“May mắn nhất đời này của em là trúng được sáu tỷ, Châu U U, may mắn nhất đời này của anh chắc là gặp được em.
Những gì anh nói với em sao có thể quên được cơ chứ? Em không giống với bọn họ.
Mỗi lần em chọc tức anh, rõ ràng là gợi đòn chết đi được ấy nhưng anh lại cứ như bị quỷ bắt mất hồn mà nghĩ sao có thể đáng yêu đến vậy.
Em suốt ngày vắt tiền bên mép miệng nhưng em thật sự quan tâm sao? Có tiền thì em sống vui vẻ, không có tiền em vẫn có thể tiếp tục vô lo vô nghĩ mà sống tiếp.”
“Người mà anh chuẩn bị dành mấy chục năm còn lại của cuộc đời để yêu thương, quý trọng chỉ trong ít phút sơ suất đã nằm bất động, máu lan đầy nền đất.
Lúc bế em lên xe cấp cứu, nhân viên cứu hộ còn quát anh, bảo anh run tay cái gì, bế không nổi thì để anh ta.”
Trịnh Dị lái xe, mắt vẫn nhìn về trước, giọng nói chậm rãi bình bình, tôi lại nghe mà nhói lòng.
“Sau đó em được truyền máu, không còn nguy hiểm tính mạng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.” Trịnh Dị quay đầu nhìn tôi, khẽ cười: “Em xảy ra chuyện một lần anh đã sợ tới bán sống bán chết, nếu lại thêm một lần nữa, chắc anh sẽ cầm dao xiên chết Thư Niệm.”
Tôi không nhịn được thấp giọng nói: “Anh cũng biết là Thư Niệm giở trò, còn đi với cô ta làm em buồn nôn.”
Trịnh Dị thở dài: “Lúc đó bận tới đầu bù tóc rối, em bảo cùng Thư Niệm đối phó với Hạ Thanh, trực giác của anh cảm thấy gì đó sai sai nhưng nghe em nói chuẩn bị tháng Bảy mới tới nhà họ Hứa…!Là anh không tốt, đáng lẽ phải sớm biết ý định của Thư Niệm.”
“Rốt cuộc Thư Niệm muốn làm gì?” Đây cũng là điều tôi luôn thắc mắc: “Chị ta muốn sắp xếp cho Hạ Thanh không có kết cục tốt thì cũng không đến nổi khùng điên bệnh hoạn vậy chứ?”
“Cô ta vốn là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.” Trịnh Dị trầm giọng: “Nếu như không có em, cách cô ta đối phó với Hạ Thanh có khi còn nham hiểm hơn.”
Tôi nghe mà khó lòng hiểu được.
Trịnh Dị nói: “Thư Niệm không giống Hạ Thanh…”
Thư Niệm không giống với Hạ Thanh, thứ Hạ Thanh muốn chẳng qua cũng chỉ cần trở thành người trên trước, muốn sống cuộc đời nhung lụa, thoát khỏi gia đình khốn khó, không muốn vâng vâng dạ dạ với người khác, đỏ mặt tía tai mà sống nữa.
Mà dã tâm của Thư Niệm lại lớn hơn nhiều, thứ chị ta muốn là vực dậy danh tiếng của nhà họ Thư.
Thư Niệm sống qua những năm nhà họ Thư sụp đổ trầm trọng, từ cảnh người xe tấp nập ban đầu đến cảnh lòng người thay đổi, cô của Thư Niệm bị nhà họ Hứa miệt thị, bị đẩy đến nước phải tha hương nơi xứ người, bố mẹ Thư Niệm mất sớm, lạc lõng thất thiểu theo cô qua nước ngoài sinh sống, hẳn là trong lòng chị ta luôn ôm lấy một cục tức khó mà nuốt trôi, muốn lật ngược tình thế, muốn nhà họ Thư lần nữa vinh quang đứng dậy.
