Tôi với Trịnh Dị tuy đã là người yêu, ở đối diện nhau, hầu như mỗi ngày đều sang nhà nhau một lần nhưng chúng tôi tựa như đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu ngày nào anh ấy cũng đi làm từ sáng sớm, tối về sớm thì nấu cơm cho tôi ăn, ăn xong lại tăng ca tiếp; còn tôi, lúc nào hứng thì đi học, không hứng thì phè phỡn ở nhà, buổi trưa lúc Trịnh Dị gửi Wechat hỏi tôi có ăn trưa không thì tôi chỉ mới mở mắt ra thôi.
Có một hôm ăn cơm xong, Trịnh Dị ôm máy tính xem cổ phiếu, tôi ì ạch tựa vào anh ấy, hẹn Trịnh Hạo chơi game.
Trịnh Dị nhìn mà chướng mắt, tị nạnh đùng đùng bảo cuộc đời tôi chả có gì để theo đuổi.
Tôi bảo thứ họ theo đuổi tôi đã có rồi.
Anh ấy tức tối, đột ngột né người đi, tôi lập tức mất đà ngã sấp mặt xuống thảm.
May là thảm lông dày, tôi bực bội nghiến răng, vùng vẫy muốn đứng dậy bộp cái tên kia, anh ta lại đè tôi xuống chơi cái trò lưu manh đó.
Chơi xong còn không quên dạy đời tôi: Đã tới lúc tìm gì đó làm rồi.
Thật ra thì không cần anh ấy nói, tôi cũng đang suy nghĩ xem sau này nên làm gì.
Biểu mẫu của tôi và Hạ Thanh đã gửi cho bên giám định từ tuần trước rồi, nhân viên bảo có kết quả sẽ báo với tôi.
Đợi tới tháng sau giải quyết xong chuyện của Hạ Thanh, mối liên quan giữa tôi với cái giới này cũng chỉ còn mỗi Trịnh Dị.
Nghĩ như thế thì tác dụng duy nhất của mấy thứ thường thức tôi đã học là để đám fan của Trịnh Dị khen ngợi khi tôi khoác tay anh ấy, sang chảnh đi tham gia vài event liên quan.
Tôi thầm nghĩ nếu cứ thế này thì tôi thành phế vật luôn rồi, đã đến lúc phải vực dậy lý tưởng lúc nhỏ.
Có lẽ là do ảnh hưởng của bố, tôi cực kỳ tôn kính và có thiện cảm với nghề giáo, lúc học Tiểu học vì cô giáo dạy tiếng Anh rất xinh đẹp nên lý tưởng lớn nhất lúc đó của tôi là làm giáo viên tiếng Anh, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần trở thành giáo viên tiếng Anh thì mình cũng sẽ xinh đẹp, lớn lên phát hiện lương của giáo viên rất thấp, tôi mới biết lúc nhỏ mình cao cả mà ngờ nghệch tới cỡ nào.
Sau khi tôi nói cho Trịnh Dị về dự định làm giáo viên của mình, anh ấy gật đầu khen ngợi, sau đó trong lúc tôi đang phiêu diêu hưng phấn thì hỏi một câu: “Thi lấy bằng nghiệp vụ giảng dạy ở thành phố H khó lắm, hộ khẩu của em lại ở chỗ khác, em thi nổi hả?”
Chuyện này tôi đã nghĩ qua từ lâu rồi, liền chớp chớp mắt nói: “Em mua một cái.”
Trịnh Dị hít sâu một hơi, vô cảm phán: “Em mà dám mua thì anh cũng dám tới Bộ Giáo dục tố cáo em.”
Tôi: “…”
Cái này chả giống gì với trong tiểu thuyết luôn á! Sách tham khảo tôi cũng đã mua hết rồi, chỉ là mở mồm trêu anh ấy mấy câu thôi, chẳng ngờ rằng cái người này tới mấy câu dễ nghe chút cũng không phun ra được, cái gì mà tổng tài bá đạo yêu tôi, vì yêu mà ném tiền ra cửa sổ gì đó, hoàn toàn không tìm thấy trên người Trịnh Dị!
Vậy nên, tôi nhất quyết cả ngày không trả lời We chat của anh ấy, người ác phải gặp ác báo.
Đúng lúc Trịnh Dị gửi Wechat làm lành, tỏ ý tối mai sẽ làm tôm rim cho tôi thì Trịnh Hạo gọi tới.
Anh chàng Aaron theo Thư Niệm tới Trung Quốc nghỉ mát mai phải về Anh rồi, tối nay Thư Niệm tổ chức party chia tay cho anh ta, mời mọi người cùng đến.
Thật ra thì sáng hôm qua tôi cũng đã nhận được thiệp mời của Thư Niệm nhưng nghĩ tới Trịnh Dị không thích chị ta nên đã từ chối.
Không ngờ Trịnh Hạo lại muốn đi, tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta: “Cậu với Aaron thân nhau từ bao giờ vậy?”
Trịnh Hạo inh ỏi: “Từ tối hôm cô kéo anh ta đi biểu diễn cùng ấy! Tài vĩ cầm của anh ta siêu ghê hồn! Mấy bài của Franz Liszt cũng biết hết luôn! Fan của Franz Liszt như tôi tất nhiên là vừa gặp đã thân, đau lòng tạm biệt rồi!”
Tôi: “…!Cậu dùng sai thành ngữ rồi thì phải?”
Trịnh Hạo nói: “Đừng có để ý tiểu tiết, cô tới đi, cho cô xem biễu diễn piano bốn tay, tôi còn có việc quan trọng cần tìm cô đấy, tới sớm tí nha!”
Nói xong liền cụp điện thoại của tôi cái rụp.
Trịnh Dị gửi một tin Wechat: Tối nay anh có việc, hôm nay em tự đặt đồ ăn đi, không được nấu.
Thật ra tôi muốn đi tiễn Aaron, vì hôm trước anh ấy giúp tôi làm bẽ mặt Hạ Thanh giữa bàn dân thiên hạ xong tôi vẫn chưa trịnh trọng nói cảm ơn, giờ anh ấy sắp đi tôi vẫn chẳng thấy đâu thì thật bất lịch sự quá.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói với Trịnh Dị: Trịnh Hạo rủ em đi dự party của một người bạn, anh nhớ Aaron chứ?
Hẳn là do cuối cùng tôi cũng nói với anh ấy câu đầu tiên trong ngày, Trịnh Dị nhanh chóng trả lời: Được, tối anh đi đón em.
Tôi vừa nhắn lại cho anh ấy icon ngoan ngoãn vừa nghĩ thầm hôm ấy mua tí rượu chuốc say Trịnh Dị rồi dụ anh ấy nói ra tại sao lại phản đối tôi đi với Thư Niệm.
Party của Aaron hết sức náo nhiệt, khoảng thời gian này anh ta quen được rất nhiều bạn bè trẻ tuổi, mỗi người đều gọi thêm bạn mình tới, đông muốn lật nóc quán bar.
Tôi và Aaron ôm nhau chào hỏi, vừa móc quà ra tặng anh ta Trịnh Hạo liền nhào tới.
“Tiền quyên góp của cô chúng tôi đã nhận được rồi, trường Tiểu học tình thương đó đang được xây dựng, cô muốn đặt tên trường không?!” Trịnh Hảo gào khan cả cổ hỏi tôi trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Tôi đen mặt gào đáp trả: “Chuyện quan trọng cậu muốn nói là cái này đây hả?!”
Trịnh Hạo vô tư nhìn tôi gật đầu: “Chuyện này không quan trọng sao?”
Tôi: “…”
Tôi mà biết cái cách mở party của anh hoàng tử vĩ cầm Aaron này là như vầy thì có đánh chết tôi cũng không tới.
Trịnh Hạo nói: “Hội Thanh Cơ còn muốn làm giấy chứng thực cho cô kìa! Cô phải đặt tên đi, tôi cảm thấy trường Tiểu học tình thương U U nghe ok á, U u lộc minh, hào khí cuồng cuộn lại đầy hy vọng nồng cháy với mầm non tổ quốc!”
Đứng trong một đám múa mai quay cuồng đi nói về mầm non tổ quốc, các mầm non sẽ khinh bỉ lắm đấy!
“Không, gượng quá đi, tôi xây cái trường Tiểu học đâu phải để nhét tên mình vô…” Tôi lắc đầu, đột nhiên lại thoáng nghĩ ra: “Hay là trường Tiểu học tình thương Trịnh Dị đi?”
Trịnh Hạo ngờ nghệch khó hiểu hỏi: “Liên quan gì đến Trịnh Dị?”
Tôi nhìn cậu ta đầy hàm ý: “FA như cậu không hiểu đâu.”
Trịnh Hạo tức tối đòi cắt đứt quan hệ với tôi, ôm vết thương lòng bỏ đi.
Cái party này hết sức tẻ nhạt, trạch nữ như tôi hoàn toàn không hiểu được cái kiểu quay cuồng gào thét như điên này của bọn họ.
Ngoài Trịnh Hạo thì người duy nhất tôi thân ở bữa tiệc chỉ có Thư Niệm.
Thư Niệm ngồi trong góc chào hỏi tôi, cười nói: “Cảm thấy bản thân già thật rồi, nhìn bọn họ chơi đùa vui vẻ chị lại có chút không muốn nhập cuộc.”
Tuy tôi nhỏ hơn chị ta vài tuổi những cũng không kiềm được mà gật đầu theo.
Thư Niệm nói: “Sao Trịnh Dị không tới?”
“Vì anh ấy không thích…” Tôi đằng hắng một hơi rồi nói: “Kiểu náo nhiệt như vầy.”
Thư Niệm gật gù: “Lúc lên đại học anh ấy đã không thích rồi.
Trong trường ngày nào cũng có đủ thứ party với hoạt động tuyên truyền, mỗi lần chị hào hứng muốn đi, Trịnh Dị liền nhăn nhó, không chịu buông điện thoại trong tay ra.
Hầu như mười lần anh ấy đi một thôi là đã may rồi, mà chị còn phải năn nỉ miết mới chịu đi đấy.”
Tôi uống nước ép đáp: “Tình cảm hai người tốt mà, mười lần cũng chịu chiều chị một lần, em năn nỉ trăm lần cũng chưa chắc người ta chịu.”
“Không phải chứ?” Thư Niệm ngạc nhiên nhìn tôi, cười đùa rằng: “Con người anh ấy tuy có hơi lãnh đạm nhưng sẽ không lạnh lùng với con gái vậy đâu.”
“Thật đấy.” Tôi nói: “Hôm qua em đòi mua bằng nghiệp vụ sư phạm, kiếm đại cái trường đi dạy, anh ấy không chịu, bắt em tự thi, chị xem biết thi tới chừng nào? Có quá đáng không chứ?”
Thư Niệm lắc đầu: “Không ngờ đã lâu đến vậy, anh ấy càng lúc càng vô tâm với con gái, nếu thật vậy thì anh ấy đối xử với ex như chị coi như cũng ok rồi.”
Tôi cũng cười, nhìn chị ta hỏi: “Có phải lại thấy rung động rồi không?”
Nụ cười hoài niệm, yếu đuối trên mặt Thư Niệm bỗng cứng lại, chị ta nhìn tôi đầy hàm ý, vui vẻ bật cười: “Sao chị nghe không hiểu gì hết vậy ta?”
“Em nói nói đại đấy, chị đừng hiểu lầm.” Tôi hớp một ngụm nước ép, quơ quơ tay: “Chỉ là em thấy chị với Trịnh Dị rất xứng đôi, nhiều lúc hai người đứng cạnh nhau em còn thấy mình giống làm nền, phá hoại hai người nối lại tình xưa nhưng chỉ giúp hai người tăng thêm quyết tâm bên nhau, dắt tay nhau tiến tới hôn nhân dưới sự sắp đặt của em.”
Thư Niệm ngơ mất một lúc rồi phá ra cười: “Sao em nói chuyện hài vậy? Chị với Trịnh Dị đã chia tay biết bao nhiêu năm rồi, không thể nào, tuy con gái xung quanh anh ấy rất nhiều nhưng chọn em làm bạn gái nhất định có lý do.”
Tôi gật gù, bình thản đáp: “Chắc là vì có cảm tình với sáu tỷ của em.”
Thư Niệm cười cười không nói gì.
Tôi lẳng lặng uống nước ép, thầm nghĩ Thư Niệm đúng là cáo già, một mặt ở trước mặt bạn gái hiện tại của Trịnh Dị hoài niệm tình cảm trong quá khứ, một mặt lại e dè bảo bản thân không có khả năng nhưng lúc tôi tự dìm mình, chị ta lại cười với cái thái độ ngụ ý.
Lần trước nói chuyện với chị ta xong, tôi cứ thấy sai sai, theo ý của chị ta thì con riêng của ông chồng đã mất nhào ra giành tài sản với chị ta, chị ta tranh không nổi nên về.
Người có kinh nghiệm dày dặn lại mạnh mẽ như chị ta, cô ruột bị ức hiếp còn muốn giúp, tự mình bị ức hiếp không lẽ lại nhịn?
Vậy mà những thứ tôi biết được thật sự quá ít, thầm đặt nghi vấn nhưng lại không làm sao hiểu được chi tiết cả câu chuyện.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra trong chuyện tôi với Hạ Thanh thì chị ta được lợi gì.
Xem ra vẫn là phải hỏi Trịnh Dị.
Thư Niệm lên tiếng: “Kết quả kiểm định của em với Hạ Thanh sắp có chưa?”
Tôi nhìn chị ta, mập mờ nói: “Chắc sắp rồi, nhân viên bảo có kết quả sẽ báo em đi lấy.”
Thư Niệm gật đầu, cũng không mở miệng bắt chuyện nữa.
Tôi lấy điện thoại ra hỏi Trịnh Dị khi nào có thể đến đón tôi.
Một hồi sau, Trịnh Dị mới trả lời: Anh đang ở bệnh viện, đi không được, em tự bắt xe về trước, nhớ cẩn thận.
Bệnh viện?
Tôi đang ngơ ngác liền thấy Trịnh Hạo vội vội vàng vàng bước ra từ đám đông, mồ hôi đầy trán chạy ra ngoài.
Tôi gọi với tới, chạy theo hỏi cậu ta: “Sao chưa gì đã đi rồi, không đàn piano bốn tay nữa à?”
Trịnh Hạo gấp gáp trả lời: “Bố tôi đột nhiên phát bệnh rồi, tôi phải tới xem sao.”
Tôi nghe thấy cũng ngơ người, hèn gì Trịnh Dị lại bảo mình đang ở bệnh viện: “Có nghiêm trọng không?”
“Không biết nữa.” Trịnh Hạo hoảng loạn lau mồ hôi.
Tôi sải chân đuổi theo cậu ta: “Tôi đi với cậu.”.