Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 150: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nguyễn Yên Thương
Đuôi mắt Hoắc Diệp cũng nhìn thấy hình ảnh vô cùng xinh đẹp này, cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh!
Gương mặt tuấn tú của Tần Diệc Hạo trầm xuống, “Đây là cái gì!”
Khương Sam: “Anh… Hỏi em sao?”
Hoắc Diệp vẫn không thể tin vào hai mắt của mình được, cậu chỉ biết Tần Diệc Hạo không thích phụ nữ gần người, nghe nói là vì thích sạch sẽ, cho đến bây giờ cũng không hề nghĩ đến phương diện này.
Hoắc Diệp tức giận nhìn Tần Diệc Hạo, bộ mặt tức giận, “Anh và chị ở chung một chỗ cũng bởi vì nguyên nhân như vậy sao? Có phải quá ức hiếp người rồi hay không!”
Ý thức được Hoắc Diệp đang nói cái gì, sắc mặt Tần Diệc Hạo nhất thời đen lại, “Cậu đang chém gió cái gì!”
Nhận tiếp thêm mấy hình ảnh, độ gần càng ngày càng lớn, không ngừng phóng to, về sau quần lót trên người đàn ông trong hình cũng bị mất, ngón tay tựa như giấu nhưng không phải giấu đặt ở XX, một cái tay khác nắm nơi nào đó trước ngực, mắt to ngập nước hàm chứa xuân tình nhìn về phía ống kính.
Bộ dáng kia thật là kiều mỵ xinh đẹp hơn so với phụ nữ.
Ánh mắt Khương Sam nhìn cũng không chớp luôn rồi!
Tần Diệc Hạo nhìn dáng vẻ của Khương Sam cũng bất chấp Hoắc Diệp bên này, vô cùng tức giận lấy di động lại, “Không cho nhìn loạn!”
Hoắc Diệp khinh bỉ nhìn Tần Diệc Hạo, khuôn mặt miệt thị và phỉ nhổ.
“Còn đặc biệt gửi qua di động, rõ là… Anh vẫn nên giao chìa khóa ra đây thôi…”
“Câm miệng!” Tần Diệc Hạo lạnh lùng nói
Xanh mặt liếc mắt nhìn Hoắc Diệp đang nhân cơ hội khích bác ly gián, tầm mắt lạnh giá của Tần Diệc Hạo nhìn đến mức khiến cổ họng Hoắc Diệp căng thẳng, rõ ràng là Tần Diệc Hạo đã thật sự nổi giận rồi, dù sao cũng kém mười tuổi, đối diện trực tiếp với sự nổi giận của Tần Diệc Hạo, Hoắc Diệp lại có chút sợ, đôi môi giật giật, phía dưới cứ nuốt vào lại như vậy.
Khương Sam cũng không còn lên tiếng, cô đã nhìn rõ nhân vật chính trong vài tấm hình này là ai, một người hát chính trong ‘Bạch Phàm’, Diêm Sâm.
Tần Diệc Hạo gọi điện thoại, Tần Liệt sẽ đến rất nhanh.
Vừa nhìn người đàn ông trong hình, Tần Liệt cũng kinh hãi, bị dọa sợ đến chân cũng mềm nhũn, vội vàng nhìn sắc mặt của Tần Diệc Hạo, số này của Tần Diệc Hạo là điện thoại cá nhân, không phải người thân cận thì cũng không biết, người này có được số điện thoại từ đâu?
“Tần thiếu gia còn nhớ lúc trước khi đi giải trí Cảnh Thiên gặp phải nữ ca sĩ kia không? Gọi là Nhạc Mạt Nhi gì đó…”
Nói đến một nửa Tần Liệt liếc nhìn Khương Sam, thu lại câu nói kế tiếp, lại nói: “Cô ta và người đàn ông trong hình là chung một nhóm, gọi là ‘Bạch Phàm’, đang bàn chuyện hợp đồng với Cảnh Thiên.”
Nhạc Mạt Nhi là người phụ nữ có chút can đảm và tâm cơ, hôm đó Tần Diệc Hạo đi thị sát ở Cảnh Thiên, cũng không biết làm sao cô ta lại chạy vào phòng làm việc, nếu như không phải đúng lúc Tần Liệt quay lại, Nhạc Mạt Nhi đang cởi quần áo đến một nửa sợ đã bị hành động của chính mình đưa lên trang đầu các trang báo lớn.
Bây giờ lại xuất hiện them Diêm Sâm, đôi nam nữ này thật là thủ đoạn, nữ không được thì đổi qua nam, người thật không thể thì đổi qua hình ảnh khiêu dâm, nhưng nếu như chỉ có Nhạc Mạt Nhi thì có thể xong chuyện, nhưng bị người khác lợi dụng với hai lần, Tần Liệt không khỏi không cảm thấy kỳ lạ.
Tần Diệc Hạo cũng có cùng suy nghĩ với Tần Liệt, “Đi điều tra lai lịch hai người đó một chút.”
Tần Liệt vội đồng ý, trước khi đi còn bổ sung: “Trước đây Khương Sam tiểu thư từng có hợp tác với hai người này, có đầu mối gì thì có thể nói cho tôi biết.”
Khương Sam trầm mặc gật đầu một cái.
Ở đời trước, danh tiếng của hai người ở Bạch Phàm trong vòng giải trí rất vang dội, mười năm sau bọn họ đã nhảy trên tiền tuyến rồi, chỉ là Khương Sam có thể nhớ bọn họ cũng là bởi vì Khương Vi.
Oán hận của Khương Vi đối với Nhạc Mạt Nhi không thua gì Khương Sam, Khương Vi vô cùng kiêng kỵ đối với Nhạc Mạt Nhi.
Sau đó Nhạc Mạt Nhi lại trở thành người phụ nữ của Bạch Kỳ, tổ hợp hai người bò lên giường này không biết đã giúp đỡ nhà họ Bạch bao nhiêu giao dịch bẩn thỉu.
Nếu như không phải là như vậy, ngược lại Khương Sam cũng sẽ không cố ý phối hợp với Ngô Minh cùng nhau đoạt hết danh tiếng của hai người trong cuộc so tài như vậy, dù sao đối với việc thay đổi bạn nhảy mà nói, đây cũng là điều cấm kỵ lớn, chỉ cần là đối với người có ích cho Bạch Kỳ, cô đều muốn diệt trừ một chút xíu.
Lần này đổi lại Hoắc Diệp không nghĩ ra được, nghe vào giống như là hai người ở Bạch Phàm thay phiên ra trận cố gắng quyến rũ Tần Diệc Hạo, đây không phải là quy tắc ngầm và thủ đoạn thường thấy nhất ở trong vòng giải trí này ư, sao dáng vẻ và khuôn mặt của Khương Sam cũng nghiêm túc?
Nhưng hiển nhiên là không có ai có ý giải thích nghi ngờ cho cậu cả, cậu chỉ có thể đè nghi ngờ xuống.
Sauk hi Khương Sam đi đến vũ đoàn, Tần Diệc Hạo cũng không rời đi, Hoắc Diệp quay một vòng lại một vòng, có ý muốn đuổi anh đi, nhưng lại không còn cách gì.
Sauk hi từ trên lầu đi xuống them một vòng nữa, trong tay Hoắc Diệp có thêm một cái máy vi tính.
“Muốn xem chị nhảy hai người không? Gần đây ở rất nổi trên mạng đó.”
Tần Diệc Hạo không để ý đến cậu.
Hoắc Diệp cũng không cảm thấy lúng túng, đoan chính đặt máy vi tính ngay trước mặt Tần Diệc Hạo, sau khi mở màn hình, ung dung đứng ở bên cạnh.
Đôi mắt Tần Diệc không chút biểu cảm liền đông cứng lại khi rơi vào nữ vũ công ăn mặc mát mẻ trên màn ảnh.
Chờ xem xong toàn bộ vũ đạo uyển chuyển của hai người, nhìn thấy bạn nhảy nam tự nhiên thâm tình ngậm lấy cánh hoa tường vi, khi môi mỏng tựa như không chịu dừng ở bờ môi Khương Sam, Tần Diệc Hạo vốn hờ hững với cư xử của Hoắc Diệp, lúc này lạnh lùng trên mặt mới trở nên sâu xa.
Khóe miệng Hoắc Diệp nở nụ cười rất xấu xa, “Thời gian này, chị đang bận tìm phòng trọ cho anh ta, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ngô Minh có thể đến nơi này ở, tôi cảm thấy được hai người bọn họ ở chung một chỗ rất xứng đôi, tính cách cũng rất xứng đôi, sở thích cũng giống nhau, anh thấy sao?”
Đôi mắt mắt nguy hiểm thâm sâu nhếch lên, lần đầu tiên Tần Diệc Hạo nhìn thẳng Hoắc Diệp.
“Cậu muốn tôi nói sự thật với Khương Sam sao, tôi có ghi chép hành tung của Hoắc Bạch, cậu có tin tôi có cách để làm cho cô ấy đời này không muốn gặp cậu thêm lần nữa hay không.”
“Tôi tạm thời còn chưa có ý định ra tay với cậu, nói đi, hao tổn tâm cơ đến gần cô ấy, lại cố ý đưa cái này, mục đích là gì.”
***
Nhà họ Sở.
Sở Minh Quang và Sở Phàm nói chuyện tận tình thật lâu, mấy ngày nay Sở Phàm gầy đi rất nhiều, vốn là gò má nở nang đã lõm vào thật sâu, hai mắt vẫn hòa nhã như cũ, nhưng bên trong khó tránh khỏi xen lẫn một chút mờ mịt.
“Tần Diệc Hạo trực tiếp hạ thấp mặt mũi của tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, cho dù có trở mặt với nhà họ Sở cũng muốn che chở người phụ nữ kia, con gái ngoan, quan hệ thông gia giữa chúng ta và nhà họ Tần có thể không thành được, trừ khi ông Tần muốn con đường này, nhưng mặc kệ như thế nào chúng ta vẫn phải đòi lại công bằng.”
“Con sẽ không gả cho Tần Diệc Hạo.” Con ngươi Sở Phàm run lên, giọng nói khàn khàn, “Chuyện kia… Không phải anh ta làm, con sẽ không gả cho anh ta.”
Sở Minh chỉ nhìn sắc mặt con gái có chút đau lòng thở dài, “Mặc kệ có phải là cậu ta làm hay không, thì cuối cùng điểm yếu của Tần Diệc Hạo cũng ở trong tay chúng ta, nếu Cảnh Thiên dồn ép Sở thị, thì cũng là lúc chúng ta nên lựa chọn, chỉ cần con nguyện ý đứng ra…”
Sở Phàm cười khổ, nhẹ giọng nói: “Ba, mặc kệ các người anh lừa tôi gạt trên thương trường như thế nào, nếu quả thật coi con như làm con gái của ba thì không cần nói vậy, cho dù anh ta đã làm gì, con vĩnh viễn sẽ không chọn hãm hại anh ta, trừ phi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!