Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ
Chương 34: Xem dược
Edit: Meimei
Tô Bác Nhiên tướng mạo nho nhã, còn là một người thích sạch sẽ, trưng diện. Đang yên đang lành cả người lại co giật, miệng sùi bọt mép, hơn nữa trên mặt còn hiện lên mấy mụn nhọt nho nhỏ. Điều này làm sao người luôn luôn bảo vệ hình tượng như ông làm sao chịu đựng được? Với bộ dạng này, ngày mai ông làm sao có thể lâm triều?
Tô Bác Nhiên càng nghĩ càng tức giận. Đều là do nghiệt nữ kia gây họa. Ăn của tướng phủ, ngủ ở tướng phủ lại làm hại ông, đem ông trở thành hình dạng như bây giờ, lại chẳng quan tâm. Nó cùng nương của nó giống nhau, là người của Tô Bác Nhiên nhưng tâm lại không hướng về ông. Ba ngày hai bữa lại chạy về nhà mẹ đẻ, đem ông trở thành trò cười cho cả toàn Kinh Lăng. Có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, ai cũng ăn cây táo rào cây sung. Tô Bác Nhiên vừa nghĩ, lửa giận trong lòng càng vượng, đều muốn đốt tim phổi.
“Đem nghiệt nữ kia đến đây cho ta!”
Tô Bác Nhiên rống giận một tiếng. Nếu như nghiệp chướng này không cho ông một lời giải thích hợp lý, sau này ông cũng xem như không có nữ nhi này. Có phủ Định Quốc Công làm chỗ dựa thì thế nào? Bách thiện lấy hiếu làm đầu. Ông mới là phụ thân của nó. Ông có thể cho nó một thân thế của một đích nữ tướng phủ cũng có thể tự tay hủy đi điều đó. Ông – Tô Bác Nhiên – cũng không phải chỉ có một nữ nhi, nhất là ông còn có một Tô Diệu Tuyết cầm kỳ thi họa đều tinh thông.
Phương di nương nháy mắt với hạ nhân sau lưng bà. Người nọ gật đầu lui ra ngoài. Có điều hắn không có đến viện của Tô Tâm Ly mà ở bên ngoài thoải mái đi lòng vòng. Thời gian không sai biệt lắm lại trở về viện của Tô Bác Nhiên.
“Bẩm lão gia, lúc nô tài đến viện của tiểu thư, tiểu thư đang ngủ. Thủ vệ và bà tử đang nghị luận chuyện tướng gia bị bệnh, nô tài bảo họ vào bẩm báo với tiểu thư nói lão gia muốn gặp nàng. Tiểu thư nói thân thể nàng không khỏe, sợ đi qua lại truyền khí bệnh cho lão gia. Nô tài còn đi vào cầu xin tiểu thư, tiểu thư nói… “
“Nói cái gì?”
Thanh âm của Tô Bác Nhiên âm trầm nghiêm khắc. Nếu không cố kỵ gương mặt đang không thích hợp để gặp người, còn có nước bọt dính trên y phục, Tô Bác Nhiên đã xốc màn lên ngồi dậy.
Sợ truyền khí bệnh qua cho ông? Rõ ràng là nó lo lắng sợ bị ông truyền bệnh thì có. Tô Tịch Nguyệt nói không sai, nó chỉ được cái miệng.
“Tiểu thư nói nàng không phải là đại phu, tới cũng không làm gì được. Có di nương, mấy vị tiểu thư và hạ nhân chiếu cố là được rồi, nói tướng gia hãy hảo hảo điều dưỡng.”
“Tốt, ta có một nữ nhi thật tốt mà!”
Nếu như bây giờ Tô Tâm Ly xuất hiện trước mặt Tô Bác Nhiên nói như vậy, ông nhất định sẽ không chút do dự cho Tô Tâm Ly một cái tát lại thêm một cái đá chân. Coi như có nuôi một con chó 10 năm, nó cũng không vô tình vô nghĩa như vậy. Ông tại sao lại sinh ra một nữ nhi lang tâm cẩu phế như vậy?
