Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư - Chương 12: 12: Đến Trừng Viên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư


Chương 12: 12: Đến Trừng Viên


Chiều hôm sau, Tần Phong đúng hẹn đến đón Diễm Tinh.

Nhìn cô bé khả ái mặc một chiếc váy lụa màu xanh lục đang ngồi trên sofa, đáy mắt hắn ôn hòa đi một chút.

Sau đó nhìn Triệu Chính cùng Ngô Giai Ý chào hỏi.
“Chú Triệu, cô Triệu cháu đến đón A Tinh.”
“Cô chú lần này sang Úc, ít nhất là nửa tháng mới về.

Nửa tháng này nhờ cháu chăm sóc A Tinh hộ cô chú.” Ngô Giai Ý cười nhu hòa nói.

Thằng bé Tần Phong này bà càng nhìn càng vừa ý, có điều tâm từ thằng bé này…Haizzz vẫn là không nên nghĩ nhiều.
“Cô chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt A Tinh.” Tần Phong khẽ cười nói.
“A Tinh nếu làm phiền gì cháu, cháu cứ nói với cô chú.

Đến khi cô chú về sẽ dạy bảo lại con bé.” Triệu Chính cười cười nhìn Tần Phong.
Tần Phong nghe câu này cũng nhẹ gật đầu: “A Tinh bình thường nghe lời, chú Triệu không cần lo lắng.” Hắn hiểu ý của chú Triệu.

Chú Triệu sợ tính tình hắn không tốt.

Nhỡ A Tinh làm điều gì khiến hắn cáu giận, hắn không nhịn được muốn phạt Diễm Tinh thì con gái bảo bối của ông sẽ chịu không nổi.

Vì vậy ý là nếu Diễm Tinh có sai gì mong hắn có thể nhịn lại.

Nhưng nhìn hắn giống một người đến cả một đứa trẻ mới 6 tuổi cũng chấp nhặt sao? Tần Phong cảm thấy chú Triệu cũng quá lo lắng rồi.

Huống hồ đứa con gái bảo bối này của chú ấy, tâm tư không giống với đứa trẻ 6 tuổi nên có.

Cho nên, chú không cầy sợ con gái sẽ chọc giận đến hắn.

Có điều nghĩ trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt Tần Phong vẫn đảm bảo rằng sẽ không làm gì Diễm Tinh.
Lúc này Triệu Chính cùng Ngô Giai Ý mới yên tâm giao Diễm Tinh cho Tần Phong.

Ngồi nói chuyện thêm một lát, Tần Phong liền đưa Diễm Tinh đến Trừng Viên.
Dù cô đã chuẩn bị tâm lý phải ở cùng Tần Phong ít nhất 2 tuần, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi căng thẳng.

Có lẽ là vì kí ức kiếp trước quá rõ, hoặc cũng có thể khí chất của người ngồi bên cạnh cô quá mạnh khiến Diễm Tinh không thể thả lỏng được.
Jason đang lái xe ngồi bên trên nhìn cảnh tượng một lớn một bé ngồi bên dưới, trong lòng thầm thương cảm cho Diễm Tinh.

Không phải chứ thiếu gia, ngài trưng ra bộ mặt như vậy với tiểu cô nương nhà người ta.

Ai có thể chịu nổi đây? Đến hắn còn thấy áp lực nữa là một Triệu Diễm Tinh mới 6 tuổi.
“A Tinh!”
Diễm Tinh đang ngồi ngơ ra thì tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến cả người giật bắn lên.
“À, dạ?” Đôi mắt trong veo như nước ngước lên nhìn Tần Phong.

Đôi mắt đó muốn bao nhiêu đẹp thì có bấy nhiêu.
Nhìn vào đôi mắt của Diễm Tinh, Tần Phong khẽ nhếch mày, đem Diễm Tinh đang ngồi bên cạnh nhấc lên đùi hắn.

Tay khẽ xoa đầu Diễm Tinh nói: “Sợ hãi?”
Cái này còn phải hỏi sao? Trong lòng Diễm Tinh thầm mắng nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn nhìn hắn một hồi sau đó mới nhẹ gật đầu: “Có hơi sợ một chút.”
“Không phải sợ, ca ca cũng không bắt A Tinh đem bán được!” Tần Phong nhìn bộ dáng của Diễm Tinh, mắt mang ý cười nói.
Thiếu gia, nếu ngài dỗ tiểu cô nương nhà người ta như vậy thì ngài đừng dỗ tốt hơn.

Jason đang ngồi lái xe bên trên khóe miệng giật giật nghĩ thầm.

Khẽ liếc mắt nhìn đến Diễm Tình đang ngồi trong lòng thiếu gia nhà mình, thầm cầu phúc cho Diễm Tinh một chút.

Không biết đến khi về lại Triệu Gia, cô bé có bị thiếu gia nhà anh hù cho bị bệnh luôn không?
Diễm Tinh nghe câu này, cúi đầu che đi đôi mắt trong veo kia, trong mắt là một trận khinh bỉ.

Con người này đúng là không hợp dỗ dành trẻ con.

Nếu cô thật sự mới 6 tuổi, có lẽ đã bị hắn làm cho sợ chết khiếp.
“Là lần đầu tiên A Tinh xa nhà, nên có chút sợ.

Nhưng A Tinh biết, Phong ca ca sẽ bảo vệ A Tinh.” Sau khi đem những lời muốn mắng Tần Phong nuốt xuống, Diễm Tinh cười khả ái nhìn hắn nói.
Tần Phong nhìn cô bé cưới đến thấy răng không thấy mắt trong lòng cũng khẽ nhếch miệng.

Có lẽ ở với Diễm Tinh hai tuần này sẽ không nhàm chán.
Diễm Tinh không còn gì để nói với người đang ôm mình.

Cô cũng không ngẩng đầu đối diện với hắn nữa mà chui vào lòng hắn.

Dù sao hắn cũng không có ý định thả cô xuống, mà với vóc dáng hiện tại của cô, ngồi xe ô tô đúng là có hơi mỏi.

Hiện tại có người tình nguyện làm ghế dựa, sao cô lại không tận dụng.

Thấy hành động này của Diễm Tinh, khóe miện Tần Phong lại cong thêm một chút, vòng tay ôm Diễm Tinh cũng chặt thêm một phần.

Khẽ điều chỉnh lại tư thế ngồi của Diễm Tinh để Diễm Tinh thấy thoải mái.
Rất thức thời!
Jason ngồi bên trên nhìn thấy Diễm Tinh ngoan ngoãn chui vào lòng thiếu gia nhà mình giống con mèo nhỏ thì cảm thán.

Bảo sao thiếu gia để ý đến cô bé này.

Bình thường thiếu gia đối với trẻ con một chút cũng không có hứng thú.

Hiện tại với Diễm Tinh, đãi ngộ đúng là khác một trời một vực.
Diễm Tinh ngồi trong lòng Tần Phong suy nghĩ chuyện của ông ngoại mình.

Kiếp này cô đã nhắc nhở mẹ, không biết mẹ có đề phòng hay không? Nếu không chăm chăm nhìn kĩ chú ba, sợ rằng bi kịch kiếp trước một lần nữa sẽ lặp lại.

Cô lại không biết rõ lúc đó xảy ra chuyện gì.

Dù sao kiếp này cô sống lại một lần, có nhiều chuyện so với kiếp trước đã muốn lệch đi.

Nếu cô có thể đi máy bay được thì tốt rồi, sẽ không phải ngồi ở đây lo lắng.
“Đang nghĩ gì?” Tần Phong thấy
Diễm Tinh đang suy nghĩ tìm cách nào thì bổng nhiên bị Tần Phong hỏi một câu đem suy nghĩ cắt đứt.

Một lần nữa ngước mặt lên nhìn Tần Phong.

Nhìn đến đôi mắt lạnh lùng kia, trong lòng Diễm Tinh bỗng nảy ra một chủ ý.
Cô lại cúi đầu xuống, hai tay nhỏ xoắn vào nhau.

Giọng nói trong trẻo vì lo lắng mà thêm chút run nhẹ: “A Tinh đang nghĩ, bệnh ông ngoại có phải nặng không?”
“Ngày trước, A Tinh gọi điện nói chuyện với ông ngoại.

Thấy chú ba chọc giận đến ông.

Lần này ông bị bệnh, A Tinh lo lắng chú ba chọc giận ông, ông sẽ bệnh nặng thêm.”
“Muốn nhờ ca ca giúp?” Tần Phong nhìn Diễm Tinh.

Nghĩ nhiều đến vậy sao? Ngay cả cái quan trọng nhất cũng nghĩ đến.
“Vâng!” Diễm Tinh nghe được câu mình mong muốn, đầu nhỏ khẽ gật.

Cô biết tâm tư nho nhoe của mình Tần Phong chắc chắn sẽ nhìn ra.

Chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận, như vậy mới vơi bớt nghi ngờ trong lòng hắn.

Dù sao, chỉ cần hắn không biết chuyện cô trọng sinh, cái gì cũng có thể giải thích.
“Nhưng suy cho cùng cũng không phải chuyện nhà ca ca.” Thấy Diễm Tinh thừa nhận, ánh mắt Tần Phong chợt lóe.

Lấy lại bộ dáng như bình thường nói.
“Vậy ca ca muốn gì? A Tinh nếu có thể giúp thì sẽ giúp.” Diễm Tinh trong lòng thầm mắng.

Cô bảo mà, sao hắn dễ dàng đồng ý như vậy.
“Nhận ra cây trâm này?” Tần Phong lấy từ trong chiếc tủ nhỏ phía tay ghế lên một cây trâm đưa đến trước mặt Diễm Tinh hỏi.
Nhìn thấy cây trâm màu hồng khảm ngọc trai trong tay Tần Phong, đồng tử Diễm Tinh khẽ co rút.

Bảo sao ngày đó cha mẹ không nhắc gì đến chuyện cây trâm.

Cây trâm này, chính là cây trâm cô đâm trên vai người đã bắt cóc cô hôm trước.

Cô còn chuẩn bị sẵn tâm lý giải thích chuyện cây trâm đâm trên vai tên kia.

Nhưng qua mấy ngày thấy cha mẹ không hề chắc đến chuyện này, cũng không có dấu hiệu gì biết.

Hóa ra cây trâm này lại rơi vào tay Tần Phong.
Thấy Diễm Tinh nhìn chằm chằm cây trâm trong tay mình Tần Phong cũng rất kiên nhẫn đợi câu trả lời của Diễm Tinh.
“Có nhận ra.” Diễm Tinh gật đầu nói.
Ý cười trong mắt Tần Phong ngày càng đậm.

Không buông tha hỏi: “Ngày đó vì sao ra tay nặng như vậy?”
“Hôm đó chú ấy định bắt cóc A Tinh.

Lúc đầu A Tinh không nhận ra, nhưng sau khi đi cùng chú ấy, A Tinh lại thấy chú ấy nói với ai đó: “Đã bắt được người!” Rồi đúng lúc đó A Tinh thấy mẹ của Nhu Nhi đưa Nhu Nhi đến trước cổng trường.

Vì vậy…trong lúc đó muốn tìm cách trốn thoát, A Tinh sau khi bị chú ấy bế đi, sợ quá…liền…liền đâm cay trâm lên người chú ấy.” Diễm Tinh nói, cả người cứng ngắc dựa vào Tần Phong.
Diễm Tinh thấu sau khi mình nói xong, Tần Phong cũng không nói lại gì.

Lo sợ ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong, lại thấy hắn đang chăm chú nhìn cô.

Diễm Tinh cảm thấy cả người cô nổi lên một tầng da gà, mồ hôi cũng đã xuất hiện.

Lúc này, Tần Phong mới đem đầu nhỏ của Diễm Tinh ấn vào trong ngực mình, trầm thấp lên tiếng: “Ngủ đi! Cây trâm này rất sắc.

Về sau lớn lên rồi hãy sử dụng.”
“Ân, A Tinh đã biết.

Vậy chuyện của ông ngoại…”
“Ca ca sẽ giúp, yên tâm!”
Thấy Tần Phong cho mình một lời bảo đảm, cả người Diễm Tinh thở phào một hơi.

Lúc nãy cô nói, chắc hẳn là hắn tin nhỉ? Dù sao cô cũng tin chắc rằng lúc đó dù hắn có nhìn hết toàn bộ quá trình sự việc cũng sẽ không nghe được những lời nói kia của cô.

Huống chi lúc đó, cô đúng là đã nhìn thấy Nhu Nhi ở ngoài cổng trường.
Diễm Tinh vì chuyện của ông ngoại cả đêm hôm qua thức trắng để nghĩ biện pháp.

Hiện tại tâm sự được giải tỏa, cả người thả lỏng.

Thật sự nằm trong lòng Tần Phong nhắm mắt ngủ.
Nhìn Diễm Tinh mới lúc nãy vẫn còn bộ dáng lo sợ, hiện tại lại nằm trong lòng mình ngủ đến quên trời quên đất.

Tần Phong cứ như vậy nhìn Diễm Tinh, lúc nãy A Tinh giải thích đúng là rất có lý.

Nhưng hắn lại cảm thấy có chỗ không đúng cho lắm.

Nhưng hắn cũng không muốn tìm hiểu sâu làm gì.
Tần Phong một lần nữa đổi tư thế ôm Diễm Tinh vào lòng, để cho áo choàng to của hắn bao bọc lấy Diễm Tinh tránh cho cô bị lạnh.

Làm xong những việc này, hắn mới nhìn lên Jason, nhàn nhạt nói: “Cho người chú ý động tĩnh bên phía Ngô Gia.

Đừng để Ngô Kỳ làm loạn!”
“Vâng, thiếu gia!” Jason nhận lệnh, không nhịn được lại đảo mắt qua Diễm Tinh một cái.

Thiếu gia nhà hắn đúng là rất để ý đến cô bé này.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN