Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm
Sự vĩ đại của kẻ ham ăn
Đại dương một lần lại một lần cọ rửa bờ cát trắng bạc, tiếng nước ào ào, ngẫu nhiên kèm theo vài tiếng chim hót truyền đến từ giữa không trung. Trời đất một mảnh yên tĩnh, không còn ồn ào náo động như lúc Thánh thú xuất thế. Bây giờ là mùa sinh sản của Hải Điểu và rùa biển, trên bờ cát, cách một khoảng liền có một ổ rùa dùng hạt cát xây thành, trong ổ đặt những quả trứng trắng bóng. Trên trời thường xuyên có hải điểu cực lớn bay qua, chúng nó là chim đực thủ hộ trứng trên bờ cát, hung mãnh dị thường. Chỉ cần phát hiện có kẻ lạ dám trộm trứng của chúng, chúng sẽ phát ra một tiếng rít, gọi đồng bạn săn mồi chung quanh trở về, hình thành đàn chim khổng lồ ở giữa không trung, cùng nhau công kích địch nhân. Một con chim xám to mọng mai phục ở sau tảng đá lớn cách đó không xa, mục tiêu là một ổ trứng cách tảng đá tương đối gần. Thừa dịp hải điểu vừa bay tuần tra xong, nó mạnh mẽ xông đến, dùng cánh vỗ một cái, đem một ổ cả trứng cả cát cùng thu vào túi trữ vật ngậm trên mỏ. Lúc Hải điểu phát hiện bị cướp, trở về tấn công thì tên trộm trứng bỏ trốn mất dạng. Mấy sợi lông diễm lệ trên mông kia bay a bay, đâm thẳng vào rừng cây cách đó không xa. Lợi dụng cây cối rậm rạp che chở, rất nhanh liền biến mất ở trong rừng cây, chỉ còn lại đám Hải điểu tìm không được kẻ trộm trứng, không ngừng lòng vòng quanh rừng, kêu to không ngừng. Sâu trong rừng, trên một chỗ đất trống trải bằng phẳng, mấy người thanh thản ngồi, phát hiện cấm chế chung quanh bị chấn động thì liền nhìn thấy một chim xám to mọng chui ra. Tư Lăng nhìn túi trữ vật nó ngậm trên mỏ, nhịn không được vui vẻ nói: “Tiểu Khôi, hôm nay ngươi lại mang cái gì về ăn?” Tiểu Khôi đắc ý chạy đến bên người Tư Lăng, giao túi trữ vật cho hắn, kêu líu lo. Tư Lăng mở ra nhìn, thế nhưng là một túi trứng đủ các loại màu sắc, có mấy trăm quả, không khỏi giật giật khóe, nói: “Ngươi hôm nay đi ra bờ cát trộm trứng Hải điểu và Huyền Quy?” Nhiều trứng như vậy, thật không biết nó trộm bao nhiêu ổ trứng, giờ có lẽ đám hải điểu mất trứng kia đã muốn giết chết tên này. Tiểu Khôi gật đầu, lại hướng Tư Lăng kêu líu lo. “Muốn ta làm cho thức ăn ngon cho ngươi?” Tư Lăng lại hỏi. Chim xám càng kêu sung sướng. Lúc này, Trọng Thiên nằm sấp trên đầu gối Tư Lăng như hấp hối, cũng ngao lên một tiếng, Tiểu Yêu Liên trốn trong tay áo Tư Lăng vội truyền âm cho hắn, “Tư công tử, chủ nhân cùng Tiểu Khôi đều muốn ăn món ngon, như vậy chủ nhân mới mau khỏe được.” Tư Lăng cả giận nói: “Ngươi trực tiếp đút chút Mộc Linh khí cho nó, không phải lành càng nhanh hơn sao?” “Tiểu Hồng cũng muốn nha, nhưng mà có người ngoài ở đây, Tiểu Hồng không dám đi ra, Tiểu Hồng sợ lắm… Hu hu hu… Tư công tử đừng hung dữ như vậy, Tiểu Hồng thật sự rất sợ đó, lỡ như bọn họ nhìn thấy Tiểu Hồng rồi sinh ra dị tâm, muốn bắt Tiểu Hồng đi thì làm thế nào… Hu hu hu…” Tư Lăng lập tức đau đầu, da mặt co rúm, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đừng khóc, có cái gì mà khóc, ta đâu có kêu ngươi đi ra.” Tiểu Yêu