Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh


Chương 15


Cảm giác bị người khác ấn đầu biểu thị tình yêu thương là như thế nào, bây giờ tôi đã được trải nghiệm rồi.

“Mẹ ơi con yêu mẹ nhất!”

Diêu Tinh Nam khăng khăng muốn tôi nằm trên giường nhỏ của nó, con bé nằm sấp bên vai phải của tôi, tay phải ôm cổ và đầu tôi, nói lần thứ 108.

“Mẹ biết rồi, con nên ngủ rồi đó!”

Bối rối và hổ thẹn, tôi cố gắng hết sức để nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng rõ ràng Diêu Tinh Nam vẫn chưa thực sự yên tâm.

“Mẹ ơi, mẹ có yêu con không?”

Ánh mắt tôi dao động: “Làm mẹ thì tất nhiên yêu con của mình rồi…”

Nhưng con bé không chịu bỏ qua, hai tay nhỏ bóp mặt của tôi: “Vậy mẹ có yêu con nhất không?”

Nhìn ánh mắt thiết tha pha chút lo lắng của đứa nhỏ, tôi khó khăn gật đầu.

Con bé nở một nụ cười thật tươi, cụng đầu khiến tôi không nói được gì, cái miệng nhỏ nhắn còn hôn lên mặt của tôi mấy lần: “Con cũng yêu mẹ yêu mẹ yêu mẹ nhất!”

Cái con bé này… Những nụ hôn khiến tôi hơi ngượng ngùng… Vì để con bé ngủ nhanh, tôi đành cầm một cuốn sách ảnh lên và kể chuyện cho nó.

Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc như vậy, ai ngờ hôm sau con bé tỉnh dậy thì không chịu đi nhà trẻ, lúc thì nói bị đau họng, lúc thì đau bụng; khi tôi nói sẽ đưa nó đi bệnh viện tiêm, nó sẵn sàng đồng ý nhưng lại không chịu đi nhà trẻ.

Con bé còn nhân lúc tôi không để ý liền nhốt mình trong nhà vệ sinh không chịu ra, tôi biết nó có đang tâm bệnh nên cũng không thể ép buộc.

Có người nhấn chuông cửa, dì chạy ra mở cửa.

“Chào buổi sáng anh Lý. Có chuyện gì sao?”

“Chào buổi sáng. Tôi thì không có việc gì, là thằng bé.”

Lý Thanh Yến theo sau Lý Y Hợp đi vào nhà, tôi đang mò số điện thoại của cô giáo, thấy hai người họ đi vào liền vội vàng bỏ điện thoại xuống.

Lý Thanh Yến giành nói trước: “Thằng bé nói muốn đi học chung với Tinh Nam.”

Lý Y Hợp phối hợp gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không hỏi Diêu Tinh Nam đang ở đâu, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi hơi tò mò: “Trên mặt dì có thứ gì sao?”

Thằng bé lắc đầu, đi tới kéo tay tôi, tôi thuận theo ngồi xổm xuống, còn chưa kịp phản ứng lại thì thằng bé đã tiến thêm một bước, vòng tay qua cổ tôi. Tôi thật sự không hiểu, sao hai ngày nay cái cổ của tôi lại có sức hút với trẻ con đến vậy nhỉ.

Tôi vội vàng đưa tay ôm Lý Y Hợp nhỏ, thằng bé ngoan ngoãn gục đầu vào vai tôi, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ôm như vậy. Tôi dùng ánh mắt hỏi Lý Thanh Yến đã có chuyện gì xảy ra, Lý Thanh Yến nở nụ cười khổ.

“Tinh Nam đâu?” – Lý Thanh Yến hỏi.

Tôi đưa mắt về phòng vệ sinh, nói nhỏ: “Đang làm mình làm mẩy trong đó, trốn trong nhà vệ sinh không chịu đi nhà trẻ.”

Lý Thanh Yến gật đầu: “Y Hợp, con không đi gọi Tinh Nam sao?”

Thằng bé nghe vậy mới từ từ nới lỏng tay, quay người đi tới gõ cửa nhà vệ sinh.

“Thằng nhỏ này hôm qua mơ thấy mẹ nó.” – Lý Thanh Yến đi tới cạnh tôi, nói nhỏ.

Tôi kinh ngạc.

“Tối qua nói mớ, tôi nghe được.” – Anh ấy hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra.

Diêu Tinh Nam theo sau Lý Y Hợp ra ngoài, lần đầu tiên không cần tôi phải nhiều lời đã ngoan ngoãn tự đeo cặp sách lên.

Tôi chọc con bé: “Bụng hết đau rồi hả?”

Khuôn mặt nhỏ của Diêu Tinh Nam động đậy, đi qua nắm lấy tay tôi, bốn người cùng nhau ra khỏi nhà.

Lúc về đến nhà, dì đang giặt quần áo, lẽ ra tôi nên đến gặp Diêu Kế Lai để thay đổi thỏa thuận về quyền nuôi con, nhưng gọi vài lần anh ta đều liên tục tắt máy.

Tôi đang do dự có nên đến thẳng công ty anh ta hay không thì dì từ trong phòng bếp đi ra.

“Cẩm Du à, dì muốn ra ngoài đi dạo, mua chút đồ. Bữa trưa dì đã chuẩn bị sẵn để trong tủ lạnh rồi, buổi trưa đói rồi thì ăn cái đó được không?”

“Có thể ạ, dì muốn đi dạo phố sao?” – Tôi lỡ miệng hỏi.

“Khụ!” – Dì đang cười, nhưng nụ cười đó lại có chút ngại ngùng – “Không sợ con chê cười, dì muốn đi mua… áo ngực. Cái dì mặc bây giờ mua cũng đã lâu rồi, hôm qua bị đứt dây rồi, nên dứt khoát không sửa nữa.”

Tôi gật đầu, nghĩ mình dù gì cũng đang rảnh không có việc gì, thế là đứng dậy: “Dì đi với con đi, dù gì cũng rảnh, bữa trưa chúng ta đi ăn gì ngon nha, con mời dì.”

“Đừng đừng đừng!” – Dì vội vàng từ chối – “Nơi dì đi cũng không phải trung tâm mua sắm lớn gì, chỉ là chợ phiên thôi; ở đó nhiều người phức tạp, con sẽ bị mất đồ đó.”

“Khụ, con thấy không có việc gì cả, không sao đâu ạ, con đợi dì.”

Bỏ qua lời can ngăn của dì, tôi quay vào phòng ngủ, thay váy thành áo phông và quần jean, đi một đôi giày bệt. Trước khi ra ngoài tôi quay sang dì, vỗ nhẹ vào chiếc túi vải trên vai:

“Thế nào ạ? Chiếc túi đi chợ vừa bền vừa đựng được đồ, như vậy sẽ không có ai trộm rồi phải không?”

Chợ phiên mà dì nói cách tiểu khu của chúng tôi không tính là xa, đi bộ một đoạn là tới rồi. Vừa đặt chân đến chợ tôi đã thấy hoang mang, năm mà tôi sống chợ đã rất nề nếp, không nói quá khi nói rằng đó là một siêu thị cỡ nhỏ; nhưng khu chợ trước mặt tôi bán rau, thịt, bán hạt rang, đồ ăn nhẹ, bán đồ kim loại và hàng tạp hóa, tất cả tập hợp đông đúc trên một con phố, không có quy hoạch, cũng không có quy tắc nào cả.

Giữa hai hàng giày có một khe hở rộng chưa đến một mét, đặt một cái thùng lớn, thoạt nhìn… là bán kẹo mạch nha!

Dì nắm chặt tay tôi như sợ tôi bị lạc, kéo tôi băng qua giữa dòng người đang tới lui không ngừng. Dì, luôn ăn nói nhẹ nhàng và hòa nhã, bây giờ giống như một hiệp sĩ mặc áo giáp mở đường, hét lên đẩy lùi những người qua đường đang tụ tập đông đúc:

“Cho qua cho qua! Nhường một chút!”

“Ơ kìa? Anh có đi không đấy? Không đi thì đừng cản đường người khác chứ?!”

“Anh đang va vào đâu vậy! Tôi thấy anh đang cố ý, sao không đánh tôi luôn đi?

Một người đàn ông va vào vai tôi, rất mạnh, dì tức giận kéo anh ta lại hỏi, mặc dù tôi cũng cảm thấy người đàn ông đó đáng ghét nhưng tôi không muốn dì tức giận vì tôi, thế là tôi đã vội vàng dỗ dành và kéo dì đi.

Quầy bán đồ lót tương đối khuất và ít khách hơn nhiều so với quầy bán rau và thịt. Khi đã đến gian hàng, dì yên tâm thả tay tôi ra, cả hai chúng tôi đứng trước quan sát gian hàng.

Tuy là quầy bán đồ lót nhưng ở đây có khá nhiều chủng loại khác, từ phía khách hàng đến chỗ của bà chủ, có tất, găng tay, quần lót, áo lót, lót giày, muốn gì có nấy, thậm chí ở phía dưới tay bà chủ còn xếp một hàng giày vải đen.

Dì cẩn thận xem những chiếc áo lót đó, tôi cũng tỉ mỉ xem. Những chiếc áo lót kiểu dáng đơn giản, ngoại trừ một số chiếc bằng vải bông thì không nhìn ra là chất liệu gì. Dì xem một lúc rồi chỉ vào một cái màu da trong số đó, hỏi:

“Bà chủ, cái này bao nhiêu tiền?”

Bà chủ nhìn người dì rồi lại liếc qua người tôi, dường như sơ ý lướt qua ngực tôi: “45 tệ một cái, vải cotton 100%, chất lượng tốt, mặc lên rất thoải mái.”

Nói rồi bà ấy vươn tay lấy một chiếc gậy dài có kẹp trên đầu, kẹp cả bao đồ lót dì hỏi rồi ném tất cả ra trước mặt chúng tôi: “Có 3 cỡ, chị tự chọn đi.”

Dì lấy một cái size vừa từ trong túi ra, tôi chưa kịp hỏi thử áo ở đâu thì đã phải mở to mắt khi thấy dì trực tiếp mở móc khóa ra, ướm ngay lên ngực qua lớp áo bên ngoài, hai tay sau lưng cố gắng móc khuy áo lại. Tôi vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện ra những người đang mua đồ bên cạnh, ngoại trừ một ông già với chiếc quần lót trên tay đang nhìn dì, căn bản không ai quan tâm hết.

“Lớn nhỏ đều vừa đúng không? Lấy một cái đi, cái này chất lượng tốt, mặc hai năm không bị biến dạng.”

Tôi nói trong lòng, nếu nó muốn biến hình thì trước tiên phải ‘hữu hình’ đã! Áo lót này, cúp mềm và xẹp, chỉ may hai mảnh trên và dưới liền nhau, nhìn từ góc độ nào cũng không ra đồ lót đủ tiêu chuẩn.

Lúc này dì đã cởi áo lót ra: “Chất lượng của cái này cũng như thế…”

Tôi vội vàng gật đầu đồng ý, hận không thể kéo dì đi ngay lập tức.

“45 tệ mắc quá! 20! 20 một cái thì tôi lấy!”

Vậy mà dì lại mặc cả!

“20 thì không được, tôi còn chưa kiếm được đồng nào, còn phải trưng bày hai cái, không được không được!”

“Vậy chị nói giá thật, bao nhiêu thì bán?”

“Ôi tôi nói chị nghe nè, 45 một cái không mắc đâu, không tin thì hỏi con gái chị đi! Chỗ tôi bán 45 là giá tốt rồi!”

Khi bà chủ nói như vậy, ánh mắt lại liếc nhìn ngực tôi. Tôi hiểu ngay ý của bà ấy, thì ra là trông chờ cô “con gái” là tôi đây bị chặt chém?!

“Này, đừng có nói đây nói đó nữa, thêm 5 tệ, bán được thì tôi lấy một cái, không thì thôi!”

Tôi kéo kéo tay dì, cố gắng ngăn cản hành vi mua sắm mù quáng của dì, nhưng dì giống như không hiểu hành động bất chấp của tôi, vững như núi Thái Sơn lấy 25 tệ trong ví ném cho bà chủ.

“Được rồi được rồi, vậy tôi lỗ một chút, bán cho chị 25 tệ một cái đấy. Túi treo ở bên kia, chị tự tới lấy đi.”

Bà chủ dùng cây gậy dài lấy tiền rồi quay đầu chào những khách hàng khác. Dì mừng rỡ xé một chiếc túi ni lông đen, nhét chiếc áo lót vào trong túi.

Một trận chiến giữa những cao thủ đã kết thúc trong sự ngẩn ngơ, hoài nghi cùng những hành động phá rối ‘mẹ’ của ‘đứa con’ là tôi đây.

Vì sợ ai đó đụng phải tôi nên dì không lưu luyến nhiều, kéo tôi rời khỏi chợ. Tôi không bỏ cuộc, kéo dì ấy đến thẳng trung tâm thương mại. Trước sự cưỡng ép của tôi, dì ghé qua ba cửa hàng đồ lót, nhưng không thể tìm thấy một bộ đồ lót phù hợp.

Cũng không trách dì được, giá đồ lót trong cửa hàng nội y làm dì ấy sợ chết khiếp, những phong cách thiết kế lộng lẫy đó trong mắt dì hoàn toàn không cần thiết.

“Đồ trong cửa hàng này đẹp nhưng dì đâu còn trẻ nữa! Không cần không cần!”

“Không được không được, cái gọng áo này muốn lấy mạng dì rồi, Cẩm Du à, dì không thở được!”

“Cái này dày quá! Cái gì thế này? Cái gì? Ép lại? Còn nâng nữa, cái này nâng tới cằm dì luôn đó! Không được không được!”

Đến cửa hàng cuối cùng, dì vội vàng khẩn cầu: “Cẩm Du à, con tha cho dì đi mà, những bộ đồ lót ở đây đều không được, đây không phải là đồ dành cho người già bọn dì.”

Một lời đã thức tỉnh tôi! Sống trong thân hình tuyệt mỹ của Tống Cẩm Du 27 tuổi, tôi lại có thể quên, những năm tháng tôi già đi đó.

Sau khi ăn xong tôi và dì lại đi mua sắm rất lâu, tôi mua cho dì một chiếc váy làm quà theo thói quen trước đây của tôi. Đến khi lớp mẫu giáo sắp tan học tôi mới kêu dì về nhà trước, tự mình đi đón Diêu Tinh Nam.

Diêu Tinh Nam đi ra từ nhà trẻ còn kéo theo Lý Y Hợp: “Mẹ ơi, cậu ấy có thể đến nhà chúng ta chơi không ạ?”

Tôi gật đầu đồng ý, gửi tin cho Lý Thanh Yến.

Hai đứa nhỏ ăn lót dạ, cùng nhau xem phim hoạt hình, đến lúc tôi để ý thì đã thấy hai đứa nó gật gù ngủ quên trên sô pha.

Tôi lấy hai cái mền, đầu tiên đắp một cái cho Diêu Tinh Nam, sau đó bước tới bên kia. Tôi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đắp chăn lên người Lý Y Hợp, không kìm được mà quan sát cậu bé.

Kiếp trước, hình như tôi chưa nhìn thấy bức ảnh nào của Lý Y Hợp khi anh ấy còn nhỏ, kiếp này có thể quan sát kỹ diện mạo của anh ấy, nghĩ lại thì thật là khó tin.

Đôi mắt dài hẹp, khóe mắt hơi xếch lên, đôi mắt này nhìn người khác lúc nào cũng cũng nhàn nhạt, khiến người ta không khỏi thắc mắc cậu ấy đang suy nghĩ gì.

Vuốt nhẹ mái tóc trên trán, vết sẹo quen thuộc đã mờ mờ như in vào đó.

Đang lúc tôi nhìn đến ngây người, thì Lý Y Hợp nhỏ khẽ nhúc nhích: “Mẹ…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN