Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 74: Võ Anh Vương đến
Chờ năm người khai báo ra mọi chuyện ở đây mọi người nắm rõ cái đại khái. Chính là một gia đình trong một đêm liền bị diệt sạch từ xa tới gần, theo cơ quan điều tra ra, kinh ngạc đầu tiên chính là những người tử vong điều có liên hệ với nhau.
Cho nên, bộ điều tra cảnh sát công an Sài Gòn một vị đại tá tự làm ra quyết định triệu tập phong thuỷ đại sư cùng với thuật pháp đại sư cho gọi tới, mà Anh Kiệt nằm trong một số đó.
Lê Dục sờ sờ cái trán thở dài, nội tâm nghĩ
“Ông trời của ta! Lần này là đến đúng người đúng tội a.”
Ngoài Lê Dục, Nguyễn Kiên cùng với Tần Thanh Nguyên ở đây ra những người khác đều không biết chuyện Trần gia bị diệt, còn là tác phẩm của Anh Kiệt.
Lê Dục trong lòng cũng có chút khó xử, tuy nói ngành đặc biệt quyền hạn cao một chút, nhưng đem đi so với đại tá thì có chút…hơi xa.
Về phần ba mẹ Anh Kiệt nghe xong cũng là sợ ngây người, án mạng a, đột nhiên con trai mình cũng nằm trong đối tượng bị tình nghi hỏi ai không sợ? Mà gần đây Anh Kiệt có ra ngoài một đêm sau mới trở về, thời gian có chút gần như.
Nghĩ tới đây Bảo Nhi lấy tay che miệng nhỏ, lảo đảo lùi lại mấy bước, Anh Cường thấy thế vội vàng đỡ lại, nếu không bà xã hắn thật liền lăn ra ngã.
Tin tức có chút nhiều, nhất thời khó tiếp thu chút mà thôi.
Khung cảnh yên lặng một lúc lâu.
“A? Ta vừa nhớ ra! Lão Thái không phải cũng là thuật sư sao? Hơn nữa còn ở gần đây…”
Nguyễn Linh đột nhiệt thốt lên làm chu vi mọi người giật mình nhìn hắn.
Nguyễn Linh cũng không để ý bao nhiêu ánh mắt, hắn nhìn qua năm tên áo trắng trung niên hỏi
“Các ngươi có đến tìm hắn?”
Một trong năm người ngước lên nhìn vị lão nhân này, lão này mặc cái áo choàng quên ngoài liền không thấy có gì nữa cả, hắn nuốt ngụm nước bọt, sau đó khàn khàn giọng trả lời
“Bọn tôi không có…tìm ông ta. Nhưng…có đội khác làm chuyện này, có lẽ…cũng đưa đi rồi đi.”
Hắn nói xong liền cúi đầu xuống, không tiếp tục nói.
Lúc này Anh Kiệt dừng động tác xoay súng làm đồ chơi, hắn đột ngột đứng lên mặt hướng trời cao, khẽ cau mày.
Những người khác nhìn thấy hắn đứng lên cứ tưởng muốn đánh đòn năm người kia, nhưng không ngờ chỉ nghe Anh Kiệt trầm giọng nói
“Có khách đến?”
Hắn một câu này để không ai hiểu, nhưng nếu là người trong võ đạo cũng liền nhìn ra trong câu đó ẩn chứa bao nhiêu chuyện, liền tiếp theo Phan Nam chính là minh chứng, hắn đến gần Anh Kiệt khẽ hỏi
“Võ thiếu tướng, áp lực này…?”
“Cường giả!” Anh Kiệt nghiêm túc đáp.
Bọn họ nhất thời liền cảm giác được cái này.
Bốn vị lão nhân Nguyễn Linh, Lương Dương, Lê Dục, Đỗ Nghi cũng đến gần Anh Kiệt mặt hướng trời cao, sau đó là Liên Hoàn Sát cũng cảm nhận được không khí không đúng, năm người nhìn lên phía trên, cho tới Tần Thanh Nguyên đều cảm nhận được áp lực buông xuống thời điểm.
Trên trời không có gì, trống rỗng cùng áp lực xuất hiện một hồi lâu, bỗng nhiên rơi xuống một đạo âm thanh già nua
“Người nào bắt lấy đệ tử của ta?”
Âm thanh vang vọng bốn phương tám hướng, từng khe hở đều chui lọt qua, hàng xóm xung quanh nhất thời kinh ngạc nhìn lên trời, có người còn tưởng là ai cầm cái loa phát thanh.
Lúc này gần đó trên một toà nhà ba tầng, ở tầng thượng một bóng người hiện lên, tuy ở xa chỉ thấy nhỏ bằng một ngón tay cái, nhưng là người kia di chuyển đến gần, liền nhảy trên mấy toà nhà như đi dạo, càng lúc càng nhanh, bỏ qua đường lớn quanh co lòng vòng hướng thẳng đến đây.
Phan Nam đầu tiên kinh ngạc, sau đó phát hiện không đúng, người kia càng lúc đến càng gần, khí tức cũng mỗi lúc một lớn, cho đến khi hắn còn cách mấy người Anh Kiệt khoảng mười mét hơn, một cỗ cường đại áp bức đè xuống, ngũ lão nhân lảo đảo muốn lui, Liên Hoàn Sát càng là hô hấp khó chịu, hai tay lúc này nắm chặt vũ khí.
Trong khi mọi người ngạc nhiên sợ hãi thì Tần Thanh Nguyên một bên cũng là kinh ngạc, đợi bóng người kia xuất hiện trước mắt hắn, Tần Thanh Nguyên liền oanh tạc vỡ oà, khóc lớn hô lên
“Sư… Sư phụ? Là…là sư phụ! Sư phụ! Ngài đến cứu ta?”
Tần Thanh Nguyên có thể nói hết sức mừng rỡ, hắn mấy ngày nay ở đây đều cảm giác như tù binh, mặc dù không ai động tay động chân với hắn nhưng ngũ lão nhân làm hắn ngột ngạt, qua mấy ngày hắn đều lo lắng phải hay không mình liền sẽ bị bỏ tù? Bởi vì hắn biết được ngũ lão nhân kia là người của chính phủ, mà người hắn đắc tội chính là Anh Kiệt, thật sự là thiếu tướng.
Trong lòng sợ hãi thì đột nhiên lúc này sư phụ xuất hiện để cho hắn mừng rỡ, nào còn quan tâm chuyện của mấy người kia? Hắn vội vàng muốn chạy ra đón.
Lúc này cũng đột nhiên một cỗ cường đại khí tức khác không kém trong đám người bắn ra, hai cỗ khí tức cường đại va chạm vào nhau tạo ra ma sát, chấn động không khí xung quanh bắn bay mọi thứ ở gần, trong đó có Tần Thanh Nguyên hét thảm âm thanh vang lên, hàng này bị hai cỗ cường lực bắn bay ra hơn năm mét bay thẳng vào một cái chuồng gà, nhất thời gà bay tán loạn hét lên inh ỏi.
Nhưng là cũng không ai nhìn lâu hay để ý hắn, mọi người lùi ra xa phía sau nhìn nhìn, nhìn người vừa phóng ra nội kình ngoại phóng cùng vị kia thần bí cường giả xuất hiện, hai bên hiện tại là đang giằng co nguyên khí.
Người kia là một cái lão nhân, râu nhìn thật dài, chiều dài có thể nói là gần tới bụng, mà trên thân hắn khoác một bộ đồ cổ trang Việt Nam không biết của thời nào, một tay chắp sau lưng một tay vuốt lấy râu, nhìn rất đúng giống tiên nhân đạo cốt.
Mà hắn vẻ mặt bình thản, nội tâm bên trong lại là kinh ngạc nhìn đối diện thiếu niên. Anh Kiệt hai tay chắp sau lưng, lúc này vẻ mặt hoà hoãn mỉm cười nhìn hắn, lão nhân cũng không ngờ lần này gặp phải cường giả, hơn nữa còn là trẻ tuổi cường giả.
Kinh ngạc một lúc, lão nhân này chợt thu liễm khí tức, Anh Kiệt cũng đồng dạng thu liễm nguyên khí, nếu như đã thu có nghĩa là bạn thì không phải là địch, nguyên khí sử dụng thời gian dài rất phí, cả hai đều thu lại khí tức rõ ràng là không muốn đánh nhau, bởi vì bọn họ biết rõ nếu như đánh lên, người xung quanh mới là người nhận hậu quả.
Cường giả chính là có như vậy kinh nghiệm, nhưng là lão nhân kia đến tìm đệ tử, cũng không thể cứ như thế mà qua loa, lão nhân suy nghĩ một chút, đối phương cũng là cường giả, có thể tuổi trẻ mới bước vào hoá cảnh không lâu, liền đem tên mình đưa ra giới thiệu, ít nhất trong đồng đạo dù không nghe nhiều cũng phải nghe ít.
Lão nhân một thân đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng mỉm cười thân thiện nói
“Tự giới thiệu, ta là Võ Anh Vương, một trong thất đại tông sư, lão tam đại tông sư, không biết người bạn trẻ cảnh giới cao thâm này là…?”
Người đến không nghĩ tới là Võ Anh Vương, hơn nữa còn là đệ tam cấp bậc, hắn tuy rằng ngữ khí ôn hoà, cho người ta cảm giác không có sát khí, nhưng là mọi người ở đây không dám buông lỏng một cái, sau đó bọn họ liền nhìn sang Anh Kiệt sẽ đáp lại thế nào.
Anh Kiệt hiện tại cũng là tông sư, còn là thiếu tướng cấp bậc to có thể nói to, nhỏ tuyệt đối không nhỏ, cũng xem ra tương đương nhau đi.
Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người là Anh Kiệt lại chỉ đáp ngắn gọn
“Anh Kiệt, Võ Anh Kiệt, chỉ là một cái học sinh.”
Ngũ lão nhân: “???”
Liên Hoàn Sát: “???”
Những nguời khác: “???”
Võ Anh Vương: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!