Ngồi trên xe, khóe môi Diễm Tinh vẫn giữ độ cong nhẹ.
Cô đưa mắt đến Trình Tuyết ngồi bên trên, cảm thấy được cô ấy căng thẳng, cô cười nhẹ nói: “Chị thấy người đó đáng thương?”
Trình Tuyết nghe Diễm Tinh hỏi vậy, nhíu mày một chút rồi lắc nhẹ đầu.
“Không ạ.” Người đó ý định giết cô rõ ràng, nếu không phải bọn họ có kế hoạch từ trước, chắc giờ này đã thăng thiên rồi.
Cho nên cô không cảm thấy người đó có gì đáng thương.
Chỉ là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, đại não hơi chậm một chút, cũng có hơi sợ hãi.
Thấy Trình Tuyết nói thật, Diễm Tinh cười cười không tiếp tục chủ đề này nữa.
“Gia đình chị đã được sắp xếp ở một nơi an toàn.
Chị yên tâm, tôi sẽ không dùng họ để đe dọa hay bắt chị làm việc cho tôi.
Nhưng hiện tại, chị vẫn nên ít đi gặp họ một chút.
Sau buổi tối nay, Triệu Đức Hải nhận được tin tức họ biến mất.
Nếu chị đi gặp họ vào thời điểm này, khả năng họ sẽ gặp nguy hiểm.” Giọng Diễm Tinh đều đều vang lên trong xe.
Trình Tuyết hiểu rằng Diễm Tinh nói đúng.
Hiện tại cô không nên đi gặp gia đình cô, nếu không họ sẽ gặp nguy hiểm.
Cô gật đầu, ánh mắt cảm kích nhìn Diễm Tinh: “Tôi hiểu ạ, cảm ơn tiểu thư.”
Diễm Tinh lắc đầu: “Không có gì, sắp tới chị đến ở tại văn phòng, rồi từ từ đợi mọi chuyện lắng xuống, Vy Vân sẽ sắp xếp cho chị ở một chỗ khác.”
Nghe đến đây, Trình Tuyết vội nói: “Tiểu thư, tôi có thể ở lại văn phòng.
Đợi đến khi tôi kiếm được một số tiền nhất định sẽ nghĩ đến chuyện chuyển ra sau.
Tiểu thư giúp tôi nhiều như vậy, tôi thật sự rất biết ơn, không dám nhờ tiểu thư thêm nữa.”
“Chị không cần cảm thấy khó xử, chị còn có gia đình.
Vì hiện tại có chút phức tạp nên mới phải an bài như vậy.
Còn về sau, chị cũng nên đến ở cùng với gia đình của mình.
Chị yên tâm, căn nhà đó tôi cho chị thuê, cũng không phải là không lấy tiền.
Khi nào có tiền rồi, có thể mua lại căn nhà đó.
Nơi đó gần với văn phòng, cho nên khá tiện cho chị đi làm.”
“Thật sự cảm ơn tiểu thư.” Trình Tuyết không biết nói gì hơn ngoài hai từ cảm ơn đối với cô gái này.
Cô biết, bây giờ dù nói gì cũng không đủ.
Cô phải cố gắng làm việc thật tốt để đền đáp lại tiểu thư.
Diễm Tinh cười nhẹ không nói gì nữa, cô ngả đầu ra đằng sau, nhìn bên ngoài đèn đường sáng trưng, trong lòng cô lại không chút gợn sóng.
Cô biết, khi đã đi đến bước này rồi thì không thể quay đầu, mà cô cũng không có ý định quay đầu.
Diễm Tinh nghĩ đến những chuyện sắp tới, trong lòng đột nhiên cảm thấy hưng phấn.
Cô mở cửa xe, cảm nhận cơn gió mát lạnh buổi tốt, mỉm cười xinh xắn, môi đỏ mọng mấp máy mấy chữ: “Bắt đầu rồi.”
Trình Tuyết chưa nhìn thấy dáng vẻ này của Diễm Tinh.
Khi nhìn vào, lại không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi.
