Diễm Tinh nhìn giờ bà Rishima hẹn cô, 4 giờ chiều.
Bây giờ là 1 giờ, cô quyết định lên giường nằm nghỉ một chút.
Không biết có phải vì lệch múi giờ hay không mấy ngày nay cô cảm thấy hơi uể oải.
Có lẽ đi thêm mấy lần nữa sẽ quen dần.
Sắp tới khi cô công khai tiếp quản Hạo Tinh, chắc chắn sẽ không thiếu những chuyến đi công tác xa như vậy.
Mà kể cả chưa nói đến tiếp quản Hạo Tinh, chỉ cần lấy thân phận nhà sáng lập ra Ellie, và kế hoạch sắp tới này của cô thành công vậy thì điều ra nước ngoài tham gia những buổi lễ thời trang là không thể tránh khỏi.
Còn có vẫn phải tham gia học trên trường, nếu cô tiếp nhận Hạo Tinh, thời gian học trên trường cô sẽ phải điều chỉnh cho phù hợp.
Ở trường đều biết tình hình của cô, sẽ không bắt cô đi học quá đầy đủ.
Nhưng những tiết nào cần đi, những dịp cần cô tham gia cô vẫn phải có mặt.
Cô cảm thấy thời gian sắp tới sẽ là một khoảng thời gian bận rộn, cho nên bây giờ cô cần tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút.
Diễm Tinh leo lên giường đắp chăn ngủ một mạch đến 3 giờ mới dậy.
Cô đã hỏi Tiểu Mỹ rồi, quán cafe đó gần với tòa lâu đài này, chỉ mất gần 15 phút đi xe.
Cho nên thời gian không quá gấp.
Cô thay quần quần áo, xoa một lớp kem chống nắng và một chút son.
Nhìn mình trong gương Diễm Tinh thấy ưng ý rồi mới đi ra ngoài, lúc này mới có 3 rưỡi.
Hôm nay Diễm Tinh mặc một bộ đồ thoải mái, đúng với lứa tuổi của cô, là một chiếc váy yếm kẻ caro màu nâu, bên ngoài cô khoác một chiếc áo nhung màu trắng nhìn rất thanh thuần.
Khi đến quan cafe đó còn chưa tới giờ hẹn.
Nhưng khi bước vào, một nhân viên đã đi lên hỏi cô: “Xin hỏi tiểu thư hẹn với ai không ạ?”
“Tôi có hẹn với phu nhân Rishima.” Diễm Tinh cười nhẹ nói.
Hẳn là phu nhân Rishima đã có đặt bàn trước rồi.
Nhân viên đó tươi cười đưa tay mời Diễm Tinh: “Vậy mời tiểu thư đi theo lối này ạ.”
Diễm Tinh gật đầu sau đó đi theo nhân viên kia.
Cô nhân viên nữ đi trước không kìn được khẽ nhìn trộm Diễm Tinh một cái.
Cô gái như thiên thần này thật sự khiến cô kinh ngạc.
Nhìn giá của bộ váy trên người cô ấy, chắc chắn đây là một người có tiền.
Gương mặt cùng khí chất này, không đi làm diễn viên quả thật uổng phí.
Đến một phòng tiêng, cô nhân viên đưa tay: “Đây là phòng phu nhân Rishima đã đặt ạ, mời tiểu thư.”
Diễm Tinh cảm ơn cô ấy một câu sau đó đi vào.
Cô nhân viên đó cũng vào theo: “Tiểu thư mời cô xem ạ.” Sau đó cô ấy đưa cho Diễm Tinh một quyển menu.
Diễm Tinh cười nhẹ nhận lấy rồi nói: “Tôi muốn xem một chút, chốc nữa sẽ gọi sau.”
“Vâng, tiểu thư sau khi chọn xong có thể nhấn nút ở đây, tôi sẽ có mặt ạ.” Cô nhân viên vừa nói vừa chỉ cái nút màu đỏ trên bàn.
Nhận được cái gật đầu của Diễm Tinh cô ấy mới tươi cười rời đi.
Diễm Tinh ngồi lật quyển menu xem xét, thật ra cô muốn đợi bà Rishima đến rồi mới chọn đồ.
Không để cô đợi lâu, mới lật được vài trang bà Rishima cũng đã đến.
Nhì thấy cô gái xinh đẹp ngồi trong phòng, bà cười nhẹ.
Diễm Tinh nhì người đi vào là bà Rishima, cũng đứng lên lễ phép chào hỏi.
“Ngồi đi, chúng ta không xa lạ nhưng vậy, đừng khách khí.” Bà Rishima càng nhìn cô gái này càng vừa mắt.
Khi đọc những tư liệu mà thư kí gửi về, bà rất tức giận.
Tức giận là vì Triệu Đức Hải lừa bà, ông ta nói đến ông ta thật sự đáng thương.
Chắc cô gái này cũng rất khổ tâm.
Bà còn biết được rằng hồi bé, cô gái này suýt bị chính chú ruột của mình bắt cóc.
Còn bé như vậy mà đã phải chịu cảnh đó, thật đáng thương.
Thở dài một hơi trong lòng, bà Rishima cười nói, ánh mắt nhìn Diễm Tinh ngày càng từ ái: “Doris tiểu thư, cô gọi đồ gì chưa?”
“Chưa ạ, tôi cũng vừa mới đến thôi.” Diễm Tinh cười nói, tay lật quyển menu, nhanh chóng gọi một ly nước ép và một chiếc bánh ngọt nhỏ rồi đặt quyển menu xuống.
Mà bà Rishima cũng nhanh chóng gọi một tách cafe.
Cô nhân viên thấy hai người đã gọi đồ xong cũng nhanh nhẹn lui ra bên ngoài, trả lại không gian riêng tư cho hai người bên trong.
Thấy cô nhân viên đã đi, Diễm Tinh cười hướng bà Rishima nói: “Phu nhân, hôm nay ngài gọi tôi là có chuyện gì muốn nói vậy ạ?”
“À, chuyện là cô có từng nghe đến nhà kiến trúc sư Rishima không?” Bà Rishima cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề chính.
Diễm Tinh nghe vậy gật đầu nói: “Có nghe tới ạ, hiện tại bên gia đình tôi cũng đã muốn tìm kiếm vị kiến trúc sư này.” Cô không dùng từ gia tộc mà dùng từ gia đình.
Chỉ hai từ này cũng cho thấy có thâm ý khác.
“Tôi chính là kiến trúc sư Rishima kia.” Bà Rishima mỉm cười nói với Diễm Tinh, ánh mắt nhìn cô có chút thăm dò.
Cô có thể đoán được ngày hôm nay lí do bà Rishima gọi cô đến đây để làm gì nhưng khi nghe chính miệng bà ấy nói, trong lòng Diễm Tinh vẫn nhảy lên một chút.
Cô biết lần này cô thành công rồi.
Trên mặt Diễm Tinh không có nhiều bất ngờ, cũng không nói gì cô chỉ nhìn bà Rishima cười nhẹ.
Bà ấy cũng nhìn cô, thấy biểu cảm trên gương mặt cô, bà cười: “Tiểu thư Doris sớm biết thân phận của tôi rồi đúng không?”
Diễm Tinh gật đầu, không hề có ý định phủ nhận: “Vâng, đúng là tôi đã sớm biết.
Nhưng cũng chỉ mới biết cách đây 2 ngày mà thôi.”
Bà Rishima cười tươi, tiếp tục nói: “Tôi rất thích những người như tiểu thư Doris đây, thẳng thắn.”
“Hôm qua tiểu thư là cố tình muốn tôi về điều tra chú của cô sao?” Bà Rishima nói.
