Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm
Chói mù mắt
“Rầm” một tiếng, một bọt khí màu trắng phá nước văng ra.
Nay
lúc Hồn lực Bào bay ra khỏi mặt nước thì lập tức tan vỡ, Tư Lăng bay
vút lên, trong tay mang theo một con Hổ hoa nhỏ xanh xanh trắng trắng.
Lúc hắn chạm đất, Tư Lăng còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh,
liền bị một con yêu thú màu đen “bẹp” một tiếng, dính trên mặt. Trừng
phạt người nào đó vừa rồi không đón được nó.
“Ngươi làm cái gì thế?” Tư Lăng đầy mặt hắc tuyến hỏi, kéo Trọng Thiên
với tứ chi dang rộng bám trên mặt hắn ra.
Trọng
Thiên tức giận ngao ngao hai tiếng, nhảy lên một bên vai hắn dùng cái
đuôi điên cuồng đánh hắn. Tuy rằng không đau, nhưng bị quật như vậy cũng
làm cho người ta tức giận. Một bên vai khác đứng Tiểu Bạch Hổ, hai đứa
cân xứng với nhau. Tiểu Khôi bởi vì thân thể to béo, không cách nào
chiếm được chỗ nào trên người Tư Lăng, không khỏi có chút ủy khuất kêu
chiêm chiếp. Tư Lăng mặt đầy hắc tuyến, với cái thể tích cân nặng của
nó, hắn chỉ có thể bị nó đè bẹp mà thôi.
Lâm Dương mặt có
chút đen. Đã đến lúc nào rồi mà còn so đo cái này chứ! Đã tới được mặt
đất rồi, bọn họ giờ nên mau chóng đi tìm bảo vật chứ không phải ở đây
lằng nhằn.
Vỗ vỗ đầu Tiểu Khôi làm an ủi, lại đem cái đuôi
Trọng Thiên quấn quấn thành một vòng, Tư Lăng bắt đầu đánh giá nơi bọn
họ đến. Lúc trước họ lẻn vào cung điện dưới nước, sau lại đi trong nước
một thời gian rất dài, thẳng đến khi cảm giác lối đi dường như bắt đầu
hướng lên trên, lại qua một đoạn thời gian nữa mới đi tới nơi này. Mà
nơi bọn họ ra tới là một hồ nước giống mộc trì??, cách đó không xa là
cái tế đàn dùng để cúng tế. Trên tế đàn không có tế phẩm, chỉ thả hai
cái quan tài đen thui. Ngoài ra, toàn bộ không gian rất trống trải mênh
mông, cảm giác rất âm trầm đáng sợ.
Tư Lăng sờ cằm, “Nơi này là đâu?”
Bọn
Lâm Dương lắc đầu tỏ vẻ không biết. Bọn họ cũng có chút mơ hồ, không
biết lối ra của cung điện trong nước sao lại thông đến chỗ này. Nơi này
cho người ta cảm giác giống như là một cái tế đường, quá âm trầm.
Tư
Lăng đảo thần thức qua, đột nhiên Ồ một tiếng, phát hiện trên hai cái
quan tài kia dùng một loại “Mặc Sa” vẽ phù văn, lại bởi quan tài vốn là
màu đen nên căn bản sẽ không chú ý đến phù văn trên quan tài. Tư Lăng sở
dĩ có thể chú ý là bởi vì hắn hiện tại đã là phù lục sư thất phẩm,
thường xuyên tiếp xúc với phù văn nên có thể cảm giác phù văn kia dao
động như ẩn như hiện.
Tư Lăng dùng thần thức cảm nhận dao
động của phù văn, chỉ một lúc đã cảm giác thần thức không chịu khống
chế, bèn nhanh chóng thu hồi thần thức, cả khuôn mặt cũng có chút trắng
bệch. Phù văn này còn huyền ảo hơn so với phù văn lúc trước vẽ trên Phi
Thiên thuyền, khiến Tư Lăng cảm giác vừa đáng sợ lại hưng phấn, rất muốn
chép về nghiên cứu.
Một người, một quỷ cùng mấy con yêu đi
lòng vòng trong cái tế đường trống trải kia, thật đúng là khoảng trống
đơn điệu không có thứ gì khác biệt, cuối cùng lại đi tới trước tế đàn.
Ngoài hai cái quan tài, thứ khác đều là trống rỗng.
“Tư tiền
bối, nơi này đã có người tới trước.” Lâm Dương đột nhiên nói, đi đến
trước giá đèn trống bên cạnh tế đàn, sờ sờ cái giá đèn rỗng kia, suy
nghĩ sâu xa nói: “Dấu vết nơi này rất mới, hình như là bị người trực
tiếp gỡ đèn rồi mang đi, mà cái đèn này — có thể là U Minh đèn dẫn
hồn.” U Minh đèn không phải vật phàm, cho nên mới khiến người ta nảy
lòng tham lấy đi.