Dù là trước đây khi mới gặp tiểu thư, thì cũng không đáng sợ như bây giờ.
Nụ cười trên khuôn mặt như thiên sứ đó khi nhìn vào không khiến người khác cảm thấy dễ gần mà chỉ khiến người nhìn nổi da gà.
Hôm sau, là ngày quay chụp tiếp theo của bộ sưu tập thời trang Ellie.
Lần này Diễm Tinh cho ra 4 mẫu trang phục và trang sức mới.
Quay chụp mất hai ngày sẽ hoàn tất, Diễm Tinh làm việc từ sáng đến tần chiều tối mới xong.
Kiếp trước cô chưa từng quay chụp gì như thế này, nhưng cô đứng bên ngoài để điều chỉnh lại thì rất nhiều.
Cho nên ở phương diện này, Diễm Tinh khá thành thạo.
Khi quay chụp xong trời đã tối.
Đây là studio quay chụp thuộc quyền quản lý của Hạo Tinh.
Nơi đây cũng là studio nổi tiếng nhất nhì trong giới giải trí.
Chỉ cần ký hợp đồng được với Hạo Tinh, đến quay chụp ở đây chính là ước mơ của rất nhiều nghệ sĩ.
Diễm Tinh lên xe đi về nhà.
Hôm nay quay chụp xong rồi, mai sẽ tiếp tục công việc thiết kế của cô.
Chiếc váy đã gần hoàn thành, chỉ còn một chút xíu nữa.
“Tiểu thư, tôi nghe nói bên Triệu Đức Hải đang cho người đi tìm gia đình của Trình Tuyết đấy ạ.” Khi về đến nhà, Tiểu Mỹ được Diễm Tinh phân phó đi làm việc liền trở về báo cáo kết quả.
“Cũng nhanh đó, còn hơn em dự đoán nữa.” Diễm Tinh mỉm cười.
“Thời tiết hôm nay thật tốt nha.” Diễm Tinh nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ của phòng mình.
“Dạ, tâm trạng của tiểu thư hôm nay cũng rất tốt.” Tiểu Mỹ nhìn tiểu thư nhà mình cười đến sáng lạn thì gật nhẹ đầu nói.
“Về gia đình của Trình Tuyết, có chết Triệu Đức Hải cũng không thể ngờ họ ở ngay dưới mí mắt của ông ta.
Anh cả ra tay quả nhiên thâm hiểm.” Diễm Tinh bật cười lớn một tiếng.
Tiểu Mỹ cũng cười cười theo tiểu thư nhà mình.
“A Tinh.” Lúc này, bên ngoài có tiếng gọi và tiếng gõ cửa vọng vào.
Tiểu Mỹ nghe vậy, liền đi đến mở cửa.
Nhìn thiếu niên trước mặt, cô cúi người chào một tiếng: “Nhị thiếu gia.” Sau đó ngay lập tức lui ra bên ngoài.
“Anh hai~” Diễm Tinh nhìn anh hai mình, cười nhẹ gọi sau đó buông đồ trong tay xuống đứng lên.
“Vẫn đang thiết kế sao? Sắp xong chưa.” Nhìn chiếc váy ở một góc phòng của em gái, Triệu Tuấn Khải quan tâm hỏi một câu.
“Sắp xong rồi ạ, còn chút nữa thôi.” Diễm Tinh gật đầu.
“Anh hai tìm A Tinh có việc gì không ạ.”
“Ha, bây giờ chê anh hai rồi sao? Phải có việc mới tìm em.
Nhóc con, anh hai vừa giúp em chuyện lớn đấy nhé.” Tuấn Khải trừng mắt nhìn em gái mình.
“Nhóc con gì chứ, em sinh sau anh có chút thôi.
Lại dùng giọng giống anh cả nói em.” Diễm Tinh bĩu môi, trừng mắt lại với Tuấn Khải cãi.
“Muộn một chút chính là muộn, anh thích gọi nhóc con đấy.” Tuấn Khải mang vẻ mặt trêu tức nhìn Diễm Tinh.
“Anh còn trêu em nữa, em sẽ mách anh cả chỉnh chết anh.” Diễm Tinh hừ nhẹ nhìn anh trai mình.
Ông anh trai này của cô quả thật có khiếu chọc người khác tức chết bằng lời nói.
“Em mách đi, anh cả đi công tác rồi.
Xem xem, anh xử lý em nhanh hơn hay anh cả bay từ nước ngoài về nhanh hơn.” Tuấn Khải cười khẩy một cái, ánh mắt khiêu khích bắt về phía Diễm Tinh.
“Anh…” Diễm Tinh bị anh trai của mình làm cho á khẩu.
Cô hậm hực quay lại bàn làm việc của mình không thèm để ý đến Tuấn Khải nữa.
Tuấn Khải nhìn vậy cười nhẹ: “Giận rồi?”
“Em mới không thèm nhé.” Diễm Tinh khinh thường nói một câu, tiếp tục công việc trong tay.
“Được rồi, không trêu em nữa.
Hôm nay ông nội gọi điện cho anh đấy.” Tuấn Khải khẽ lắc đầu, đi đến cạnh Diễm Tinh xoa xoa đầu cô.
“Ông nội gọi cho anh ạ.” Nghe được ông nội gọi, Diễm Tinh ngay lập tức đem mấy việc vừa rồi quẳng ra sau đầu.
Cô đứng dậy, ôm cánh tay Tuấn Khải hai mắt sáng ngời hỏi.
“Ông hỏi anh có giống với em từng nói không?”
“Giống y hệt.
Quả nhiên vẫn là em lợi hại.
Chỉ cần nói em là người muốn kí hợp đồng ông liền không truy hỏi nữa.” Tuấn Khải gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười.
Diễm Tinh nghe vậy, cười càng tươi hơn.
“Chuyện của Ellie, em tính khi nào mới nói cho mọi người biết.” Nhìn chiếc váy dạ hội kia xong lại nhìn em gái mình.
Trong lòng Tuần Khải đột nhiên dâng lên một cảm giác tự hào.
Đây là em gái của anh nha, rất tài giỏi.
Diễm Tinh không chút do dự lắc đầu: “Bây giờ chưa phải lúc.
Anh hai, anh biết đấy, Triệu Đức Hải không phải chỉ có mỗi Aline.
Không có Aline ông ta còn rất nhiều cách khác khiến Triệu Lâm Lam từng bước gây dựng hình ảnh.
Cho nên, chúng ta cũng phải giống ông ta, thận chí còn phải hơn một bậc.
Con bài tiếp theo của ông ta là gì chúng ta biết, nhưng còn bài tiếp theo của chúng ta ông ta lại không thể biết.
Như vậy mới có thể hạ gục ông ta.”
“Đáng lẽ những chuyện này em không nên dây vào.
Sau lưng Triệu Đức Hải còn có một thế lực khác, rất nguy hiểm.” Tuấn Khải nhìn em mình, giọng nói thêm phần lo lắng.
“Em biết cha mẹ và các anh đều lo lắng cho em.
Nhưng mà, em không muốn bản thân cứ nằm trong sự bao bọc của cha mẹ và hai anh.
Em muốn cho mọi người thấy, em không phải là người mềm yếu, cũng không phải người không có đầu óc.
Em có thể bảo vệ bản thân mình, cũng có thể sánh vai cùng hai anh bảo vệ gia đình mình thật tốt.” Diễm Tinh cúi đầu, kiên định nói.
Nghe em gái lần đầu tiên nói những câu như vậy, Tuấn Khải hơi bất ngờ.
Anh có thể hiểu được một phần tâm tư của em gái mình, nhưng hôm nay nghe chính em gái mình nói, trong lòng không khỏi ấm áp.
Tuấn Khải cười cười, vươn tay ôm Diễm Tinh, vui vẻ nói: “A Tinh của anh hai đã lớn rồi.”
Diễm Tinh cười không nói gì, vòng tay qua ôm anh hai mình.
