Triệu Hạo Hiên cùng Tần Phong lên phòng Diễm Tinh, sau khi gõ cửa và được sự đồng ý của Diễm Tinh thì đẩy cửa đi vào.
Triệu Hạo Hiên thấy em gái nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn giống như vừa mới ngủ dậy.
Bước đến bên giường, khẽ xoa đầu em gái, Hạo Hiên cất giọng trầm trầm do vỡ giọng: “A Tinh sao vậy? Ốm rồi?”
“Anh cả về rồi! A Tinh chỉ là buổi trưa không ngủ nên bây giờ mới ngủ thôi, không phải ốm!” Diễm Tinh nhìn thấy anh cả mình liền giơ tay muốn anh cả ôm, giọng nũng nịu vang lên.
Hai tay nhỏ bé của Diễm Tinh đang muốn trèo lên cổ anh trai mình thì sững người.
Từ ngoài cửa có thêm một người nữa bước vào.
Tần Phong nhìn cô bé đang ngồi trên giường, hai tháng không gặp, lớn thêm một chút rồi.
“A Tinh bị bệnh sao?” Tần Phong khẽ cười hỏi.
Mỗi lần gặp Triệu Diễm Tinh hắn đều có cảm giác cô bé có chút bài xích hắn.
Có điều hắn nhớ mãi không ra là hắn đã đắc tội tiểu cô nương này lúc nào.
“Cảm ơn Phong ca ca, A Tinh không sao, chỉ có chút buồn ngủ thôi!” Diễm Tinh từ trong bất ngờ tỉnh lại.
Sao Tần Phong lại xuất hiện ở đây vậy? Theo trí nhớ của cô kiếp trước, số lần Tần Phong đến nhà còn chưa đếm đủ trên 10 đầu ngón tay đâu.
Sao đến kiếp này thì lại hăng hái như vậy.
“Anh hai cùng Phong ca ca trở về, nghe thấy mẹ nói A Tinh không khỏe nên anh hai cùng Phong ca ca lên thăm A Tinh.” Thấy em gái mình bất ngờ nhìn Tần Phong nên Hạo Hiên xoa xoa đầu em gái nói.
“Ân, A Tinh cảm ơn Phong ca ca, A Tinh đã không sao rồi.” Diễm Tinh nghe vậy, cười một cái thật tươi hướng Tần Phong cảm ơn.
Tần Phong cũng nhìn A Tinh khẽ nhếch môi cười một cái.
“Vậy A Tinh tỉnh ngủ rồi, rửa mặt rồi theo anh xuống nhà ăn tối thôi.” Triệu Hạo Hiên cũng khẽ cười nói.
“Anh cả và Phong ca ca xuống nhà trước đi, A Tinh rửa mặt xong sẽ lập tức xuống nhà.” Diễm Tinh gật gật đầu, cất giọng.
“Không cần anh cả giúp sao?” Hạo Hiên chọc chọc mũi em gái nói.
“A Tinh…A Tinh có thể tự làm được!” Diễm Tinh nghe anh cả mình nói vậy, hai má không nhịn được ửng đỏ một chút.
Anh cả xấu xa, lại trêu chọc cô.
Bình thường đúng thật Diễm Tinh cậy mình còn nhỏ tuổi, thường làm nũng cha mẹ cùng anh cả giúp cô lau mặt.
Nhưng hôm nay có Tần Phong ở đây nha, da mặt cô cũng không dày được như vậy.
Anh cả lại lấy điểm này trêu chọc cô.
“Haha, được, vậy A Tinh rửa mặt xong xuống nhà, anh cả cùng Phong ca ca xuống nhà trước đây.” Triệu Hạo Hiên thấy phản ứng của em gái, cười lớn nói.
Tần Phong nãy giờ bộ mặt dù không thay đổi nhưng ánh mắt cũng chất chứa ý cười không hề che giấu.
“Được.” Diễm Tinh thấy hai người trước mắt ý cười đầy mặt, hai chân nhỏ nhắn liền thò ra khỏi chăn, chỉ trong chốc lát đã vào phòng vệ sinh, khi cửa đóng lại giọng nói trong trẻo mới vọng ra bên ngoài.
Điều này khiến cho Hạo Hiên cùng Tần Phong ý cười trên mặt lại đậm hơn một chút.
Sau đó hai người đi xuống dưới nhà.
Đến lúc xuống dưới nhà Triệu Hạo Hiên mới gặng hỏi mẹ xem rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì.
Dù vừa rồi trên phòng cậu cười đùa với A Tinh, nhưng không khó để cậu nhận ra hôm nay A Tinh có chuyện.
Mắt A Tinh sưng thấy rõ, mặc dù cố gắng vui đùa với cậu nhưng nỗi buồn trong mắt không che giấu được.
Sau khi từ mẹ biết được sự việc của Triệu Lâm Lam sáng nay Triệu Hạo Hiên nhíu mày.
Ánh mắt của Tần Phong sau khi nghe chuyện cũng lạnh đi vài phần.
“Hiên Nhi, chốc nữa cô của con sẽ dẫn Lam Lam đến nhà chúng ta.
Dù sao cũng là người nhà, con đừng tỏ thái độ quá cứng rắn.” Ngô Giai Ý khuyên giải con trai lớn.
Đứa con trai cả này của bà, bà hiểu rất rõ.
Bình thường nó rất chín chắn, xử lý công việc cũng rất tỉnh táo.
Nhưng chỉ có liên quan đến A Tinh, sự trầm tĩnh đấy của con trai bà sẽ không còn nữa.
A Tinh cùng Khải Nhi là thai đôi.
Có điều lúc sinh Khải Nhi ra bà đã mất sức, không còn sức để đưa A Tinh ra bên ngoài, mà lúc đó A Tinh đã ở trong bụng bà một thời gian.
Sau đó bác sĩ phải mổ gấp mới đem A Tinh đến được thế giới này.
Lúc con bé ra đời, tiếng khóc giống như một con mèo nhỏ, từ bé đã yếu hơn những đứa bé cùng lứa rất nhiều.
Hơn nữa, A Tinh lại là đứa con gái duy nhất của hai ông bà, cho nên đối với con bé yêu thương có thêm.
Hạo Hiên cùng Tuấn Khải cũng ý thức được điểm này, em gái sinh ra thân thể đã không khỏe cho nên hai anh em nó cũng vô cùng yêu thương đứa em gái này.
Chỉ cần động đến A Tinh dù là Hạo Hiên trầm tĩnh chín chắn hay Tuấn Khải nghịch ngợm bướng bỉnh đều nổi giận.
Tuấn Khải dù chỉ sinh trước Diễm Tinh 1 tiếng nhưng về điểm ý thức này, thằng bé lại rất rõ ràng.
Cho nên Ngô Giai Ý không thể không nhắc nhở hai người con trai trước khi Lục Khải Nhi đưa Triệu Lâm Lam đến đây.
Bà sợ hai đứa nó không nhịn được mà phát giận, nhất là Hạo Hiên, bà sợ con trai xách Triệu Lâm Lam đi nếm khổ.
Dù sao, cũng không thể quá căng thẳng, một mình Triệu Chính với bà làm căng là được rồi.
“Mẹ, con biết nặng nhẹ, sẽ không xảy ra chuyện mẹ lo lắng!” Triệu Hạo Hiên biết mẹ mình đang lo lắng chuyện gì, cậu gật đầu nói.
Nhưng trong lòng lại không được như vậy.
Không thể trực tiếp chỉnh Triệu Lâm Lam thì gián tiếp chỉnh, dù sao, cậu có rất nhiều cách không phải sao? Làm sao có thể bỏ qua chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy được! Thế không phải sẽ thiệt cho A Tinh hay sao?
Triệu Tuấn Khải ngồi nãy giờ nghe đến đây mày nhỏ nhíu chặt.
Khuôn mặt trẻ con hiện lên vẻ không hài lòng.
“Chị ta đẩy A Tinh mạnh như vậy! Sao con lại phải ôn hòa với chị ta?”
“Khải Nhi ngoan, nghe lời mẹ.
Chuyện này để người lớn giải quyết, con có biết không?” Giai Ý thấy thái độ này của con trai, bước đến khuyên giải nói.
“Con xem, anh cả con không phải cũng đã đồng ý với mẹ sao? Khải Nhi là định không nghe lời mẹ nữa?” Ngô Giai Ý nhìn cậu, hơi nghiêm mặt nói.
“Khải Nhi nghe lời mẹ!” Lúc này Hạo Hiên mới lên tiếng, ánh mắt khẽ lướt qua em trai.
Thấy ánh mắt này của anh mình, trong đầu Tuấn Khải bỗng lướt qua cái gì đó, sau đó hai mắt sáng lên hướng mẹ mình nói: “Con nghe lời mẹ!”
Nhìn cảnh này, Tần Phong ở một bên khẽ nhấc mày, đôi môi xẹt qua nụ cười rất nhanh.
Sau đó bộ dạng lại khôi phục lại sự lạnh lùng ban đầu.
Lúc sau, khi A Tinh xuống đồ ăn đã được dọn ra.
Thấy con gái đã khôi phục bộ dáng vui vẻ, Triệu Chính cùng Giai Ý cũng vui theo.
Một nhà cười nói vui vẻ trong suốt bữa ăn.
“A Tinh, chuyện là chốc nữa cô của con sẽ mang theo chị họ đến nói chuyện.
Con có muốn gặp không?” Triệu Chính nhìn con gặng hỏi.
Nếu A Tinh không muốn gặp, vậy ông cũng sẽ không ép con bé.
Mấy chuyện gần đây khiến ông đối với hai vợ chồng Triệu Đức Hải bất mãn không ít.
“A Tinh không sao.
Chắc bởi vì hôm nay chị họ mệt nên sáng mới đối với A Tinh như vậy, A Tinh không để ý đâu ạ.” Diễm Tinh cười nói, hai má lúm đồng tiền hiện ra nhìn vô cùng đáng yêu.
Thấy con gái nói vậy, Triệu Chính cười khuyên bảo: “A Tinh suy nghĩ được như vậy là tốt.
Nhưng về sau cũng không nên tiếp xúc với chị họ quá nhiều.” Nghĩ một lát, ông lại bồi thêm một câu: “Chị họ, suy cho cùng cũng chỉ là chị họ của con, sẽ không thể thân bằng hai anh của con.” Ông muốn để A Tinh từ từ nhận thức được, thật ra vị chị họ này của con bé không tốt với con bé như con bé hay nghĩ.
Từ chuyện sáng nay, ông đã nhận thấy được, Lâm Lam đối với A Tinh chính là một bộ dáng miến cưỡng.
Nhớ lại những hành động trước đây của Lâm Lam, hình như cũng đều là bộ dáng lạnh lùng.
Duy chỉ khi nào thấy chỗ của Diễm Tinh có đồ chơi đẹp, hay trước mặt hai vợ chồng ông Lâm Lam mới biểu hiện ra là quan tâm A Tinh một chút.
Trước đấy, ông đúng thật đã bỏ qua nhiều chuyện, hiện tại nhớ lại, thật sự là khiến người ta phải suy nghĩ.
“Ân, A Tinh nhớ rồi ạ!” Diễm Tinh cười nói.
Sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt.
Khóe miệng chưa lúc nào là buông xuống nụ cười.
Tần Phong nhìn thấy những hành động này của Diễm Tinh, khóe môi khẽ cong tiếp tục ăn đồ ăn trong bát mình.
Đôi mắt thỉnh thoảng vẫn lướt qua chỗ ngồi của Diễm Tinh bên này.
Bữa cơm xong xuôi, dì Trình lên dọn đồ ăn trên bàn.
Cả nhà Diễm Tinh cùng Tần Phong thì ra bên ngoài phòng khách ăn hoa quả.
Ngồi được một lúc thì Lục Khả Nhi cũng dẫn theo Triệu Lâm Lam đến.
Diễm Tinh nhìn thấy hai người này đi vào, miệng nhỏ cong lên, cười đến rạng rỡ.
Triệu Lâm Lam thì không tươi cười được như vậy.
Mặt mũi đều là một bộ ta đây ủy khuất.
Triệu Chính cùng Ngô Giai Ý nhìn biểu hiện của Triệu Lâm Lam ánh mắt lại tối đi một phần.
Lục Khả Nhi nhìn thấy Diễm Tinh bên này.
Trên mặt treo lên nụ cười, liền tiến đến hỏi thăm Diễm Tinh một lượt.
Diễm Tinh bị bà ta hỏi thăm, chốc chốc lại nhéo má cô khiến cô khó chịu nhưng không dám quá biểu lộ.
Đang lúc muốn tìm cớ lùi ra thì bên eo xuất hiện một cánh tay hữu lực, đem cả người cô bế lên.
Lúc cô định thần lại thì đã thấy bản thân ngồi trong lòng của Tần Phong.
Thấy hắn ý cười đầy mặt nhìn cô, cả người Diễm Tinh nổi lên một tầng da gà, chỉ có thể cười đến sáng lạn nhìn hắn.
“Nghe vị phu nhân đây nói vậy, thật sự nhìn lại, A Tinh quả nhiên rất tốt nhìn!” Tần Phong nói, ánh mắt vẫn dán lên gương mặt tươi cười như hoa trước mặt.
Tay đưa lên khẽ nhéo má Diễm Tinh một cái.
Hắn vừa rồi rõ ràng thấy tiểu cô nương này không thích Lục Khả Nhi.
Lại có thể nhịn lâu như vậy, đúng là khiến hắn có ánh nhìn khác.
“Ừ, so với đứa bé bên kia, quả nhiên tốt nhìn hơn rất nhiều.” Tần Phong nhìn A Tinh từ đầu đến cuối một lượt, sau đó lướt qua Triệu Lâm Lam nói.
Lời nói này nói ra, khiến nụ cười trên môi Lục Khả Nhi cứng đờ.
Triệu Chính cùng Ngô Giai Ý nghe lời này thì hơi ngẩn người một chút, dù bộ dáng không có gì nhưng đuôi mắt đều là ý cười.