Tư Lăng gật đầu, hoài nghi có phải bọn
người Hoắc Noãn Ngọc đã đến chỗ này hay không, cũng không biết trừ
nguyệt hồ còn có lối nào có thể đi thông chỗ này không? Đương nhiên, Tư
Lăng từ chỗ con Thủy Mãng biết gần đây không có tu sĩ nào tiến vào
nguyệt hồ — không có loài nào cường đại lại có lá gan mập như nó, để nó
một mình ngu xuẩn chọc phải đám hung tàn, cho nên bọn họ mới có thể khi
dễ nó thảm như thế. Cho nên Tư Lăng có lý do tin tưởng, nếu bọn Hoắc
Noãn Ngọc đã tiến vào, như vậy hẳn là có lối vào khác, hơn nữa còn là
lối vào chính thức của tòa cung điện này.
Hết thảy đều không
rõ, Tư Lăng cũng không nghĩ nhiều nữa, huy tụ một luồng linh lực đánh
qua, lại phát hiện hai cái quan tài kia không chút sứt mẻ, thậm chí nắp
quan cũng không lung lay. Thỏa mãn suy nghĩ suy đoán trong lòng, Tư Lăng
không động đến chúng nữa, mang theo bọn Lâm Dương rời khỏi tế đường.
Đi
ra khỏi cửa, hiện ra ở trước mặt mọi người là một lối đi như một mê
cung, Tư Lăng đem thần thức lan tràn ra ngoài, rất nhanh liền phát hiện
thần thức bị cái gì đó quấy nhiễu, không thể nhìn rõ đường trong mê
cung.
Tư Lăng nhíu mi, luôn cảm thấy cái chỗ này kỳ quái nói
không nên lời, một loại dự cảm nguy hiểm lan tràn từ đáy lòng làm cho
hắn không thể không thận trọng. Nghĩ nghĩ, Tư Lăng nói với Tiểu Bạch Hổ
trên bả vai mình: “Tiểu Bạch, ngươi có cảm giác gì?”
Tiểu Bạch Hổ hết sức vui sướng kêu ô ô với hắn.
“Tư
công tử, Tiểu Bạch nói không nên tin vào những gì mắt nhìn thấy hay
thần thức cảm nhận, chỉ cần đi về phía trước là được.” Tiểu Yêu Liên
phiên dịch.
Lời này rất có thâm ý, rõ ràng là cái mê cung
cong cong quẹo quẹo, đâu thể nào một đường đi về phía trước là được? Tuy
là nghĩ như vậy, bất quá nhìn bộ dáng Tư Bạch hưng phấn vui sướng thì
xem ra trong lòng nó có tính toán.
Tư Lăng thu chim xám thể
tích quá lớn về túi linh thú, sau đó nhắm mắt lại, thu hồi thần thức bị
quấy nhiễu, cùng Lâm Dương tiến vào thông đạo mê cung.
Không
biết đi bao lâu, nhưng khi còn chưa tới đích thì Tư Lăng cùng Lâm Dương
đều không mở mắt. Rõ ràng không phải huyễn cảnh, nhưng nếu mở to mắt
liền sẽ phát hiện con đường phía trước lại mơ hồ, bọn họ chỉ có thể nhắm
mắt lại, đem thần thức duy trì quanh thân chừng ba thước để ngừa ngoài ý
muốn, rồi nghe theo chỉ thị của Bạch Hổ mà tiến lên.
Đột
nhiên, Tiểu Bạch Hổ cong người kêu lên ô ô,
nhảy mạnh khỏi bả vai Tư
Lăng, trên người đánh lên một cơn lốc, mang theo nó nháy mắt bay về phía
trước, sau đó biến mất ở tiền phương. Cùng lúc khi Bạch Hổ biến mất,
Trọng Thiên cũng đột nhiên dang rộng bốn cánh vẫn luôn che giấu, đi theo
phía sau Tiểu Bạch Hổ, cũng đồng dạng biến mất ở cách đó không xa. Tư
Lăng vội vận hành Huyễn Thạch, nhưng vẫn không phát hiện chung quanh có
bố trí ảo trận, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt tiếp tục đi về phía trước.
Đến khi đi tới chỗ hai con yêu biến mất, Tư Lăng phát hiện mình giống
như đi qua một chỗ dùng thủy văn để bày cấm chế, thân thể nháy mắt phát
lạnh, rất nhanh liền đi tới một không gian khác.
Đợi khi thấy rõ hoàn cảnh trước mắt thì Tư Lăng cùng Lâm Dương đều biến sắc, đột nhiên nổi lên một loại do dự chùn bước.
Đây
là một cái cung điện nguy nga lộng lẫy, chung quanh lụa mỏng khắp nơi
nhưng lại không gió lay động. Phóng tầm mắt nhìn đi, thứ đầu tiên làm
cho người ta chú ý đến là nam tử ngồi trên long ỷ vàng cực lớn trên cùng
cung điện. Hắn mặc trường bào màu bạc hoa lệ, áo bào thêu phù văn phức
tạp, mỗi một vật phẩm trang sức trên người đều có thể nhìn ra không phải
vật phàm, thậm chí còn lộ ra khí tức của tiên khí. Dãy tơ lụa buộc mái
tóc đen cao cao ở sau đầu, cả cái Phát Quan (mũ quấn tóc) kia cũng tản
ra khí tức tiên khí. Dung nhan tuấn mĩ như tiên nhân, tin rằng bất kỳ ai
nhìn qua sẽ tuyệt đối không quên.
Mà lúc này, hắn giống như
đang nghỉ ngơi, một cánh tay chống sườn mặt, hai mắt khép chặt, rõ ràng
quanh thân đều lộ ra một loại khí tức yên tĩnh như đang nghỉ ngơi, thậm
chí không có bất kỳ khí tức cường đại nào dao động, nhưng lại làm cho
người ta nổi lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ tận đáy lòng.
Ngoài
ra, ở bậc dưới của tiền điện có hai hàng thiếu nam thiếu nữ mặc quần áo
hoa lệ đứng hầu. Mỗi hàng tám người, đều là tuấn nam mĩ nữ, dung mạo
xuất sắc, bọn họ hai tay đều mang các loại vũ khí, hai mắt khép chặt,
giống như người hầu đang cung kính bảo vệ nam tử trên long ỷ.
Tư
Lăng cùng Lâm Dương cứng ngắc đứng trước cửa cung điện, không dám mạo
hiểm đi vào. Lại nhớ tới Trọng Thiên cùng Tiểu Bạch Hổ đã chạy vào, Tư
Lăng vội tìm kiếm trong cung điện. Cung điện lớn như vậy lại không có
vật gì che đậy, nên hắn rất nhanh liền quét qua một lần, rồi hoảng sợ
phát hiện không thấy hai con yêu đâu cả. Cung điện này chỉ có lối vào là
ở đây, không có địa phương khác, chúng nó không có khả năng rời đi.
“Tiểu Hồng muội muội, người có thể cảm giác được khí tức của chủ nhân ngươi không?” Tư Lăng hỏi Tiểu Yêu Liên.
“Không biết, khí tức rất nhạt, chủ nhân giống như không ở trong không gian này vậy.” Tiểu Yêu Liên có chút chần chờ đáp.
Ngay
lúc hai người không biết làm sao thì đột nhiên sau lưng có một luồng
sát khí ập đến, Tư Lăng kéo Lâm Dương trực tiếp tránh đi, nhảy sang một
bên, rất nhanh liền nhìn thấy chỗ lối ra có người đến.
“Tư đạo hữu!” Hoắc Noãn Ngọc kinh ngạc kêu lên.
Tư
Lăng lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đám người xuất hiện tại
lối vào cung điện, xem ra mọi người đều có mặt. So với sự bình tĩnh của
Tư Lăng, những tu sĩ tìm được nơi này thì có chút không bình tĩnh, kinh
ngạc bất ngờ nhìn bọn họ. Một tu sĩ trung niên có chòm râu hỏi: “Các
ngươi vào bằng cách nào?”
Tư Lăng trong lòng xoay chuyển liên hồi, thản nhiên nói: “Vô ý đi tới.”
Ngắn ngủi trong hai câu đối thoại, hai bên đều hiểu trong lòng mà không nói.
Bất quá cũng có kẻ lòng dạ hẹp hòi, cười lạnh một tiếng, nói: “Sợ là theo dõi chúng ta mà đến được thôi?”
Tư
Lăng thản nhiên nhìn nữ tu đang nói chuyện, nhìn chỗ nàng đứng liền
biết là tu sĩ Nam Hải, hơn nữa quan hệ không phải là ít với Hàng Ương,
chẳng trách lại mang đầy mùi thuốc súng như vậy. Tư Lăng lạnh lùng thốt
lên: “Chẳng lẽ các ngươi ba mươi mấy vị tu sĩ Nguyên Anh thế nhưng không
thể phát hiện bị người theo dõi sao?”
Nghe ra trong lời nói
của Tư Lăng có ý châm chọc, mấy tu sĩ vốn trong lòng hoài nghi cũng có
chút xấu hổ. Cho dù có pháp bảo có tính ẩn nấp tốt cỡ nào, cũng luôn sẽ
có thời điểm lộ ra dấu vết, đặc biệt còn có cái tên Quỷ Tu Kim Đan kỳ đi
cùng, nếu một người, một quỷ này muốn theo dõi thì cũng không lừa được
bọn họ. Hơn nữa còn có một nguyên nhân, bọn họ sở dĩ có thể đi vào nơi
đây là bởi vì được nắm giữ lệnh bài đặt biệt, vì thế mới có thể thông
qua cấm chế ở cổng cung điện này. Hơn nữa những lệnh bài kia là lưu
truyền xuống từ thời kỳ Thượng Cổ, đã bị phân chia hết, người này không
có khả năng có được lệnh bài tiến vào, có lẽ thật sự như hắn nói là vô ý
đi vào.
Nghĩ rõ ràng điểm mấu chốt, Hàng Ương không thể
không lần nữa cảm khái Tư Lăng đúng là gặp vận may, không có lệnh bài
cũng có thể xông vào. Đương nhiên, Hàng Ương không biết Tư Lăng có thể
phát hiện nguyệt hồ đó, chính là bởi vì Tư Hàn dẫn đường, nếu để cho hắn
cùng Lâm Dương xông loạn, căn bản không có khả năng phát hiện chỗ kỳ lạ
của nguyệt hồ, tiến tới phát hiện trong nguyệt hồ có lối đi khác dẫn
tới cung điện này.
Hoắc Noãn Ngọc vội hoà giải, nói: “Ta tất nhiên là tin Tư đạo hữu, không biết Tư đạo hữu tới đây lúc nào?”
“Vừa đến!” Tư Lăng trả lời ngắn gọn, tầm mắt dời về phía nam nhân trên long ỷ trên cung điện.
Tầm
mắt của mọi người cũng chuyển tới trên thân nam nhân trên long ỷ, dùng
một loại ánh mắt vừa tham lam vừa sợ hãi nhìn– tiên khí trên người hắn.
Tư
Lăng không dấu vết quan sát một lần, phát hiện những người này hình như
có hiểu biết nhất định với thân phận của nam nhân trong điện, trên mặt
họ không có bất kỳ nghi hoặc nào, rõ ràng đã biết rõ trong lòng. Ít nhất
không giống hắn cùng Lâm Dương, hai mắt sờ soạng, cái gì cũng không
biết liền xông tới. Bởi vì không biết nên không dám khinh thường.
Lúc
này, ba mươi tu sĩ kia đưa mắt nhìn nhau, sau đó cực có ăn ý đẩy Hoắc
Noãn Ngọc ra thương lượng cùng Tư Lăng. Dù sao trong đám người ở nơi này
thì Hoắc Noãn Ngọc là có giao tình cùng Tư Lăng nhất.
“Tư
đạo hữu, huynh…” Biểu cảm trên mặt Hoắc Noãn Ngọc có chút xấu hổ khó
xử, tựa như không biết nói như thế nào, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Không
nói gạt huynh, chúng ta tới đây đều là vì thứ ở trong điện, không biết
Tư đạo hữu huynh có ý nghĩ gì?”
Trong lòng Hoắc Noãn Ngọc
thật ra rất rõ ràng, nếu Tư Lăng thật sự theo dõi bọn họ mà đến, xem như
là làm trái với quy tắc, bọn họ có thể hợp lực bắt hắn mà không cần hỏi
ý kiến của hắn, hơn nữa pháp bảo trong điện cũng không có phần của hắn.
Hoặc là nếu không có ân cứu mạng lúc trước, bọn họ cũng không nợ nhân
quả của hắn, như vậy cũng có thể trực tiếp giết hắn trừ hậu hoạn. Nhưng
tệ ở chỗ là Tư Lăng này đã cứu bọn nàng ở rừng Yêu Vụ, là họ thiếu hắn
một ân tình, không ai chịu trực tiếp ra tay trừ khử hắn rồi khiến mình
dính vào nhân quả, vì thế làm cho bọn họ có chút bó tay bó chân, trong
lúc nhất thời không biết nên làm cái gì mới tốt.
Nghe nói
như thế, Tư Lăng đưa mắt nhìn vật phẩm trang sức đều thuộc về hàng tiên
khí trên người nam nhân kia, tính sơ sơ cũng hơn 50 thứ, thật không biết
nam nhân này rốt cuộc là ai, thật là quá xa xỉ. Trang sức toàn thân đều
dùng tới tiên khí, chớ trách hấp dẫn nhiều người lại đây như vậy, ngay
cả hắn lúc trước nhìn thấy thì cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, chỉ cảm
thấy mình tựa như dân quê vào thành phố vậy. Đám Tiên khí đó sắp bắn mù
mắt hắn.
Cho nên, bọn họ đây là sợ mình đi cướp tiên khí mà bọn họ nhìn trúng?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!