Dù không nói nhưng trong lòng của cả ba anh em đều hiểu, cuộc chiếc này chỉ kết thúc khi một trong hai bên biến mất.
Ngày hôm sau, Diễm Tinh đã hoàn thành xong bộ trang phục của mình.
Nhìn bộ trang phục lấy màu vàng làm chủ đạo trước mắt, đôi mắt Diễm Tinh toát lên vui vẻ.
Bộ trang phục được thiết kế theo yêu cầu, lấy màu vàng làm chủ đạo.
Trên đó đính tổng cộng 199 viên kim cương màu tím quý hiếm và 3399 các viên đá quý màu tím cùng màu vàng các loại, họa tiết trên váy rất tinh tế.
Những con số này đều tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Phần từ eo trở lên được Diễm Tinh sử dụng loại vải xuyên thấu, đính kim cương màu tím, xen kẽ với những viên đá quý màu vàng.
Còn từ phần eo váy trở xuống được thiết kế với nhiều lớp vải khác nhau, lấy vải màu vàng nhạt, đính trên đó những viên đá quý màu vàng.
Hai màu vàng và tím có thể hỗ trợ nhau giúp chiếc váy nổi bật nhưng phải xử lý khéo léo mới không khiến cho chiếc váy trở nên quê mùa.
Về phần xử lý này, rất ít người có thể làm được.
Vy Vân nhìn bộ trang phục mà tiểu thư nhà mình thiết kế không khỏi hâm mộ.
Đến Vy Vân còn có bộ dáng như vậy, khi Trình Tuyết nhìn đến, miệng đã há hốc, hai mắt mở to như không tin.
Cô nhìn Diễm Tinh với ánh mắt sùng bái: “Tiểu thư, người thật tài giỏi.
Hóa ra, người không phải chỉ là sáng lập ra Ellie mà còn là một nhà thiết kế nữa.”
Diễm Tinh mỉm cười: “Nếu các chị cố gắng, về sau cũng sẽ làm được.”
Trình Tuyết gật đầu, hiện tại vị thiếu nữ trước mặt đã hoàn toàn thuyết phục được cô làm việc cho cô ấy.
Một cô gái như vậy, nếu có thể làm việc cùng chính là vinh hạnh của cô.
Diễm Tinh gọi Vy Vân và Trình Tuyết đến để giúp cô cho bộ trang phục này vào túi vận chuyển.
Bộ trang phục khá to, cho nên việc giữ nguyên được form váy thì cần tốn chút công sức và cần tỉ mỉ.
Cho nên cô gọi cả Trình Tuyết và Vy Vân đến đây giúp cô.
Hôm nay cô phải đem bộ trang phục này đến Trừng Viên, còn sắp xếp lịch đi gặp ngài David nữa.
Khi đến Trình Viên đã là buổi trưa, lúc này Tần Phong còn ở Tần Thị, phải đến chiều hắn mới về.
Người bên ngoài khi thấy Diễm Tinh đến liền cung kính mở cửa cho cô, nhưng còn Vy Vân và Trình Tuyết đều bị ngăn ở ngoài không cho vào, chỉ có Tiểu Mỹ là đi vào cùng Diễm Tinh.
Vy Vân đối với việc này đã sớm thành thói quen, cô tự biết nên sau khi Diễm Tinh đi vào xong cũng lái xe đi.
Nhưng Trình Tuyết thì lại tò mò, không biết tòa lâu đài sang trọng này thế nào đến cả người của Triệu tiểu thư cũng không thể vào, lại bắt tiểu thư tự mình vào đó.
Cô căn bản cũng không biết đây là biệt tự Trừng Viên, càng không biết mối quan hệ của Diễm Tinh và Tần Phong.
Chỉ đơn giản nghĩ nơi đây là vị khách đã thuê tiểu thư thiết kế bộ trang phục kia thôi.
“Vy Vân, cô nói xem người trong này rốt cuộc là thế nào.
Chỉ cho tiểu thư vào thì đến khi mặc thử không phải có chút rắc rối sao?” Trình Tuyết quay sang Vy Vân nói.