Diễm Tinh cười, lúc cô đang muốn mở miệng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Là cô nhân viên khi nãy mang đồ uống vào.
Sau khi xong việc cô ấy cũng nhanh chóng lui ra ngoài để hai người họ nói chuyện.
“Cũng không hẳn là như vậy.” Diễm Tinh lúc này mới lên tiếng.
“Quyền quyết định nằm ở phu nhân.
Tôi chỉ muốn cho phu nhân biết, người mà tìm đến phu nhân trước đây chưa hẳn đã là đối tác tốt nhất.” Diễm Tinh nhẹ nhàng nói.
Bà Rishima cười càng ngày càng sâu.
Cô gái này tính toán đúng là không sai một chút nào.
Biết được dù bà đoán ra cũng sẽ cho người đi tìm hiểu nên mới ra kế sách này.
“Nếu không phải tôi đoán ra, hôm nay cô có định nói hết với tôi không?”
“Chắc chắn sẽ.
Vì tôi không muốn bà Rishima vì chuyện này mà gặp khúc mặc.” Diễm Tinh nhìn bà Rishima, chân thành nói.
Bà Rishima nghe vậy thì gật đầu.
Bà không thích nhưng người nói dối mình, càng không muốn mình bị coi thành một người không biết gì chỉ cần lừa gạt một vài câu là chạy tới giúp đỡ.
Cô gái này đúng là có dùng chút thủ đoạn nhưng cô ấy không có ý muốn che giấu bà, điều này khiến bà vui vẻ hơn không ít.
Bà tin lời cô gái này nói là thật.
Bởi vì biểu hiện của cô ấy lúc nãy, khi bà nói bà là nhà thiết kế Rishima cô ấy không cố tình làm ra vẻ.
“Sao hôm qua lúc gặp mặt tôi tiểu thư không bày tỏ luôn.
Như vậy chúng ta có phải đỡ được một công đoạn nói chuyện này không?”
Diễm Tinh cười nhẹ, cô cầm chiếc thìa nhỏ xinh nhấm nháp một chút bánh ngọt.
Hương vị bánh ngọt lan tỏa trong miệng khiến cô cảm thấy thoải mái.
“Nếu hôm qua tôi nói luôn chưa chắc phu nhân sẽ đi điều tra chú tôi.
Cùng lắm phu nhân chỉ nghĩ tôi là một cô nhóc háo thắng muốn tranh giành với chú mình mà thôi.”
Bà Rishima không nói gì, bật cười phì một tiếng.
Diễm Tinh nhạy cảm nhận ra tâm tình bà ấy có vẻ khá tốt, cô cong môi: “Nhưng hôm nay phu nhân gọi tôi đến đây gặp mặt, còn nói chuyện này với tôi, có phải tôi có thể nghĩ sâu thêm một phần không?” Mắt hạnh cong cong nhìn bà Rishima.
Bà Rishima bị ánh mắt của Diễm Tinh suýt nữa buột miệng nói “Được.”
Nhưng bà kịp rút lại, khẽ liếc mắt nhìn cô nói: “Tiểu thư Doris, như vậy là lấy sắc dụ dỗ, chồng tôi biết được sẽ không vui.”
Diễm Tinh nghe vậy cười cười: “Cảm ơn phu nhân đã tin tưởng tôi.”
Bà Rishima cũng nhìn cô, nụ cười mang theo vài phần thích ý: “Vậy hiện tại có phải chúng ta nên bàn bạc một chút đến công trình đó không?”
Diễm Tinh và bà Rishima ngồi trong nhà hàng đó hơn 2 tiếng.
Sau khi đi ra, dù ngoài mặt hai người không có gì biến đổi nhưng bầu không khí lại có vẻ thân thiết hơn không ít.
Ý cười trên mặt họ luôn không lui.
Ai ai cũng có thể nhìn ra hai người này đang cao hứng.
Diễm Tinh lên xe đi về lâu đài, cô cảm thấy cuộc trò chuyện ngày hôm nay vô cùng mãn nguyện.
