Diễm Tinh để mặc cho hắn bế cô vào bên trong.
Cửa phòng được hai người áo đen đứng canh chừng bên ngoài mở ra.
Bên trong là một cô gái với gương mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
Trên gương mặt đó còn kèm theo sự lo lắng và sợ hãi.
Khi nghe được tiếng động, cả người ngay lập tức co lại, cảnh giác nhìn phía ngoài cửa.
Diễm Tinh thấy cô ta như vậy, trong mắt không chút gợn sóng.
Còn Tần Phong thì càng không cần phải nói đến, trong mắt hắn chỉ có một mình người con gái hắn đang ôm trong ngực, còn những người khác hắn đều không quan tâm.
Hắn bế cô đến cái sofa gần đó, đặt cô xuống rồi thuận thế ngồi xuống cạnh cô, cánh tay rắn chắc theo thói quen nâng lên ôm trọn vòng eo nhỏ bé của Diễm Tinh.
Diễm Tinh nhìn cô gái vẫn đang run rẩy sợ hãi đằng kia, cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Chu tiểu thư, cô không nhận ra tôi sao?”
Không sai, người trước mắt Diễm Tinh bây giờ chính là Chu Thiên Tâm, vị Chu tiểu thư chi thứ 2 vừa được thông báo là đã chết vì tai nạn, rồi ngã xuống biển, hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể.
“Cô…Triệu Diễm Tinh!” Chu Thiên Tâm vừa nhìn thấy Diễm Tinh đi vào đã nhận ra.
Cô ta đương nhiên biết người con gái trước mắt, Chu Thiên Ân hận bọn họ đến nghiến răng.
Lúc nào gặp cô ta cũng xả ra một trành nguyền rủa Giản Mạn Nhu cùng hai người bạn của cô ấy.
Mà dù không có chuyện đó, cô gái trước mắt này trong giới thượng lưu quá nổi tiếng, cô ta không muốn biết cũng khó.
“Cô bắt tôi đến đây làm gì? Cô rốt…rốt cuộc có ý gì?” Chu Thiên Tâm trừng mắt nhìn Diễm Tinh.
Nhưng còn chưa nói hết câu, đã bị một ánh mắt bức tới cúi đầu, giọng nói nhỏ dần.
Cô ta lúc này mới để ý đến người vừa đưa Triệu Diễm Tinh đi vào.
Đây không phải Tần thiếu sao, nhớ đến cảnh tượng Tần thiếu bế Triệu Diễm Tinh đi vào trong phòng, cô ta không khỏi kinh ngạc.
Không phải nói Tần thiếu có vị hôn thê ở Quách gia rồi hay sao? Đây lại là tình huống gì? Có điều cô ta còn chưa kịp nghĩ thêm gì đã bị đôi mắt sâu thẳm của Tần Phong dọa cho sợ hãi.
“Bắt? Haha, Chu tiểu thư đúng thật biết dùng từ.
Cô nghĩ tôi thừa thời gian tới “bắt” cô sao?” Diễm Tinh bật cười nhìn Chu Thiên Tâm.
Lại thấy cô ta bị khí thế của Tần Phong dọa cho không nói được lời nào, Diễm Tinh thở dài một tiếng, quay sang Tần Phong nói: “Phong ca ca, anh ra ngoài trước đi, em muốn nói chuyện riêng với Chu tiểu thư một lát.”
Thấy Tần Phong nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, cô liền ghé vào tai hắn nói: “Anh khí thế lớn quá, bức cô ta sợ thành ra như vậy, em còn có thể hỏi được gì chứ? Em sẽ không có việc gì đâu, em còn khẩu súng anh đưa cơ mà, anh đừng lo.”
Nghe cô nói vậy, Tần Phong lúc lâu sau mới không nguyện ý gật đầu một cái.
Trước khi đi ra khỏi phòng, hắn lạnh nhạt để lại một câu cho Chu Thiên Tâm: “Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nghe lời Tinh Nhi, đừng có đánh chủ ý gì khác người.
Nếu không, dù cô chết, tôi sẽ có cách khiến thi thể của cô một chút cũng không vẹn toàn, đem đến cho tất cả mọi người cùng xem.” Nói xong hắn mới bước ra khỏi phòng.
Rất nhanh cách cửa được đóng lại, bên trong chỉ còn Chu Thiên Tâm cùng Diễm Tinh.
Lời nói của Tần Phong rất rõ ràng bay vào tai Chu Thiên Tâm.
Nhớ tới lời nói người này chính là tula đến từ địa ngục.
Thủ đoạn của hắn cô ta dù không biết nhưng có thể đoán được 1 phần nhỏ.
Dù vậy, từng đó đã có thể khiến Chu Thiên Tâm tái mặt, run rẩy còn kinh khủng hơn lúc nãy.
Diễm Tinh thấy tình hình này, khóe môi giật giật.
So với việc hắn không ở đây, đe dọa như vậy cũng có khác gì đâu.
Đây rõ ràng là đang muốn làm khó cô mà.
Diễm Tinh nhẹ lắc đầu, bất lực đứng dậy, nhẹ giong nói: “Cô yên tâm, nếu cô phối hợp với tôi, tôi đảm bảo cô sẽ không gặp vấn đề gì.
Còn nếu không…tôi cũng không dám chắc.”
“Cô uy hiếp tôi!” Chu Thiên Tâm nghiến răng nói.
“Đúng vậy! Tôi chính là đang uy hiếp cô.” Diễm Tinh thong thả đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống cái ghế gần nhất, thoải mái thừa nhận hành vi uy hiếp của mình.
Chu Thiên Tâm cứng họng, cô biết cô gái trước mắt này sẽ làm thật.
Cô ta cúi đầu, suy nghĩ một lúc mới tiếp tục lên tiếng: “Rốt cuộc vì sao tôi lại ở đây?”
“Cô còn nhớ trước khi hôn mê đã gặp phải chuyện gì hay không?” Diễm Tinh không trả lời, ngược lại hỏi một câu khác.
Chu Thiên Tâm ngây người.
Cô ta nhớ ngày đó cô ta bị cha mẹ ép ra nước ngoài.
Nhưng qua chưa được bao lâu, trong lúc cô ta trên đường đi chơi cùng bạn liền gặp phải tai nạn.
Khi đó là đi trên con đường núi, bên dưới là mặt biển xanh biếc.
Có một xe đi ngược chiều lao tới xe của cô ta.
May mắn cô ta tránh được.
Nhưng chiếc xe đó ngay lập tức đuổi theo sau cô ta.
Rồi cô ta cuống quá, nhấn ga chạy đi, nhưng tay lái không vững, đi chưa được bao lâu đã mất đà lao xuống bên dưới.
Cũng may lúc đầu vì cô ta muốn hít gió trời nên mở cửa sổ.
Chiếc xe của cô ta lao một phát rơi xuống nước.
Nhưng cô ta còn chưa kịp ra ngoài thì đã bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy thì cô ta đã ở nơi này, khiến trong lòng hoảng loạn.
“Cô…cứu tôi.” Chu Thiên Tâm không phải người quá ngốc, sau khi suy nghĩ xong cũng đoán được phần nào, cô ta không tin nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.
“Có thể nói đúng cũng có thể nói không đúng.” Diễm Tinh gật gù.
“Đúng là tôi cứu cô, nhưng mục đích của tôi không đơn thuần như vậy.” Cô nói tiếp.
“Cô có biết được ngày đó, ai muốn hại chết cô không?” Diễm Tinh thản nhiên hỏi.
“Chu Thiên Ân! Chỉ có cô ta mới dám làm những chuyện như vậy!” Chu Thiên Tâm nghiến răng nói.
“Đúng vậy, là cô ta.
Tôi và cô có cùng chung kẻ thù, nên tôi muốn thương lượng với cô vài chuyện.” Diễm Tinh thấy Chu Thiên Tâm đã hiểu ra vấn đề cũng chẳng muốn vòng vo nữa mà đi thẳng vào trọng tâm.
Chu Thiên Tâm cảnh giác nhìn người trước mặt.
Không ngay lập tức trả lời mà như đang muốn suy nghĩ xem rốt cuộc người này có ý đồ gì.
Diễm Tinh nhìn biểu cảm của Chu Thiên Tâm, cười nhẹ: “Tôi điều tra ra chuyện của bạn tôi có liên quan đến Chu Thiên Ân.
Ngày đó tôi vào viện thăm Nhu Nhi, vừa lúc bắt gặp mấy người nhốn nháo trước cửa bệnh viện.
Sau đó tôi nghe ngóng được chuyện của cô và Thẩm Tử Mặc.
Biết rằng Chu Thiên Ân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, nhưng lúc đó cô đã ra nước ngoài.
Sau đó tôi thuê người đến nơi của cô, đáng tiếc vẫn chậm một bước để Chu Thiên Ân nắm được ưu thế.
Cho nên mục đích tôi tới đây, chính là muốn cô giúp tôi trừng trị cô ta, cũng là trả thù cho cô, vụ này cô không lỗ chứ?” Diễm Tinh nói, trong lời nói của cô nửa thật nửa giả.
Với người đầu óc có hạn như Chu Thiên Tâm, chắc chắn sẽ không nhìn ra điểm khác thường.
Thấy Chu Thiên Tâm vẫn còn suy nghĩ, Diễm Tinh lại nhẹ nhàng nói: “Thử nghĩ xem, sau khi Chu Thiên Ân ngã đài.
Cô sẽ là đứa cháu duy nhất của ông nội cô.
Lợi, hại thế nào, cô tự suy nghĩ kỹ đi.”
“Tôi sẽ giúp cô, nhưng cô có thể đảm bảo rằng sau khi xong chuyện cô không ngay lập tức loại bỏ tôi để bịt miệng chứ?” Chu Thiên Tâm đúng là bị lời nói này mê hoặc.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Thiên Ân luôn dành nổi bật với cô ta.
Cô ta cố gắng học tập, đạt thành tích tốt nhưng lại không bằng một người lúc nào cũng nhờ vào quan hệ như Chu Thiên Ân, cô ta không cam tâm.
“Tôi không phải kẻ tiểu nhân bỉ ổi như Chu Thiên Ân.
Nếu cô không động đến tôi, tôi cũng sẽ không động đến cô, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng nếu cô có ý nghĩ khác thường, thì cũng đừng trách tôi ra tay tàn độc.
Còn nếu cô chịu thỏa hiệp, tôi sẽ có cách đưa cô lên làm vị tiểu thư được sủng ái bậc nhất Chu gia.” Diễm Tinh bật cười một tiếng nhàn nhạt nói.
“Được, chúng ta lần này hợp tác.
Tôi cũng hứa với cô, chuyện ngày hôm nay, về sau một chữ cũng không nhắc lại.” Chu Thiên Tâm nghe cô nói vậy, cũng gật đầu nói.
Cô ta biết vị Triệu tiểu thư này không phải người đơn giản.
Nhưng cô ta nếu giờ có thoát ra ngoài cũng chết, ở lại đây cũng không khá hơn được.
Sao không liều một phen, dù sao cũng đã chạm một chân vào cửa tử, còn có cái gì tệ hơn nữa đâu.
Cô ta đánh cược vào người con gái trước mắt này.
“Tốt.” Diễm Tinh mỉm cười gật đầu một cái.
“Nhưng về sau, nhỡ có người nghi ngờ thì sao?” Chu Thiên Tâm nói.
“Cô bị đuổi giết là thật, xe lao xuống vực là thật, bị thương cũng là thật.
Nếu không phải cô may mắn, e là giờ này cô đã đúng như mong muốn của Chu Thiên Ân.
Ai còn dám nghi ngờ cô đây.”
“Cũng đúng.
Vậy tiếp theo tôi nên làm gì?” Chu Thiên Tâm yên lòng gật đầu.
“Tối hôm qua bên Chu gia truyền ra tin tức vị Chu tiểu thư chi thứ 2 của Chu gia không may mắn gặp tai nạn đã qua đời.
Nhưng chưa tìm thấy thi thể.
Tôi đã gửi một chút bằng chứng cho bên truyền thông, để họ thổi phồng chuyện này lên.
Cô tạm thời đừng xuất đầu lộ diện, đến thời điểm thích hợp, sẽ để cô ra sân.
Khoảng thời gian này, tôi sẽ đưa cô đến nơi của tôi, cô hiện tại bị thương, tĩnh dưỡng một chút đã.” Diễm Tinh đem sắp xếp của mình nói ra.
Chu Thiên Tâm đương nhiên nghe theo an bài của cô, ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Diễm Tinh thấy chuyện cần nói đã nói xong, cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Nói Chu Thiên Tâm chú ý sức khỏe một chút rồi cũng ra bên ngoài.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lùng.
Diễm Tinh bị Tần Phong làm giật mình suýt chút nữa hét thành tiếng.
Cô liền giơ tay đẩy Tần Phong đứng xa cửa ra một chút, rồi mới đóng cửa lại.
Sau khi làm xong việc, cô mới ai oán nói: “Phong ca ca, anh có vẻ rất thích hù dọa người khác.”
“Từ trước tới nay anh chưa từng dọa người.
Nếu khiến anh không vui, anh lập tức cho bọn họ xuống địa ngục, khỏi cần nhiều lời.” Tần Phong bình thản đáp.
“Được rồi, được rồi.
Chúng ta đi thôi, việc ở bên này xong rồi.” Diễm Tinh không muốn nói về đề tài này nữa liền kéo hắn ra bên ngoài.
“Phong ca ca, cái người mà em nhờ anh giữ hộ, hiện tại vẫn ở đây chứ?” Đi được một đoạn, Diễm Tinh bỗng đưng bước quay đầu nhìn Tần Phong.
“Ừ, vẫn ở đây.” Tần Phong gật đầu.
“Em muốn đem cô ta đến một nơi.” Diễm Tinh cười nhẹ nói.