Trùng Sinh Thực Quá Thảnh Thơi - Chương 10: Doạ nạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Trùng Sinh Thực Quá Thảnh Thơi


Chương 10: Doạ nạt


Dịch: Lục Dương

Biên: Thanh Hoan

***

“Thanh Vân à, tao phục mày sát đất rồi! Bắt chuyện với Đinh Tư trước mặt nhiều người như vậy đã là trâu bò lắm rồi, vậy mà giờ mày quen biết cả Văn Vinh. Trước đây Hồ Trung Lâm này đúng là có mắt không tròng nên mới không biết mày là cao thủ bậc này! Lợi hại!” Hồ Trung Lâm tới cạnh Dương Thanh Vân, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ.

Trong ký túc xá lúc này có chừng 3 – 5 người, mọi người đều thấy rõ chuyện vừa xảy ra, cùng có suy nghĩ như Hồ Trung Lâm. Nhất là Lý Hùng, dù không nói nhiều nhưng thằng này lại đứng phun mây nhả khói cùng Dương Thanh Vân, rõ ràng đã thay đổi cái nhìn về hắn.

“Cho tao một điếu!” Hồ Trung Lâm lấy một điếu thuốc trong bao của Dương Thanh Vân, châm lửa một cách vụng về, hít một hơi rồi rú lên một tiếng, ho khan liên tục, khiến cho mấy anh em trong ký túc xá được một phen cười ha hả.

“Trước đây tao đâu thấy mày hút thuốc, vậy mà giờ hút thành thạo quá vậy, đúng là khó hiểu mà… khụ… khụ…” Hồ Trung Lâm vẫn không chịu được mùi khói thuốc, quay người ho khan.

Dương Thanh Vân cười nói: “Chẳng phải tao nói với mày rồi sao, mọi thứ của ngày hôm qua ví như đã chết hôm qua, mọi thứ của ngày hôm nay ví như hôm nay mới sống.”

Hồ Trung Lâm vẫy vẫy tay: “Hôm qua chết, hôm nay sống gì gì đó tao nghe không hiểu. Tao chỉ hỏi mày một câu, ngày mai có đến chỗ cô Trương hay không, lâu lắm rồi tao chưa đi.

“Cô Trương?” Dương Thanh Vân hơi sửng sốt, nghĩ đến một người, tiệm net cô Trương chính là nơi mà phần lớn học sinh cấp ba hằng mơ ước.

Vào năm 98, Internet còn chưa phổ biến, máy vi tính là một khái niệm xa xỉ. Phòng máy tính của trường học toàn là Intel386 với 486, chạy hệ điều hành DOS.

Tiệm net đầu tiên ở Ung Bình chính là tiệm của cô Trương, có 6 máy CPU 586, cài Win 95, có thể lên mạng LAN (Local Area Network) chơi Red Alert. Loại game đối kháng giữa người với người mới lạ này thì bảo đám thiếu nên lớn lên cùng máy điện tử xèng với cả điện tử tay cầm kia cưỡng lại làm sao được?

Dương Thanh Vân vẫn nhớ, niềm vui sướng nhất của bọn họ khi ấy chính là dành được một ít thời gian đến tiệm net cô Trương chơi Red Alert, dù giá thì không hề rẻ… 5 đồng, phải biết rằng số tiền này là rất nhiều đối với một học sinh Trung học bình thường. Dương Thanh Vân chơi Red Alert rất hay, cũng rất nghiện. Đôi khi hắn nhịn cả bữa sáng, dành tiền để cuối tuần chơi game cho thoả thích.

Hít một hơi thuốc thật sâu rồi từ từ nhả khói ra, nhìn từng làn khói đang lan toả, Dương Thanh Vân nhớ lại những ký ức ấm áp khi xưa.

“Mày nói đi Thanh Vân, cuối cùng là có đi hay không?! Lâu lắm rồi chưa được chơi game đó, khó khăn lắm mới có cơ hội này, không đi thì đáng tiếc lắm nha. Học hành cực khổ thì phải nghỉ ngơi, khi nắm khi buông mới là văn võ chi đạo.”(1) Hồ Trung Lâm nói.

Dương Thanh Vân cười nói: “Để mai tính, mà ngày mai tao còn phải đến tiệm sách Tân Hoa nữa, mày gọi Trương Ý rồi cùng đi.”

Đúng là Dương Thanh Vân đã từng rất mê Red Alert, nhưng cũng chỉ là “đã từng”, hiện giờ hắn đâu còn hứng thú với mấy game như này nữa chứ. Chỉ là, khi thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của Hồ Trung Lâm, cộng thêm Dương Thanh Vân lại muốn gặp Trương Ý nữa, nên không cự tuyệt thẳng thừng làm nó mất hứng.

Vừa nói đến chuyện đi chơi ngày mai, trọng tâm câu chuyện lập tức chuyển sang mấy chiêu bài tâm đắc khi đánh Red Alert. Đôi khi Dương Thanh Vân xen vào vài câu, khiến mấy anh em trong ký túc xá càng thêm sùng bái.

“Thanh Vân, Thanh Vân…” Bầu không khí trong ký túc xá bỗng thay đổi, Hồ Trung Lâm nháy mắt ra hiệu cho Dương Thanh Vân.

“Sao hả?”

“Có người, thuốc lá… thuốc lá kìa…” Hồ Trung Lâm liếc ra cửa, bĩu môi nói, rồi giấu điếu thuốc ra sau lưng. Lúc này Dương Thanh Vân mới nhớ ra rằng không được phép hút thuốc ở trường, nếu bị phòng giáo vụ bắt được thì rất có thể sẽ bị phạt.

Dương Thanh Vân nhìn ra cửa thì thấy chẳng biết từ khi nào mà Trình Kim Nhượng và mất đứa bạn thân của gã đã đứng ngoài cửa ký túc xá.

Lý Hùng lén giấu tay ra sau lưng, bóp nát điếu thuốc rồi nhìn về phía cửa ra vào, hét: “Bọn mày muốn gì? Trình Kim Nhượng, có chuyện gì à?”

Trình Kim Nhượng hơi xấu hổ, vốn gã muốn qua đây nhìn cảnh Dương Thanh Vân bị đánh, nhưng giờ nhìn thế nào cũng không thấy hắn có vẻ gì là vừa bị bắt nạt cả.

Dương Thanh Vân nhìn những hành động lén lút vừa rồi của Hồ Trung Lâm và Lý Hùng thì chỉ cảm thấy buồn cười. Chỉ có đám học sinh cấp ba mới lén lén lút lút hút thuốc, sợ bị phát hiện như vậy. Hắn vốn chẳng quan tâm mấy thứ đó, ngang nhiên mà hít một hơi thuốc, nhìn ra cửa rồi cười một cách thản nhiên.

Vốn dĩ Trình Kim Nhượng có hơi xấu hổ, nhưng thấy dáng vẻ này của Dương Thanh Vân, gã không kìm được cơn giận, lập tức nói: “Dương Thanh Vân, mày dám trốn trong ký túc xá hút thuốc? Chẳng lẽ mày nghĩ tao không dám tố cáo mày với phòng giáo vụ à?”

Dương Thanh Vân vẫn dửng dưng, coi như không thấy, Lý Hùng và Hồ Trung Lâm thì vô cùng lo lắng. Hồ Trung Lâm tới gần, nói khẽ: “Thanh Vân, cậu nó là chủ nhiệm Tống…”

Lý Hùng cũng nói: “Mau tắt thuốc đi, không khéo bị ghi vào hồ sơ thì khổ!”

“Rồi, rồi… tắt thì tắt…” Dương Thanh Vân cười nói, sau đó hút thêm vài hơi rồi dập tắt điếu thuốc.

Mấy anh em trong ký túc xá đều thở phào nhẹ nhõm. Trình Kim Nhượng thì thấy mình thật ngầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ oai phong lẫm liệt.

Thế nhưng vẻ mặt cool ngầu của Trình Kim Nhượng lập tức không còn, gã nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, mặt thì xanh lét.

Cả đám nhìn về phía Dương Thanh Vân thì đều ngu người, hoá ra thằng này vừa dụi điếu trước lại châm điếu sau, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, không coi ai ra gì.

“Dương Thanh Vân, mày… mày cố ý đúng không? Hôm nay mà không tố cáo được mày thì Trình Kim Nhượng này không mang họ Trình nữa!” Trình Kim Nhượng xanh mặt nói.

Dương Thanh Vân nói một cách thản nhiên: “Trình Kim Nhượng, mày không dám so sánh thành tích với tao thì cứ việc nói ra, đừng làm mấy trò đâm lén sau lưng như vậy. Chẳng phải chỉ cược có 100 đồng thôi à? Sợ thì tìm mình tao mà nói là xong, tao cũng đâu thiếu mấy đồng này chứ?!”

“Mày… mày đừng có nói hươu nói vượn!” Trình Kim Nhượng tức đến đỏ mặt tía tai: “Ai nhận thua là con chó con! Tao đã dám cược thì sẽ không sợ, cuối tuần này nhất định tao sẽ thắng mày trong kỳ thi cuối kỳ!”

Dương Thanh Vân nói: “Tất nhiên là mày sẽ thắng rồi, làm mấy trò bẩn thỉu đó không thắng mới là lạ. Giờ thì mau đi tố cáo gì gì đó đi!”

Trình Kim Nhượng bị Dương Thanh Vân chọc tức nhưng vẫn cố nén giận, đứng yên tại chỗ, Dương Thanh Vân cố tình nói vậy để đuổi gã đi đây mà!

“Hừ! Dương Thanh Vân, đợi đó, cuối tuần này mày sẽ biết thế nào là lễ độ!” Sau nửa ngày, Trình Kim Nhượng mới nói một câu ngoài mạnh trong yếu rồi xấu hổ quay đầu, chạy thục mạng.

Nhìn thằng này nhếch nhác như vậy, thậm chí còn không dám nhắc lại chuyện tố cáo ban nãy, mấy anh em trong ký túc xá cười hô hố cả buổi. Trong mắt mọi người, hình ảnh Dương Thanh Vân đã thay đổi so với trước kia, thái độ của họ đều trở nên thân thiện hơn, kể cả Lý Hùng.

– ———

(1) Ban đầu mang nghĩa là sự kết hợp của khoan hồng và nghiêm khắc, là phương pháp của vua Ôn và Ngô để cai trị đất nước. Giờ đây nó được dùng như một phép ẩn dụ cho những gò bó trong cuộc sống và sự sắp xếp công việc, nghỉ ngơi hợp lý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN