Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh


Chương 19


Tôi cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, cố gắng làm dịu đi những cơn sóng long trời lở đất trong lòng.

“Những chuyện sau này chắc cô cũng hiểu rồi. Hứa Kim Lan không chết, nhưng ông Hứa tuổi đã lớn, bị kích thích như vậy thì đột ngột không ổn, trước khi chết, ông ấy đã giao Hứa Kim Lan cho Diêu Kế Lai.”

“Diêu Kế Lai biết ơn ông Hứa nhất trong cuộc đời của mình, đồng thời thừa nhận mình cũng có trách nhiệm trong việc Hứa Kim Lan uống nhầm thuốc trừ sâu, với tình hình này, anh đã đã kết hôn với Hứa Kim Lan.”

“Chẳng lẽ không ai nghĩ đến việc làm rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra sao?” – Tôi không kìm được hỏi – “Dù gì Hứa Kim Lan tự biết bản thân không phải là uống…”

“Tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sự thực chính là, không có ai truy cứu.” – Lưu Tử Nghiên cười kỳ quái – “Tôi nghĩ, theo ông Hứa, chính là Hứa Kim Lan tự mình chơi với lửa; còn về Hứa Kim Lan, có lẽ cô ta cho rằng Diêu Kế Lai đã vô tình lấy chai của cô ta, huống hồ Diêu Kế Lai đã đồng ý cưới cô ta, có khi cô ta còn âm thầm vui mừng ấy chứ, ai mà biết được!”

Tôi nhớ lại tấm ảnh chụp Hứa Kim Lan thuở đôi mươi trên bản tin, khuôn mặt thiếu nữ đầy vẻ kiêu ngạo, hơn nữa còn được lớn lên trong vòng tay nâng niu của cha mẹ, không ngờ, cho dù được ba mẹ cưng nựng nâng đỡ, thì cũng sẽ bị ngã nhào.

“Không lâu sau khi họ kết hôn, khi ông Hứa và vợ đã nhắm mắt xuôi tay, Diêu Kế Lai đã mời các bác sĩ giỏi nhất trên khắp đất nước, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Hứa Kim Lan đã vĩnh viễn mất đi khả năng sinh sản, thậm chí các hoạt động tốn sức một chút cũng không thể thực hiện được.”

“Thời gian đầu, Hứa Kim Lan vẫn còn đắm chìm trong cuộc hôn nhân mới, dần dần, cô ta càng ngày càng hiểu rõ bản thân đã mất đi những gì. Tôi đoán, lúc đó cô ta đã bắt đầu cảm thấy mình bị Diêu Kế Lai hãm hại, bởi vì trên mạng đâu đâu cũng có những tin đồn như thế, cả ngày cô ta không có việc gì làm, cộng thêm bị di chứng dày vò, tôi nghĩ tinh thần cô ta có chút… bất thường rồi.”

“Cô ta bắt đầu hận Diêu Kế Lai, không cho Diêu Kế Lai về nhà, mỗi ngày giống như kẻ điên vậy, nếu không phải chửi thẳng trước mặt Diêu Kế Lai, thì cũng là gọi điện mắng, nói tóm lại Kế Lai đã phải trải qua một đoạn thời gian rất đau khổ.”

“Sau này, một ngày nọ, tôi chịu không nổi áp lực trong lòng nữa, đợi đến khi tất cả mọi người trong công ty đã đi hết, tôi liền đến văn phòng của Kế Lai. Anh ấy đã rất say, tôi không nhịn được kể hết toàn bộ chuyện đổi chai thuốc cho anh ấy, anh ấy như ngốc luôn rồi; tôi nói tôi sẽ đi tự thú, nhưng anh ấy chỉ cười như điên. Tôi biết, cho dù tôi đi tự thú thì có thể như thế nào nữa? Anh ấy có thể ly hôn sao?”

“Anh ấy bảo tôi cút, đừng bao giờ xuất hiện nữa. Anh ấy tiếp tục liều mạng uống rượu, tôi giật lấy chai rượu uống cạn một hơi; thời gian đó tôi cũng sống người không ra người, ma chẳng ra ma, mỗi phút giây đều bị giày vò, sau khi uống một chai đó tôi đã lâng lâng rồi. Sau đó, chúng tôi uống như điên, cả hai đều điên rồi, chính là lần đó mà tôi có Tông Thịnh.”

“Tôi muốn bỏ đi, nhưng mà…” – Cô ấy bối rối – “Cô biết không, phụ nữ ở giai đoạn đó đều trở nên rất ngốc, là progesterone hay estrogen gây ra nhỉ? Hơn nữa tôi có một suy nghĩ rất buồn cười, tôi cảm thấy tôi có thể dùng con của mình để bù đắp cho hai người họ.”

Tôi nhăn mày, không tỏ ý kiến gì.

