Xác suất một người vừa tuấn tú, vừa trẻ trung lại vừa tài năng có bao nhiêu đâu cơ chứ? Nhất là khi người này còn thuộc loại đẹp trai cực hạn, sự nghiệp lại vô cùng mỹ mãn.
Sau khi xem mấy chục trang trạng thái gần đây của IC, tôi nhìn chăm chú hồi lâu vào một bài viết có bức hình chụp khuôn mặt sắc sảo, không góc chết của Trịnh Dị trong một hoạt động, lòng thầm nghĩ mình không nhận ra anh ta là tài phiệt cũng dễ hiểu, dù gì thì sao lại có người được ông trời ưu ái đến vậy cơ chứ.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cái thân trúng độc đắc của tôi cũng phải tự khâm phục vận may của mình, nếu trên đời lại thật sự có loại may mắn như vậy thì việc không nhận ra Trịnh Dị chỉ có thể trách tôi thiếu kiến thức mà thôi.
Mấy ngày sau khi bị Tần Xu mắng một trận, tôi ít xem phim hơn, cẩn thận tìm hiểu về IC.
Trịnh Dị, vị thái tử nổi tiếng của công ty công thương nghiệp Trịnh thị ở thành phố H, năm nay ba mươi tuổi, hai mươi hai tuổi tốt nghiệp thạc sĩ, vào làm việc ở tập đoàn Blackstone.
Trong những năm sau cuộc khủng hoảng tài chính 2008, Blackstone có thể phục hồi nhanh chóng hơn những ngân hàng đầu tư khác, chủ yếu là nhờ vào chiến lược đầu tư vào thị trường châu Á của Trịnh Dị.
Bài viết cũng đề cập đến một số hạng mục thu mua nổi tiếng do Trịnh Dị phụ trách, đồng thời cũng liên tục sử dụng từ “handsome”.
Bốn năm trước Trịnh Dị rời khỏi Phố Wall, về nước sáng lập IC.
Với kinh nghiệm đầu tư phong phú, ý thức thị thường nhạy bén cùng nhiều mạng lưới quan hệ rộng lớn, IC nhanh chóng trở thành công ty tư bản đầu tiên trong nước được lọt vào bảng xếp hạng lợi tức của Phố Wall.
Tôi nằm trên giường, vừa lướt Weibo vừa nghĩ, nếu để tiền ở trong nước, từ những thông tin tìm kiếm được trong mấy ngày nay, IC quả thực là một lựa chọn không tồi, nhưng hình như vẫn chưa đạt đến mức có thể khiến người ta hài lòng, nghĩ đi nghĩ lại, nó cũng không hề có điểm độc đáo có một không hai nào hấp dẫn được tôi.
Âm báo Wechat vang lên, có người gửi lời mời kết bạn cho tôi, hình đại diện là cảnh đêm thành phố được chụp từ trên cao, phần ghi chú có viết: “Tôi là Trịnh Dị.”
Từ hôm tôi đến IC tính đến nay đã qua ba ngày.
Danh sách bạn bè của tôi trên Wechat hiếm khi có tài phiệt, ngoài Tần Xu ra thì chỉ có mấy bạn học cũ lâu rồi không liên lạc, hoặc là một vài vị khách hàng, lác đác được mấy người, không giúp ích lắm cho việc mở mang tầm mắt.
Tôi không kiềm được mà nhấn vào trang cá nhân của Trịnh Dị, nhưng rồi lại thất vọng tràn trề, trong trang cá nhân của anh ta ngoài chia sẻ một số tin tức tài chính ra thì là chia sẻ mấy bài hát, mấy bài viết tự đăng thì cơ bản đều là đánh giá về thời sự tài chính một cách cẩn thận, nghiêm ngặt.
Trịnh Dị gửi tin đến: Xin hỏi cô Châu cân nhắc ra sao?
Tôi nói: Cũng được, nhưng vẫn cần bàn bạc thêm.
Anh ta nhanh chóng trả lời: Không thành vấn đề, cô Châu có tiện cho tôi địa chỉ nơi ở không? Sáng mai tôi cho người qua đón cô.
Xem ra anh ta rất muốn lôi kéo được vị khách hàng là tôi đây.
Tôi nói: Không cần đâu, tôi tự đến được, chúng ta hẹn buổi chiều đi, buổi sáng tôi không dậy nổi.
Bên Trịnh Dị dừng lại một lúc rồi mới hiện thị đang gõ tin nhắn: Được, khoảng mấy giờ thì cô Châu đến được để tôi sắp xếp thời gian?
Tôi nói: Thật ra tôi cũng không biết mấy giờ thì tự động dậy được…
Lần này Trịnh Dị dừng lại lâu hơn.
Một lúc sau, anh ta nói: Vậy tôi nghênh đón mọi lúc.
Ăn dầm nằm dề ở nhà hơn nửa tháng, đồng hồ sinh học của tôi chậm hơn thời gian của Bắc Kinh tới ba, bốn tiếng.
Có trời mới biết xem phim vào nửa đêm yên tĩnh và thức dậy vào lúc ánh mặt trời ban trưa chiếu rọi là điều tuyệt vời tới mức nào.
Lúc đến IC, đã là ba giờ rưỡi chiều.
Lễ tân ở quầy đã được thay thành hai người khác.
Trang điểm vẫn tinh tế như vậy, chỉ khác cái thái độ làm việc tốt hơn, tôi vừa nói tên thì một trong hai người đã lập tức đứng dậy dẫn tôi vào thang máy.
Chỉ là tôi đến không đúng lúc, cô thư kí mặc bộ váy vừa vặn nói Trịnh Dị đang có cuộc họp quan trọng, còn khoảng 20 phút nữa mới kết thúc.
Cô ấy rót cho tôi một tách cà phê, tay cầm một chiếc ipad, hỏi tôi có cần dùng để giết thời gian không, bên trong có tải trò chơi rút thẻ thịnh hành gần đây.
Không ngờ bọn họ lại chu đáo như vậy, tôi do dự mấy giây rồi cuối cùng vẫn phải nén đau mà từ chối.
Văn phòng của Trịnh Dị rất rộng, có không ít đồ trang trí trông rất đắt tiền.
Người dung tục như tôi, chưa từng vào văn phòng lãnh đạo nào rộng như thế này.
Tôi rất muốn nhân cơ hội để mở mang tầm mắt.
Phía Nam văn phòng có một cửa sổ sát sàn, ánh mặt trời đầu xuân chiếu nhẹ nhàng.
Tôi bước tới cúi đầu nhìn xuống, độ cao khiến tôi hoa hết cả mắt.
Văn phòng trên đỉnh tòa nhà thật đáng sợ, tuy nhìn được ra xa nhưng lỡ mà rơi xuống thì cũng thảm lắm.
Cảnh đường phố xa xa bên ngoài cửa sổ trông khá quen mắt, góc độ này rất giống với tấm hình đại diện Wechat của Trịnh Dị.
Bên cạnh cửa sổ sát sàn có bày một vài món đồ, có cái mang đậm phong cách Trung Quốc, có cái trông lại rất hiện đại.
Lúc nãy bước vào thoạt nhìn tôi còn tưởng là tác phẩm nghệ thuật quý giá, nhìn kĩ rồi mới phát hiện, đồ phong cách Trung Quốc là hộp trà từ nhiều miền khác nhau, còn vật trông hiện đại kia là lọ cà phê đến từ nhiều quốc gia, một số loại và nơi sản xuất trông rất hiếm.
Sở thích sưu tầm này rất hiếm gặp, cũng rất thú vị.
Tôi xem từng món đồ một, điều đáng tiếc duy nhất là không được tùy tiện di chuyển đồ của người khác, vì vậy nên không thể nhìn rõ lời giới thiệu ở phía sau lọ.
Phía sau bàn làm việc có một bức tranh sơn dầu và một kệ sách ở góc tường.
Màu sắc của bức tranh sơn dầu rất tươi sáng, trên bàn có một cái giỏ, bên trong là một vài quả táo đỏ, bên cạnh còn có một bình rượu vang, một đĩa bánh ngọt.
Tôi tuy không hiểu về hội họa lắm nhưng cũng biết giá của bức tranh này chắc chắn không nhỏ, vì qua bức tranh, tôi có thể cảm nhận được cảm giác yên tĩnh, nhàn nhã, thoải mái khó tả.
Có thể thấy gu thẩm mỹ của Trịnh Dị cũng khá độc đáo, anh ta hẳn là thích ăn uống lắm, trong văn phòng không treo tranh hoa quả thì cũng sưu tầm trà.
Cánh cửa sau lưng phát ra tiếng động, tôi quay đầu lại, đúng lúc thấy Trịnh Dị mở cửa đi vào.
Tay anh ta vẫn nắm chặt nắm cửa, ngây người ra một lúc.
Tôi cúi đầu xuống nhìn chính mình, hôm nay đã có không khí của mùa xuân rồi nên tôi không còn mặc áo lông nữa, thay vào đó là mặc bộ đồ đắt tiền mà Tần Xu chọn cho tôi để khoe mẽ một chút.
Áo len màu đen và áo khoác ngoài màu xanh lá cây đậm, vì cảm thấy không đủ tươi tắn nên trước khi ra ngoài tôi còn tô thêm chút son.
Chỉ vậy thôi chứ chẳng có gì đặc biệt cả.
Tôi nói: “Chủ tịch Trịnh không nhận ra tôi nữa à? Tôi là Châu U U.” Nói rồi tôi chợt nhận ra, có lẽ anh ta cảm nhận được mùi năm mươi nghìn tệ xa xỉ của tôi, cứ nghĩ thế rồi không nhịn được mà mừng thầm.
Trịnh Dị hoàn hồn, mỉm cười nói: “Hôm đó gặp mặt cô Châu cứ đeo kính râm mãi, lúc nãy quả đúng là không nhận ra, xin lỗi.”
Tôi: “…”
Trịnh Dị ra hiệu mời tôi ngồi, sau khi đặt tài liệu lên bàn cũng ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh.
“Mấy ngày nay cô Châu suy nghĩ thế nào rồi? Có hài lòng với tỷ suất hoàn vốn hôm đó tôi nói với cô không?”
“Thì ra anh là chủ công ty này.” Tôi đánh đòn phủ đầu: “Hôm đó anh lừa tôi, anh nói anh là quản lý đầu tư.”.
Hàm ý là anh đã lừa tôi rồi, sao tôi còn tin anh được nữa?
Không ngờ Trịnh Dị lại mỉm cười nói: “Hôm đó không có cơ hội để nói rõ với cô Châu, tôi thật sự là người sáng lập IC, có điều hiện tại cũng đích thân phụ trách một số khoản đầu tư chứ không dám lừa gạt cô Châu.
Hơn nữa tôi là chủ một công ty, đương nhiên không thể nói bậy được, tỷ suất hoàn vốn nói với cô Châu, chỉ có cao chứ không có thấp.
Điểm này cô Châu có thể yên tâm.”
Thật ra tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi dựa vào sofa, do dự một lúc rồi thở dài, nói: “Lợi nhuận mà anh đề ra quả thực không tồi, hơn nữa công ty này lớn như vậy, tôi cũng không có lý do gì mà không tin.
Nhưng tôi thấy, chỗ anh cũng không có điểm gì đặc biệt có thể thu hút tôi, công ty của anh cũng không phải sự lựa chọn duy nhất của tôi.”
Trịnh Dị rất thông minh, cười nói: “Cô Châu có điều kiện gì, xin cứ nói.”
Tôi nói: “Lúc tôi xem tư liệu về công ty này thì thấy có giới thiệu về anh, công ty công thương nghiệp Trịnh thị là của nhà anh?”
Trịnh Dị nhướng mày: “Là công ty của bố tôi, do ông nội tôi sáng lập và hiện tại do bố tôi điều hành.”
Cái này tôi biết, tôi nói: “Vậy là nhà anh rất giàu.
Từ đời ông nội anh đã giàu rồi, hồi bé anh cũng rất giàu đúng chứ?”
Trịnh Dị chăm chăm nhìn tôi một lúc, giọng nói bĩnh tĩnh: “Có thể cho là vậy.”
Tôi gật đầu hiểu ý rồi nói: “Tôi có một ước mơ.”
Trịnh Dị đưa mắt nhìn tôi dè chừng, anh ta nhếch môi: “Ước mơ của cô Châu không lẽ là lấy chồng đại gia? Giờ cô cũng là đại gia rồi.”
Tôi lắc đầu, hắng giọng: “Tôi muốn gia nhập vào xã hội thượng lưu.”
Trịnh Dị không nói gì.
“Chính là giới của những người giàu có ấy, tôi cũng không biết đó có được tính là xã hội thượng lưu hay không, tóm lại là muốn gia nhập vào giới cao cấp của các anh, cái giới mà có nhiều người giàu nhưng không phải là “giàu phèn” ấy.” Tôi nói thêm vào, nghĩ ngợi lúc sau lại bồi thêm câu nữa: “Mặc dù tôi cũng là dân giàu phèn.”
“Tôi hiểu.” Trịnh Dị gật đầu, “Vậy thì sao, ý của cô Châu là…?”
Anh ta vẫn chưa hiểu, nếu anh ta đã kém thông minh như thế thì tôi chỉ đành nói rõ: “Vậy nên tôi cần anh giúp tôi.”
Trịnh Dị: “…”
Tôi nói: “Tôi tuy có tiền, nhưng người giàu mới nổi nhiều như thế, không phải ai cũng có thể vào giới của các anh, nếu tôi bắt đầu từ đầu thì khó lắm, vậy nên tôi cần anh giúp tôi.”
Trịnh Dị: “…”
Tôi nói: “Sao anh không nói gì?”
Trịnh Dị trông vẫn rất bình tĩnh, nhã nhặn, nói: “Xin lỗi cô Châu, cái này tôi e là…”
Nghe câu mở đầu đã đoán được kết thúc, tôi đứng lên, “Được, vậy tôi không làm phiền nữa.”
Tôi quay người vừa định ra ngoài thì Trịnh Dị đã gọi lại “Đợi đã.”
Suýt nữa tôi đã nhịn không nổi mà tán thưởng thành tiếng, đúng là có tiền mua tiên cũng được.
Trịnh Dị không chút cảm xúc, hoàn toàn mất đi nụ cười và phép lịch sự mà lúc nãy anh ta đối đãi với khách hàng Black Gold là tôi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”.
Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????ra????g ++ TR ????MTR????YeN.???????? ++
Tôi quay lại, tiến gần đến vị trí của anh ta, chân thành nói: “Giúp tôi trở thành một thiên kim danh giá, toàn bộ quá trình từ A đến Z, tôi đều cần sự giúp đỡ của anh vì tôi cũng không biết thiên kim là thế nào, vậy nên, giúp thế nào đều dựa vào sự hiểu biết của anh về các thiên kim trong giới tài phiệt.”
Trịnh Dị “hừ” nhẹ một tiếng.
“E là quá trình từ A đến Ă tôi đã phải bó tay rồi, cô Châu có xuất thân thiên kim không?”
“Cái này tôi có thể có.” Tôi nói: “Bố tôi lúc còn sống là giáo sư đại học, anh có thể nói tôi thuộc gia đình trí thức, tôi tin là việc này dễ hơn đi đầu tư hay thu mua nhiều, đúng không?”
Trịnh Dị liếc tôi, không nói gì.
Tôi nói: “Nếu anh đồng ý, đồng thời đảm bảo thân phận tôi được hoàn hảo, để tôi thành công chen chân vào giới danh nhân, kết bạn với những nhân vật nổi tiếng trong các giới thì hôm nay tôi sẽ ký hợp đồng với anh.”
Trịnh Dị nhìn tôi đầy ẩn ý: “Dã tâm của cô Châu không nhỏ.”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Hoàn toàn không có dã tâm, chỉ có một tấm lòng hiếu học, muốn mở mang tầm mắt thôi.
Hơn nữa, ai mà không muốn được như trong phim, cảm nhận cuộc sống thượng lưu một ngày thay ba bộ lễ phục dạ hội, thanh lịch cầm ly rượu sâm panh, bước đi trong ánh mắt ghen tỵ của mọi người, đón nhận mọi lời ca tụng, tâng bốc chứ?”
“Nếu giúp cô Châu trở thành một thiên kim thanh lịch,” Trịnh Dị liếc đôi chân bắt chéo đang giơ lên của tôi: “Thì lợi tức đầu tư sẽ không còn là con số ban đầu chúng ta bàn bạc đâu.”
Tôi vô cảm nói: “Thưa anh Trịnh, trước khi tôi đứng dậy và đi ra ngoài, chi bằng anh xem xét lại xem, tỷ suất hồi vốn anh có thể cho tôi rốt cuộc là bao nhiêu?”
Trịnh Dị sa sầm mặt: “Cô uy hiếp tôi?”
Tôi cười cười, gật đầu: “Đúng rồi.”
Trịnh Dị: “…”
Tôi mỉm cười: “…”
Trịnh Dị không còn lịch sự, điềm đạm như lần đầu gặp mặt nữa, anh ta đanh mặt nói: “Cô thắng rồi.”.