Liên vừa tung ra tư thế “Mạnh Khương khóc Trường Thành”, Tư Lăng lập tức hết cách. Chỉ có thể nói thanh âm non nớt mềm mại kia của Tiểu Yêu Liên quả thật đã giúp nó rất nhiều, mỗi lần khóc lên thì Tư Lăng liền sinh ra một loại cảm giác tội ác ngược đãi trẻ em. Lâm Dương thấy Tư Lăng nhíu mày, lập tức biết ba con yêu kia lại đang yêu cầu chủ nhân làm thức ăn cho chúng, hắn căn bản không ngoài ý muốn. Ngược lại, lúc Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong nhìn thấy Tiểu Khôi ngậm túi trữ vật về thì còn có chút sững sờ, đặc biệt khi nghe nói nó trộm trứng Hải điểu và Huyền Quy trên đảo về để làm đồ ăn thì quả thực hết chỗ nói rồi. Bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy đứa nào tham ăn như vậy, hơn nữa chính nó cũng sinh trứng, ăn trứng sẽ không có cảm giác tội ác “tiêu diệt đồng loại” sao? Bất quá, Liễu Thành Phong thật ra là khá mong đợi với món trứng của Tư Lăng làm. Bọn họ đều đã Tích Cốc, ăn hay không đều không quan trọng, chỉ là muốn nếm thử hương vị mà thôi. Đối với sự lo lắng của hai người kia, Tiểu Khôi hiển nhiên là không có. Tiểu Khôi vừa thấy Tư Lăng đi ra phía ngoài, bắt đầu lấy công cụ ra thì liền bắt đầu kêu líu lo. Trọng Thiên với khí tức yếu ớt cũng lên tinh thần, đem những thứ mình muốn đều báo lên, do Tiểu Yêu Liên âm thầm truyền âm cho Tư Lăng. Tư Lăng nghe được thì mặt đầy hắc tuyến. Trứng chưng, trứng nướng, trứng chiên, bánh trứng, trứng kho .. Còn có cái gì mà chúng không nghĩ ra được? Đấm đất, hắn thật sự là đang tu tiên sao, không phải là đang làm tên đầu bếp ở Tu Tiên giới chứ? Tư Lăng không để ý tới chúng nó, bảo Lâm Dương đi vào trong rừng trích một ít lá cây, đặc biệt dặn dò phải lấy loại lá to có thể bọc được 1 quả trứng. Sau đó đem một cái nồi lớn đặt trên cái giá, dùng Thuật Ngưng thủy thêm vào nửa nồi nước, lại cho mấy tấm Hỏa Viêm phù thiêu dưới nồi. Sau đó thả tất cả trứng xuống đất, cũng chỉ có khoản hơn hai mươi quả trứng mà thôi. Trứng có lớn có nhỏ, quả lớn thì to như cái đầu vậy, quả nhỏ thì cũng cỡ hai bàn tay. Trước khi xử lý thì Tư Lăng đều cẩn thận kiểm tra, nếu đã thành trứng lộn thì liền lấy ra, lát nữa bảo Tiểu Khôi ném về bờ cát. Rất nhanh, Lâm Dương đã hái được rất nhiều lá cây Linh Thụ trở về. Tư Lăng lấy ra một ít hương vị tương đối thơm, dùng một lá bọc một quả trứng, lại dùng một sợi cỏ buột chặt. Đào cái hố rồi đặt chúng vào, sau đó đắp một lớp bùn lên trên, dùng mấy tấm Hỏa Viêm phù đốt ở phía trên. “Chiếp chiếp?” Tiểu Khôi dùng một đôi mắt hung hãn nhìn Tư Lăng, tỏ vẻ như vậy thật quá sơ sài, không đủ ăn. Trọng Thiên nâng móng vuốt, ấn ấn tay Tư Lăng, đồng tử màu tím đen nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy Tiểu Lăng Tử hoàn toàn là đang qua loa có lệ với bọn nó, quá không dụng tâm. Tư Lăng nheo mắt lại, đột nhiên gan mập nói với con thú kia: “Đến, meo một tiếng, ta liền làm bánh trứng cuộn thơm ngon cho các ngươi ~~” “…” Nghe nói như thế, mọi người ở đây đều hít mạnh. Tô Hồng Phi cùng Lâm Dương nghẹn đỏ mặt, muốn cười lại không dám cười. Một người một quỷ này là không