Trùng Sinh Sủng Hậu - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
700


Trùng Sinh Sủng Hậu


Chương 5


Bà rất nhanh trấn định lại, mỉm cười hỏi Hồ thị: “Chẳng lẽ đây là chất nữ của ngươi?”

“Đúng vậy, đến nhà chơi.”

Hồ thị nhìn thoáng qua hai vị cô nương Hà gia, thầm nghĩ thật đáng tiếc, Hà gia ngay cả một nam nhi cũng không có, hai vị cô nương cũng đều là thứ xuất, chẳng lẽ đúng như lời đồn, Hà phu nhân không thể sinh con?

Thật đáng tiếc, nếu có một vị công tử, A Du gả đến Hà gia chẳng phải rất tốt sao? Hà đại nhân xuất từ danh môn, Hà phu nhân xuất từ Hầu phủ, Tống châu không có ai hiển hách hơn bọn họ cả!

Hà phu nhân cười cười, hỏi Khương Huệ: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Thưa phu nhân, mười ba ạ.” Khương Huệ ngẩng đầu nhìn bà, trong mắt có vẻ quan sát.

Đôi mắt nàng thật dài, tựa như làm từ nước, lấp lánh như ngọc, Hà phu nhân liếc mắt một cái, cảm thấy ngực hơi khó chịu, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Các ngươi cứ làm việc của mình đi.” Bà đi về phía trước, hai thứ nữ theo phía sau, thoạt nhìn nơm nớp lo sợ.

Khương Huệ khóe miệng khẽ nhếch, nàng đến Tống châu, mục đích lớn nhất chính là Hà phu nhân. Năm đó Khương gia gặp đại nạn, không phải đều do một tay bà an bày trò hay sao? Không chỉ như vậy, bà còn khiến mẫu thân nhảy sông tự tử, cuối cùng trong nhà chỉ còn lại nàng và Bảo nhi.

Nhớ tới chuyện năm ấy, nàng đau tận xương cốt, Khương Huệ ngầm nghiến răng nghiến lợi, nhìn về ba người kia, hỏi Khương Du: “Hai vị cô nương Hà gia nhìn có vẻ không thích nói chuyện.”

Khương Quỳnh cướp lời: “Nào có, các nàng là sợ Hà phu nhân, Hà gia gia giáo rất nghiêm.”

“Vậy các muội có thường gặp nhau không?”

Khương Quỳnh lắc đầu: “Chưa từng, rất khó gặp, Hà phu nhân rất thanh cao, rất khinh thường người.” Nàng bĩu môi, “Vậy mà mẫu thân thường thích mời các nàng đến.”

Nghe nữ nhi nói bậy, Hồ thị trừng mắt liếc nàng: “Tiểu cô nương thì biết cái gì, ta còn không phải là suy nghĩ cho nhà chúng ta à, đi thôi, còn thất thần cái gì!”

Khương Quỳnh không được như Khương Du. Khương Du mười lăm tuổi rất hiểu chuyện, Khương Quỳnh cùng Khương Chiếu là long phượng thai, năm nay mới mười tuổi, chính là thời điểm ngây thơ mơ mộng nhất. Khương Du vội vàng kéo muội muội đi: ” Muội đó, nói chuyện cẩn thận chút đi.”

Mấy người vừa quay về, thì thấy Kim Hà đang chờ, vừa thấy các nàng liền cười nói: “Các ngươi tới thật sớm, Du tỷ tỷ, ta mang gạo nếp ngó sen tới, tỷ nếm thử xem.”

Nhiệt tình như vậy, Khương Du càng ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Nương nói đi sớm sẽ không phải chen lấn, thật xin lỗi.”

Kim Hà nói: “Không sao, phu nhân nói rất đúng, đi sớm thậ̣t tốt, ở cửa thành có rất nhiều xe, tới sớm có thể chọn được chỗ tốt. Các ngươi chọn chỗ này thì tốt rồi, phía trước có cây che mát, bên cạnh thì có cảnh sông, thật đẹp.”

“Là ta chọn đó.” Khương Quỳnh vui rạo rực.

Lời nói này làm mọi người đều vui vẻ.

Kim phu nhân nói với lão thái thái: “Biết dạ dày ngài dạo này không tốt, con đã làm canh bí đỏ long nhãn cho ngài.” Bà lấy chén sứ, cẩn thận để thìa lên.

Lão thái thái nở nụ cười: ” Phiền ngươi nhớ kỹ, ngươi thật khéo tay, làm cái gì cũng tốt, nghe nói lần này còn mang thịt muối? Mấy nha đầu nhà chúng ta thật kỳ cục.”

“Dù sao Hữu An và A Hà cũng muốn ăn, không có gì đâu ạ.”

Hồ thị cau mày, quá mức phiền lòng, thấy Khương Huệ bên cạnh, chớp mắt bảo nàng tới, lấy một khối ngọc trong tay áo ra nói: “A Huệ, con đi hỏi Kim công tử, có phải hắn làm rơi không?”

Khương Huệ thiếu chút nữa trừng mắt lên. Một lần lợi dụng còn chưa đủ, còn muốn hai lần?