Chị ta và Hạ Thanh quả thật có điểm giống nhau, cả hai đều thiếu kiên nhẫn, đều không hẹn mà cùng chọn đường tắt để đi.
Thư Niệm nảy ý đồ với Trịnh Dị không thành, liền muốn lấy một ông già, dựa vào danh tiếng và quyền lực của ông ta để trang bị cho bản thân.
Trịnh Dị nói, mấy năm anh ấy ở Mỹ, nghe nói Thư Niệm có về nước mấy lần, giương oai diễu võ, lẳng lặng đánh bóng tên tuổi của nhà họ Thư, khoảng thời gian ấy, khắp thành phố H đồn rằng nhà họ Thư sắp hồi hưng.
Ai ngờ rằng chồng Thư Niệm vừa đổ bệnh qua đời, mấy đứa con kế không an phận liền rần rần giằng co tài sản, lại lật được bộ mặt của Thư Niệm.
Vậy nên Thư Niệm chọn cách mượn quá khứ của cô mình về lại thành phố H.
Trong lòng chị ta hẳn rất hận nhà họ Hứa, nhưng nền móng nhà họ Hứa vững chắc, chị ta vốn không thể phá được, đành linh động muốn để Thư Vân lấy Hứa Kính Đình, vực dậy nhà họ Thư.
Bởi vậy bất kể ra sao, chị ta nhất định đều không để Hạ Thanh yên.
“Còn về anh,” Trịnh Dị trầm giọng nói: “Sau khi về nước cô ta có hẹn gặp anh.
Lúc đó màn tranh chấp tài sản của cô ta lại có kết quả, chắc chắn sẽ vào tay cô ta, thế nhưng mấy đứa con kế kia cũng không phải dạng vừa, không ngắt được cổ phần trong tay cô ta sẽ không chịu buông.
Cô ta biết tình cảnh nguy khốn của Trịnh Thị nên muốn tìm anh hợp tác.”
Trịnh Thị rất khó thâu tóm được công ty nước ngoài.
Chính phủ địa phương vốn đã có ý thức bảo vệ rất cao đối với loại doanh nghiệp kỹ thuật này, dù có nương tay thì giá thâu tóm cũng không ngon lành gì, mà Thư Niệm có gần ba mươi phần trăm cổ phần, Trịnh Thị chỉ cần nắm hơn hai mươi phần trăm nữa, sau đó để Thư Niệm chuyển nhượng quyền nắm cổ phần cho Trịnh Thị là đã có đỡ tốn mớ vốn giải quyết vấn đề rồi.
Vẹn cả đôi đường.
Tôi có hơi hoài nghi: “Chắc không chỉ có Trịnh Thị muốn thâu tóm công ty đó của chị ta chứ? Sao lại nhất định phải tìm anh?”
Trịnh Dị nhìn tôi, ho khẽ, không nói gì.
Tôi động não một tí, hiểu rồi, vô cảm quay đầu đi.
Tình cũ không rủ cũng tới.
Tôi lạnh giọng đáp: “Đúng là kế một mũi tên trúng hai con chim xuất sắc ghê, dẹp gọn Hạ Thanh lại dứt luôn tình địch là em đây, tuy là em sống nhây nhưng không có tốt phước như người ta, bố anh đột nhiên phát bệnh qua đời, để lại một đống hỗn loạn, phải quỳ dưới váy người ta nhưng lại luyến tiếc tình yêu đích thực là em nên bắt em đóng kịch với anh, anh cũng biết âm mưu quá Trịnh Dị à ____ cái bài “Diễn viên” hôm nọ anh mở ấy, làm ơn mở lại lần nữa đi, cám ơn.”
Hình như Trịnh Dị có chút không bắt kịp, quay đầu ngơ ngác hỏi tôi: “Em nói cái gì?”
Tôi nhếch mắt nhìn anh ấy: “Nói lên tiếng lòng của anh ấy.”
