Diễm Tinh run nhẹ, cô gật đầu: “Chỉ một chút thôi ạ.”
Sau đó cô cảm thấy bàn tay hắn di chuyển từ eo cô lên trên, dừng lại ở chiếc cằm nhỏ của cô, ép cô ngẩng đầu.
Lúc này cô mới nhìn rõ mặt hắn.
Gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng trong mắt là ngọn lửa đỏ rực, cô biết hắn hiện tại đang rất tức giận.
Diễm Tinh mím môi: “Thật sự chỉ uống một chút mà thôi.” cô rời mắt khỏi mặt hắn tầm mắt dừng lại ở cánh tay hữu lực đang giữ chặt cằm cô.
“Người lúc nãy đưa em về là ai?” Giọng nói trầm thấp vang lên trong không khí.
Cô mặc đẹp như vậy, là để gặp tên đó?
“Là…giảng viên của lớp em.” Diễm Tinh cả người cứng đờ trong lòng dâng lên một trận sợ hãi.
“A Tinh…” Ngón tay hắn vuốt ve cánh môi mềm mại của cô, ngữ điệu của hắn bình tĩnh giống như đang nói chuyện phiếm.
“Dạ.” Cả người Diễm Tinh nổi lên một trận da gà, bất giác trả lời hắn.
“Ngày đó em tỉnh rồi có đúng không?” Giọng Tần Phong đều đều truyền vào tai của Diễm Tinh.
Tim cô khi nghe câu này của hắn lạc mất một nhịp, cô nuốt nước bọt nhìn hắn: “Hôm nào cơ ạ?”
Tần Phong nhìn cô gái với đôi mắt ngập nước đang đối mặt với hắn.
Ánh mắt hắn lóe sáng, hắn cúi người, mạnh mẽ hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô gái.
Đầu Diễm Tinh bùm một tiếng, hai tay vô thức đặt lên ngực hắn muốn đẩy hắn ra nhưng sức cô sao so được với Tần Phong.
Lần này Tần Phong không hôn nhẹ nhàng như những lần trước.
Hắn mạnh bạo hôn lấy cô, cắn lên đôi môi đỏ mọng đầu lưỡi hắn xâm nhập vào miệng cô giống như muốn nuốt luôn Diễm Tinh vào trong bụng.
Diễm Tinh nằm trong ngực hắn hai mắt mông lung, cả người bị hắn hút mất dưỡng khí khiến cô không còn sức giãy giụa, chỉ có thể để mặc hắn càn quét trong miệng mình.
Không biết bao lâu sau, khi Tần Phong thỏa mãn buông cô ra, môi Diễm Tinh vốn đã đỏ nay còn đó hơn, cảnh môi nhỏ nhắn của cô sưng nhẹ, mặt cũng ửng hồng.
Nơi bị Tần Phong cắn lúc nãy hơi rỉ máu.
Nhìn cô lúc này vô cùng đáng thương, chỉ có thể yếu ớt dựa người vào Tần Phong để hắn đỡ lấy.
“Đã nhớ được chưa?” Giọng Tần Phong lúc này đã hơi khàn, trong con ngươi của hắn dấy lên một tia dụ.c vọng.
Diễm Tinh nằm trong ngực hắn không nhúc nhích.
Quả thật ngày hôm đó cô tỉnh táo.
Lúc Tần Phong đi vào phòng nghỉ cô đã mơ màng muốn tỉnh nhưng vì quá buồn ngủ nên cô chưa mở mắt ngay.
Đến lúc cảm nhận được Tần Phong nhẹ giọng gọi cô rồi khi tay hắn vuốt ve trên mặt cô, khoảnh khắc đó cả người cô như rơi vào hầm băng, cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Rồi thời điểm một hơi ấm dừng ở trên môi cô, Diễm Tinh đã cố gắng khắc chế lắm mới có thể làm cho mình không bị bất ngờ mà mở mắt.
Cô không ngờ được, Tần Phong lại làm thế với cô.
