Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 11: Đột phá
“Anh Kiệt này làm sao đột nhiên thông minh, lúc trước không phải là ngốc lắm sao?” giáo viên Anh văn La Minh, là thầy giáo trẻ nhất trong trường ở tuổi 23, soái ca trong mắt các giáo viên nữ
“Ở tiết thể dục của tôi em ấy đạt điểm tối đa đây này” thầy thể dục cũng ngưỡng mộ
“Ai mà biết! Lúc kiểm tra 15 phút tiết toán của tôi, cậu ấy còn bảo đề quá dễ không muốn làm, tôi còn nghĩ rằng cậu ta sĩ diện mà thôi. Nào ngờ đâu 3 phút cậu ta làm xong, còn đủ 10 điểm!” thầy Phong vẻ mặt cảm thán, ông vẫn nghĩ là do ông ta dạy tốt, có một chút kiêu ngạo.
3 phút 10 điểm!
Giáo viên trong phòng hiện giờ có ai dám đảm bảo họ làm được? Không! Cho dù có thông minh đến đâu cũng không viết ra đáp án nhanh được, nhất thời không gian yên lặng, đó là bởi vì họ thấy sự đáng sợ của Anh Kiệt
Thiên tài! Còn không phải sao?
Bây giờ ở trường Anh Kiệt nổi tiếng là thông minh, là thiên tài cao hơn cả sao đỏ, khiến cho những người từng cho rằng Anh Kiệt ngu dốt cũng không dám trêu chọc.
…
Anh Kiệt về nhà trời đã tối, lí do là hắn trên đường về đã vô tình nhìn thấy một món đồ ở tiệm lưu niệm, là một bức tượng hình người sói, bất quá hắn không có hứng thú với thứ này, mà cái lọt vào mắt hắn chính là vật liệu làm nên bức tượng
Về nhà không bật đèn, Anh Kiệt chỉ ra một vệt sáng treo lơ lửng như lửa ma trơi, sau đó hắn dùng máu vẽ một cái trận pháp, nhìn cũng giống như trận pháp triệu hồi ác ma trong phim ảnh, có điều khác ở chổ đây là tiểu trận pháp ở Tu Chân Giới.
Đặt bức tượng người sói vào giữa trận pháp, Anh Kiệp nhập tâm khẽ quát
“Mộc Sinh Trận, khởi!”
Trận pháp toả ra ánh sáng xanh nhạt, sáng chói khắp cả phòng, lúc này Anh Kiệt điều khiển vệt sáng kia chui vào bức tượng người sói, sau một khắc, bức tượng giống như phản hồi sự kích thích của Anh Kiệt, từ từ toả ra rất nhiều nguyên khí
“Hừm, đúng là Mộc Cổ Thụ, hèn gì từ lúc đi ngang qua tiệm lưu niệm mình cảm nhận được nhàn nhạt nguyên khí của mộc hệ”
Anh Kiệt có chút vui mừng, nhoẻn miệng cười, hắn không ngờ hôm nay lại may mắn như thế, tiếp theo liền ngồi xếp bằng hấp thu tất cả nguyên khí trong trận pháp, từng đạo từng đạo nhàn nhạt tia nguyên khí xâm nhập vào đan điền, sau đó lại được Đạo Tâm Pháp chuyển hoá, tiếp nhận vào thần biển.
Nếu so sánh Mộc Cổ Thụ cùng Thụ Linh Đan hay Tiểu Linh Thuỷ thì hiệu quả hơn xa, Mộc Cổ Thụ sống tuổi hơn 500 năm, hoá thành yêu mộc. Nếu như nó không bị người giết đi không chừng tới 1000 năm có thể đột phá thành Tiên Thiên, là bảo vật xếp hạng ở Tu Chân Giới khó mua nhất.
“Có điều chỉ là 500 năm, không giúp ta tiến lên Trúc Cơ được, nếu muốn đột phá thì cần gấp 10 lần số lượng này”
Anh Kiệt trong lòng cảm khái, thở ra một ngụm khí bẩn, cảm giác năng lượng đã tràn đầy, có thể đột phá.