“À, nơi đây sao?” Vy Vân à một tiếng, sau đó lắc đầu: “Đây không phải nơi thuê tiểu thư thiết kế bộ trang phục đó đâu.
Người thuê là ngài David, chắc cô cũng từng nghe đến vị đấy rồi.
Còn đây là biệt thự Trừng Viên, tiểu thư sắp tới sẽ cùng chủ nhân của Trừng Viên đến Mỹ gặp ngài David một chuyến.” Cô nói sơ lược mọi chuyện cho Trình Tuyết hiểu.
Tránh khi ở trước mặt tiểu thư lại không biết chuyện gì.
Trình Tuyết dù về mặt trình độ cô ấy rất tốt, nhưng còn trẻ, cần phải rèn luyện nhiều thêm.
Việc này tiểu thư đã giao cho cô phụ trách.
Trình Tuyết nghe đến hai chữ Trừng Viên, hai mắt trừng lớn, quay đầu nhìn tòa lâu đài đang cách cô ngày càng xa.
Hóa ra nơi đây chính là biệt thự Trừng Viên, nơi ở của đại thiếu gia Tần Gia, Tần Phong.
“Tiểu thư cùng Tần thiếu là….” Trình Tuyết bị ý nghĩ trong đầu làm cho hoảng sợ.
Không phải tiểu thư cùng Tần thiếu chính là kiểu quan hệ đó đó chứ?
“Cô đừng suy nghĩ lung tung, Tần thiếu cùng với Triệu đại thiếu quen biết nhau từ lâu, là bạn tốt.
Cho nên Tần thiếu đối với tiểu thư là giống em gái, mà tiểu thư đối với Tần thiếu cũng giống anh trai.
Cô cẩn thận, đừng ăn nói lung tung trước mặt tiểu thứ đó.” Vy Vân nghe lời nói của Trình Tuyết suýt chút nữa sặc nước bọt, vội vàng đính chính lại.
Trình Tuyết nghe vậy thì gật đầu.
“Cô không ở trong giới thượng lưu.
Tiếp xúc nhiều nhất cũng là với Triệu Đức Hải, hoặc là thấy những tin tức được viết trên báo chí hoặc xem trên tivi.
Có những chuyện trên đó viết không phải là thật.
Đã đi theo tiểu thư rồi, thì cần quan sát nhiều hơn và nói ít đi.
Có những chuyện nên nghe thì nghe, không nên nghe thì nghe xong liền đem những chuyện đó quẳng ra sau đầu.
Chuyện riêng của tiểu thư, chúng ta biết đến đó là đủ, không nên biết thêm.
Việc chính của chúng ta chính là làm sao để Ellie phát triển tốt hơn, còn những chuyện khác thì không cần quá quan tâm.” Vy Vân vừa lái xe, vừa nhẹ nhàng nói chuyện với Trình Tuyết.
Thái độ của cô không hề có chút gì giống như đang giáo huấn, chỉ là nhắc nhở nhẹ nhàng không khiến người khác cảm thấy khó chịu.
“Vâng, tôi biết rồi ạ.” Trình Tuyết là người thông minh, nghe Vy Vân nói vậy ngay lập tức hiểu ý.
Đúng vậy, đây là giới thượng lưu, nếu cô làm việc không thận trọng thì rất dễ sẽ dẫn đến hậu quả không thể ngờ được.
Việc chính của cô là nhà thiết kế ở Ellie, vậy nên chỉ cần tập trung vào công việc ở đó thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Trình Tuyết yên lặng đi rất nhiều cũng ngồi nghiêm chỉnh hơn, ánh mắt không còn vẻ tò mò như vừa nãy.
Vy Vân thấy biểu hiện này của Trình Tuyết thì vô cùng vừa.
Vẫn là tiểu thư có mắt nhìn người, Trình Tuyết này là người thông minh.
Chỉ cần chỉ bảo cô ấy thêm một thời gian thì cô ấy sẽ phát huy rất tốt, như vậy đối với Ellie cũng tốt..