dám đắc tội Trọng Thiên. Ngược lại thì Liễu Thành Phong lập tức phụt một tiếng muốn cười to, liền bị sư tỷ nhà mình bịt miệng — dám cười nhạo nó, không muốn sống nữa sao? Chỉ có Tư Hàn lù lù không động, ngay cả cái ánh mắt cũng chưa cho lại đây. Trọng Thiên kêu ngao một tiếng, sau đó gầm hét với Tiểu Lăng Tử. Tư Lăng không đau không ngứa, chậm rãi cầm ra một cái chậu gỗ, nói rằng: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Nói xong, đưa tay đỡ đòn. Trọng Thiên cào rách tay áo của hắn, bất quá cũng chỉ là rách, mà không xé thành từng sợi như trước, chứng minh lần này Trọng Thiên thật đúng là bị thương rất thảm, cả khí lực cào người cũng không có. Mắt thấy vũ lực của Trọng Thiên trấn áp không được, thân thể to mọng của Tiểu Khôi nhào tới, thiếu chút nữa đụng bay Tư Lăng. Đầu chim chui vào lồng ngực Tư Lăng, cọ tới cọ lui, đôi mắt hung tợn khi nheo lại như đang khinh bỉ mà khi trừng lớn thì như đang lườm người kia rưng rưng nhìn hắn, kêu chiêm chiếp vài tiếng, tỏ vẻ nó chỉ có thể phát ra tiếng “chiêm chiếp”, không biết kêu “meo meo”, không thể hoàn thành yêu cầu của chủ nhân, nó quá vô dụng ! ! ! Tư Lăng lặng lẽ xoay mặt, đợi đến khi lông tơ toàn thân bị đè xuống, mới quay đầu lại, đẩy Tiểu Khôi ra. Chết tiệt, đám này toàn là đại gia phải hầu hạ mà! May mắn con Bạch Hổ kia tự động biến mất ~~ “Lâm Dương, ngươi trông lửa, trứng chín thì nói cho ta biết một tiếng.” Tư Lăng dặn dò Lâm Dương đang tự động ngồi xổm trước nồi trông lửa. “Biết.” Lâm Dương hết sức thâm trầm lên tiếng, trong lòng yên lặng rơi lệ. Hắn rõ ràng là người tu tiên cao cao tại thượng, không ăn khói lửa nhân gian, vì quái gì nhập bọn với đám hung tàn này xong thì phải làm chuyện của đầu bếp? Hơn nữa không cần người ta gọi, hắn đã tự động tìm vị trí của mình … Tư Lăng không biết Quỷ Tu thâm trầm thể hiện tâm tình khổ sở, hắn đổ bột mì làm bằng linh cốc vào chậu gỗ– là loại Linh cốc trồng trong không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên. Nói tới thì Tư Lăng đích thực không biết không gian Hồng Liên rốt cuộc trồng thứ gì. Hắn vẫn cho là chỉ trồng mấy loại linh quả và linh thảo, đến khi ngày đó thu hoạch được một đám linh cốc thì Tư Lăng khiếp sợ. Tiểu Yêu Liên quả nhiên là đứa bé ngoan, vì chủ nhân của nó, không chỉ làm vườn, còn làm nông phu vĩ đại, cải tiến phẩm chất của linh cốc. Không gian Hồng Liên sản xuất linh cốc còn thượng thừa hơn cả loại linh cốc quý nhất bán ở bên ngoài. Tư Lăng lặng lẽ nhớ lại đời trước làm quỷ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, nhìn quy trình những bà chủ nhà kia làm bánh trứng gà. Nơi này không có trứng gà, chỉ có trứng chim, trứng rùa to hơn cấp chục lần so với trứng gà. Cũng không có hành hoa, nhưng lại có Hương Du Thảo với mùi hương tương tự với hành hoa. Nó là một loại linh thảo cấp cao dùng để luyện chế linh đan bát phẩm, là tìm được tại tiểu thế giới Phật Môn ở đáy biển rồi đào một gốc trồng trong không gian Hồng Liên. Tiểu Yêu Liên sau khi thu được mầm móng thì liền dùng Mộc Linh khí trồng ra một mảng lớn. Nhìn thấy Tư Lăng cầm ra vài