Trong lòng nàng bực bội, cuối cùng không nói gì, nhỏ giọng nói: “Nhị thẩm, lần trước cháu nghe thấy nha hoàn Kim gia nói, hình như Kim phu nhân ở hiệu cầm đồ.”

Kim gia lấy trứng chọi đá, Kim lão gia chỉ là Huyện thừa, muốn lên làm Huyện lệnh không dễ, Kim phu nhân cứ đút lót khắp nơi, tốn kém không ít, lại thêm Kim Hữu An đọc sách ở thư viện cũng cần tiền. Thấy nữ quyến nhà bà bất kể là làm khách, hay đi ra ngoài, trên người đều không có vật gì quý trọng, Khương Huệ nghĩ có thể là nó bị rớt mất.

Ánh mắt Hồ thị sáng lên, sắc mặt lập tức thay đổi, khen nàng: “A Huệ, ngươi thật thông minh.”

Nàng đang nhìn Kim phu nhân, trong lòng hưng phấn, tranh thủ nói với lão thái thái: “Kim gia nghèo đến mức phải cầm đồ, nếu A Du thật sự phải gả qua đó, như vậy không phải cuộc sống sẽ rất khổ sở sao? Không nói đến chuyện này, Kim gia bọn họ muốn cưới A Du, mà ngay cả sính lễ cũng không chuẩn bị được! Nương chớ bị Kim thái thái lừa gạt, lẽ nào nhà chúng ta gả nữ nhi, còn phải cấp tiền cho bọn họ?”

Lão thái thái nghe vậy ngẩn ra: “Còn có chuyện này sao?”

“Lẽ nào nương nhìn không ra được nhà bọn họ nghèo sao? Hiện tại Kim công tử chỉ thi đậu cử nhân, cũng không phải là quan, sau này nếu ba năm mười năm sau cũng thi không đậu thì phải làm sao? A Du gả qua, ngay cả một hạ nhân cũng không nuôi nổi, trên phải hầu hạ cha mẹ chồng, dưới phải hầu hạ tướng công, còn một cô em chồng. Tuổi Kim Hà cũng không nhỏ, nhà bọn họ còn có thể chuẩn bị đồ cưới nổi sao?”

Hồ thị rất biết mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Lão thái thái nghe vậy quả nhiên do dự, mấy hôm trước nghe nói Kim công tử không thành thật, giờ lại biết họ nghèo như vậy, đúng là cần phải cân nhắc lại.

Bà giương mắt nhìn, chỉ thấy trên bãi cỏ ở phía trước người đi du xuân đã lần lượt đến, trang phục đẹp, cưỡi ngựa quý, nhìn lại Kim thái thái và Kim Hà, quả nhiên không thể so sánh.

Bà hơi trầm ngâm, nói với Hồ thị: “Ngươi chớ vội, để ta nghĩ lại một chút.”

Hồ thị thấy có cơ hội xoay chuyển, mặt mày liền rạng rỡ.

Khương Huệ ngồi ở trước bàn uống trà, Khương Quỳnh đã phân phó mấy bà tử đốt than nướng thịt. Không lâu sau, mùi thịt thơm nồng chầm chậm bay tới,  khiến người ta chảy nước bọt. Khương Huệ ăn mấy miếng, cảm thấy rất ngon, xem ra tay nghề Kim thái thái cũng không tồi.

“Đáng tiếc Bảo nhi không ở đây.” Khương Du nhớ đến tiểu đường muội xinh xắn giống y như tuyết trắng, “Muội ấ́y từ nhỏ đã thích ăn thịt nướng, khi đó chúng ta ở Hộ huyện, thường xuyên ăn, muội còn nhớ không?”

Không đợi Khương Huệ trả lời, Khương Quỳnh đã cướp lời nói: ” Muội cũng nhớ rõ, khi đó tổ phụ ra lệnh, đại bá liền giết cả dê để nướng, ăn rất ngon.”

Khương Du chê nàng hung ác, con dê đó thật đáng thương, vậy mà nàng còn tỏ ra thèm ăn.

Khương Huệ cười nói: “Lúc các người đi rồi, cha cũng thường làm thịt dê, nên Bảo nhi hiện giờ rất trắng trẻo mập mạp.”

“Thật muốn gặp muội ấy một lần.” Khương Du nói, “Đã sắp hai năm rồi.”

Khương Huệ chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Đường tỷ, trước đó không lâu muội đã nói với tổ mẫu chuyện này, muốn cha nương và Bảo nhi cùng đến đâu ở, không biết tổ phụ có đồng ý không.”

“Thật không?” Khương Du kinh hỉ, “Như vậy còn gì bằng, muội yên tâm, lát nữa ta cũng sẽ nói với cha nương một chút!”

“Đa tạ đường tỷ.”

“Khách khí cái gì, chúng ta vốn là người một nhà mà, nhiều người càng thêm náo nhiệt.” Khương Du vỗ vỗ tay Khương Huệ.

Kim Hà vẫn lắng nghe, lúc này đưa thịt nướng cho Khương Du: “Du tỷ tỷ thật tốt, thảo nào ca ca nói, chưa thấy ai ôn nhu như Du tỷ tỷ, không giống vài cô nương, ỷ vào phụ thân là quan mà khinh thường cái này, khinh thường cái nọ.”