Cứ thế ròng rã tới 7 giờ tối, từ bên ngoài có thể nhìn thấy trong nhà Anh Kiệt hiện đang được chiếu sáng xung quanh màu xanh nhạt
Trong phòng trận pháp cũng dần biến mất, cả bức tượng người sói cũng không thấy đâu, tất cả đều bị Anh Kiệt hấp thụ hết, hắn mở mắt ra như có thiểm điện
“Lại có thể học thêm được Thiên Thần Lôi Pháp, xem ra ta đã đột phá Luyện Khí trung kỳ! Nếu như có thêm mấy bức tượng như thế này thật tốt!”
“Hơn nữa hiện tại ta tu luyện quá chậm, chắc là phải tìm nguyên liệu xây dựng một cái trận pháp đễ dẵn dắt linh khí, hơn nữa chổ lập trận phải có linh mạch, nếu là nhất phẩm linh mạch thì có thể làm luôn một cái Thanh Long Đại Trận”
Linh mạch chia làm ba cấp, tam phẩm, nhị phẩm và nhất phẩm. Tam phẩm là hạ phẩm linh mạch, nhị phẩm thì là trung phẩm linh mạch, mà nhất phẩm chính là cực phẩm linh mạch, Anh Kiệt có chút tiếc nuối, nhưng sau đó lắc đầu cười khổ, ở địa cầu hiện tại làm sao dễ tìm những vật này được, trừ khi có cơ duyên mà thôi.
…
Rãnh rỗi cũng chẳng có gì để làm, Anh Kiệt liền đi ra chợ, muốn quan sát một chút, chổ bán hàng rong của Bảo Nhi nằm ở phía trong, cũng không nói là nơi đắt khách mà xem qua chỉ tạm được, Anh Kiệt có chút bất mãn thầm nghĩ
“Có lẽ sau này ta nên kiếm tiền để giúp mẹ bớt nặng nhọc”
Lúc này ở phía gian hàng, bày bán trứng gà, trứng vịt, còn có một số rau cải. Bỗng Bảo Nhi nhìn thấy Anh Kiệt đi tới, ngạc nhiên hỏi
“Trời tối sao không ở nhà học bài? Con ra ngoài này làm gì?”
“Con đã học xong rồi, rãnh rỗi muốn ra giúp mẹ một chút” Anh Kiệt tạo ra bộ dáng con ngoan, làm cho Bảo Nhi ngây ngốc lẩn buồn cười
Từ khi nghe con mình nó nghe lời đi học, đến hiện tại còn muốn giúp mẹ bán hàng, Bảo Nhi trong lòng có chút an ủi, Anh Kiệt cuối cùng cũng hiểu chuyện. Nhưng mà bà vẫn phẩy tay bảo
“Không có gì nhiều, con cứ ngồi canh hàng cho mẹ là được. À phải rồi!” vừa ra nhớ ra chuyện gì, Bảo Nhi lập tức dặn dò Anh Kiệt
“Mẹ phải đi trả tiền thuê chổ, con xem chừng hàng, có người hỏi mua thì nói trứng gà 2 nghìn một trứng, trứng vịt thì 3 nghìn, còn rau cải đồng giá một bó 5 nghìn, hiểu chưa?”
Bất đắc dĩ Anh Kiệt phải gật đầu tỏ ra hiểu, nếu như mẹ không nói thì hắn thật sự không biết
Sau khi dặn xong Anh Kiệt, Bảo Nhi vội vã rời đi đóng tiền thuê, Bảo Nhi vừa đi chưa tới 1 phút, thì có hai khách hàng tiến tới gian hàng Anh Kiệt đang giữ, một nam một nữ, nhìn sơ qua thì còn ở tuổi học sinh, nhưng mà hai người họ nhìn Anh Kiệt với ánh mắt không có thân thiện, nhất là cô gái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!