Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm - Tô Hồng Phi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm


Tô Hồng Phi



“Thông thành phù” cũng không phải là cửa tiệm linh phù lớn nhất ở thành Minh Hà, quy mô chỉ ở mức trung bình. Bất quá linh phù vốn là thứ rất được tu sĩ hoan nghênh, tu sĩ đến tiệm mua linh phù cũng không ít. Sau khi tiến vào, Tư Lăng cũng qua miệng những vị khách kia biết được chuyện gì vừa mới xảy ra và thân phận của ba người sư huynh muội kia. Theo những gì nghe được thì ba người kia là đệ tử nội môn của Thiên Tông phái, là ba trong sáu người đệ tử thân truyền của chưởng môn Thiên Tông phái. Trong đó, vị đại sư huynh kia tên là Đường Lẫm Nhiên, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Vị nữ tử kia là đệ tử thứ năm của chưởng môn Thiên Tông phái, tên là Tô Hồng Phi. Nàng ta là cháu gái của Thanh Bình chân nhân của Thiên Tông Phái, bởi tư chất vượt trội nên được chưởng môn thu làm đệ tử nhập thất thứ năm, tu vi hiện giờ là luyện khí kỳ tầng mười hai, hẳn là không lâu nữa sẽ có thể đến Trúc Cơ. Cuối cùng là đệ tử nhỏ nhất – Liễu Thành Phong, hiện tại bất quá chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ tầng mười một, nhưng pháp quyết mà hắn tu luyện lại uy mãnh vô cùng, có thể khiêu chiến vượt cấp, làm người ta không dám khinh thường. Mà tiệm Thông thành phù này là một trong những sản nghiệp của Thiên Tông phái. Những linh phù được Thiên Tông phái chế ra, ngoài trừ cung ứng cho môn phái ra, còn lại sẽ đưa ra thành Minh Hà bán để kiếm thêm chút thu nhập. Đệ tử bình thường của Thiên Tông phái cũng có đôi khi sẽ lấy linh phù mà mình chế ra đưa đến nơi đây bán. Mà chuyện vừa rồi, kỳ thật là, tên tu sĩ kia vốn đến đây mua linh phù, xong lại phát sinh tranh chấp với nhân viên trong tiệm, ra tay đánh bị thương một nhân viên trong đó. Sau đó bị ba sư huynh muội kia nhìn thấy, liền ra tay đánh bay tên đó, cho hắn ta biết tiệm Thông thành phù này không phải là chỗ mà ai cũng có thể sinh sự. Thiên Tông phái vốn có quan hệ thân thiết với các thế lực lớn của thành Minh Hà, chỉ cần không phải quang minh chính đại đấu pháp trong thành Minh Hà, bình thường đội chấp pháp của Minh Hà thành sẽ rất nể mặt các đệ tử Thiên Tông phái. Biết thân phận của bọn họ, trong lòng Tư Lăng bừng tỉnh, chẳng trách vị Liễu sư đệ kia có thể không chút kiêng kỵ mà đàm luận về dung mạo của hắn. Với thân phận như thế, chính là có chỗ dựa, lá gan cũng được nuôi mập, căn bản không cần lo rước lấy chuyện phiền toái gì tại thành Minh Hà này. Đây chính là ”bên trên có người là chuyện tốt”. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Tư Lăng đều là đơn độc tu hành, tuy rằng trong lòng có chút dao động, nhưng rất nhanh liền buông xuống. “Vị đạo hữu này, xin hỏi cậu cần mua gì sao?” Một tu sĩ luyện khí kỳ tầng năm lại đây dò hỏi. Tư Lăng thu hồi ánh mắt đánh giá, nói: “Chỗ của ta có ít linh phù, không biết quý tiệm có thu hay không?” Tu sĩ kia hiểu rõ, cười nói: “Tất nhiên là thu. Tiệm chúng tôi có hai kiểu thu mua linh phù; một loại là thu mua một lần theo giá của tiệm, một loại là gửi bán, không biết đạo hữu lựa chọn loại nào?.” Tư Lăng do dự, hỏi: “Không biết hai kiểu thu mua này có gì khác nhau?” Lập tức Tư Lăng thông qua lời của vị nhân viên kia hiểu được điểm khác biệt của thu mua một lần và gửi bán. Cái gọi là thu mua một lần, chính là thanh toán linh thạch ngay tại chỗ. Nếu là gửi bán, trong tiệm chỉ lấy một ít phí đăng ký, bán được bao nhiêu linh phù, sau khi trừ đi chi phí, ngươi liền có thể nhận được bấy nhiêu tiền. Chẳng qua có thể bán bao nhiêu thì phải xem phù của ngươi có được hoan nghênh hay không. Linh phù mà mỗi người chế ra cũng có phân chia cấp bậc, chất lượng có tốt có xấu, giá cả cũng khác biệt. Cho nên kiểu gửi bán này, đều do một ít tu sĩ ở lâu dài tại thành Minh Hà, đã từng hợp tác với cửa tiệm mới có thể lựa chọn kiểu này. “Ta lựa chọn kiểu mua một lần đi.” Tư Lăng nói, gửi bán quá phiền toái, vẫn là kiểu thanh toán một lần này tiện hơn. Tu sĩ kia mỉm cười, sau đó mời Tư Lăng tiến vào một sương phòng[1] trong tiệm. [1]Gian nhà nhỏ, có mái, không tường, ở giáp liền nhà chính – có hành lang bên ngoài nhà, trên có mái che?? ***************

Cùng lúc khi Tư Lăng rời đi, một nữ tử lặng lẽ đánh giá hình dáng của hắn. Đường Lẫm Nhiên đang nói chuyện cùng một vị quản sự trong tiệm, Liễu Thành Phong ở bên cạnh, không kiên nhẫn nghe bọn họ nói mấy thứ công thức hoá đó, đang nhàm chán nhìn chung quanh, đột nhiên phát giác ánh mắt của Tô Hồng Phi, không nhịn được lại gần, nói: “Sư tỷ, tỷ đừng nhìn nữa. Tỷ có nhìn cũng không đẹp bằng người ta đâu.” Tô Hồng Phi đang suy nghĩ đến mê mẩn, đột nhiên nghe được lời sư đệ nói, trong lòng biết hắn hiểu sai, trợn trắng mắt nhìn hắn, cười nói: “Sư tỷ của đệ là loại người nông cạn này sao?” “Sư tỷ tất nhiên không phải.” Liễu Thành Phong cười hì hì, “Bất quá, bọn nữ nhân các tỷ không phải hết sức để ý tới dung mạo của mình sao? Bộ dạng cô nương kia còn đẹp mắt hơn cả sư tỷ, tỷ ghen tị với nàng cũng là bình thường. Chẳng qua, sư tỷ cũng đừng nổi giận, để lần khác đệ đi hội đấu giá chợ đen mua cho tỷ một viên Trú Nhan đan. Đảm bảo giúp sư tỷ bảo trì thanh xuân xinh đẹp ~” Tô Hồng Phi nhịn không được vừa buồn cười vừa tức giận. Vị sư đệ này luôn luôn cà lơ phất phơ, lại biết khua môi múa mép; là tên hiếu chiến, tinh nghịch nhất trong đám sư huynh đệ, quả thực là làm cho người bất đắc dĩ. Bất quá cũng với tính cách này của hắn, mới mang đến cho sư môn nhiều lạc thú. “Tình cảm của sư đệ, tỷ xin nhận. Còn có, người nọ là nam nhân, không phải nữ nhân!” Tô Hồng Phi sửa sai cho hắn, “Có vài người, bộ dạng càng xinh đẹp thì tâm địa càng độc ác. Dù diện mạo có tốt cũng uổng công. Về sau chớ nên nhìn diện mạo mà chọn người.” Liễu Thành Phong nhún nhún bả vai. Vị sư tỷ này tuy rằng gần tuổi với hắn, nhưng là người có tính tình già dặn, thỉnh thoảng lại nói một ít lời cực có thâm ý. Mặc dù có đạo lý, nhưng hắn là loại người gì chứ, tất nhiên sẽ không để ở trong lòng. “Chẳng lẽ sư tỷ là bởi vì bộ dạng người ta xinh đẹp, cho rằng hắn tâm địa rất xấu xa, cho nên mới nhìn hắn?” Tô Hồng Phi cười nhẹ: “Không phải, tỷ chỉ là cảm thấy hắn nhìn quen quen mà thôi.” Nhìn quen đến mức làm cho nàng không khỏi hoài nghi, người này thật sự là người kia sao? “Ồ?” ************ Ở bên kia, sau khi Tư Lăng đi vào một gian sương phòng, một vị quản sự tiến vào. Vị Quản sự kia là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, thấy Tư Lăng chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ cũng không lộ ra vẻ khinh thị của người cấp cao đối kẻ cấp thấp, cười chắp tay nói: “Tại hạ Cổ Trường Thanh, là quản sự trong tiệm Thông thành phù, không biết vị đạo hữu này muốn bán những linh phù phẩm cấp gì?” Tư Lăng lấy linh phù trong túi trữ vật ra, “Chỉ là một ít linh phù nhị phẩm và tam phẩm. Nhị phẩm có một trăm tấm, tam phẩm có hai mươi tấm.” Trong lòng Cổ Trường Thanh có chút không bận tâm, bất quá khi cầm tấm linh phù tam phẩm xem xét thì phát hiện thế nhưng đều là linh phù đỉnh giai. Trong lòng hắn kinh ngạc, lại xem xét nhị phẩm, cũng là nhị phẩm đỉnh giai, hơn nữa chất lượng đều là thượng tầng, trong đầu không khỏi có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, hệ thống chế phù này cũng rất được coi trọng, tu vi của tu sĩ, linh lực, nhãn giới, đường vân vẽ phù ..v..v.. đều có thể ảnh hưởng đến đẳng cấp của linh phù, đây cũng là lý do vì sao trong linh phù cũng chia phẩm cấp. Hơn nữa, con đường phù thuật cũng chú ý nhiều tới thiên phú, người không có thiên phú, rất khó tiến bộ, xác xuất thành công cũng không cao. Lại xem nam tử trước mắt, chưa tới 19 tuổi, tu vi mới luyện khí kỳ tầng sáu, thế nhưng có thể chế tác linh phù tam phẩm đỉnh giai, có thể đoán được thiên phú chế phù của hắn cao bao nhiêu. Lập tức, Cổ Trường Thanh vốn có chút hời hợt, thái độ trở nên có chút thay đổi. “Đống phù này trong tiệm chúng tôi đều thu mua hết. Vị đạo hữu này… Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?” Cổ Trường Thanh hỏi. Tư Lăng mỉm cười, “Ta họ Tư.” Lại không báo tên. Cổ Trường Thanh trong lòng nhảy dựng, họ “Tư” này làm cho hắn không khỏi nghĩ tới tên đệ tử nhập thất thứ sáu của Thanh Ngọc trưởng lão trong Tông môn, cũng họ Tư, tên đó thật là tư chất hơn người, không biết bao nhiêu trưởng lão trong Thiên Tông phái hâm mộ Thanh Ngọc trưởng lão thu được hạt giống tốt như vậy. Tuy rằng không biết người tu sĩ họ “Tư” này và Tư Hàn kia có quan hệ gì hay không, nhưng trong lòng Cổ Trường Thanh cũng lưu ý thêm vài phần. “Tư đạo hữu, mấy tấm phù này ta lấy giá gấp ba lần thị trường thu mua, cậu thấy được chứ?” Tư Lăng trong lòng khẽ xúc động, gấp ba lần thị trường… Đó là quá quá được rồi! Trên mặt lại là lạnh nhạt nói: “Tốt.” Rất nhanh, Cổ Trường Thanh đã tính toán xong số lượng linh thạch của lần mua bán Linh phù này cho Tư Lăng, một tấm linh phù nhị phẩm giá 13 khối linh thạch hạ phẩm, một tấm linh phù tam phẩm giá 30 khối linh thạch hạ phẩm. Tư Lăng lần này tổng cộng thu được 1900 khối linh thạch hạ phẩm. Nhận lấy số linh thạch hôm nay kiếm được, trong lòng Tư Lăng kích động ghê gớm. Đây là lần đầu tiên hắn ở thế giới này tự thân kiếm được linh thạch, làm thế nào có thể kiềm chế xúc động được chứ? Đặc biệt khi biết chế phù cũng là cái công cụ dễ dàng kiếm tiền thì hắn bỗng sinh ra một loại tự hào to lớn, về sau không sợ không có linh thạch dùng . Bất quá, Tư Lăng đảo mắt nhớ tới mức giá trên trời của những linh đan, linh dược và pháp bảo kia, ý chí lại sa sút. Mấy thứ kia còn quý hơn nhiều à, hiện tại nếu hắn muốn mua một pháp bảo phòng ngự tốt một chút, có lẽ linh thạch trên người lập tức lại phải tiêu hết. “Tư đạo hữu, về sau nếu cậu còn có linh phù, trong tiệm chúng tôi đều thu hết, vẫn là giá này.” Cổ Trường Thanh nhiệt tình nói. Tư Lăng mỉm cười, “Đây là tất nhiên.” Hắn cũng không muốn phiền phức như vậy, mỗi lần bán phù đều đổi địa phương. Cổ Trường Thanh tự mình đưa Tư Lăng ra sương phòng. Tư Lăng quan sát linh phù được bày trên quầy ở đại sảnh, xúc động trong lòng, cũng đi mua một tấm linh phù tứ phẩm. Lại nhìn giá cả của linh phù tứ phẩm, một tấm là 100 linh thạch khối hạ phẩm, trong lòng hắn lập tức liên tục co giật, càng thêm củng cố quyết tâm, nắm chặt thời gian, nâng cao thuật chế phù. Tư Lăng lại nhìn ngắm xung quanh, cũng không có gì muốn mua, bèn tạm biệt Cổ Trường Thanh – người vẫn luôn bồi ở bên cạnh hắn. Lúc rời đi, Tư Lăng cảm giác được một tầm mắt phức tạp, hắn làm như không có việc gì liếc mắt sang, phát hiện chủ nhân của ánh mắt đó thế nhưng là cô Tô Hồng Phi kia. Tuy rằng nàng ta rất nhanh liền dời tầm mắt, nhưng thần thức và linh hồn của Tư Lăng còn cường đại hơn cả tu sĩ Kim Đan kỳ, tự nhiên có thể cảm giác được cảm xúc phức tạp trong mắt Tô Hồng Phi, hình như còn có chút giống như thông cảm, làm cho trong lòng hắn giật thót. Chẳng lẽ Tô Hồng Phi này quen biết ‘Tư Lăng’ trước kia?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN