Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 15: Chữa trị kinh mạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Trùng Sinh Đô Thị An Nam


Chương 15: Chữa trị kinh mạch


Thông qua sự giải thích của Trúc Thy thì Anh Kiệt còn biết thêm địa cầu võ giả cũng có chia cảnh giới.

Được võ đạo giới chia thành:

Ngoại Kình, Nội Kình, Tông Sư, Thánh Cảnh, Thần Cảnh, Địa Tiên, Tiên Thiên

Thánh cảnh xuất thế chỉ có ba vị, mà một vị trong truyền thuyết kia chính là thần cảnh, còn về địa tiên hay tiên thiên hầu như chưa từng có ai gặp qua.

Ngoài võ đạo giới ra còn có giới thuật pháp, chuyên tụ họp các vị phong thuỷ, thuật sĩ hay pháp sư.

“Thật không ngờ, thế giới này lại có nhiều bí mật như thế, kiếp trước kiến thức của ta quá nông cạn rồi” Anh Kiệt bắc đắc dĩ than thở trong lòng

Cũng không phải mình hắn không biết, mà tính cả toàn bộ nhân loại trên địa cầu cũng có vô số người như hắn, bất quá Anh Kiệt suy nghĩ

“Chỉ cần các ngươi đừng chọc đến ta, nếu không ta mặc kệ là tông sư hay thần cảnh, giết không tha!”

Anh Kiệt lúc này đã hiểu mọi việc, võ đạo giới, pháp thuật giới, một vị cao thủ trong số họ có thể bằng 100 quân đặc chủng tinh nhuệ, thảo nào quốc gia lại muốn coi trọng họ, còn được miễn dính vào pháp luật.

Trúc Thy không biết cảnh giới của giới thuật pháp, nhưng có thể biết họ mạnh hơn một chút võ đạo giới, nhất là thân thể mạnh mẽ hơn, đây chính là nhờ pháp bảo, pháp khí, hơn nữa họ thông thạo pháp trận, cho nên rất có lợi khi đấu với võ giả.

Đêm đã muộn, Anh Kiệt cũng muốn rời đi, bất chợt lúc này bên ngoài có người chạy vào báo:

“Cô chủ, bên ngoài có Hồ lão tới báo cụ Hùng chuyển biến xấu, tình trạng rất không tốt, Trần lão muốn cô đến gặp ông cụ lần cuối”

Bang!

Trúc Thy nghe xong như tiếng sấm nổ, đứng dậy bị choáng voáng, xém chút ngất xỉu.

Trong lòng cô đau nhức không chịu nổi, hai tay nắm chặt bị móng tay cấm vào rĩ máu, nhưng lại giống như không giác đau. Hai mắt khoé đỏ, có lẽ trước mặt Anh Kiệt cô đang cố kiềm nén không khóc, Anh Kiệt nhìn qua cảm thấy Trúc Thy đối với cụ Hùng kia tình thâm sâu nặng, đứng dậy ân cần hỏi

“Cụ Hùng của cô là bệnh gì? Có thể nói cho tôi nghe một chút, biết đâu tôi có thể chữa được”

Nghe Anh Kiệt hỏi, cô giật mình, hai tay có chút thả lỏng. Nhưng mà ngạc nhiên nhìn Anh Kiệt, tuổi của hắn còn quá trẻ, cũng có thể chữa bệnh sao?

Thấy Trúc Thy không tin tưởng, Anh Kiệt nhàn nhạt giải thích

“Hiểu một chút y thuật”

Trúc Thy vẫn đối với Anh Kiệt nửa tin nửa không, cho dù nhìn thế nào Anh Kiệt so với tuổi cô không kém. Có điều bệnh của cụ Hùng đến cả bác sĩ cũng không trị được…

Biết đâu cậu ấy có thể?

Ý nghĩ vừa loé lên rồi vụt tắt, Trúc Thy lắc đầu, sau đó nhìn Anh Kiệt xấu hổ nói

“Chắc không được đâu, bệnh của cụ Hùng là ung thư phổi giai đoạn cuối rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm” Trúc Thy mong Anh Kiệt nghe xong bỏ cuộc, nào ngờ ngược lại

“Tôi chữa được!” ba chữ vừa ra, Trúc Thy ngẩn người

“Nếu cô không tin, tôi có thể trị kinh mạch bị tổn thương cho cô”

Hả?

Trúc Thy hết hồn, Anh Kiệt vậy mà nhìn ra kinh mạch của cô bị tổn thương? Từ khi nào?

Bất quá bây giờ đối với Anh Kiệt rất tò mò, cũng muốn cho hắn thử một chút. Nhưng hiện tại Trần lão đang đợi ở bên ngoài, không thể để ông ấy chờ lâu.

Hiểu ra ý tứ của Trúc Thy, Anh Kiệt nói

“Không sao, cũng không lâu, cô có muốn trị?”

Anh Kiệt nói rất nghiêm túc, khiến cho Trúc Thy băn khoăn, kinh mạch của cô chính xác tổn thương như Anh Kiệt nói, vận khí vô cùng khó khăn, mỗi khi cố gắng vận nội khí thì toàn thân đau nhức, thống khổ không chịu nổi, nếu gặp người bình thường cô vẫn còn dư sức đối phó, nhưng gặp phải võ giả nội kình thì rất khó nói.

Bản thân cô là võ giả ngoại kình đại thành, lúc trước vì muốn thăng cấp lên nội kình sớm một chút nên mới bị tổn thương kinh mạch

Một phần là do cụ Hùng đang bệnh nặng không có người đứng ra đứng vác việc phía sau, Trúc Thy suy nghĩ một chút, dù sao kinh mạch cũng đã hư hại rồi, nếu được cứu chữa thì cô có thể tiếp tục thăng cấp lên nội kình, còn nếu không thì trở thành phế vật.

Anh Kiệt cảm nhận được cô nàng đang bị áp lực tứ phía, liền đảm bảo

“Yên tâm, cách của tôi chắc chắn chữa khỏi, nếu không trị hết cũng không có vấn đề gì”

“Thật sao?”

Trúc Thy có chút mừng rỡ, thế này còn không trị ư?

Thấy Anh Kiệt đã gật đầu, cô cắn chặt môi hỏi

“Vậy cậu có cần dược liệu gì không? Tôi lập tức vào kho lấy ra”

“Không cần! Một cái kinh mạch bị tổn thương mà thôi” Anh Kiệt phẩy tay xua, đối với hắn mà nói chữa trị kinh mạch không khó, bằng vào tu vi Luyện Khí trung kỳ thì dư sức cứu được rất nhiều người, hắn chưa học qua y thuật, như am hiểu pháp thuật.

Người tu đạo có rất nhiều cách chữa bệnh, mà bệnh ở địa cầu đối với họ chẳng là gì cả, bất quá Anh Kiệt cũng không có lòng tốt làm từ thiện, hắn chỉ muốn trả công cho cô nàng, xem như thù lao rãnh công giải thích về võ đạo, còn về cụ Hoàng thì coi như ông ta có duyên với hắn đi.

Trúc Thy cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô đồng ý để cho Anh Kiệt trị thương, đưa ra cánh tay để Anh Kiệt bắt mạch

Hắn cảm nhận được Trúc Thy khí tức hiện tại rất yếu, chỉ hơn người bình thường một chút, hiểu ra nguyên nhân gây tổn thương kinh mạch, Anh Kiệt bắt đầu trị thương.

Hai ngón tay khép lại thành kiếm, Anh Kiệt truyền nguyên khí trong người chuyển vào cánh tay của Trúc Thy, chầm chậm để cho cô nàng có thể cảm nhận được, cô không biết đây là gì, chỉ cảm thấy một tràn sự mát mẻ dễ chịu thâm nhập toàn thân.

Anh Kiệt dùng chính là Bạch Hoả Kim Ly, kết hợp với nguyên khí có thể trị được bệnh, khoảng 5 phút sau, Anh Kiệt thu tay, nói

“Bây giờ cô thử vận công xem thế nào”

Trúc Thy ngạc nhiên mở mắt, nhanh như vậy?

Tuy trong đầu nghĩ như thế nhưng vẫn thử vận công, từ trong đan điền cô cảm thấy được tràn trề sức mạnh, kinh mạch cũng đã hết bị tổn thương, nói chính xác hơn là hoàn toàn trị khỏi

Có chút sợ hãi, cô nhìn Anh Kiệt, nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ là một cậu học sinh, nhưng lại có thể dùng 5 phút chữa hết cho cô, có khi nào cậu ta là một vị lão yêu quái?

Lúc trước từng nghe cụ Hùng nói, tông sư có thể kéo dài tuổi thọ, dung mạo không bị lão hoá dần theo tuổi mà đổi lại rất chậm

Nhưng mà Trúc Thy vội lắc đầu, Anh Kiệt không thể nào là tông sư, tông sư ai mà không trên 50 tuổi? Làm sao một người chưa đầy 20 có thể là tông sư?

Đột nhiên bây giờ cô nghĩ lại, có thể Anh Kiệt cứu được cụ Hùng!

“Cậu thật sự có thể chữa được bệnh ung thư?” cô chỉ hỏi thêm cho an tâm, hiện giờ trong lòng cô có thể nói là tin tưởng Anh Kiệt rồi

“Không thành vấn đề!”

Anh Kiệt cười lên một cái, toả ra một cổ khí kỳ lạ, để cho Trúc Thy có chút mê mẩn, giật mình nhận ra cô nàng có chút đỏ mặt, ho một cái vội vàng nói

“Vậy được rồi, cậu đi theo tôi”

Hai người đi ra, chú tài xế lẽo đẽo theo sau, vừa rồi ông chỉ nhìn thấy hai người nói cái gì kinh mạch, rồi lại ngồi nhìn nhau, sau đó đối với nhau người cười người xấu hổ, mười phần không hiểu được, nhưng là ông biết điều, chuyện không nên hỏi thì tốt nhất không hỏi, bất quá trong lòng thầm nhìn hai người, ông nghĩ

“Chẳng lẽ hai người này là đang hẹn hò?”

Không biết nếu Anh Kiệt cùng Trúc Thy nhìn ra suy nghĩ của chú tài xế thì phản ứng ra sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN