Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê. - Chương 24: Đùa ác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê.


Chương 24: Đùa ác


Quyển Nhu tỉnh lại, thấy người được đắp chăn, cô vội ngồi dậy thân thể cứ ngỡ trần chuồng nhưng không phải, ai đó đã mặc đồ cho cô. Quyển Nhu chưa hết sợ hãi, cô vuốt mái tóc rối, hàng chân mày trĩu xuống, hết rồi! hết rồi! sự trong trắng của cô có phải đã bị Hàn Minh Vũ hủy hoại rồi không? Quyển Nhu vò đầu, cô đạp đạp cái chăn, bực tức trút giận: “Hàn Minh Vũ đồ ác ma, đồ xấu xa, đồ dâm đãng, tôi ghét anh, ghét anh…trả lại trinh tiết cho tôi..huhu..”

Quyển Nhu bù lu bù loa đang sụt sùi thì chợt nghĩ: mà khoan, cơ thể này là của Nghệ Hân, trinh tiết cũng là của cô ấy kia mà, với lại Nghệ Hân lấy Minh Vũ đã bao lâu mình còn không biết, cũng có thể từ lâu cô ấy đã bị anh ta đoạt rồi, đây chưa chắc đã là lần đầu. Nhưng có điều gì đó rất lạ, rất lạ trong cơ thể này…

Quyển Nhu bỗng cảm giác được một điều lạ, không thể giải thích, cơ thể này đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng, nhẹ như một sợi lông hồng. Đôi mắt của Quyển Nhu dần khép lại như đang cảm nhận một thứ gì đó, một lúc sau Quyển Nhu chợt mở mắt ra, cô biết được một điều đó là Lý Nghệ Hân vẫn là xử nữ, ngay cả là lúc bây giờ.

Cô có khả năng cảm nhận được tiếng nói của cơ thể, đây có lẽ cũng là một phép màu của việc trọng sinh.

Quyển Nhu ngây đơ ra một hồi, sau đó thì chợt cười, còn cười rất tươi, đến hôm nay cô mới phát hiện mình có thể cảm nhận được tiếng nói của cơ thể này. A!…..thật là may quá, Quyển Nhu thả người tự do lên giường, ạch một cái, lòng thở phào. Vậy là Hàn Minh Vũ đã không làm gì cô, tên sói xám đó vẫn chưa có ăn cô.

Quyển Nhu sờ soạng cơ thể, sờ lên những chỗ mà Minh Vũ đã cắn, Hàn Minh Vũ đồ khốn kiếp lúc đó cắn cô đau ơi là đau, bộ mới mọc răng hay sao mà đụng là cắn. Nhưng cũng may, cô vẫn bảo vệ được cơ thể của nguyên chủ, cùng là phụ nữ với nhau cô hiểu rõ cho dù lúc đó là Lý Nghệ Hân đi nữa thì cô ấy cũng không muốn dâng hiến như vậy cho Hàn Minh Vũ, nếu không thương người ta thì không nên chiếm đoạt người ta như vậy, bất kể anh ta là chồng, đã không có tình cảm thì không nên phát sinh ham muốn, cuối cùng chỉ có phụ nữ là phải chịu tổn thương.

Quyển Nhu suy nghĩ rồi cô chợt nhận thấy cô không thể tiếp tục ở đây, nếu Hàn Minh Vũ lại nảy sinh thêm ý đồ xấu với cô thì phải làm thế nào? Cô vốn không đủ sức để chống cự cơ thể nam nhân cường tráng của anh ta.

Đang trong lúc suy nghĩ thì có điện thoại gọi đến.

Quyển Nhu bắt máy: “Alo?”

“Là anh hai đây.” Giọng nói của Lý Nghệ Hoành vang lên.

Quyển Nhu ngạc nhiên khi bỗng dưng Lý Nghệ Hoành lại gọi cho cô: “Ờ..dạ.”

Trong điện thoại phát ra tiếng cười nhỏ: “Em trả lời nghe cứ giống như là đang ngạc nhiên vậy?”

Quyển Nhu cố tỏ ra thản nhiên hơn: “Dạ…anh gọi cho em có chuyện gì không?”

“Anh đang trên đường sang Hàn gia.”

Quyển Nhu nâng mắt: “Dạ? Ơ…nhưng mà tại sao anh lại qua đây?” Quyển Nhu bối rối, cô chỉ từng nói chuyện với Lý Nghệ Hoành qua điện thoại, còn chưa một lần gặp trực diện anh ta, nếu phải gặp Lý Nghệ Hoành thì hơi rắc rối vì cô không hề có ký ức của Lý Nghệ Hân, khi gặp anh ta nhỡ may lại nhắc đến mấy chuyện xưa cũ thì cô tiêu.

“Anh trai thăm em gái thì không được sao?”

Quyển Nhu vừa đáp vừa do dự: “Được.. dĩ nhiên là được nhưng có điều ….em…em…”

Lý Nghệ Hoành lại cười: “Em lo gì mà ớ ấp thế? Anh không trực tiếp vào Hàn gia đâu, anh đến để chở em đi chơi.”

Quyển Nhu ngơ ra: “Đi chơi ạ? “

“Ừm, 10 phút nữa anh tới, em tranh thủ chuẩn bị đi.”

Lý Nghệ Hoành tắt máy.

Quyển Nhu đưa tay lên vuốt tóc, mặt u uất: “Chết rồi, chưa kịp ứng phó xong với Hàn Minh Vũ bây giờ lại đến một Lý Nghệ Hoành, hôm nay là cái ngày gì vậy trời? Haiz….phải làm sao đây? Làm sao đây?”

Quyển Nhu ngã xuống nệm lăn qua lăn lại, đầu óc cô cứ rối lên, rốt cuộc cô nên đi hay là không đi với Lý Nghệ Hoành đây?

Quyển Nhu đột nhiên ngồi bật dậy: Ý khoan, nếu như Lý Nghệ Hoành đã đến thì mình có nên lợi dụng việc này để tránh Hàn Minh Vũ một thời gian không? Kiếm lý do về Lý gia ở vậy, coi như cảnh cáo Hàn Minh Vũ, anh ta vốn rất lo ngại khi mình sẽ kể khổ với gia đình. Ôh! cách này cũng hay đấy…Cơ mà…”

Quyển Nhu cắn ngón tay: “Có ổn không nhỉ? Nếu về Lý gia thì quá xa lạ, không khéo mình lại bị lộ tẩy, nhưng ở Hàn gia thì bị sói ăn, một là Lý hai là Hàn, Lý, Hàn.”

Quyển Nhu đưa cả hai tay lên đầu, một lần nữa ngã cái ạch xuống nệm: “Trời ạ, tại sao mình lại khó chọn thế này…aaaa..a”

_________

10 phút sau.

Khương Quyển Nhu suy tới suy lui cuối cùng cũng đưa ra cho mình một lựa chọn.

“Hàn Minh Vũ.”

Quyển Nhu mặc một cái váy đỏ, trông rất là xinh, cô đi xuống dưới nhà thấy Minh Vũ đang đi tới thì gọi.

Hàn Minh Vũ liếc mắt một cái, lạnh lùng lướt ngang Quyển Nhu không nói không rằng.

Quyển Nhu cau mày, cái đồ bắc cực, anh ta nên chuyển đến nhiệt độ cực âm ấy mà sống thì hợp hơn đấy, người ta đã gọi thì ít ra mình cũng đáp lại chứ? Anh ta ức hiếp người ta mà cứ làm như chính anh ta là cái người bị ức hiếp vậy?

“Minh Vũ tôi sẽ về Lý gia.” Quyển Nhu bỗng thốt lên.

Hàn Minh Vũ đi được ba bậc thang thì đứng lại, anh xoay người ra sau, đôi mắt lạnh lẽo chiếu một tia nghi vấn đến gương mặt của Quyển Nhu.

“Cô muốn đem chuyện về mách với ba cô?” Minh Vũ nhấn giọng chậm rãi hỏi Quyển Nhu.

Quyển Nhu mím nhẹ môi, mắt nhìn xuống dưới sàn:

“Yên tâm, tôi không có hại anh đâu.”

Ầy rõ là muốn cảnh cáo anh ta nhưng sao tự dưng lại không nỡ rồi, nhưng kệ, về Lý gia cũng đủ cho anh ta phải dè chừng.

Hàn Minh Vũ nhích cong mép miệng, cơ hồ anh vẫn chưa tin tưởng Quyển Nhu: “Cô tốt thế sao?”

“Tôi thì có xấu hồi nào mà anh hỏi vậy?”

“Lúc nãy còn có người đòi đập cái bình vào đầu tôi đấy.” Ánh mắt của Minh Vũ vẫn nhìn thẳng Quyển Nhu.

Quyển Nhu hít một hơi, rõ là bực mà, anh ta chẳng bao giờ là chịu tin cô, đã vậy chọc cho tức luôn: “Ừm là tôi có vậy đó, tôi muốn đập anh như đập một con kiến, mà không anh là sói chứ không phải kiến. Nếu lo tôi mách với ba tôi thì đừng có mà lưu manh, anh tự hại anh thôi.”

Quyển Nhu một mạch nói không vấp, mắt không sợ mà nhìn thẳng lại đôi mắt băng lãnh của Hàn Minh Vũ, nói rõ từng câu cho anh ta nghe.

Hàn Minh Vũ có vẻ đã tức, ánh mắt dần nghiêm lại nhưng lời nói vẫn rất mỉa mai: “Cô là vợ tôi, đừng quên chúng ta đã kết hôn, cô nghĩ cô nói cái chuyện ấy thì ba cô sẽ làm gì tôi sao? Có thể ông ấy sẽ bật cười và còn mừng, thậm chí còn muốn nhanh có cháu nữa đấy.”

Quyển Nhu đơ miệng, Hàn Minh Vũ cái tên ác ma bông cà la, đồ quỷ nham hiểm anh ta có thể nói được vậy luôn. Quyển Nhu rất tức, lần nào dọa anh ta cũng bị anh ta dọa lại, tức ơi là tức.

“Sao? Cô còn ý định mách lẻo không? ” ánh mắt của Hàn Minh Vũ hiện lên tia cười cợt.

“Tôi…” Quyển Nhu định nói nhưng chợt ngưng lại vì có điện thoại, cô thọc vào túi xách lấy ra chiếc smartphone.

“Alo, anh đến rồi sao?”

Hàn Minh Vũ không biết là ai nhưng nghe tiếng “anh” từ miệng Quyển Nhu thì trong lòng lại bỗng khó chịu.

“Dạ, em ra ngay đây.”

Quyển Nhu cúp điện thoại, cô nhìn Hàn Minh Vũ sau đó thì quay đi.

“Đứng lại.” Hàn Minh Vũ bỗng lớn tiếng thốt lên.

Quyển Nhu dừng bước, cô bực bội quay lại: “Tôi muốn về Lý gia, anh không ngăn được đâu?”

“Được hay không là do tôi.” Hàn Minh Vũ nâng hàng chân mày.

Quyển Nhu cảm thấy rất khó khăn với Hàn Minh Vũ, anh ta sẽ không dễ để cô đi, cô thừa biết mà, trước giờ xin cái gì anh ta có cho đâu, hừm…anh ta không cho thì tưởng cô không biết chạy chắc.

Quyển Nhu đã có sẵn ý đồ, trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Quyển Nhu cố tỏ ra bình thản, cô nói: “Tôi đi rồi về, sẽ không đi hẵng đâu.”

Hàn Minh Vũ chuẩn bị bước xuống cầu thang thì Quyển Nhu đã chỉ tay, mặt giả vờ: ” Tiểu Thiên kìa.”

Hàn Minh Vũ bị đánh lạc hướng nên vô ý quay lại, Quyển Nhu cười thích thú, cô ba chân bốn cẳng chạy cái vèo ra ngoài cửa chính. Vừa chạy vừa ngoảnh lại lêu lêu Minh Vũ, đố anh ta bắt được cô.

“Lý Nghệ Hân cô đứng lại.” Hàn Minh Vũ tức thật rồi, anh chạy theo Quyển Nhu một lòng muốn bắt cô ta trói lại.

Quyển Nhu lăn ta lăn tăn chạy, má ơi xém ngã luôn hà, thôi chết Hàn Minh Vũ sao mà chạy nhanh quá vậy trời. Quyển Nhu sắp chạy ra đến cổng thì Hàn Minh Vũ thét lên: “Đóng cổng lại.”

Người canh cổng của Hàn gia lặp tức nhấn nút đóng cổng, Quyển Nhu hụt hẫng kêu lên: “Đừng đừng…mở ra, mở ra cho tôi.”

“Lý Nghệ Hân để tôi xem cô chạy ngõ nào?” Hàn Minh Vũ đứng cách Quyển Nhu một khoảng, anh không đuổi nữa mà đứng đây xem sự lúng túng của Quyển Nhu khi không thể ra khỏi Hàn gia.

Quyển Nhu đen mặt, cô quay lại, lớn tiếng chỉ tay về phía Hàn Minh Vũ:

“Cái đồ đáng ghét, anh không bắt được tôi thì giở trò gian ư? Anh đừng tưởng tôi thua anh, tôi muốn về Lý gia anh tuyệt đối không ngăn được.”

Hàn Minh Vũ cười giễu, để xem cô ta làm gì được.

Quyển Nhu tháo hai chiếc giày cao gót ném ra ngoài cổng, bên ngoài Lý Nghệ Hoành đang đậu xe gần đó, tự nhiên có hai chiếc guốc quăng ra thì thấy làm lạ.

Hàn Minh Vũ sững sờ, nữ nhân này thật khiến anh sốc mà.

Hàn Minh Vũ không thể ngờ Quyển Nhu lại muốn trèo cổng, cô ta không biết sợ là gì, cánh cổng của Hàn gia có hệ thống chống trộm nếu không may động chúng tần nguy hiểm của nó thì sẽ bị điện giật.

“Lý Nghệ Hân cô xuống ngay.” Hàn Minh Vũ quát lên.

“Còn lâu.” Quyển Nhu vất vả nắm vào khung sắt, chân thò lên dùng sức đẩy cơ thể.

Hàn Minh Vũ nổi giận, anh chạy đến. Quyển Nhu thấy mình sắp bị tóm thì cố gắng trèo cho nhanh, cô trèo cũng rất lẹ, và cũng sắp chạm phải tầng điện.

Hàn Minh Vũ hớt hãi, anh kịp thời nắm lấy váy của Quyển Nhu kéo cô lại:

“Nguy hiểm đừng có chạm vào chỗ đó.”

Quyển Nhu nào có tin, cô còn đưa chân đạp Minh Vũ: “Quỷ ma anh, thả váy tôi ra.”

“Cô xuống ngay cho tôi.” Hàn Minh Vũ ngữ khí rất nghiêm, không hề dỡn.

“Không xuống, tôi không xuống.” Quyển Nhu ngược lại rất lì, một mực không nghe lời.

Hàn Minh Vũ tức tối, chọc tức anh thì chết với anh. Hàn Minh Vũ một tay nắm lấy chân của Quyển Nhu, sau đó kê chân bước lên một bậc khung cửa, với tay kéo hết xẹt tia váy sau lưng của Quyển Nhu xuống.

Quyển Nhu hoảng quá liền giữ chặt váy, cô quên mất mình đang còn trèo cao, hai tay thả ra thì người cũng ngã xuống, cô nhắm mắt nhắm mũi thét lên:

“Hàn Minh Vũ cái đồ lưu manh…Áaaaaa.”

Bạch…

Quyển Nhu rớt xuống, nhưng lại đè trên người của anh soái, Hàn Minh Vũ vội đỡ lấy cô mà cũng bị té.

Quyển Nhu ngồi dậy, cô vội kéo sẹt tia lên, đồ Minh Vũ khốn kiếp xém chút làm cô tuột hết váy ra. Quyển Nhu ngó thấy anh giữ cửa thì ngượng ơi là ngượng, nãy giờ anh ta cười mà không dám cười, đau hết cả bụng.

Quyển Nhu bực mình, xấu hổ quay qua, định chửi định mắng tên phúc hắc Hàn Minh Vũ thì chợt thấy anh ta nằm im, mắt nhắm, không hề cử động.

Quyển Nhu hết hồn đưa tay lên che miệng: “Má ơi, không phải mình đè chết anh ta rồi chứ?”

“Nè Minh Vũ, anh đừng có hù tôi nha, Minh Vũ …”

Quyển Nhu lay lay cánh tay của Minh Vũ, nhưng anh ta không hề phản ứng, Quyển Nhu lay lay rồi bỗng cái miệng mếu lại:

“Huhu…Minh Vũ à, anh bị sao vậy, Minh Vũ anh làm tôi sợ đó, anh dậy đi…”

Quyển Nhu khóc, cô run run áp tai xuống lồng ngực của Minh Vũ để xem tim còn đập không: “Huhu…sao không nghe gì hết.”

“Minh Vũ anh đừng chết, tôi sẽ không đi nữa, không đi nữa, tôi nghe anh, anh nói gì tôi cũng nghe…Minh Vũ, anh tỉnh dậy đi, huhu làm sao đây?….ba ơi, mẹ ơi…”

Quyển Nhu sợ quá không biết làm sao thì kêu ba mẹ của Minh Vũ, nhưng bỗng dưng bàn tay ai đưa lên bịt lấy miệng của cô “xuỵt.” Một cái.

Hàn Minh Vũ thực ra nảy giờ đang đùa, anh muốn dọa Quyển Nhu một trận.

“Chừa chưa?” Minh Vũ mở miệng hỏi, ánh mắt còn lóe một tia cười.

Quyển Nhu hít mũi, máu nóng sôi sùng sục, cô hất tay của Minh Vũ ra, miệng mắng một câu: “Đồ tồi.” Nước mắt của Quyển Nhu vẫn rớt trên gương mặt.

Hàn Minh Vũ ngồi dậy: “Vừa nãy cô hứa gì tôi đều nghe hết rồi đấy.”

Quyển Nhu chùi nước mắt, cô hờn mà nói: “Mặt kệ anh, tôi nuốt lời.”

Hàn Minh Vũ sầm mặt, anh nắm lấy cổ tay của Quyển Nhu:

“Cô dám gạt tôi.”

“Tôi gạt ư? Còn anh thì sao? Anh có biết anh làm vậy là ác lắm không hả? Dọa tôi thì anh vui lắm phải không? Phải không?”

Quyển Nhu uất ức vừa nói vừa khóc, cái mặt rõ là khóc cũng xinh. Hàn Minh Vũ đột nhiên ôm lấy cô, anh cũng không biết nữa chỉ là rất muốn ôm cô ấy vào lòng.

Quyển Nhu đập đập vào lưng của Minh Vũ: “Đồ xấu xa, anh là cái đồ xấu xa nhất mà..huhu…”

“Nghệ Hân.” Một giọng nói khác chợt vang lên.

Hàn Minh Vũ trầm lại nét mặt khi người đang đứng ở ngoài cổng là Lý Nghệ Hoành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN