Diễm Tinh sau khi tạm biệt hai người bạn không về nhà ngay mà đến một ngôi nhà khác.
Ngôi nhà này có 2 tầng diện tích không quá lớn lại không quá nhỏ, lấy màu trắng làm chủ đạo.
Diễm Tinh bước vào bên trong, chỉ chốc lát một cô gái trẻ bước ra.
Nhìn vào khoảng 25, 26 tuổi thái độ đối với Diễm Tinh vô cùng cung kính.
“Tiểu thư!” Hạ Vy Vân thấy Diễm Tinh bước vào thì nhẹ giọng gọi.
“Bản thiết kế lần trước chị đã hoàn thành chưa?” Diễm Tinh gật đầu, đi đến bàn thiết kế đặt ở giữa phòng hỏi.
Cô gái trẻ kia chính là nữ nhân viên ngày trước Diễm Tinh đưa về.
Còn căn nhà này là từ 4 năm trước, Diễm Tinh lấy tiền tích góp được của mình mua về.
Với 10% cổ phần của Hạo Tinh mỗi năm, chuyện mua nhà với cô không hề khó.
Huống chi tiền tiết kiệm được của cô cũng không nhỏ.
Hiện tại Diễm Tinh đã đủ 18 tuổi nhưng chưa muốn về Hạo Tinh làm việc.
Cô lấy lý do còn muốn học nên tạm thời để anh hai thay cô quản lý Hạo Tinh.
Thật ra là cô muốn tập trung cho công việc bên này của cô trước.
Cô không mua nhà quá phô trương, tránh bị nghi ngờ.
Hai năm trước, dưới sự dẫn dắt của Diễm Tinh.
Một nhãn hiệu thời trang mới tên Ellie được mở ra, trang phục và trang sức rất đẹp.
Nhưng có một điểm gây chú ý là, trang phục cùng trang sức nơi đây đều ra theo mùa nhưng lại không nhiều.
Giá cả không đắt nhưng cũng không rẻ.
Chỉ cần hết số lượng hàng đã sản xuất liền ngay lập tức dừng lại không sản xuất tiếp.
Một mùa chỉ tung ra mấy trăm mẫu đầm váy, quần áo khác nhau cùng với trang sức thêm một trăm bộ.
Chỉ có như vậy nhưng lại khiến nhiều người tò mò, không biết người sáng lập ra nhãn hiệu thời trang này muốn làm gì.
Trùng hợp là một nhãn hiệu khác mang tên Alina đã có tiếng được 6 năm, cũng được giới thượng lưu săn đón cùng với nhãn hiệu Ellie mới thành lập này giống như không ưa nhau.
Mỗi lần Alina tung ra mặt hàng nào, ngay hôm sau Ellie cũng tung ra sản phẩm mới, giá thành ngang ngửa Alina nhưng so thiết kế cùng với thâm ý nắm bắt sở thích của người khác lại hơn một bậc.
Alina thấy vậy lại càng tuôn ra những mẫu thiết kế mới nhưng đến đây Ellie ngừng tay, bán xong sản phẩm liền ngừng.
Dần dần vì Alina sản xuất quá nhiều, lại tiêu thụ kém cho nên không thể không hạ thấp giá sản phẩm xuống để thu hút những khách hàng khác.
Mà Ellie lại tung ra bộ sưu tập mới của mình, thu hút đông đảo khách hàng.
Chỉ trong vòng 2 ngày, những mẫu thiết kế đều được bán hết.
Đối với Aline đây giống như một đả kích.
Chính vì Ellie phong cách bán hàng khác biệt cộng thêm mẫu thiết kế hút mắt cho nên rất nhiều người để ý đến, cái tên Aline dần dần bị mọi người quên đi, cảm thấy nó giống một thương hiệu bình thường mọc nhan nhản ngoài đường.
Độ quý giá của nó so với lúc mới thành lập cũng giản sút trầm trọng.
Diễm Tinh nhìn bản thiết kế trong tay, cười nhẹ.
Cô lập ra thương hiệu này chính là để đối đầu với Aline.
Và Aline là nhãn hiệu thời trang do Triệu Đức Hải sáng lập, thiết kế chính đó là Triệu Lâm Lam.
Có lẽ muốn lấy Aline làm bàn đạp đi lên cho Triệu Lâm Lam.
Triệu Lâm Lam theo đuổi thiết kế.
Mà Aline trùng hợp lại lập ra vào 6 năm trước.
Trong vòng 6 năm đã tạo dựng một chỗ đứng nhất định trong giới thời trang.
Hiện tại chỉ cần thêm bước đột phá gì đó rồi lôi Triệu Lâm Lam ra ánh sáng, vậy chị ta sẽ được ca tụng là thiên tài không phải sao.
Chị ta đúng là học thiết kế nhưng lại không giống cô, không có thiên phú về mặt này.
Những mẫu thiết kế của chị ta không có gì đổi mới cả.
Ở kiếp trước, chị ta đã lợi dụng cô, lấy bản thiết kế của cô về xem, rồi sau đó chỉnh sửa lại để thành bản thiết kế của chị ta.
Kiếp này, ngoại trừ ông nội cùng cha mẹ và các anh ra, ai cũng không biết rằng cô còn có thể thiết kế.
Không có cô làm bàn đạp nên Triệu Đức Hải chắc phải thành lập ra Aline, và đương nhiên để Triệu Lâm Lam không làm gì cũng ngồi lên vị trí thiết kế chính.
Chỉ là, nhà thiết kế chính thật sự ở nơi đó sẽ xam lòng đứng đằng sau Triệu Lâm Lam mãi sao?
Hạ Vy Vân cùng A Mỹ thấy Diễm Tinh đứng nhìn bản thiết kế kia một lúc lâu không nói gì.
Tâm tư lại giống như bay đi tận đâu.
Không khí xung quanh có trùng xuống một chút.
Hạ Vy Vân lại nghĩ Diễm Tinh không thích bản thiết kế của cô cho nên dè dặt đi lên nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người không hài lòng sao?”
Diễm Tinh hít sâu một hơi cười nói: “Không có, em rất hài lòng.
Nhưng phần eo nên chỉnh sửa một chút.
Nếu không chiếc váy này sẽ kén người mặc.” Cô chỉ vào một bản thiết kế vừa nói vừa cầm một cây bút lên vẽ vài đường.
Nghe vậy Hạ Vy Vân thở phào một hơi sau đó bước đến bên bàn thiết kế cùng Diễm Tinh trao đổi.
…****************…
Mạn Nhu sau khi đi về, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước cửa nhà mình, ánh mắt cô khẽ biến đổi.
Cô bước xuống xe, không để ý đến người đang đứng đó bước thẳng vào nhà.
Nhưng người kia sao để cho cô đi dễ dàng như vậy, chàng trai dang tay ôm lấy cô vào lòng, nhỏ giọng thủ thỉ.
“Nhu Nhi, anh xin lỗi.
Anh…với cô ta thật sự không có gì cả!” Giọng nói run run, vòng tay ôm cô càng thêm chặt giống như thật sự sợ cô tức giận.
Mạn Nhu đứng yên nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Nhắm lại đôi mắt ẩn chứa đau đớn, giọng nói nghẹn ngào: “Tử Mặc, em…còn có thể tin tưởng anh không?”
“Nhu Nhi, em phải tin anh.
Từ trước đến nay anh chưa từng lừa gạt em.
Tình cảm anh dành cho em là thật lòng.” Thẩm Tử Mặc ôm Mạn Nhu ngày càng chặt, giọng nhu hòa.
Mạn Nhu thở dài một hơi, tay đưa lên khẽ vỗ lưng Tử Mặc.
“Được rồi, anh vào nhà rồi nói.”
Nghe được câu này Thẩm Tử Mặc mới yên lòng, buông Mạn Nhu ra.
Thấy cô đang xách mấy túi đồ liền đưa tay ra xách giúp cô vào nhà.
“Nhu Nhi, em thật sự không giận anh nữa đúng không?” Thẩm Tử Mặc đi vào vẫn rụt rè hỏi.
“Tử Mặc, niềm tin của em đối với người em yêu là tuyệt đối chỉ khi người đó khiến em tin tưởng.” Mạn Nhu đưa một cốc nước cho Thẩm Tử Mặc, nhẹ nhàng nói.
“Anh hứa về sau sẽ không như vậy nữa, sẽ không khiến em phải phiền lòng nữa.” Thẩm Tử Mặc bước đến nắm lấy tay Mạn Nhu, thâm tình nói.
Mạn Nhu nhìn người con trai trước mặt, ánh nhìn giống như xuyên qua người đó nhìn về quá khứ.
Một cậu bé lẽo đẽo theo sau cô đòi cô chơi cùng, rồi họ cùng nhau trưởng thành.
Cô biết cậu bé từ khi còn nhỏ đã được nhiều người yêu thích.
Nhưng cô vẫn yên lặng bên cạnh cậu, không chút than vãn.
Rồi hai người cuối cùng cũng đến với nhau.
Mạn Nhu mỉm cười: “Em tin anh lần này.”
Thẩm Tử Mặc nghe vậy cũng mỉm cười, khẽ đến gần Mạn Nhu, kéo cô vào lòng mình đặt lên môi cô một nụ hôn.
Diễm Tinh cùng Vy Vân bên này sau khi thảo luận xong đã cho ra mẫu thiết kế ưng ý.
Cô cầm bản thiết kế trong tay lên hài lòng nói: “Chị cứ như vậy, đưa đến xưởng của chúng ta để họ làm việc.”
“Vâng tiểu thư.” Hạ Vy Vân gật đầu nói.
“Mẹ và em gái chị vẫn khỏe chứ? Hôm nay sao không thấy họ đâu vậy?” Diễm Tinh nhìn quanh một hồi mới nói.
“À, hôm nay đến ngày khám định kỳ của mẹ tôi nên em gái đi cùng bà.” Hạ Vy Vân cười nói.
Tiểu thư mua căn nhà này vừa là nơi bí mật thiết kế vừa là nơi cho ba mẹ con cô ở.
Thiểu nói nếu cô làm tốt mỗi phần việc tiểu thư giao đó sẽ thay vào tiền nhà.
Còn về phần tiền điện nước cùng chi phí sinh hoạt đều do cô tự đóng.
Hàng tháng vẫn trả lương cho cô, Hạ Vy Vân đối với Diễm Tinh là một lòng cảm kích.
Nếu không nhờ Diễm Tinh thì mẹ của cô cũng sẽ không nhanh khỏi bệnh như vậy.
Ngày trước khi biết mình bị điều đến Hạo Tinh, cả người cô như rơi vào hầm băng.
Cô nghĩ vậy rốt cuộc là xong rồi, nhưng sau đó cô nghĩ lại.
Hạo Tinh không phải nơi rèn luyện các nghệ sĩ của công ty sao.
Tiểu thư muốn cô về đấy là để làm gì.
Sau đó mấy ngày Tiểu Mỹ xuất hiện trước mặt cô nói rằng đưa cô đến một nơi.
Rồi Tiểu Mỹ đưa cô đến biệt thự Triệu Gia.
Tiểu thư nhìn thấy cô, khẽ mỉm cười nói: “Em không muốn chị làm việc trong Triệu thị mà đưa chị đến Hạo Tinh, chị không giận em chứ?”
“Tôi biết tiểu thư làm vậy hẳn là có ý khác.” Hạ Vy Vân gật đầu nói.
Sau đó tiểu thư mới nói cho cô biết tiểu thư muốn mở một thương hiệu thời trang và cần cô trợ giúp.
Ngày đó ngôi nhà này được chọn là nơi thiết kế, tiểu thư để mẹ và em gái cô đến đây ở cùng.
Em gái cô tên Hạ Vy Hân, cũng theo ngành thiết kế, đã theo tiểu thư từ 2 năm trước.
Diễm Tinh nghe Vy Hân đưa mẹ đi khám cũng không hỏi gì nữa.
“Sắp tới, quy mô của Ellie muốn mở rộng.
Chị cẩn thận tuyển chọn thêm người phụ giúp nhé.
Em sẽ đôi văn phòng sang một nơi khác.” Diễm Tinh cười nói.
“Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ tận lực.
Chuyện của tiểu thư sẽ không để lộ ra ngoài.” Hạ Vy Vân hiểu Diễm Tinh hiện tại chưa muốn lộ mặt nên gật đầu đảm bảo nói.
Nghe được vậy Diễm Tinh gật đầu.
Ngày đó cô giúp Hạ Vy Vân quả nhiên không giúp sai người.
Cô ấy rất thông minh, chỉ cần từ hành động có thể hiểu được ý của cô.
Cô không muốn lộ mặt vào thời điểm này, cô muốn đến ngày Triệu Lâm Lam lộ mặt lúc đó cô sẽ tặng chị ta một bất ngờ.
Sau khi nói chuyện với Hạ Vy Vân xong Diễm Tinh về nhà.
Hôm nay cô bôn ba một ngày, ở lại văn phòng đến gần tối mới về.
Diễm Tinh về đến nhà liền ngâm mình trong bồn tắm.
Nằm trong bồn tắm, cả người mệt mỏi giảm đi rất nhiều.
Diễm Tinh mặc một bộ váy thoải mái ở nhà rồi bước xuống ăn tối cùng gia đình.
Biệt thự Tần Gia
Tần Lâm ngồi trong thư phòng của mình, ánh mắt hung ác nhìn người đang quỳ dưới chân, giọng không chút độ ấm nói: “Thế nào lại để nó thoát được!”
“Thiếu gia, lúc đó không hiểu sao một người nữa bước vào cho nên không thành công.” Người áo đen quỳ ở đó run sợ nói.
“Có mỗi chuyện cỏn con cũng không làm được.” Tần Lâm tức giận, giơ chân đạp người kia một cái.
Hắn muốn bắt Triệu Diễm Tinh.
Tần Gia cùng Triệu Gia quan hệ không tệ.
Ngưng đối với Tần Lâm hắn lại coi như không thấy.
Chỉ cần nắm được con gái Triệu Gia mới có thể tiếp tục bước tiếp theo.
Hắn biết Tần Phong đối xử với Triệu Diễm Tinh đặc biệt.
Cho nên mới muốn việc xảy ra ở bar Angel.
Tội gì cũng sẽ không rơi xuống đầu hắn mà ngược lại có thể làm Triệu Gia xa cách với Tần Gia.
Nhưng hiện tại kế hoạch bị phá hủy, hắn thật sự tức giận.
“Thiểu gia, xin ngài tha mạng.” Người áo đen kia quỳ rạp dưới đất, giọng run rẩy nói.
“Còn ở đấy làm chướng mắt tôi? Cút.” Tầm Lâm độc ác giơ chân đá người kia thêm cái nữa, chán ghét nói.
“Thiếu gia, còn cuộc họp ngày mai thì thế nào ạ?” Người áo đen run rẩy nói
“Cứ như bình thường đi.
Dự án này, nhất định phải lấy cho bằng được!”
“Vâng thiếu gia!” Người áo đen sau khi nghe được lời của Tần Lâm mới cúi người đi ra ngoài.
Nếu Diễm Tinh nhìn thấy người này, thì chắc chắn sẽ biết.
Đó chính là người kiếp trước cô thấy trong biệt thự Tần Gia, người mà bị thuộc hạ của Tần Phong kéo lê trên mặt đất.
Tần Lâm ngồi trong phòng, cả người toát ra hơi thở u ám.
Hắn một chút cũng không quên ngày đó.
Ngày mà hắn xảy ra tai nạn vì Tần Phong.
Hắn sẽ đoạt lại hết mọi thứ trong tay Tần Phong, kể cả người phụ nữ của hắn ta.
Tần Lâm sau tai nạn kia cả người trở nên cổ quái không chịu nổi.
Chỉ nhốt mình trong phòng cả ngày không chịu gặp ai.
Sau đó khi hắn chịu gặp người thì cả con người hắn giống như biến thành người khác.
Ngu Tư Vũ thấy con trai như vậy đương nhiên đau lòng nhưng cũng cảm thấy rất tốt.
Tần Lâm hiện tại không chỉ biết suy nghĩ hơn lại cũng có thủ đoạn hơn.