cọng Hương Du Thảo rửa sạch, cắt nhỏ, bỏ vào chậu gỗ, Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong hai mắt trừng lớn. Hai người không khỏi có chút choáng váng, cảm thấy giới hạn của bọn họ hôm nay lại bị đổi mới, trong lòng nhịn không được gào thét: đây chính là tài liệu cao cấp để luyện chế linh đan bát phẩm đó đó đó đó, là thứ hiếm có ở đại lục Thương Vũ nha, cứ như thế bị hắn cắt vụn, chuẩn bị làm bánh cuốn trứng cho hai con yêu thú ăn. Lâm Dương đồng tình liếc mắt nhìn bọn họ, lòng nói: Đây thì có cái gì, dù là nguyên liệu cao cấp cỡ nào, ở trong mắt đám hùng tàn này thì đều là thứ ăn được mà thôi, thứ không thể ăn thì bọn họ mới không thèm nhìn một cái đâu. Bất quá có người cùng mình tiếp nhận chấn động từ đám hung tàn kia, thật là quá vui mừng. Tư Lăng cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, lật lật trong túi trữ vật, cầm ra một khối thịt đã ướp sẵn, khống chế linh lực bằm vụn nó cho vào chậu gỗ, thêm chút muối, vô cùng xa xỉ thêm giọt linh dịch Thanh thủy, đánh chúng thành dạng sền sệt. Sau đó lại lấy ra một cái chén lớn, đánh đều trứng lên, lại lấy ra cái chảo đặt tại trên bếp lò, cho dầu vào bắt đầu bánh rán. Hương vị lan tỏa khắp trong không khí, cũng không biết là hương vị trứng hải điểu cấp cao hay là linh thảo thượng phẩm hòa trộn với nhau, vừa đúng vừa đủ, quả thực là quá thơm, toàn bộ không gian đều tràn ngập hương vị không nói nên lời, dụ hoặc đến khiến người ta nuốt nước miếng. Đến cả Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong đã Tích Cốc cũng nhịn không được nhìn sang. Tư Lăng đặt bốn miếng bánh trứng xếp chồng lên nhau, sau đó cuộn lên, lại cắt chúng thành khối đặt vào trong đĩa. Tư Lăng phân bánh trứng hành làm mấy đĩa, không để ý tới Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đang đánh cướp thức ăn với nhau, đem một đĩa bưng cho Tư Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần. Do dự một lát, cũng bưng một đĩa cho Liễu Thành Phong và Tô Hồng Phi, coi như ăn ngon một bửa. Tô Hồng Phi cũng có chút do dự có nên ăn hay không. Nhưng làm cho nàng kinh dị là, người không không ăn khói lửa nhân gian nhất trong mắt nàng – Tư Hàn – thế nhưng tiếp nhận, lại dùng chiếc đũa gắp bánh trứng hành lên, chậm rãi ăn, nàng đã không thể phản ứng được nữa. Ngược lại, Liễu Thành Phong thì hoàn toàn không có cái tâm lý chướng ngại kia, ăn từng ngụm to, vừa ăn vừa tán dương: “Tư tiểu đệ, tay nghề của cậu không sai, hơn nữa linh khí trong linh thảo vẫn giữ lại trong thức ăn, cậu làm sao được thế?” Tư Lăng mặt không biểu cảm nhìn hắn, “Làm nhiều sẽ biết.” Nghe xong, Liễu Thành Phong đưa mắt nhìn hai con yêu thú đang ăn hăng say, gật đầu tỏ vẻ lý giải. Có loại yêu thú luôn chơi xỏ chủ nhân như thế này, chẳng trách Tư tiểu đệ lại rèn ra một tay trù nghệ tốt, quả thật không đáng giá được nhắc tới. Đương nhiên, điều này cũng không chỉ đơn giản là trù nghệ tốt, còn phải biết xử lý những nguyên liệu kia, trong quá trình xử lý phải làm cho linh khí còn giữ lại trong nguyên liệu, không được tổn thất linh khí trong quá trình nấu nướng. Ngoài ra còn phải tận lực phối hợp hương vị của nguyên liệu nấu ăn, làm chúng phát huy tác dụng lớn nhất. Ăn bữa cơm này, linh lực lưu tại trong thân thể có thể sánh ngang với đả tọa một ngày. Ăn thức ăn cũng có thể tu luyện, quả thực là đảo điên tưởng tượng của bọn họ. Lần đầu tiên tiếp xúc loại chuyện này, Tô Hồng Phi và Liễu Thành Phong cũng có chút ngạc nhiên, chỉ có Lâm Dương là bình tĩnh nhất. Đây là cách làm mà hắn và Tư Lăng cùng nhau nghiên cứu ra khi ở Hư Không Vô Tận. Ở trong hoàn cảnh không thay đổi hết sức dày vò, cũng thập vô cùng nhàm chán kia, Lâm Dương đầu óc tốt, lại bởi hai con yêu thú tham ăn kia, 20 năm đó bọn họ dùng một nửa thời gian để nghiên cứu phối hợp nguyên liệu nấu ăn. Mọi người đều biết, tu sĩ tiến vào Kim Đan kỳ thì có thể Tích Cốc, lúc này có thể tận lực không dùng ngũ cốc, bởi vì thức ăn ngoại trừ sinh ra chút linh lực yếu ớt lưu lại ở trong thân thể thì không hề có ích gì, còn phải dùng linh lực tiêu hóa phần cặn bả đi. Vì thế, sau khi tiến vào Kim Đan kỳ, trừ phi gặp được món gì cực kỳ mỹ vị mới có thể nhấm nháp một hai, còn ở thời điểm khác thì căn bản không có ai nghĩ tới vấn đề phải ăn cơm. Thế nhưng, hiện tại đối với đám Tư Lăng mà nói, ăn cơm cũng là một loại tu luyện, trong thức ăn hoàn mỹ giữ lại linh lực của nguyên liệu, sau khi ăn vào bụng cũng thực hoàn mỹ hóa thành linh lực, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực. Bữa cơm này khiến hai người Liễu Thành Phong mở rộng tầm mắt, quả nhiên năng lực sáng tạo của kẻ ham ăn là vĩ đại nhất sao? Ăn bánh trứng hành thơm ngào ngạt xong, Tư Lăng bảo Lâm Dương bắt nước luộc trứng cho bọn Trọng Thiên. Hai con yêu kia là dạ dày đại vương, chút bánh trứng ấy là không đủ để chúng nó lấp bụng. Chính hắn thì đi đào những quả trứng vùi trong đất kia. Lá cây đã biến thành màu vàng đất, toát ra hơi nóng nhè nhẹ, hương thơm thanh khiết của lá cây và mùi vị của trứng hòa trộn với nhau tạo thành một loại hương vị khác, so với trứng luộc thì hấp dẫn hơn người. Tư Lăng cũng có chút kinh ngạc, xem ra hương vị trứng nướng cũng không sai. Vốn đám trứng đó chính là trứng của Hải điểu và Huyền Quy cấp cao, dinh dưỡng phong phú, mùi vị thượng thừa, lại mang thêm hương thơm thanh mát của lá cây, làm hương vị tăng thêm mấy cấp. Đào tất cả trứng ra, Liễu Thành Phong cũng bất chấp rụt rè, chạy tới cướp trứng, bị Tiểu Khôi phẫn nộ một cánh quạt bay. Tô Hồng Phi sợ hắn không có mắt cướp thức ăn của Trọng Thiên bị nó ghi hận một đời, vội vàng xách hắn trở về. Tư Lăng có chút buồn cười, chọn hơn mười quả trứng ném cho bọn Liễu Thành Phong, còn lại mới đưa đến trước mặt Trọng Thiên. Bởi vì hắn là đầu bếp, ảnh hưởng càng lúc càng lớn, cho nên hắn muốn phân thức ăn thế nào thì Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi không dám có ý kiến. Hơn nữa còn có Tư đại ca làm chỗ dựa, cảnh ngộ hiện giờ của hắn tốt hơn trước kia rất nhiều. Ngay lúc mọi người ăn trứng nướng thơm ngon thì có vài người đi tới hải đảo. Người bọn họ chờ cuối cùng đã tới!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!