Trong phòng, hơn mười người, ai cũng lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò đầy tức giận của Tô Bác Nhiên đang nằm trên giường. Không được bao lâu, thanh âm kia đột nhiên biến mất, Tô Bác Nhiên nằm trên giường không ngừng co giật, phát ra những tiếng động nhỏ nhẹ. Hà di nương và mọi người đều lo sợ, giương mắt đờ đẫn nhìn nhau. Chỉ có Phương di nương trong lòng hiểu rõ đây là do Tô Bác Nhiên tức giận công tâm nên phát bệnh. Bất quá bà một chút cũng không lo lắng. Bà kê đơn này vốn là không muốn lấy mạng Tô Tâm Ly cho nên thuốc này vào bụng Tô Bác Nhiên cũng không cần mạng già của ông ta, cho dù có chơi đùa, tĩnh dưởng nửa tháng liền vô ngại.
Một chén thuốc, nhất tiễn song điêu (Một mũi tên trúng hai đích), trừ đi hai người đứng đầu tướng phủ (Mei: là Tô Tâm Ly và Tô Bác Nhiên), lại nghĩ đến sau này trên dưới tướng phủ không có ai dám cùng bà đối nghịch, ba tháng sau bà sẽ được lên làm phù chính, Phương di nương đã cảm thấy thư sướng cả người.
Tô Diệu Tuyết cũng giống vậy. Tô Tâm Ly có phủ Định Quốc Công làm chỗ dựa thì thế nào, cho dù tay của phủ Định Quốc Công có dài thì cũng không duỗi đến được tướng phủ. Tô Tâm Ly không có cha che chở, chờ di nương lên phù chính còn không phải là để cho nàng tùy ý nhào nặn, nghĩ như vậy, Tô Diệu Tuyết thấy thật thoải mái.
Chưa đến hai tháng nữa là tiết Triều Hoa, muốn cho nó không thể tham gia cũng không khó. Đến lúc đó bằng vào tướng mạo và tài năng của nàng nhất định sẽ được các quý nhân để ý mà Tô Tâm Ly cũng chỉ là một phế vật.
Tâm tư ác độc của Phương di nương và Tô Diệu Tuyết nhưng lại chưa từng biểu lộ ra trên mặt.
Phương di nương liếc nhìn nha hoàn đang quỳ trên mặt đất, gật đầu một cái, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng câu trả lời của nàng. Sau đó bà đi tới bên giường, rũ mí mắt, nói: “Lão gia, tiểu thư không phải là đại phu, tới quả thực cũng không làm được gì. Nàng dù sao cũng là tiểu thư con vợ cả duy nhất của tướng phủ chúng ta, thân phận tôn quý, thân thể cũng rất quý giá. Nếu xảy ra điều gì bất trắc thì phải làm thế nào?”
Bà được lên làm phù chính là một chuyện. Từ trước tới nay, người của phủ Định Quốc Công đều không dễ nói chuyện, đến lúc đó bọn họ thể hiện thái độ cường ngạnh kiên quyết không chịu để Tô Bác Nhiên đưa bà lên, phụ thân và ca ca của bà không thể xuất lực, thì bà phải làm cho Tô Bác Nhiên nhớ rõ sự khác biệt, tầm quan trọng giữa con trai trưởng và đích nữa.
Tô Diệu Tuyết cũng đi đến bên giường, anh anh khóc, sau đó bất bình thay Tô Bác Nhiên ai oán: “Cha ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn chúng ta, cho chúng ta ăn, mặc, chỗ ở, còn dạy chúng ta đạo lý làm người. Tất cả hết thảy chúng ta có hiện tại đều là do cha. Hiện tại ngài bệnh nặng như vậy, muội muội dù không phải đại phu, thân thể không tốt cũng nên đến chứ.”
Tô Diệu Tuyết quỳ trên mặt đất, đóng vai nữ nhi hiếu thuận vô cùng nhuần nhuyễn.
“Nàng ta còn không phải là ỷ vào có phủ Định Quốc Công làm chỗ dựa sao?”
Tô Tịch Nguyệt hung ác nói, trong lòng lại rất chua xót, nằm mơ Tô Tịch Nguyệt nàng cũng muốn đổi thân phận với Tô Tâm Ly.
“Ngày thường, tiểu thư cũng không để những di nương, muội muội chúng ta vào mắt. Trên người nàng chảy dòng máu của tướng gia, ăn cũng là ăn của tướng gia. Chúng ta chuyện gì cũng chưa từng làm, nàng cũng xem chúng ta không thuận mắt, động một chút là muốn đi gặp ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cáo trạng. Nàng là tiểu thư tướng phủ, phu nhân đã qua đời, tướng gia lại là người thân nhất của nàng, không phải có chuyện gì nàng nên tìm tướng gia đầu tiên sao?” Hà di nương vừa nói vừa lau nước mắt, lại còn ra sức thêm mắm dặm muối. Tô Bác Nhiên nghe vậy càng thêm tức giận, nằm ở trên giường thở càng thêm lợi hại.
“Lão gia, bây giờ ngài đang bệnh, ngàn vạn lần đừng tức giận. Tiểu thư tuổi còn nhỏ, từ từ dạy bảo là được.” Lục di nương nãy giờ trầm mặc cũng mở miệng nói.
Phương di nương nháy mắt với Hà Minh một cái. Hà Minh biết ý, lấy ra ngân châm, ở phía dưới mũi của Tô Bác Nhiên châm xuống một kim. Trong tích tắc, Tô Bác Nhiên liền khôi phục lại bình thường.
“Đều đã 13 tuổi mà còn nhỏ? Linh nhi mới tám tuổi nhưng so với nó còn hiểu chuyện hơn. Ta bị bệnh nặng như vậy, nó thân là tiểu thư duy nhất của tướng phủ, còn là trưởng tỷ, thì nó phải là người đầu tiên đến bên cạnh chăm sóc ta. Nhưng đây nó lại ở trong viện của mình ngây ngô. Lưu Ly quốc lấy hiếu trị quốc, chuyện hôm nay nếu ta tấu lên hoàng thượng, phủ Định Quốc Công dù có bản lĩnh như thế nào cũng đừng hòng mơ tưởng giữ được mạng nghịch nữ này. Nếu nó đã thích phủ Định Quốc Công như vậy, sau này cũng đừng ở đây nữa.”
Tô Bác Nhiên tự cho là mình đối xử với Tô Tâm Ly không tệ lắm, nhưng hiện tại bệnh tình của ông còn chưa có chẩn ra, nó liền lo lắng bệnh của ông sẽ lây cho nó nên nó trốn ở trong viện không chịu ra. Chẳng những Phủ Định Quốc Công coi thường ông mà ngay cả nữ nhi của ông cũng coi thường ông, Tô Bác Nhiên ông làm sao chịu đựng được.
Tô Diệu Tuyết nghe vậy, trong lòng vui vẻ, hận không thể bật người chuẩn bị giấy bút hầu hạ Tô Bác Nhiên viết giấy. Thân thể Tô Bác Nhiên bệnh không nhẹ, nàng có thể tìm ngoại tổ phụ và cậu hỗ trợ dâng tấu lên, một khi Tô Tâm Ly bị gán tội bất hiếu, nó còn có tư cách gì cùng nàng tranh giành?
“Lão gia, đừng vội nói như vậy, nếu để người của Định Quốc Công nghe thấy, bọn họ nhất định sẽ gây phiền toái cho lão gia. Tiểu thư dù sao cũng là nữ nhi của người, máu mủ tình thâm, há có thể nói không cần là không cần?”
Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đều hận không thể để Tô Bác Nhiên ngay lập tức xoán vị Tô Tâm Ly. Nếu như danh tiếng của Tô Tâm Ly bị hủy, để củng cố địa vị, tướng gia nhất định sẽ đưa bà lên làm phù chính, hơn nữa nếu Tô Tâm Ly rời khỏi tướng phủ, người của phủ Định Quốc Công dù có càn rỡ cỡ nào cũng không thể vươn tay đến được tướng phủ.
Tô Tâm Ly là đích trưởng nữ của tướng phủ, còn là cháu gái được phủ Định Quốc Công nâng trong lòng bàn tay, khuynh quốc khuynh thành, có nó ở đây, làm gì có cửa cho Tô Diệu Tuyết nàng, một thứ nữ nổi danh. Hiện tại thời cơ đang đến, các nàng tất nhiên đều hận không thể nhanh chóng đem tội danh gán lên người Tô Tâm Ly để cho nàng vĩnh viễn không thể xoay người mới được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!