Động tác của hắn quen thuộc, không giống lần đầu làm chuyện đó, như vậy trước đấy, hắn đã từng hôn cô trong lúc ngủ có đúng không? Lúc đó cô không thể làm gì khác ngoài giả vờ ngủ.
Nhưng trong lòng cô vẫn không thể bình tĩnh lại được, đến khi lên xe cô tỉnh dậy vì cảm xúc bối rối trong lòng nên đành làm ra mấy hành động khác lạ nhằm giảm bớt ngượng ngùng khi đối mặt với hắn.
Sau đó cô luôn tìm cách trốn tránh hắn, ai ngờ đâu hắn nhạy cảm như vậy, liếc một cái liền biết được trong lòng cô đang nghĩ gì.
Cô mím môi, không trả lời câu hỏi của Tần Phong, chỉ ngồi đó điều hòa hơi thở.
“A Tinh, trả lời tôi.” Tần Phong nhìn cô, đôi môi chạm vào mí mắt hơi run của cô khàn khàn nói.
“Đúng là…em tỉnh.” Diễm Tinh bị hắn chọc ghẹo, quay đầu tránh khỏi nụ hôn của hắn.
“Phong ca ca, em chỉ đối với anh giống anh trai.” Nghĩ một chút cô mới quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn nghiêm túc nói.
Đôi mắt đen như mực của Tần Phong nhìn cô, hắn không nói gì chỉ lau nơi vừa bị hắn cắn đến rỉ máu.
Trong con ngươi đen sâu thẳm đó không bộc lộ chút cảm xúc khác thường nào.
Đợi đến khi vết máu trên môi Diễm Tinh bị lau đi, Tần Phong lại một lần nữa cúi xuống ngậm lấy môi cô.
Đầu lưỡi lướt qua nơi bị cắn khẽ vuốt ve, lần này hắn hôn cô rất dịu dàng, từng tấc từng tấc thăm dò đôi môi mềm mại của cô giống như đang nâng niu báu vật trân quý nhất thế gian.
Hồi lâu sau hắn mới dừng lại nụ hôn này, khi hắn rời khỏi môi cô giữa hai đôi môi còn kéo ra một sợi chỉ mỏng.
“Tôi không bận tâm việc em coi tôi là gì.
Tôi chỉ làm những gì bản thân muốn làm mà thôi.”
Diễm Tinh nhíu mày nhìn hắn.
Tần Phong cong môi: “Cô gái tôi nhìn lớn lên, tôi bao bọc, che chở, chăm chút nhiều như vậy.
Tôi kiên nhẫn đợi đến ngày có thể đưa cô ấy đến bên cạnh tôi sao có thể dâng cho người khác chứ? Có gái đó dù có cam tâm hay không, dù sống hay chết cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi.” Tay hắn vuốt má cô, hành độ.ng tình tứ nhưng lời nói của hắn lại vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi không bắt ép em yêu tôi.
Nhưng con đường tốt nhất của em chính là yêu tôi.
Vì dù em có yêu tôi hay không thì cũng không thoát khỏi tôi đâu.
Người duy nhất khiến tôi để tâm cũng như nhường nhịn, trên đời này chỉ có một mình em.
Vì vậy, nếu tôi nhìn thấy em đối tốt với người khác hoặc có cảm tình với ai đấy tôi sẽ giế.t chết người đó, đến một người tôi giết một người.
Cho nên, nếu không muốn bản thân đau lòng, tốt nhất em hãy học cách yêu tôi đi.” Tần Phong mỉm cười, cảm nhận được người con gái trong ngực mình run nhẹ, liền đưa tay vuốt sống lưng cô, như muốn giúp cô giảm bớt sợ hãi.
Diễm Tinh thật sự bị những câu nói này của Tần Phong dọa sợ.
Cô biết hắn không bao giờ nói suông, hắn đã nói vậy tức là hắn sẽ làm.
Hôm nay hắn đem tất cả mọi chuyện nói với cô, vậy thì cô còn đường thoát nữa không?
“Tinh Nhi, đời này Tần Phong tôi chỉ muốn một mình em.” Tần Phong vẫn vuốt sống lưng cô, lời nói như tuyên thệ.
Hắn nói xong câu này cũng không tiếp tục nói gì nữa, để cô ngồi yên suy nghĩ, tay hắn đã chuyển lên vuốt tóc cô.
Một tay đặt lên cửa sổ vừa hé mở gõ hai tiếng.
Lái xe bên ngoài nghe được hiệu lệnh của Tần Phong thì nhanh chóng vào trong xe, khởi động xe chạy đi.
Trước khi đi anh còn rất tinh tế kéo màn chắn lên, hai tai người lái xe lúc này đã đỏ ửng.
Anh không cố ý, mà là hình ảnh kia quá chói mắt, anh muốn không thấy cũng không được.
Thiếu gia ôm cô gái vào trong ngực, động tác dịu dàng ôn nhu, anh ta nào dám nhìn nhiều chứ.
Diễm Tinh từ trong suy nghĩ hồi thần lại, lập tức ngồi thẳng dậy, tay nắm vạt áo của Tần Phong, gấp gáp nói: “Phong ca ca, anh đưa em đi đâu?”
“Đến Trừng Viên.
Giờ này muộn rồi, em không muốn làm phiền cha mẹ em chứ?” Tần Phong dùng sức ôm chặt eo cô thêm một chút, lười biếng nói.
“Không phải, họ thấy em không về, sẽ lo lắng.” Diễm Tinh lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi nói với anh cả em rồi.” Tần Phong ôm người cô ấn vào ngực hắn một lần nữa, nhẹ giọng nói.
“Người khi nãy, tốt nhất em đừng có ý gì với hắn ta, nếu không….” Tần Phong nhàn nhạt lên tiếng.
Dù hắn không nói hết nhưng Diễm Tinh hiểu ý hắn.
Có lẽ do khi nãy Tần Phong nhìn thấy cô tránh né Lưu Hạo nên hắn mới tha cho Lưu Hạo một mạng.
Nhưng hắn lại không biết rằng, cô muốn giế.t chết Lưu Hạo hơn bất kì ai.
Có điều cô muốn tự tay kết liễu hắn.
Cảm nhận được thần trí của Diễm Tinh đang bay lơ lửng, Tần Phong có vẻ không được hài lòng, tay hắn bóp eo cô lặp lại một lần nữa: “Đã nghe rõ chưa?”
Diễm Tinh gật đầu không nói.
Người cô nằm gọn trong lòng của Tần Phong, cô cũng chẳng dám động đậy gì nhiều.
Lát sau chắc vì uống rượu nên cô ngủ mất, trước khi ngủ cô còn kịp nghĩ đến một vấn đề.
Đáng lẽ ra với những hành động và lời nói vừa rồi của Tần Phong phải khiến cô sợ hãi mới đúng, vì sao cô ngược lại cảm thấy yên tâm như vậy.
Tần Phong thấy cô gái mình đang ôm trong ngực nhắm mắt thở đều, biết là cô ngủ rồi hắn kéo người cô sát vào người hắn thêm một chút môi mỏng như có như không cong lên.
Hắn vừa chỉnh lại tư thế nằm cho Diễm Tinh vừa nhẹ giọng nói: “Điều tra người khi nãy cho tôi.”
Ghế trên có tiếng “Vâng.” truyền đến rồi trong xe lại trở nên yên lặng.
Sáng hôm sau, Diễm Tinh mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt cô là căn phòng chủ đạo màu xám.
Kí ức ngày hôm qua dần dần càng ngày càng hiện rõ trong đầu cô.
Mặt Diễm Tinh đỏ bừng trong nháy mắt.
Hôm qua trong người cô có chút men say, cho nên không kịp phản ứng với những lời của Tần Phong.
Hiện tại nhớ lại những gì hắn đã nói, Diễm Tinh bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng này một lượt, không cần nghĩ cô cũng biết đây là phòng của ai.
Chưa nói đến cách bài trí trong phòng, chỉ độc mùi hương trong đây đã đủ để cô nhận biết được.
Nhớ đến việc hắn làm ngày hôm qua, Diễm Tinh không khỏi đỏ mặt.
Kể cả kiếp trước, cô với Lưu Hạo cũng không mạnh mẽ như vậy.
Diễm Tinh đang suy nghĩ xem nên ngủ tiếp hay ngồi dậy thì cửa phòng đã mở ra, Tần Phong từ bên ngoài đi vào.
“Dậy rồi.” Hắn cười nhìn Diễm Tinh, nụ cười này vô cùng dịu dàng và sủng nịnh nhưng Diễm Tinh cười không nổi.
Cô hiện tại còn đang chưa biết nên giải quyết chuyện này thế nào.
Diễm Tinh lí nhí nói: “Phong ca ca.”
“Còn muốn ngủ không?”
“Không ngủ nữa.” Diễm Tinh lắc đầu chống tay ngồi dậy.
Mắt vẫn không dám nhìn vào Tần Phong.
Đêm qua có rượu chống đỡ, dù cô có sợ nhưng vẫn còn chút can đảm, hiện tại tỉnh táo hoàn toàn rồi có chút không biết làm thế nào.
“Làm phiền Phong ca ca rồi, em sang phòng em thay quần áo.” Diễm Tinh ngồi dậy nói.
“Không cần, đồ của em tôi chuyển sang bên này rồi.
Cửa bên kia thông sang với phòng em, phòng đó hiện tại chỉ để quần áo thôi.” Tần Phong ngồi trên sofa chỉ vào một cánh cửa trong phòng nói.
Diễm Tinh không khỏi trợn mắt, thế này công suất làm việc cũng nhanh quá rồi đấy.
Lần gần đây nhất cô đến là 5 ngày trước cũng có như vậy đâu.
“Thay quần áo rồi ra ăn sáng.” Thấy Diễm Tinh vẫn cón đứng ngây ngốc ở đó, Tần Phong tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
Cô gái này nếu không cho cô chịu chút áp lực, cô sẽ không ngoan.
Diễm Tinh không còn cách nào khác, đành mở cửa bên phòng khi xưa là của mình, lấy một chiếc váy rồi quay trở về phòng Tần Phong tắm rửa.
Người này rõ ràng là đang chèn ép cô! Bá đạo, thật đáng ghét!
Nhưng Diễm Tinh không biết được, sau khi trở về Triệu Gia, còn có chuyện khác đang chờ cô.
Khi Diễm Tinh mang vẻ mặt u ám bước ra khỏi phòng tắm đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Nhìn thấy cô đi ra, Tần Phong buông tập tài liệu trên tay xuống, ngoắc tay với cô: “Tinh Nhi tới đây.”
Diễm Tinh lần này không ngoan ngoãn như mấy lần trước, cô đi đến cạnh giường ngồi xuống, xem như không nghe thấy lời nói vừa rồi của hắn.
Tần Phong nhướng mày, cô bé này từ hôm qua nghe hắn nói xong liền muốn tạo phản.
Hắn nhếch môi: “Em muốn tôi đến đấy bế em hay tự mình tới chỗ tôi.”
Diễm Tinh trừng mắt nhìn hắn, cắn môi, rốt cuộc vẫn không cam lòng đứng lên đi đến chỗ hắn.
Con ngươi trong vắt của cô rõ ràng hiện lên mấy chữ: “Không nguyện ý!”
Ý cười trong mắt Tần Phong càng sâu, hắn vươn tay, đem người Diễm Tinh kéo lên đùi mình.
Một tay vòng qua eo cô chế trụ, tay còn lại theo thói quen miết nhẹ gương mặt cô.
Giống như không nhìn thấy vẻ không cam lòng của cô, trầm thấp cười một tiếng nói: “Ngoan.”