Tâm trạng của cô lúc này khá tốt.
Buổi tối hôm đó vì tâm trạng tốt nên Diễm Tinh phá lệ, ăn thêm được nửa bát cơm.
Tần Phong ngồi nhìn cô vui vẻ đến cười suốt bữa ăn không khỏi vui theo: “Thành rồi?”
“Vâng ạ.” Diễm Tinh gật đầu, cũng không giấu hắn.
Ăn uống xong xuôi, cô bê một đia trái cây lên tầng sau đó gió tay gõ cửa thư phòng đang sáng đèn của Tần Phong.
“Vào đi.” Một giọng nam lạnh nhạt từ bên trong truyền ra.
Diễm Tinh nghe được lời cho phép, liền đẩy cửa bước vào.
Thư phòng này của Tần Phong khác với thư phòng của hắn ở Trừng Viên.
Nơi đây được sơn màu xám trắng, nhìn có vẻ sáng hơn không ít.
Nhưng Diễm Tinh cũng không nhìn loạn, nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, đặt đ ĩa hoa quả lên bàn, nhỏ giọng nói: “Phong ca ca, ăn trái cây đi.”
Tần Phong không ngờ cô sẽ xuất hiện ở đây vào giờ này.
Cô gái nhỏ này rất cẩn thận.
Ngay cả lúc ở Trừng Viên, chỉ những lúc thật sự có chuyện cô mới bước vào thư phòng của hắn.
Còn không, nếu gọi hắn xuống nhà ăn đều là đứng ngoài cửa gõ cửa, nói xong liền đi.
Hắn nghĩ hôm nay cô có chuyện cần nói nên nhướng mày, ý muốn nghe cô nói.
Diễm Tinh cũng biết Tần Phong đang đợi cô nói tiếp, Diễm Tinh thở sâu một hỏi sau đó nhẹ giọng nói: “Phong ca ca, cảm ơn anh.”
Tần Phong hơi ngạc nhiên, hắn đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống nhìn cô: “Cảm ơn tôi?”
“Chuyện của phu nhân Rishima, là anh tìm bà ấy đúng không ạ?” Diễm Tinh gật đầu.
Tần Phong không ngờ cô gái này có thể đoán ra nhanh như vậy, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Nhìn ra rồi?”
Diễm Tinh “Vâng.” một tiếng sau đó tiếp tục nói: “Thật sự cảm ơn anh, Phong ca ca.
Nếu không có anh sợ đến khi em tìm ra, cô ấy cũng đã hợp tác với Triệu Đức Hải rồi.” Thật ra từ sau khi nói chuyện với ngài David cô đã có mấy phần hiểu được.
Ngài David khi không nhắc đến thân phận của vợ mình trước một người mới quen là cô chỉ vì nói chuyện có chút hợp ý thì thật quá buồn cười rồi.
Cho nên cô nhận ra được, chuyện này có đến 90% là Tần Phong đứng đằng sau thúc đẩy.
Tần Phong nhếch môi nhìn cô gái trước mặt.
Hiện tại môi đỏ đang hơi mím nhìn hắn.
Tần Phong từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt cô, cất giọng trầm trầm: “Chỉ vậy thôi?”
“Dạ?” Diễm Tinh ngước mắt nhìn hắn, không hiểu ý vừa rồi của hắn là gì.
Tần Phong nhếch môi bước thêm một bước đến gần cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô mang theo giọng nói hơi khàn: “Cảm ơn tôi chỉ vậy thôi?”
Đại não của Diễm Tinh lúc này mới hiểu được ý hắn.
Cô chớp mắt, gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ đắn đo, giống như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này.
Tần Phong rũ mi nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Lông mi đen nhánh cong vút khẽ run, vì đang suy nghĩ nên che khuất đi đôi mắt xinh đẹp.
Nhìn xuống một chút là mũi nhỏ cao thẳng tắp.
Da cô rất đẹp, đẹp đến mức hắn không nhìn thấy trên làn da mịn màng kia có một chút xíu tàn nhang hay gì cả.
Tần Phong thu hồi tầm mắt, cả người hắn có chút nóng lên.
Nhưng hắn vẫn đứng yên đó chờ đợi câu trả lời của cô.
Ước chừng hai phút sau Diễm Tinh mới ngẩng đầu nói: “Phong ca ca có muốn gì không?” Đôi mắt cô vô cùng chân thành mà nhìn hắn.
Tần Phong khẽ cười nói: “Em nói xem.”
“Em làm sao mà biết được chứ.” Diễm Tinh nhíu mày, môi nhỏ hơi bĩu mất hứng nói.
“Thứ tôi muốn, em đều nguyện ý tặng sao?” Tần Phong bước lại gần cô thêm một chút, giọng điệu vang lên bên tai cô giống như đang thôi miên, để cô phải lọt vào bẫy của hắn.
Diễm Tinh lắc đầu: “Còn phải xem em có khả năng không đã.”
“Ha, ha…” Tần Phong bật cười.
Hắn lại không ngờ rằng cô sẽ đưa ra câu trả lời nhanh như vậy.
Một chút suy nghĩ cũng không có.
Cô gái nhỏ này không dễ dụ chút nào.
Tần Phong nhướng mày, đứng thẳng người lên: “Vậy trả lời tôi một câu hỏi.
Chuyện này nằm trong khả năng của em chứ?”
Nghe đến đây Diễm Tinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể.”
Tần Phong hé miệng, lời nói ra khiến cho Diễm Tinh giống như bị hóa đá: “Chuyện nước ép táo, vì sao em lại bị như vậy? Nhớ, không được nói dối tôi.”
Diễm Tinh cả người cứng đờ, tay cô vô thức nắm chặt lấy làn váy của mình.
Đại não của cô oanh một tiếng, cô thật sự bị câu hỏi này làm cho chấn động.
Cô đứng yên đó không động, Tần Phong cũng không thúc giục cô.
Hắn đứng đó đợi câu trả lời từ cô.
“Có thể…thay câu hỏi khác không?” Khoảng 5 phút sau, Diễm Tinh mới lên tiếng.
Mắt cũng không dám nhìn Tần Phong.
Giọng nói cô vốn dĩ rất đẹp, vì lo lắng nên âm cuối hơi run, rất mê hoặc người.
Tần Phong nhìn mi mắt cô run run, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn vẫn dừng trên gương mặt cô.
Chút sau hắn mới cất lời: “Có thể.”
Nghe vậy Diễm Tinh thở phào một hơi, nhưng chưa kịp đến hơi thứ hai một câu hỏi khác của Tần Phong cũng tới: “Vậy người khiến em bị như vậy, là ai?”
Diễm Tinh mím môi, trong mắt là cả một mảng hỗn loạn.
Câu này cũng không hẳn là không thể trả lời, nghĩ một chút cô mới nhỏ giọng nói: “Chú em!”
Tay Tần Phong đưa lên, vuốt nhẹ từ mép tóc cô đến sườn mặt tinh tế, rồi dừng ở cằm nhỏ nhắn của cô, hơi dùng sức nâng gương mặt Diễm Tinh lên, trầm giọng: “Nhìn tôi.”
Diễm Tinh cũng nghe lời ngước lên nhìn hắn.
Thấy trong con ngươi đen nhánh đó phảng phất một cỗ âm u, cô nhanh chóng muốn rời mắt đi nhưng cằm lại bị hắn dùng sức một chút, bức cô phải nhìn hắn.
Giọng nói nam tính một lần nữa vang lên bên tai cô: “Nói nhỏ quá, nói lại một lần.”
Diễm Tinh hít sâu, sau đó cao giọng thêm một chút nói: “Triệu Đức Hải!”.