[Trùng Sinh] Ném Các Người Xuống Địa Ngục!
1. Nỗi Đau Vô Hạn
Cũng năm đó, cha cô cưới vợ mới, đem về một bé gái năm tuổi đanh đá chua ngoa. Cô đau khổ nhìn bọn họ cười nói vui vẻ, liệu…họ có còn nhớ người đàn bà vừa nhảy lầu đã để lại đứa con là cô không?
Mẹ kế thương cô, nhưng là trước mặt cha. Quay lưng đi, chiếc mặt nạ giả tạo được vứt bỏ, chỉ còn lại sự cay độc tàn nhẫn. Bà ta đem những thứ bẩn thỉu nhất ném vào người cô, bắt cô ăn cơm thừa canh cặn, nằm ngủ co ro trên gác xếp lạnh giá.
Mẹ kế coi cô như ôsin, quét nhà giặt đồ…đều một tay đứa trẻ sáu tuổi làm.
Con gái bà ta cũng không khá hơn, hàng ngày đem chuyện đánh đập, mắng nhiếc cô làm thú vui. Có bao nhiêu bài tập trên lớp đều đẩy cho cô. Mãi tới khi cô cùng ả tốt nghiệp, bà ta thẳng tay cho cô nghỉ học đi làm, đuổi ra ngoài kiếm sống.
Cha cô rõ cả, nhưng im lặng.
Nhiều lần ốm nặng, ngoài cô thì cũng chỉ có cô tự an ủi bản thân cô gắng vượt qua. Chẳng ai chăm lo, cô như một con mèo nhỏ gầy guộc run rẩy trong cuộc đời đầy bão táp.
Thời gian sau, sản nghiệp nhà cô tan vỡ. Cha và mẹ kế bán cô cho một tên phú nhị đại để hưởng lợi.
Bán cô với giá rẻ mạt.
Cô bị tên kia chà đạp, hành hạ. Một lời không hợp hắn liền đánh đến nhập viện. Bên nhà chồng khinh bỉ ghét bỏ, xem cô như loài tiện nhân rác rưởi.
Rồi sau đó…chồng cô ngoại tình.
Bắt gặp hai kẻ đê tiện đang ân ân ái ái với nhau trong chính phòng ngủ của mình, cô cực kì ghê tởm. Tức giận kìm nén hóa thành nước mắt rơi lã chã.
Hắn tìm mọi cách ly hôn cô.
Ả tình nhân vờ vịt ghen tuông, đẩy mạnh cô ra đường, vừa lúc có chiếc xe tải đi ngang qua…
Cô cùng đứa bé vô tội trong bụng rời bỏ thế giới, khi ấy, cô tròn hai mươi tuổi, cái tuổi thanh xuân tươi đẹp chưa kịp nở rộ đã lụi tàn.
Đôi mắt mơ màng khép lại, trong đầu cô chỉ có hai chữ duy nhất : Trả thù!
Nếu cho cô được tái sinh lần nữa…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!