Trịnh Dị một tay nắm bánh lái, một tay tì trên cửa xe, vịn trán, đau đầu nói: “Biết ngay là nên sớm nói với em, nói được phân nửa đã bị em kéo điểm quan trọng đi mất rồi.”
“Vừa rồi nói nhiều như vậy, em nghĩ anh đang lừa tình em hả?” Trịnh Dị bất lực nói: “Em bị cô ta đâm một nhát là do người làm bạn trai như anh không bảo vệ được em chu toàn, sao mà anh có thể làm như không có gì xảy ra, để cô ta có thể làm thêm một lần nữa? Tội phạm truy nã chưa bị bắt, bị bắt rồi cũng chưa chắc khai ra cô ta, U U, để một người tâm địa hiểm độc bên cạnh em, đêm đến anh ngủ thế nào được?”
Trịnh Dị gõ ngón tay trên vô lăng: “Dù Trịnh Thị có phá sản cũng liên quan gì tới anh? Một thằng đàn ông sắp ba mươi tuổi như Trịnh Hạo tới nước này còn không giúp ích được gì thì ai cần nó chi nữa? Nằm không đợi tiền lãi cổ phần? Chút chuyện tào lao đó của Trịnh Thị, nó tự động phải học cách xử lý, anh chẳng qua chỉ lợi dụng chuyện của Trịnh Thị để bày binh bố trận thôi.”
Tôi ngờ nghệch nhìn anh ấy: “Ý anh là sao? Không phải anh vì Trịnh Thị mà bán thân cầu vinh hả?”
Trán Trịnh Dị như muốn nổi gân đến nơi: “Anh chỉ có thể nói rằng phản ứng này của em khiến anh hết sức yên tâm, rõ là chưa có bị lật tẩy.”
Tôi: “…”
Tôi tự biết đã hiểu lầm người ta, chỉ đành điều chỉnh lại giọng điệu, nhẹ nhàng tử tế hỏi: “Vậy anh định thế nào? Bất kể là thâu tóm hay chuyển đổi cổ phần thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chị ta nhỉ? Cổ phần vừa bán ra có thể hốt vào cả mớ tiền ấy.”
Ánh mắt Trịnh Dị mang theo ý cười, nhìn tôi nói: “Anh đâu thể phí mấy năm ở phố Wall được chứ, không dám nhận là kẻ hèn tự có kế hay nhưng vẫn có cách giải quyết vấn đề.”
“Anh cũng tự biết là chả phải kế gì hay?” Tôi không kiềm được lại mỉa mai lần nữa: “Nếu mấy đứa con kế của Thư Niệm vốn đã không định để yên cho chị ta, sao không đợi họ ra tay đi? Hơn nữa, nếu mọi người có cùng mục tiêu, anh bắt tay với họ đối phó với Thư Niệm cho rồi luôn đi không hơn à?”
“Nếu như có cùng mục tiêu, làm gì tới mức để em phải gánh đòn?” Trịnh Dị nhếch mày: “Thứ bọn họ muốn là lợi tức, nắm được cổ phần của Thư Niệm rồi kết sổ nội bộ okay hơn, khoan nói đến việc họ có chấp nhận người ngoài như anh vào cuộc hay không, chỉ nhìn kết quả, bọn họ nhiều lắm chỉ ăn được phân nửa cổ phần của cô ta, còn phải xây dựng nền móng giá trị vốn hoá thị trường của công ty cho ổn định.”
Trịnh Dị trầm giọng nói: “Anh muốn cô ta không còn một xu dính túi, không bao giờ động được đến em nữa.”
*
Thành phố A cách thành phố H mấy tiếng đồng hồ ngồi xe, lúc Trịnh Dị đưa tôi đến cổng biệt thự trời đã khuya rồi.
Khắp khu dân cư được lên đèn vàng dịu, nhìn thôi đã thấy ấm áp, tuy là tôi ở đây chưa được lâu nhưng phiêu bạt mấy tháng ở một nơi lạ lẫm, lúc trở về lại thấy yên lòng hơn.
Trịnh Dị lái xe mấy tiếng đồng hồ chắc cũng lả người rồi, vươn người xong lại quay sang nhìn tôi, giọng điệu trầm thấp mang ý thỉnh cầu: “Giấu giếm em tự ra quyết định thật sự là lỗi của anh, tuy là trên đường đi đã giải thích với em nhưng bất kể thế nào cũng đã khiển em tổn thương, em niệm tình anh đã quỳ trên ván giặt mà tha thứ cho anh đi được không?”
Tôi nói: “Anh chỉ quỳ xuống có một chân.”
Trịnh Dị ngớ người, xám mặt nói: “Anh mới quỳ phân nửa em đã quay người chạy biến rồi còn gì?”
“Đúng.” Tôi gật gù: “Bởi vì em chưa nghĩ xong, dù anh có quỳ xuống thật em cũng không biết có thật sự tha thứ cho anh được không.
Mấy lời anh nói trên đường em hiểu cả rồi, vậy nên em suy nghĩ cả đoạn đường.”
Trịnh Dị nghiêm chỉnh chân thành nhìn tôi.
Chắc anh ấy cũng đoán được tôi sắp nói gì, nếu không trong mắt đã không hiện ra nét phức tạp khó nói tới vậy.
“Con người em rất ghét phải quay đầu, dù là em chọn sai ngã rẽ nhưng em lười quay đầu lại.” Tôi bình tĩnh nói: “Em vẫn quyết định như hôm ấy, chia tay đi.”
Trịnh Dị mất một lúc lâu không nói được tiếng nào.
Một hồi sau anh ấy mới mở miệng, giọng đã khàn cả rồi: “U U, vì sao vậy?”
“Chắc là vì hôm ấy thật sự tổn thương rồi.” Tôi nghĩ ngợi khá lâu rồi lựa lời mà nói: “Lần nữa nói ra câu chia tay thật sự rất khó, đặc biệt là sau khi anh đã giải thích.
Bình tâm lại thì em có thể hiểu cho anh, anh lo em lại bị hại, anh muốn Thư Niệm không thể làm gì được em nữa vậy nên để em tạm thời uất ức mấy hôm, em là bạn gái anh, dù là trước đây không tin thì giờ cũng phải tin rồi.”
Tôi quay đầu nhìn ra cửa, giọng điệu bình thản: “Trịnh Dị, em tin anh, nhưng em hết thích anh rồi.
Có thể là em tự phụ, có thể là em không có lương tâm, xin lỗi anh.”
Trong xe im ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của Trịnh Dị, sâu mà chậm rãi.
Anh ấy nghẹn ngào nói: “Là lỗi của anh, cuối cùng vẫn làm em thất vọng rồi.”
Tôi nắm chặt tay khôi phục cảm xúc: “Vậy thì cứ thế đi, khuya rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi, phiền anh mở cốp xe, em đi lấy đồ.”
Nói xong tôi liền không do dự mà mở cửa xuống xe.
Trịnh Dị cũng bước xuống theo, giúp tôi lấy hành lý xuống, đưa cho tôi nhưng lại chần chừ không chịu buông tay nắm vali.
Tôi giựt nhẹ về phía mình mấy lần mới lấy lại được, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ mệt mỏi và tiều tuỵ của anh ấy, lúng túng quay đầu đi: “Trời lạnh đấy, về đi, cảm ơn anh đã chở em về.”
“U U.” Anh ấy khàn giọng gọi tôi.
Tôi không quay đầu, kéo vali bước thẳng vào cửa.
Thời tiết thành phố H cũng lạnh rồi, mới bước sang tháng Mười Một, may là trong nhà có hệ thống tự động làm ấm, tôi mở năng lượng nhiệt, vứt vali lên lầu tắm táp đắp mặt nạ.
Lúc xuống lầu đã qua hơn một tiếng.
Trong nhà ấm áp như mùa xuân, tôi nằm ườn trên sofa một chốc, thầm nghĩ chắc cũng sắp đến lúc rồi, liền cầm điền thoại mở giao diện trò chuyện với Trịnh Dị, bắt đầu gửi tin nhắn.
Ban nãy nói chia tay anh, anh hết hồn không? Bất ngờ không? Bồn chồn không?
Giờ thì anh biết em buồn cỡ nào rồi chưa?
Tôi vừa gửi xong, còn chưa được mấy giây, bên ngoài đã vọng tới tiếng kêu cửa ầm ĩ.
Khuya lắc khuya lơ rồi, doạ đến tôi muốn từ sofa nhảy dựng dậy.
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, tôi rón rén lết sang, không cần nhìn tới điện thoại nhận diện, cách một cánh cửa cũng có thể nghe tiếng Trịnh Dị cắn răng nghiến lợi: “Châu U U, em mở cửa ra cho anh!”
Hơn cả tiếng đồng hồ rồi, anh ấy còn chưa đi nữa hả?
Tôi bỗng có hơi chột dạ, nói vọng sang: “Em không mở, sao anh còn chưa đi nữa, về nhà nhanh đi! Đập hư cửa nhà em bây giờ, đắt lắm đó!”
Trịnh Dị ở bên ngoài chắc muốn dựng đứng tới nơi rồi, hung hăng nói: “Em không mở anh gõ cả đêm đấy em tin không?”
Tôi: “…”
Tôi khô lời một hồi, anh ấy thật sự gõ cửa suốt lúc đó, tôi chỉ đành hắng giọng nói: “Vậy anh phải hứa đã, vào rồi không được đánh em!”
Hình như Trịnh Dị có hít sâu một hơi, anh ấy bình tĩnh nói: “Được, không đánh.”
Sau đó tôi rén cả người đi mở cửa cho anh ấy ____ vừa hở ra một tí, nhìn thấy hai mắt đỏ ửng với bộ mặt đen như đít nồi của anh ấy, tôi liền hối hận!
Dù là khuya rồi nhưng Trịnh Dị vừa mạnh bạo đẩy cửa, tôi đã giật mình đến hét toáng lên, cong mông chạy vào nhà trong lúc anh ấy đang hằng hộc đạp cửa.
Trịnh Dị ở phía sau sải bước đuổi theo: “Châu U U, em còn dám chạy!”
“Không chạy không lẽ ngoan ngoãn ăn đập?” Tôi trốn sau sofa, cách sofa đối chất với anh ấy: “Đã nói là không được đánh em rồi!”
Trịnh Dị u ám cười hừ, cởi vest ngoài rồi xắn tay áo sơ mi: “Anh đánh không chết được em! Em mới là làm phản rồi ấy!”
Anh ấy vươn tay qua sofa túm tôi, tôi vừa trốn vừa nói: “Em chỉ muốn anh cảm thông sâu sắc thôi! Lúc nãy anh đau đớn bao nhiêu thì hôm ấy em cũng buồn bấy nhiêu!”
Cũng nhờ có Đan Vũ chỉ tôi cách ăn miếng trả miếng.
Trịnh Dị tức tối: “Anh không có cố ý, em thì sao?! Cố tình chọc tức anh đúng không!”
“Anh cũng cố ý thôi!” Tôi quay tới trước sofa, nhìn Trịnh Dị ở sau sofa không bắt được tôi đang giận gây cả mặt, đắc ý thè lười với anh ấy: “Anh nhắn tin giải thích với em, em cũng nhắn tin giải thích với anh thôi! Bây giờ chúng ta hoà nhau…!Á! Anh buông em ra…!Ưm…”
Tôi còn chưa nói hết câu, Trịnh Dị đã chống một tay vào thành sofa, cặp chân dài nhảy qua trước sofa, túm lấy tôi một phát, tôi thậm còn không nhìn kịp anh ấy vừa làm gì đã bị đẩy ngã xuống sofa, sau đó bị anh ấy hung hăng cúi đầu hôn lấy..