào mắt đánh bại, tất cả mọi người đang chờ xem chuyện đáng cười của cô!

Tưởng Thúc Dương nói, “Nhìn bộ dáng của cô xem, tôi làm sao có thể thích cô?”

Bộ dáng của cô? Là bộ dáng chanh chua, tự cho là đúng sao? Người chung quanh đều nói với cô, ngươi phải đem hắn cướp về, ngươi không thể nhận thua.

Cho đến có một ngày, anh hai của hắn tới tìm cô. Ngoài dự kiến của cô chính là anh ta nói có thể giải trừ hôn ước giữa hai nhà.

Anh nói, “Cô gả cho cậu ấy sẽ không hạnh phúc, con gái vẫn nên tìm một người yêu thương mình mà kết hôn.”

Hạnh phúc?

Chưa từng có ai nói với cô đề tài này. Cuộc sống của cô đều là bị dạy dỗ phải như thế nào để trở thành người trên muôn người. Có lẽ cô cũng không yêu Tưởng Thúc Dương, cô chỉ là yêu các giá trị phụ loá mắt trên người hắn. Cô vì chính mình bị vứt bỏ mà cảm thấy mất mặt và phẫn nộ.

Cô trước nay chưa từng nghĩ tới chuyện hạnh phúc hay không hạnh phúc.

Sau này, cô lái xe gây ra tai nạn xe cộ, vào thời điểm trước khi chết, cô còn nhớ rõ người con trai cùng cô nói chuyện hạnh phúc.

Lại một lần nữa đôi mắt mở ra, cô cứ thế một lần nữa trở về hồi cấp hai.

Cô thề phải tránh thật xa cái đồ quỷ xui xẻo Tưởng Thúc Dương, mặt khác, cô lại không nhịn được đi hỏi thăm chuyện liên quan hệ tới anh hai của hắn.

Tưởng Trọng Lâm cũng từng là thần thoại trong ngôi trường này, nhưng so với người em, anh dường như không hề có tính phản loạn, vẫn luôn dựa theo lộ trình mà phụ thân đã quy hoạch từng bước đi tới. Nghe nói lúc anh ta học đại học có qua lại với một cô bạn gái gia đình bình thường, chỉ là bị phụ thân phản đối kịch liệt, dùng các loại thủ đoạn muốn chia rẽ bọn họ, cuối cùng nữ sinh kia cảm thấy không thể ở bên nhau, liền chia tay anh đi nơi khác.

Cố Nhược Ngu thông qua các con đường khác nhau, chậm rãi hiểu biết người nam nhân này, anh ta ưu tú, anh ta ẩn nhẫn, đối với người em trai mang danh con riêng Tưởng Thúc Dương này, cho dù anh có ít nhiều phẫn uất, thì cuối cùng anh cũng bị đả động, thậm chí nguyện ý đi thành toàn cho hắn.

Người con trai cùng cô nói về hạnh phúc, cuối cùng chỉ giữ một mảnh gia nghiệp, anh hạnh phúc hay sao?

Tưởng tiên sinh đã ba mươi tuổi hạc, vậy mà bị một cái hôn lên mặt quấy rầy cuộc sống.

Anh không phải chưa từng có bạn gái, chỉ là trước giờ đại đa số bạn gái của anh đều là kiểu tiểu thư khuê các thẹn thùng rụt rè, đâu có giống như Cố Nhược Ngu to gan như vậy. Lại nói tiếp, hai người cũng cũng chưa gặp mặt mấy lần, cô nhỏ hơn anh bảy tuổi, vốn là người vợ mà phụ thân định ra cho em trai, có điều em trai lại yêu người khác, cho nên hôn ước này liền bắt anh tới thực hiện, nghĩ đến thấy buồn cười.

Ngay từ đầu anh vô cùng không thích Thúc Dương. Ai có thể thích một đứa con riêng do phụ thân ở bên ngoài sinh ra? Lúc còn là học sinh, anh cũng không phải là chưa từng làm khó dễ hắn. Sau rồi thì, nhìn thấy hắn nắm tay cô gái kia kiên định đứng trước mặt phụ thân, anh bỗng cảm thấy anh thua rồi. Anh cũng từng yêu một nữ sinh bình thường cái gì cũng không có, kết cục cuối cùng cũng chẳng qua là chia tay dưới sự can thiệp của phụ thân, có lẽ từ trong xương cốt anh không có loại dũng khí không màng tất cả như vậy đi.

Nói là thuận theo phụ thân cũng được, là trách nhiệm cũng thế, đối với hôn nhân anh cũng không có quá nhiều hy vọng gì, nếu Thúc Dương nhất định phải vì chân ái mà đấu tranh, thì để kẻ không có vấn đề gì như mình đi gánh vác trách nhiệm cũng coi như là một kết cục tương đối tốt.

Đối với cô vợ nhỏ vẫn còn tâm tính trẻ con này, anh cũng không đến mức chán ghét, anh có thể chiếu cố cô, có thể sủng cô, chỉ là có lẽ không có cách nào yêu cô. Chuyện này lúc bọn họ quyết định kết hôn có lẽ đều đã hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Cố Nhược Ngu vốn dự định là kết hôn thì tìm một nơi yên tĩnh lén làm là được, đương nhiên bị cha Cố phản đối. Chuyện lớn như liên hôn cùng Tưởng thị đương nhiên là phải làm càng hoành tráng càng tốt, hận không thể khiến toàn bộ thương trường đều biết Tưởng, Cố hai nhà hiện tại là đồng minh, đối với sự nghiệp của Cố gia mà nói cũng là chỉ toàn là chỗ tốt.

Đối với chuyện giữa chừng đổi con rể này, cha Cố cũng không có gì bất mãn, hơn nữa còn hơi cao hứng. Lúc trước chọn Tưởng gia tiểu nhi tử xong, ông liền cảm thấy có chút không đáng tin cậy. Tuy rằng hắn cũng đã nhận tổ quy tông Tưởng gia, nhưng dù sao cũng là con riêng, tóm lại là có một chút danh không chính ngôn không thuận. Mà Tưởng Trọng Lâm không giống thế. Anh cả Tưởng gia là Tưởng Bá Á vẫn luôn say mê với sự nghiệp nghệ thuật của bản thân, căn bản đối với chuyện kinh doanh của gia đình không hề có hứng thú, Tưởng Thúc Dương thì hiện tại chưa có sự nghiệp gì, về sau Tưởng Thâm cũng chưa chắc sẽ đem gia nghiệp giao cho hắn. Còn Tưởng Trọng Lâm, vừa khôn khéo có khả năng, trong kinh doanh luôn có thủ đoạn mạnh mẽ, tác phong cứng rắn, hiện tại dường như là người có quyền quyết định lớn nhất đối với các chính sách của Tưởng thị. Không nghĩ đến Tưởng Thúc Dương lại nháo ra chuyện kia, sau đó hôn ước liền đổi thành Tưởng Trọng Lâm, đây cũng coi như là đại hỷ sự từ trên trời rơi xuống.

Hôn lễ cử hành ở tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp, Cố Nhược Ngu mặc áo cưới thêu thủ công đính đá quý, làn váy lướt trên mặt cỏ xanh non, cô nhìn xuyên qua khăn voan thấy Tưởng Trọng Lâm đứng ở phía trước, trên mặt anh tuy không nhìn ra một nét vui vẻ gì, nhưng ít nhất cũng không giống gương mặt Poker thường ngày, cả khuôn mặt trong ánh dương sáng lạn cũng nhu hòa hơn. Nhưng khi anh nắm lấy tay cô, Cố Nhược Ngu nhìn thấy trên gương mặt anh hiện ra một cảm xúc nghiêm túc.

Nói lời thề, trao đổi nhẫn, cuối cùng hôn môi.

Tưởng Trọng Lâm nhấc lên khăn voan, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một cái hôn. Gương mặt anh khác với ngày hôm đó hôn nhau, môi anh ấm áp, hôn anh an tâm.

Đêm tân hôn hai người về nhà lớn Tưởng gia. Vì lý do sức khoẻ, Tưởng phụ vẫn luôn ở lại viện điều dưỡng chuyên nghiệp, mà anh cả Tưởng Bá Á cùng cậu ba Tưởng Thúc Dương đều không ở nhà lớn, toàn bộ căn nhà ở có vẻ trống trải quá mức. Cố Nhược Ngu không khỏi cảm thán anh vậy mà có thể một mình sống tại ngôi nhà to như thế này, thật là không dễ dàng, ngày thường đều quạnh quẽ đến phát ốm, lại không có ai để nói chuyện. Nếu là cô đã sớm buồn chết.

Cố Nhược Ngu tắm xong ngồi ở trên giường, cẩn thận đánh giá tân phòng. Phòng ngủ này cũng chính là phòng ngủ mà Tưởng Trọng Lâm vẫn dùng, bày biện bố trí đều giống như con người anh, quạnh quẽ đơn điệu, không phải đen chính là xám, mặc dù là kết hôn nhưng đến một chiếc chăn đơn trên giường hỷ cũng không buồn đổi.

Nếu để tự mình bố trí, cô sẽ sửa như vậy, đem cái này đổi đi, nơi này đặt chiếc ghế quý phi thật to, nơi này trưng ra một tấm thảm lông dê trắng tinh, nơi này muốn……

Vào lúc Cố Nhược Ngu đang chìm vào suy nghĩ tương lai sẽ thay đổi căn phòng như thế nào, Tưởng Trọng Lâm xã giao xong đã trở lại. Thế cho nên anh vừa mở cửa liền nhìn thấy dáng vẻ cô khổ đại cừu thâm ngồi xếp bằng trên giường tay chống cằm.

Tưởng Trọng Lâm có chút buồn cười, kéo kéo cà vạt, mùi rượu mới tan đi một ít.

“Cô đang suy nghĩ cái gì thế?”

Cố Nhược Ngu lúc này bị gọi mới hoàn hồn, nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm tựa vào cạnh cửa dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn chính mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN