Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 55: Một niệm đổi một tay
Cái này là thế nào?
Nghi ngờ có nhưng không ai dám lên tiếng giống như có một cỗ lực lượng vô hình khoá mỗm lại, đây là tâm lý sợ hãi a!
Anh Kiệt đi từng bước một vào trong, lúc đi ngang qua Nguyễn Khánh cảm nhận được trái tim của tên này đập loạn nhịp, Anh Kiệt nổi lên ý cười, càng tiến lên phía trước nụ cười của hắn càng đậm
Đây không phải vui vẻ mà là cười lạnh, lại thêm sát khí toả ra tứ phía làm cho người người tâm lý kinh dị, mà gần nhất hai vị Nguyễn Thành Dương và Lê Ánh Nguyệt xui xẻo, nhất là Lê Ánh Nguyệt bị sát khí của Anh Kiệt chấn nhiếp cho tê dại ngồi phịch xuống đất, có nước chảy ra ở hai chân bốc mùi lên làm cho người ta khó chịu
Anh Kiệt cũng không để ý, một con kiến hôi mà thôi, hắn tiến đến cha mẹ thì thu liễm uy áp dùng tay nâng đở hai người đứng lên
“Ba mẹ, chuyện này để con giải quyết. Hai người trước tiên rửa mặt đi nghĩ ngơi nha?”
Thì câu này vừa nói, hai vợ chồng Bảo Nhi không tin mà nhìn nhau. Trong mắt đối phương đều không rõ Anh Kiệt đây là ý gì, Bảo Nhi nắm bàn tay Anh Kiệt nức nở nói
“Anh Kiệt, chuyện này không phải đùa giỡn, con cứ ở một bên để cho ba mẹ năn nỉ hai cô chú, con yên tâm sẽ không có việc gì”
Thì Bảo Nhi vừa nói xong, Anh Cường kế bên cũng gật đầu, ông Danh thì thở dài một hơi lắc đầu than thở hai vợ chồng khổ
Có điều Anh Kiệt sẽ đồng ý sao? Dĩ nhiên là không!
“Được rồi, con nói chuyện này để con giải quyết thì nhất định!”
Không đợi hai vợ chồng Bảo Nhi ngăn cản cùng phản ứng, Anh Kiệt đứng thẳng xoay người lại, hai tay chắp sau lưng thì quát một tiếng
“Ngô Bác!”
“Có, thưa cậu chủ!”
Cậu chủ, đây là lúc về Anh Kiệt dặn thay đổi cách xưng hô, dù sao cũng không còn ở trong quân khu không cần phải theo quy tắc quân đội, bây giờ thành người của Anh Kiệt thì phải theo quy tắc cùng lệnh của hắn
Thì Ngô Bác trả lời, Anh Kiệt mặt không thay đổi cười nhạt nói
“Hiện tại chúng ta không áp dụng quân luật, nói cho ta nghe theo võ đạo giới những người này chọc phải ta sẽ như thế nào?”
Anh Kiệt nói xung quanh hàng xóm đều nghe, mà gần nhất hai vợ chồng Bảo Nhi cùng ông Danh cũng nghe, tất cả có mặt tại hiện trường đều nghe rõ, bất quá lại không có ai hiểu hai chữ “võ giả” là thế nào
Võ giả? Đó là cái gì?
Ngoại trừ 16 vệ binh cùng Anh Kiệt, cộng thêm một người là Nguyễn Khánh hiểu còn lại là nghi ngờ, mà phản ứng không giống nhau Ngô Bác lập tức đáp
“Chọc giận võ giả không thể tha, mà chọc giận một vị tông sư càng không thể tha, nhẹ nhất phế tứ chi, nặng thì đổi mạng rửa nhục!”
Ngô Bác nói để cho mọi người sững sờ, cái gì chọc giận tông sư bị phế tứ chi? Còn đổi mạng là cái gì a?
Không ai hiểu, tất cả đều ngây dại. Mà Nguyễn Khánh lúc này tâm thần bất định, dường như nhận ra có chổ không đúng, thì nhìn nhìn Anh Kiệt một chút thân mặc quân phục, quân hàm treo sao, cấp bậc này chắc là tướng rồi. Có đều nhìn thế nào cũng thấy thiếu niên này mới mười mấy tuổi a?
Chắc là thuê người đóng kịch, như Lê Ánh Nguyệt nói? Cái này không có khả năng!
Không thấy sao, chỉ cần là võ giả thì liền cảm nhận được Anh Kiệt đang vô cùng phẫn nộ còn có sát khí, Lê Ánh Nguyệt đâu? Không phải võ giả nhưng giác quan phụ nữ nhạy bén a
Nguyễn Khánh cũng không biết thật giả, nghĩ nhiều vô ích, tuỳ tiện đứng ra muốn giảng hoà
“Cái này có hiểu lầm, chú em chắc hẳn là con của hai người bọn họ phải không? Được rồi, bình tĩnh nghe anh nói. Bọn anh chỉ là đến thu tiền nợ, không có làm gì khác, nếu như hôm nay không có thì hôm khác vậy, chuyện ngày hôm nay coi như xong, thế nào?”
Cái này cũng để cho Anh Kiệt minh bạch, tên này hiện tại đang sợ muốn chuồn đây mà! Tâm lý nghĩ, người này có chút thông minh, làm lão đại trong xã hội đen lâu như vậy đúng là không uổng, bất quá muốn xí xoá còn phải xem hắn có đồng ý hay không.
“Ừm, nợ tất nhiên phải trả. Nhưng mà đi đòi nợ phải mang theo vũ khí a?” đây là Anh Kiệt cố tình hỏi
Cũng không ngờ vậy mà Nguyễn Khánh đáp lại được
“Haha, đây là đem phòng thân, lỡ như có con nợ nào đó trả không được tiền muốn cầm dao liều mạng thì bọn anh bị thiệt hại a!”
Anh Kiệt thầm nghĩ: Hay cho câu phòng thân, nói dối không biết ngượng
Tâm niệm nhất động, chỉ nghe một tiếng “xoạch” phát ra, không ai ở đây nghĩ tới tiếng động vừa rồi phát ra ở trên người Nguyễn Khánh, vừa đồng loạt nhìn qua thì choáng voáng, có người lập tức nôn tại chỗ
Mà đứng kế bên một tên giang hồ đàn em run rẩy nói
“Đại… Đại ca… Tay anh…”
Thì cái này để cho Nguyễn Khánh không có cảm giác gì lúc này nhìn xuống hai tay của mình, một tay còn nhưng tay còn lại đâu? Dưới đất a!
Một trận hét dài dường như rất đau đớn tận tâm can không chịu nổi, mùi máu bắt đầu tán ra xung quanh, tay phải Nguyễn Khánh nắm chặt bắp tay trái, phần dưới đã bị cắt mất, chỉ có máu chảy một dòng xuống đầy đất
Mặt kệ Nguyễn Khánh nước mắt nước mũi tèm lem khóc nức nở, còn cái gì bộ dáng đại ca giang hồ? Lê Ánh Nguyệt, Nguyễn Thành Dương mặt mày tái xanh cùng trắng bệch, cái này vừa nôn xong a
Mà đồng dạng còn có Bảo Nhi thở không nổi cũng vừa nôn xong để cho Anh Cường vuốt vuốt sau lưng ổn định tinh thần
Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Không ai biết, ngoại trừ 16 vệ binh tâm lý thầm nghĩ: Cậu chủ ra tay không đơn giản, tuyệt đối là không lời mà đánh a! Ngô Bác lúc trước không phải cũng vậy sao? Có đều lần này ra tay tàn nhẫn a!
Mà tại lúc này Anh Kiệt cười lạnh khinh bỉ nói
“Vừa rồi ta ra tay muốn phế một tay của ngươi, vì sao lại không cầm vũ khí lên đỡ a?”
Đúng là Anh Kiệt ra tay, một niệm đổi một tay, nhưng mà vô ảnh vô tung, làm sao đỡ?
Nguyễn Khánh đau quá hét dài còn hơi đâu mà trả lời, một lát thì trực tiếp ngất đi, được một đám đàn em gọi di động kêu cấp cứu, Anh Kiệt cũng không có đuổi theo, hắn đã lưu lại khí tức của những tên này cho dù chạy đâu cũng vô ích, thì một bên khác hàng xóm hoang mang có người lấy điện thoại báo công an, chỉ có mấy người Bảo Nhi, Anh Cường cùng ông Danh ngẩn người trong lòng kinh hãi
Cái này sắp có chuyện lớn a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!