Khương Du mặt đỏ: “Ta nào có tốt như vậy.”

Thấy nàng lại cố gắng lấy lòng, lúc này Khương Huệ mặc kệ, chỉ cần lão thái thái để ý Kim gia, tự nhiên cửa này hôn sự này sẽ không thành được, nàng chỉ cần nhắc nhở Hồ thị là được.

Kim cô nương sao, coi như xem chuyện tiếu lâm là được rồi.

Khương Huệ cúi đầu ăn thịt, uống trà lạnh, vô cùng vui vẻ.

Thấy muội muội nhà mình vùi đầu ăn liên tục, Khương Từ đi tới nói: “A Huệ, muội đừng ăn quá nhiều thịt, cẩn thận dạ dày khó chịu, trái lại nên gắp một miếng cho ta ăn nè.”

Khương Huệ hì hì cười: “Là ca ca tham ăn thôi, nói giống như quan tâm muội lắm vậy, bên kia không có sao?”

“Ta chưa ăn gì cả, nhị thúc dẫn ta và A Chiếu đi gặp mấy vị đại nhân, giờ mới trở về.”

Nam nhân và nữ nhân có sự khác biệt, nữ nhân tụ tập với nhau ăn uống nói chuyện, chỉ đơn giản như thế, nhưng một khi nam nhân trong nhà làm quan lại rất phức tạp.

Tuy Khương Từ chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng đã bị Khương Tể Hiển truyền thụ không ít chuyện quan trường.

“Ca ca thật khổ cực!” Khương Huệ gắp cho hắn miếng thịt nướng.

Khương Chiếu cũng qua đây.

Vốn là đường huynh muội, nên không có gì cố kỵ, hai thiếu niên ngồi xuống ở bên cạnh. Đây là lần thứ hai Kim Hà nhìn thấy Khương Từ, lần trước vội vàng chỉ cảm thấy hắn không tồi, lần này gặp lại, mới phát hiện so với trong ấn tượng càng tuấn tú hơn, mày đậm mắt phượng, ôn tồn lễ độ.

Nàng thầm nghĩ, nghe nói trên mặt đại thái thái Khương gia có vết sẹo rất đáng sợ, vô cùng dọa người, sao con của bà ai cũng đều xuất sắc như vậy?

Nàng rất không rõ.

Ăn một chút, mọi người đều no rồi, Khương Quỳnh hoạt bát vui tươi, lôi kéo Khương Huệ nói: “Đi, chúng ta đi tản bộ chút, tỷ xem bên kia nhiều cô nương, muội dẫn tỷ đi gặp họ.”

Nàng nói một tiếng với Hồ thị.

Hồ thị nói: “Nhớ mang mũ, đừng thất lễ.”

Kim Hà nói: “Ta cũng cùng đi.”

Bốn người liền đi về phía đông.

Lúc này bờ sông đã có rất nhiều người, chẳng qua bốn cô nương cùng nhau đi đến, dưới nắng sớm, trong gió xuân, váy sam bay bay, tóc đen lay động, rất khiến người khác chú ý. Nhiều công tử trẻ tuổi liếc mắt nhìn, mọi ánh mắt đều rơi trên người Khương Huệ.

Nàng bước đi không giống tiểu thư khuê các, nàng bước nhẹ nhàng liên tục, vạt áo khẽ lay động, dáng người phong lưu, quả thực chỉ một bóng lưng đã làm người khác mơ màng.

Có người không kìm lòng được hỏi nàng là cô nương nhà ai vậy.

Nghe được bàn tán bên tai, Khương Quỳnh khẽ cười nói: “Nhất định là đang nói tỷ đó, đại mỹ nhân mà! Tỷ bước đi đẹp, nữ phu tử nói không biết đi thế nào, kêu nàng dạy nàng cũng dạy không được.”

Đây là cách đi nàng học được từ chỗ Tào cô cô, để đi được như nàng thế này, Tào cô cô nói phải quyến rũ từ trong xương mới đi tự nhiên, bằng không người bên ngoài học sẽ trong rất phong trần, không thích hợp.

Có điều nữ nhân đều thích được khen, Khương Huệ cũng vậy, nàng từ trong mũ che nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy có không ít công tử đang nhìn nàng, thần sắc gì cũng có.

Ban đầu nàng rất vui vẻ, nhưng đột nhiên thấy phiền chán. Năm đó ánh mắt thế này nàng đã thấy nhiều rồi, nhưng lại khiến người ta chán ghét, nàng bước nhanh về phía trước.

Ai ngờ vừa đến bụi liễu, lại thấy một nam tử trẻ tuổi đứng đối diện, mặc áo bào tím nhạt, đôi mắt sâu thẳm như mực, bước chân nàng chậm lại.

Dường như cách một đời, Khương Quỳnh mới ở phía trước gọi: “A Huệ, tỷ làm sao thế́, sao đi chậm vậy?”

Khương Huệ đột nhiên bừ̀ng tỉnh, nàng đi tới, lướt qua người hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN