Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử) - Chương 109
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)


Chương 109


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không thể, nàng không thể, Thái tử ca ca cũng không thể. Rời khỏi nhau, như thể tất cả lời hứa đều không tồn tại nữa. Nàng không còn là nàng của trước kia, Thái tử ca ca cũng biến thành một người khác.

Bọn họ lúc này, đều muốn bảo vệ và giữ vững những kiên trì cùng tín niệm hiện nay. Chỉ vì, lúc bọn họ buông tay, là buông tha cho phần chấp niệm kia.

Bởi vì không lỡ, bởi vì quá thích, Hạ Tĩnh Du vẫn đi theo Thái tử ca ca tới Đế Đô.

Dưới tình huống đó, tiểu công chúa lần nữa ở lại thành Vân Đô.

Tân hoàng thật sự không biết nên tức giận hay nên vui đây. Không sai, hắn quả thật đã sớm chọn Hạ Tĩnh Du làm Thái Tử phi rồi. Chỉ là, hắn không tính lấy tiểu công chúa của mình để đổi lấy!

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không chiếm được tiện nghi gì, Tân hoàng cực kì buồn bực tìm Thái tử, hỏi lý do thực sự không mang tiểu công chúa về.

Thái tử cũng không nói dối, cũng không cần phải nói dối Tân hoàng. Kết quả là, tâm ý của tiểu công chúa với Hạ Vân Đô, cứ như vậy lộ ra trước mặt Tân hoàng.

Đáp án cũng không ngoài dự liệu, Tân hoàng đã sớm đoán được. Chỉ là, giờ phút này nghe Thái tử nói ra, hắn vẫn không thể chấp nhận được.

Hắn cưng chiều tiểu công chúa bảy năm, cứ như vậy tặng không công cho nhóc mập mạp Hạ Vân Đô kia. Tân hoàng nghĩ thế nào, cũng thấy không cam lòng.

“Nhóc mập mạp kia, giờ còn béo không?” Kìm nén hơn nửa ngày, Tân hoàng mới hỏi Thái tử.

Thái tử sửng sốt một phen mới phản ứng kịp, “nhóc mập mạp” từ miệng Tân hoàng là chỉ Hạ Vân Đô.

Trong phút chốc không nói gì qua lại, Thái tử thành thực lắc đầu: “Không mập nữa rồi.”

“Với giao tình của con với nhóc mập mạp, con có ghét bỏ nó béo không?” Tức giận giáo huấn Thái tử một câu, Tân hoàng khẽ cắn môi, lại tìm một cơ hội tự mình đến thành Vân Đô nhìn xem.

Nếu không được, thì làm cho Hạ Vân Đô mang tiểu công chúa về Đế Đô? Đến lúc đó tùy tiện tìm cái cớ, đem tiểu công chúa giữ lại ở Đế Đô, cũng không phải không thể?

Chỉ sợ đến lúc đó tiểu công chúa sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ với hắn…

Tân hoàng suy nghĩ đủ cách, cân nhắc hơn nửa ngày, lại vẫn đánh cược một lần, triệu Hạ Vân Đô về Đế Đô.

Tâm tư Tân hoàng chỉ nghĩ như thế, lại khiến cho thành Vân Đô rung động rất lớn.

“Không phải mới đưa Tĩnh Du muội muội đi mà, sao Thánh Thượng lại muốn gặp Vân Đô đệ đệ rồi?” Hạ Tiểu Tuấn nhíu mày cực kì bất mãn hô lên.

Hạ Tiểu Tuấn lúc này, đã trở thành tướng sĩ nổi danh của Tây Bắc quân. Thân hình cao lớn khôi ngô, khỏe mạnh tin cậy.

So ra, Hạ Vân Đô trước đây vẫn mập mạp, như dần dần luyện tập, càng ngày càng giống Hạ Trăn, dáng người cao ráo.

Chỉ là, Hạ Tiểu Tuấn không đánh thắng được Hạ Vân Đô, đây là sự thật.

Mà nay quân doanh Tây Bắc quân, ngoại trừ Hạ Trăn, không ai là đối thủ của Hạ Vân Đô. Đến ngay cả phó tướng mới nhận chức Lăng Việt, cũng không phải.

Lăng Việt không phải trực tiếp thay chức vị của Lăng Phong. Mà là dựa vào chính thực lực của hắn, từng bước từng bước được mọi người tán thành, thẳng tới khi được Hạ Trăn trọng dụng.

Khác nhau lớn nhất giữa Lăng Việt cùng Lăng Phong là, tính tình Lăng Việt sinh động hơn, tâm tư cũng thông minh lanh lợi hơn, mang theo nét gian dối chỉ thương nhân mới có.

Mà tính tình này, còn phải cảm kích lần làm thu chi cho Cẩm Tú phường ở huyện Thanh Sơn. Sau đó Lăng Việt một đường theo Mạc Như Nghiên liên tục chiến đấu ở các chiến trường tại thành Vân Đô, thủ đoạn khéo léo nói chuyện xã giao được ma luyện thành, đều là thật.

Vì vậy, Lăng Việt so với Lăng Phong càng thích hợp vị trí quân sư này hơn, tâm nhãn cũng hơn Lăng Phong, càng gian hơn.

So với Lăng Việt, hai huynh đệ Hạ Vân Đô cùng Hạ Tiểu Tuấn là thành thật.

Nghiêm khắc mà nói, Hạ Tiểu Tuấn kì thật không tồi. Tuy hắn không tính là thông minh lanh lợi, nhưng cũng không dễ bị lừa gạt.

Nhưng Hạ Vân Đô thì thật sự làm cho người ta lo lắng rồi.

Mạc Như Nghiên đã từng nói qua, Hạ Vân Đô hoàn toàn là người hiền lành giảng nghĩa khí, một cái bánh bao thẳng tính có thể dễ dàng bị dụ dỗ đi.

Nhưng Hạ Tĩnh Du cũng nói, không cần lo lắng thiếu tướng quân nhà bọn họ bị bắt cóc, chỉ vì người bên cạnh Hạ Vân Đô không ai khác chính là tiểu công chúa.

Quả thật, nói về tâm tính, tiểu công chúa còn hơn thất khiếu linh lung. Ngoại trừ Hạ Vân Đô có thể lấy được chút đồ tốt từ tay nàng, đến Mạc Như Nghiên, cũng không nhất định có thể thắng được nàng.

Đương nhiên, tâm tư tiểu công chúa cũng sẽ không đặt trên người Mạc Như Nghiên, Mạc Như Nghiên cũng không có khả năng thật sự đi theo tiểu công chúa để đánh giá. Cho nên, đáp án coi như hiềm nghi, tạm thời không biết.

“Thánh Thượng đâu muốn gặp Vân Đô nhà chúng ta, sợ là muốn Vân Đô đưa tiểu công chúa trở về thôi!” Mạc Như Nghiên chỉ chỉ tiểu công chúa đứng ở bên cạnh Hạ Vân Đô, không hề che giấu nghi kị của nàng với Thánh Thượng.

Năm năm trôi qua, Mạc Như Nghiên đã rất gần gũi với tiểu công chúa. Vì coi như nữ nhi nhà mình mà đối xử, nên không kiêng kị gì, muốn nói cái gì liền nói cái đấy.

Tiểu công chúa cũng như vậy. Từ ngày nàng quyết định tới thành Vân Đô, mẫu hậu đã nói với nàng, đến thành Vân Đô, Mạc Như Nghiên chính là mẫu thân của nàng.

Ban đầu, tiểu công chúa không thể hiểu được, cũng không làm được. Nhưng mà hiện nay, cùng với thời gian trôi qua, năm năm ở chung với nhau,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN