Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 14-2: Của hồi môn của con đâu (2)
Lúc đầu đã nói rằng nếu cô gả cho Bùi Dực vậy thì chia cho cô một nửa gia tài, cô cần món tiền kia để làm vốn đầu tư, nếu không thì làm sao có thể đạp Hạ Thừa Diệp xuống dưới gót giầy.
Hà Thừa Diệp vì công ty giải trí Vân Đình, vì kế thừa gia tài của Hạ gia, mà lừa cô, hại chết cả nhà cô, cô bây giờ phải đoạt lại hết những thứ mà anh ta có.
Làm cho anh ta mất hết tất cả mọi thứ, nhìn anh ta phải chết, có như vậy thì mới có thể hóa giải nỗi hận trong lòng cô.
“Thiếu phu nhân, cô muốn ra ngoài sao? Để tôi đưa cô đi.” Tài xế Bùi Tiểu Xuyên lập tức nói.
Tô Tử Bảo cười lễ phép, “Cảm ơn, đi đến Tô gia.”
“Vâng.” Bùi Tiểu Xuyên nói, lái xe đưa Tô Tử Bảo đi. Trong lòng thầm nghĩ, không phải thiếu phu nhân là một đại tiểu thư ngang ngược, vô lễ sao? Sao nhìn lại có vẻ rất tốt, cũng không đáng sợ như vậy?
Vừa đến Tô gia, vừa đúng lúc cả nhà đang ăn sáng, Tô Kiến Quốc và Lâm Tuyết Kiều cùng với em gái Tô Gia Hân đều đang ở đây, chỉ có Tô Lệ Nhã và Tô Chấn Triết là không có ở đây.
“Bảo Bảo, sao mới sáng sớm mà con đã về rồi? Bùi Dực đâu? Sao nó không về cùng con? Lâm Tuyết Kiều vừa nhìn thấy Tô Tử Bảo liền nở nụ cười, vui vẻ nói, “Tuệ Ma, lấy thêm một bộ bát đĩa cho tiểu thư.”
Tô Tử Bảo đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết Kiều, cười tủm tỉm nói, “Bùi Dực còn có chuyện cần xử lý, vừa hay con có chuyện cần tìm bố, vì vậy nên mới đến một mình ạ.”
“Có chuyện gì thế? Cần mua gì sao? Quần áo, giầy dép, túi xách, mẹ sẽ mua cho con.” Lâm Tuyết Kiều lập tức nói, còn liếc mắt nhìn Tô Kiến Quốc, “Con tìm bố con làm gì, tiền của ông ấy đều giữ lại cho cặp con riêng kia rồi, có bao giờ mua gì cho con đâu. Ông ấy không thương con, thì vẫn có mẹ thương con.”
Tô Tử Bảo bất đắc dĩ, thì ra hình tượng của bản thân mình ở trong nhà chính là “Mua mua mua”
“Không phải ạ, là một chút chuyện quan trọng.” Tô Tử Bảo dở khóc dở cười.
Tô Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, “Con thì có chuyện quan trọng gì chứ, nhìn bộ dạng của con ngày hôm nay chắc là lại gây họa gì rồi, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Vừa nói xong lời này, Lâm Tuyết Kiều cũng căng thẳng nhìn Tô Tử Bảo. Tô Tử Bảo trước đây đã từng gây họa không ít lần, mỗi lần giả vờ ngoan ngoãn là chắc chắn đã xảy ra chuyện.
1 là mua mua mua, hai là, tìm bố để giải quyết rắc rối.
“Đều không phải, con là muốn đến để hỏi bố, lúc trước ông đã từng trăn trối rằng, nếu như con gả cho Bùi Dực, thì sẽ cho con một nửa gia tài để làm của hồi môn, vậy bây giờ nó đâu ạ?” Tô Tử Bảo hỏi. Ngày hôm qua là hôn lễ cô không tiện hỏi, thực ra của hồi môn của cô có bao nhiêu cô cũng không rõ, hơn nữa chỗ của hồi môn này, hiện đang ở đâu, cô cũng chưa từng được nhìn qua.
Vừa nói ra câu này, Lâm Tuyết Kiều liền thở phào một hơi, cười khúc khích, “Thì ra là hỏi cái này. Tốt, Bảo Bảo nhà ta lấy chồng xong liền biết lo cho bản thân rồi, cũng coi như có tiến bộ. Lúc trước nói với con những thứ này, con còn không thích nghe. Con yên tâm, bố con tuy là thiên vị hai đứa kia, nhưng mà di chúc của ông nội, thì ông ấy sẽ không dám gạt con đâu.”
Tô Tử Bảo trên mặt vẽ ra vẻ “Bảo Bảo ngoan” nghe mẹ giải thích.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!