“Cô có thể cười nhạo tôi.” – Cô ấy nói – “Cô có tư cách này.”

Tôi cảm thấy câu này rất kì lạ.

“Sau khi sinh Tông Thịnh, tâm lý của tôi thay đổi, tôi không còn muốn đền con cho Hứa Kim Lan nữa. Thằng bé là con trai của tôi và Diêu Kế Lai, chừng nào đứa nhỏ còn tồn tại thì tôi và anh ấy còn có khả năng ở bên nhau. Tôi đã nghĩ như vậy, cho đến khi tôi phát hiện ra sự tồn tại của cô.”

“Tôi đã điều tra cô, vì chữa bệnh cho mẹ mà cô và Diêu Kế Lai ở bên nhau. Ban đầu tôi chỉ xem cô là tình nhân anh ấy mua về để giải tỏa dục vọng, nhưng sau này cô có thai, tôi mới phát hiện sự tình không giống như tôi tưởng tượng.”

“Diêu Kế Lai yêu cô, không biết cô nghĩ như thế nào, tôi chỉ có thể nói như vậy.”

Tôi muốn phản bác, nhưng khi thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi, nó hiện lên sự tự ti, bất lực và tuyệt vọng, nên tôi không nói ra.

“Chính vì yêu cô nên anh ấy càng hận tôi, hận Hứa Kim Lan, hận tất cả, thậm chí hận cả bản thân mình. Tất nhiên đây đều là suy đoán của tôi. Tôi nghĩ, anh ấy cho rằng tôi và Hứa Kim Lan cùng một loại người, sinh ra trong bể mật, không biết trời cao đất dày, trêu đùa người khác làm thú vui; còn cô, cô và anh ấy cùng một loại người, cuộc đời bất hạnh, cha mẹ nghèo, nhưng ngoan cường.”

“Có điều tôi không rõ lúc trước cô và Diêu Kế Lai đã xảy ra chuyện gì, tôi nghe nói thời gian trước cô nát rượu.” – Nói đến đây, cô ấy không nén nổi mà giương cao mắt nhìn tôi cười – “Tôi còn hy vọng cô uống rượu đến chết đi.”

Lời nói rất thẳng thắn, nhưng khiến tôi cảm nhận được ý vị của sự chân thành. Vốn dĩ Tống Cẩm Du và cô ấy có mối quan hệ cạnh tranh, không có gì đáng ngạc nhiên khi cô ấy có suy nghĩ như vậy.

“Có điều, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, chắc là không có việc gì rồi. Như vậy cũng tốt, dù gì cô cũng là người đã làm mẹ, ít nhiều gì thì cũng phải nghĩ cho con.” – Cô ấy nói xong thì gọi thêm một ly nước.

“Tại sao cô lại nói những chuyện này cho tôi?” – Sau khi nghe tâm sự của cô ấy, cuối cùng tôi bật ra câu hỏi vương vấn trong đầu từ nãy đến giờ.

Cô ấy bưng ly nước thứ hai lên, uống một hơi nửa ly

“Hứa Kim Lan chết rồi, Kế Lai cũng đã trả xong ân tình cho Hứa gia.”

“Bây giờ, tôi muốn thành toàn cho anh ấy!”

***

Cuối tuần đúng hẹn mà đến, sau bữa sáng, tôi đặc biệt ngồi trước gương, trang điểm một cách chậm rãi, ngâm nga một giai điệu trong miệng. Diêu Tinh Nam đứng sát cạnh tôi, ánh mắt hy vọng và mong chờ, thỉnh thoảng còn khen vài câu với giọng nói ngọt ngào.

“Mẹ ơi, sao mẹ lại đẹp như vậy ạ?” – Con bé nhón chân cào cào chân tôi, ngẩng đầu dùng đôi mắt to đen láy nhìn tôi.

“Nghe con nói như vậy mẹ rất vui, cảm ơn Tinh Nam.” – Tôi nén cười trả lời.

“Mẹ ơi, mẹ trang điểm xong là muốn đưa con đi đâu hả?” – Con bé thông minh nói chuyện quanh co.

Tôi nói trong lòng, cái tâm tư nhỏ đó của con có thể làm mẹ mắc câu sao?

“Hôm nay là sinh nhật bạn thân Lý Y Hợp của mẹ, mẹ muốn cùng cậu ấy đi công viên giải trí. Dì sẽ ở nhà, cùng con xem bộ phim hoạt hình con thích nhất. Mẹ tính như vậy đó.”

Tôi giả vờ tập trung tô son, thực tế là đang lén nhìn phản ứng của Diêu Tinh Nam. Chỉ thấy con bé ấm ức vùi đầu vào chân tôi, chà qua chà lại, một lúc sau nó mới ngẩng đầu lên, buồn buồn nói:

“Mẹ ơi, con có thể làm bạn với bạn của mẹ được không?”

Tôi bỏ thỏi son xuống, làm dáng vẻ khó xử: “Ừm… Nếu bạn thân của mẹ có bạn mới, mẹ sẽ rất buồn.”

Con bé chớp chớp mắt, cánh mũi động đậy nhẹ hai cái: “Vậy chúng ta cùng nhau làm bạn tốt không được ạ?”

“Vậy con có muốn làm bạn tốt với Kiều Kiều không?”

***

Đến công viên giải trí, Lý Thanh Yến vẫy tay chào chúng tôi từ xa. Tôi dắt tay Diêu Tinh Nam, Lý Y Hợp lon ton chạy đến nắm lấy tay còn lại của tôi.

Tôi mỉm cười dẫn hai đứa nhỏ đi qua, chào: “Chào cô La.”

La Thư Ngữ đen mặt đứng bên cạnh Lý Thanh Yến, không tình nguyện gật đầu.

“Chụp một tấm hình nhé.” – Lý Thanh Yến đề nghị

Tôi nhận máy ảnh từ tay anh ấy: “Tôi chụp cho mọi người.”

Tôi đẩy Lý Y Hợp về phía Lý Thanh Yến, lùi mấy bước, Diêu Tinh Nam nắm chặt dây túi của tôi và làm y theo tôi. Lý Y Hợp và Lý Thanh Yến vừa chụp xong, La Thư Ngữ vội vàng đi vào trước ống kính, đứng bên cạnh Lý Thanh Yến.

Ba người trong ảnh, La Thư Ngữ xinh đẹp và tươi sáng, Lý Thanh Yến tươi tắn và đẹp trai, Lý Y Hợp chưa trưởng thành nhưng trông như một anh trai nhỏ, rất ngầu; từ bên ngoài nhìn vào rất giống như một gia đình chất lượng cao!

Tôi bấm nút chụp, thầm nghĩ, nếu cô ấy có thể đối xử hết lòng với Lý Y Hợp, tôi sẽ không phản đối việc cô ấy làm mẹ kế của cậu bé.

Đang suy nghĩ, Lý Y Hợp chợt thoát khỏi La Thư Ngữ và Lý Thanh Yến, bước ra khỏi khung hình, đi về phía tôi. La Thư Ngữ rõ ràng là muốn chụp ảnh chung với Lý Thanh Yến, tôi cũng sẵn lòng giúp người ta hoàn thành mong ước, chụp một vài bức ảnh cho hai người.

Diêu Tinh Nam luôn thành thật đứng sau tôi, dè dặt vì sợ tôi sẽ nuốt lời không cho con bé làm bạn với Lý Y Hợp. Tôi buồn cười kéo hai đứa lại một chỗ.

“Chụp cho hai đứa vài tấm ảnh chung được không?”

“Vâng ạ!” – Hai đứa nhỏ vui vẻ gật đầu.

Chụp xong cho hai nhóc, Lý Y Hợp lại kéo tôi, lúc này tôi mới phản ứng được rằng thằng bé muốn chụp ảnh chung với tôi, thế là tôi đưa máy cho Lý Thanh Yến.

Tôi ngồi xổm bên cạnh Lý Y Hợp, Lý Y Hợp dựa gần vào người tôi; tôi đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, không khỏi quay qua nhìn cậu bé, cùng lúc đó, Lý Y Hợp nhỏ quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của tôi, không xa, tiếng máy chụp vang lên rõ ràng.

Có thể gặp lại anh lần nữa, thật tốt quá!

Sau đó, Diêu Tinh Nam cũng vào chụp chung với chúng tôi. Thật tuyệt làm sao, trong một thời gian và không gian khác, ba chúng tôi lại đứng bên nhau và mỉm cười trước ống kính.

Chụp xong những tấm đó, Lý Thanh Yến gọi tất cả chúng tôi lại để cùng nhau chụp một bức ảnh chung lớn. La Thư Ngữ đột nhiên nói rằng cô ta không ăn ảnh và không muốn tham gia, lại nói rằng mình không biết dùng máy ảnh, sau đó đứng ra xa.

Lý Thanh Yến chỉ đành nhờ một người qua đường, đưa máy ảnh cho đối phương xong thì lon ton chạy về phía chúng tôi.

Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đứng ở giữa, tôi và Lý Thanh Yến thì ngồi xổm ở hai bên; người qua đường chụp xong còn nghiêm túc xem lại ảnh, chỉ thấy anh ấy nhìn máy ảnh rồi suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên hét với chúng tôi:

“Chúng ta đổi tư thế khác rồi chụp nhé!”

Lý Thanh Yến cười biểu thị đồng ý, thế là chúng tôi nghe thấy đối phương hài lòng mà chỉ dẫn:

“Ba mẹ ôm các bạn nhỏ lên đi, cả nhà dựa gần vào nhau nào!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN