Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm -  Nhổ lông là được rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm


 Nhổ lông là được rồi



Tư Lăng thấy Tư Hàn

vẫn chưa rời đi, ngược lại nhìn vào sâu trong rừng rậm, liền biết hắn

hẳn đã có phát hiện gì, bèn đi qua, hỏi: “Đại ca, làm sao vậy? Có phát

hiện gì sao?”

Tư Hàn thu hồi tầm mắt, vuốt càm nói: “Trong trung tâm khu rừng có chỗ khác thường.”

Lăng hơi nhíu mày, rất nhanh liền giãn ra, cười nói: “Dù sao cũng có

thời gian, cứ đi nhìn xem thôi.” Sau khi Kết Anh, Tư Lăng cũng là “tài

cao mật lớn”, giống như bỏ xuống một số gông xiềng trói buộc nào đó.

Trước kia bởi tu vi có hạn mà từng bước cẩn thận, thường bỏ lỡ cơ duyên.

Hiện tại thì không cần cẩn thận như vậy nữa, một ít vùng nguy hiểm cũng

dám xông vào thử một lần.

Người Tu tiên nghịch thiên mà đi,

cẩn thận cũng tốt, nhưng cẩn thận quá mức lại là có hại. Sau khi ném bỏ

trói buộc, Tư Lăng ngược lại nhìn mọi việc thực mở rộng, rất nhiều thời

điểm hắn cũng có thể buông tay cược một lần.

Tư Hàn gật

đầu, gọi Tiểu Yêu Liên

tới. Tiểu Yêu Liên hiểu được ý hắn, thả Tiểu

Bạch Hổ trong không gian ra. Yêu thú có huyết thống cao quý tuy rằng có

áp chế huyết mạch cường đại, nhưng trời cao lại là công bình, chúng nó

trưởng thành cũng càng thêm gian nan. Qua mấy thập niên, Tiểu Bạch Hổ

cũng chỉ lớn như vậy, nhìn vẫn giống con mèo nhỏ.

Tiểu Bạch Hổ vừa ra tới, liền vẫy đuôi xáp đến bên chân Tư Hàn, lại hướng về nơi sâu trong rừng rậm kêu ô ô.

Nhìn

thấy biểu hiện của Tiểu Bạch Hổ, bọn Tư Lăng làm sao không hiểu rằng

Tiểu Bạch Hổ muốn thứ gì đó trong rừng Yêu Vụ này. Bọn họ tiến vào Yêu

Giới, thứ nhất là vì tìm kiếm Miên Nhung Đằng, thứ hai là Tiểu Bạch Hổ

cùng mấy con yêu đều nói Yêu Giới có thứ tốt, ồn ào muốn đến, vì thế cứ

như vậy “thuận lý thành chương”.

Tư Lăng lấy ra cái đĩa mà

Tiểu Bạch Hổ thường dùng,

rót một đĩa canh Thủy Liên ngân nhĩ. Tiểu

Bạch Hổ cũng ngửi được hương vị của Thủy Liên, kêu ô ô, nhào tới ăn hết

sức vui thích. Thủy Liên là một trong ngũ Thánh Liên, không phải vật

phàm, mà ngân nhĩ này, cũng là linh ngân nhĩ được Tiểu Yêu Liên bồi

dưỡng trong không gian, tràn đầy linh lực. Hai thứ xen lẫn cùng nhau,

dùng linh tuyền nấu lên, hơn nữa thêm Linh mật (ong), hương vị ngon

khó

tả. Tiểu Bạch Hổ ăn vui sướng, ngẫu nhiên ngẩng đầu hướng về phía Tư

Lăng kêu ô ô, tỏ vẻ lấy lòng — Tiểu Bạch Hổ cũng biết đầu bếp chính là

ai, đầu bếp là nhất định phải quan hệ tốt.

Mấy người cùng

thảo luận trong rừng sẽ có thứ gì, lại nhắc tới trong hai năm qua bọn họ

phát hiện có tung tích Nhân tu khác tại rừng Yêu Vụ, Lâm Dương tổng kết

nói: “Có lẽ Lãnh Thương chân quân đã suy đoán đúng, Yêu Giới nhất định

có chuyện gì xảy ra, hoặc có liên quan cùng thứ bọn Tư Bạch

muốn, đến

lúc đó nhất định sẽ rất náo nhiệt.” Chần chờ chút, lại nói: “Yêu

Giới

không biết có mấy vị Yêu Tu Hóa Thần, đến lúc đó phải cẩn thận bọn

họ.”

Yêu thú chưa biến hóa không đáng sợ, yêu thú đã biến

hóa mới là tồn tại đỉnh cao, sức chiến đấu còn muốn lợi hại hơn so với

Nhân Tu Hóa Thần kỳ. Bọn họ lúc này thực lực còn chưa lợi hại đến trình

độ có thể hoành hành Yêu Giới đâu. Tư Lăng bày tỏ tán đồng với lời Lâm

Dương nói, sau đó túm hai đứa hung hăng Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi lại,

bảo chúng nó đừng gây rắc rối tại địa bàn của người khác.

Thảo

luận xong, hành trình kế tiếp cũng xác định. Bọn họ sẽ đến vùng

trung

tâm rừng Yêu Vụ, chỗ đó nguy hiểm đến cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không

cách nào toàn thân trở ra, khiến cho Tư Lăng lòng sinh ra một loại cảm

giác cấp bách. Quả nhiên tu hành là không ngừng nghỉ, hắn còn chưa đủ

lớn mạnh, nhất định phải chăm chỉ tu luyện.

Hôm sau, Tư Hàn

lại trở về trên không rừng rậm, tụ mây mà ngồi, chuyên tâm tu luyện. Bọn

Tư Lăng thì tu hành ở trong rừng rậm.

Như thế lại qua 5 năm, bọn Tư Lăng rốt cuộc tìm được Miên Nhung Đằng.

Miên

Nhung Đằng là một loại yêu thực ký sinh, khu vực trăm dặm quanh nơi nó

sở sinh trưởng thì không có vật sống khác, chỉ một cây đại thu to lớn

che trời sắp chết héo ở nơi trung tâm. Quanh thân cây đều bị cành cành

lá lá xanh đen quay quanh, nhìn rất đồ sộ. Miên Nhung Đằng là dạng dây

leo, cách mỗi một chỗ sẽ sinh trưởng một đốt như cái bướu thịt, to cỡ

nắm tay đứa bé

sơ sinh. Tư Lăng thừa cơ lấy mở ra một đốt, phát hiện

bên trong đúng là loại

chất lỏng vàng ánh xanh kia. Chỉ tiếc sống ở gốc

cây này là một cây Miên Nhung Đằng tương đối nhỏ, chất lỏng quá ít,

tính ăn mòn không đủ mạnh.

Nhìn thấy Miên Nhung Đằng, ba đứa

Trọng Thiên, Tiểu Khôi cùng Tiểu Bạch Hổ lập tức xông đến. Trọng Thiên

cùng Tiểu Khôi phun lửa, Bạch Hổ thi triển Phong Nhẫn (đao gió). Lúc

Miên Nhung Đằng bị cắt đứt thì những u trên cây nổ tung lên, bắn sang

chúng nó. Trên đầu và trên người Tiểu Bạch Hổ bị dính vài giọt nhựa.

Miên Nhung Đằng không hổ là thứ có tính ăn mòn mạnh nhất, khiến cho cả

khuôn mặt cùng thân thể của Thánh thú đều trở nên xanh xanh trắng trắng,

nhìn không giống Bạch Hổ, mà là con mèo hoa nhỏ.

Đợi sau

khi chiến đấu kết thúc, Tư Lăng dùng rất nhiều phương pháp cũng không

thể tẩy sạch chất nhựa màu xanh sẫm trên người Tiểu Bạch Hổ. Thấy nó giơ

cái đầu màu sắc rực rỡ nhìn mình, hắn chỉ cảm thấy càng ngốc hơn, nghĩ

nghĩ, đề nghị: “Chất nhựa này hình như không có cách nào tẩy sạch, không

bằng cạo sạch lông đi, đợi mọc ra lại thì được rồi.”

Tiểu

Bạch Hổ còn đang ngốc ngốc nhìn hắn, bên kia chim xám đã bi phẫn

kêu

lên. Tư Lăng nhìn qua, phát hiện mấy sợi lông đuôi xinh đẹp trên cái

đuôi của nó cũng dính nhựa Miên Nhung Đằng. Chúng nhuộm mấy sợi lông mĩ

lệ thành như con gà trống già xám xám, xơ xác khó coi, chẳng trách chim

xám vẫn luôn yêu quý lông đuôi kia lại phẫn bi như vậy.

Lâm

Dương đột nhiên lại phát ngốc, không cẩn thận trạc đến tử huyệt của Tiểu

Khôi, chỉ nghe hắn cũng đề nghị: “Hay là cũng nhổ luôn đi, đợi mọc ra

lông mới thì tốt rồi.”

Tiểu Khôi không khách khí dùng một

cánh quạt bay Quỷ Tu, bi phẫn tỏ vẻ: nhổ đi sẽ rất khó mọc lại được, nó

mới không cần trần truồng!

Nhìn Quỷ Tu đáng thương xoay tròn

360 độ trên trời, lại không ai thương hại hắn. Đã biết rõ Tiểu Khôi yêu

thương lông vũ của nó nhất, vậy mà còn dám đưa ra đề nghị này, không

phải đáng đánh đòn thì là cái gì.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Yêu

Liên đưa ra một biện pháp mà như không phải biện pháp: đi tìm một loại

linh quả tên là Tịnh Linh Quả. Nước cuả Tịnh Linh Quả có thể tẩy sạch

nhựa Miên Nhung Đằng, bất quá Tịnh Linh Quả là linh quả cấp cao, Tiểu

Yêu Liên đi theo Tư Lăng lang bạt nhiều nơi lâu như vậy, tạm thời chưa

từng phát hiện tung tích chúng nó.

Vì thế trước khi tìm được

Tịnh Linh Quả, hai con yêu chỉ có thể mang theo bộ lông xấu xí. Tiểu

Bạch Hổ thì cũng thôi, dù sao nó nho nhỏ, trên người xanh xanh trắng

trắng, nhìn căn bản không giống Thánh thú, về sau đi theo bọn họ hành

động cũng sẽ không ai nghi ngờ cái gì, ngược lại còn là một loại ngụy

trang. Chỉ có Tiểu Khôi là đáng thương, một cục xám xám, vốn nhìn là một

chú chim xám vừa mập lại 囧, hiện tại cái đuôi trên mông lại tựa như

lông gà trống già, nhìn ngốc muốn chết, hình tượng quả thực là quá không

chịu nổi, làm sao không làm nó khổ sở?

Vì an ủi tâm linh bị

thương của Tiểu Khôi, Tư Lăng làm riêng mấy món ngon để an ủi nó. Ăn

mấy miếng, Tiểu Khôi rốt cuộc tỉnh lại, chỉ là cái đuôi đã trở thành vảy

ngược của nó, ai dám nói một câu, lập tức quét cánh nganh, không nói

tình cảm gì hết.

Tư Lăng lấy một bình lớn Miên nhung đằng,

lần này xem ra hai chỗ chắp vá của Phi Thiên thuyền có thể sửa, còn dư

lại có thể đưa cho Vân đại sư cùng Vân Bảo sau khi trở lại Tây Cảnh, coi

như trả lại ân tình năm đó bọn họ chỉ bảo hắn việc luyện khí.

Càng

gần trung tâm rừng Yêu Vụ, đẳng cấp yêu thực xuất hiện chung quanh càng

cao, yêu thú cũng khó chơi hơn, có đôi khi bọn họ cũng không thể không

tránh mũi nhọn, khiến Tư Lăng càng thêm cảm thấy tu vi Nguyên Anh kỳ ở

khu rừng nguy hiểm này thật sự là bình thường, không cẩn thận liền có

thể đẩy mình rơi vào tuyệt cảnh. Vì mạng sống, vì thế cũng kích thích

rất nhiều tiềm năng của bọn họ, các loại kỹ năng chiến đấu cũng bắt đầu

tăng tăng tăng.

Hôm nay, đi tới cửa một sơn cốc (khe núi),

nếu muốn tiến về phía trước, tất yếu phải đi qua sơn cốc này. Sơn cốc

dài mấy vạn mét, chỉ đứng ở giao lộ đã có thể cảm giác nguy hiểm trong

cốc.

Tư Lăng cùng Lâm Dương đè nén khí tức mà đứng, thần

thức cẩn thận tiến vào trong sơn cốc, rất nhanh phát hiện trong sơn cốc

thế nhưng còn có người. Thần thức Tư Lăng cẩn thận tra xét bên ngoài,

rồi đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

Lâm Dương sợ kinh động

những yêu thú nguy hiểm trong sơn cốc, không dám dùng thần thức tra xét,

thấy Tư Lăng thay đổi sắc mặt, không khỏi nhìn về phía hắn.

Tư Lăng thu hồi thần thức, có chút không biết nên khóc hay cười nói: “Gặp được kẻ thù.”

“…”

Lâm Dương không nói gì nhìn hắn, cảm thấy kẻ thù của hắn cũng thật nhiều nha, nhịn không được hỏi: “Là ai?”

“Một tên tiểu thụ song đầu cắm*.”

*Ý là nam nữ gì cũng … được.

“Hả?”

Lâm Dương nghe không hiểu trò đùa của Tư Lăng, lại nghe hắn bổ sung thêm: “Bất quá còn có người quen.”

Lâm

Dương thấy hắn như có đăm chiêu, liền ngậm miệng, không làm nhiễu quyết

định của hắn. Dù sao mặc kệ Tư Lăng quyết định làm cái gì, ủng hộ hắn

là được. Tuy rằng người này số mệnh có vẻ không tốt, nhưng cũng chưa tồi

tệ đến tận cùng, kết quả luôn có thể chuyển nguy thành an. Nếu không

phải hắn thực lực đủ mạnh, vậy đại khái chính là một loại cân bằng của

Thiên Đạo thôi. Bất quá, nghe giọng điệu của hắn, tựa hồ kẻ thù cùng

người quen đều xen lẫn cùng nhau, hơn nữa đều rơi vào phiền toái, không

biết có cần đưa tay kéo một phen hay không.

Trên thực tế, Tư

Lăng không phải suy xét có nên giúp một phen hay không, mà ngay khi

phát hiện trong đó có người quen liền quyết định ra tay tương trợ. Chỉ

là khi nhìn thấy bóng dáng màu thu kia thì nhịn không được suy

đoán

nguyên nhân bọn họ chạy đến Yêu Giới. Có lẽ cũng là vì thứ ở trung

tâm khu rừng này, chỉ là — Hàng Ương công tử ở trong này, không biết

Vệ Quan Nhai có ở hay không, nếu là ở đây, ông ta có phải đang ẩn núp

hay không.

Tâm tư soay chuyển trăm nghìn lần, Tư Lăng đột nhiên cất bước đi vào sơn cốc, hô Lâm Dương : “Đi!”

Lâm

Dương trong lòng biết Tư Lăng là muốn ra tay, không cần dặn dò liền âm

thầm ngưng tụ sức mạnh, chuẩn bị đến lúc đó ra tay.

Cẩn thận

tránh được các loại yêu thực nguy hiểm dọc theo đường đi, bọn họ rất

nhanh liền đến vùng giữa sơn cốc, nhìn thấy một đám tu sĩ chìm

trong

một vùng cỏ. Đám cỏ nhìn giống như cỏ dại bình thường ở thảo

nguyên, cao bằng nửa người, cành lá mềm dẻo lay động, giống như chuyển

động theo gió. Bất quá khi có kẻ lạ đi qua thì từng phiến lá dài mảnh

của chúng nó liền sẽ hóa thành vũ khí sắc bén nhất, chém tới kẻ ngoại

lại. Hơn nữa làm cho người ta không thể làm gì chính là khi bị loại cỏ

này quấn lên thì linh lực trên người sẽ nhanh chóng bị hút đi, không làm

gì được nữa, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào vũ lực bản thân mà chiến đấu

cùng chúng nó, trốn thoát khỏi địa bàn của chúng.

“Tư công

tử, đây là Huyết Nhận thảo, chuyên hấp thụ máu cùng linh lực, cẩn thận

chớ bị chúng nó làm bị thương, nếu để cho chúng nó nhớ được hương vị

huyết dịch của huynh, chúng nó sẽ giống giòi hút máu quấn đến chết cũng

không buông ra.” Tiểu Yêu Liên truyền âm giải thích.

Tư Lăng

đem lời này chuyển cho Lâm Dương, dặn hắn cẩn thận, sau đó đứng bên

ngoài quan sát mấy chục

tu sĩ rơi vào trong vùng Huyết Nhận thảo. Có

thể thấy được mấy chục tu sĩ này phân thành hai phe, một tốp lấy đệ tử

trong sáu đại gia tộc ở đại lục Trung Ương làm đại biểu, một tốp lấy tu

ở các đảo ở Nam hải làm đại biểu.

Tư Lăng không khỏi bắt

đầu suy nghĩ, chẳng lẽ là đại lục Trung Ương

cùng chư đảo ở Nam Hải

đều nhận được tin tức gì? Mà bọn họ cũng là đánh bậy đánh bạ xông tới ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN