Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê.
Chương 42: Thẻ tín dụng
Thư ký Phi làm xong những việc cô thấy cần rồi thì đi đến ngồi xuống bên cạnh Lý phu nhân. Có lẽ đối với Vân Lục thư ký Phi rất xa lạ nhưng đối với Lý phu nhân và Lý tổng thì thư ký Phi không khác gì là người thân trong nhà, bà và lão gia đều rất ưng Phi Phi có thể trở thành con dâu của Lý gia, chỉ là phải chờ cái hành động của Nghệ Hoành nữa thôi, chứ tâm ý của Phi Phi đối với con trai Lý gia như thế nào thì Lý phu nhân đây đều đã nhìn ra từ lâu.
“Phi Phi, tại sao Nghệ Hoành lại uống say thế.” Ly phu nhân điềm đạm hỏi.
Mã Phi Phi mỉm cười nhẹ nhàng, thanh giọng ôn nhu trả lời với Lý phu nhân: “Vì tối nay con cùng anh ấy tham dự một buổi tiệc dạ hội, cũng vì gặp nhiều đối tác nên anh ấy phải uống rượu để xã giao, bình thường tửu rượu của anh khá tốt, nhưng do chủ của buổi tiệc này lại đặt một loại rượu mạnh cho phái nam, cho nên mới dẫn đến việc anh ấy bị say.”
Lý phu nhân hiểu được thì gật gù: “Từ khi về nước Nghệ Hoành ít khi đi dự tiệc, buổi tiệc này chắc phải quan trọng nên mới phải đi, làm ăn kinh doanh thì hơi mệt ở chỗ phải xã giao.”
Thư ký Phi vẫn điểm nụ cười, cô nhẹ “Vâng.” với Lý phu nhân.
Lý phu nhân sau đó lại nói: “Cũng đã muộn rồi, hay là con ở lại đây đi, sáng rồi hẵng về.”
Thư ký Phí cười ngại: “Không sao đâu ạ, con không muốn phiền phu nhân, con nên về thì tốt hơn.”
Lý phu nhân tỏ ra tinh ý, bà lườm nhẹ thư ký Phi:
“Sao con lại nói là phiền, ta và lão gia mến con như thế nào con còn không biết, con cứ yên tâm ngủ lại Lý gia, không phải e ngại gì hết, nếu con muốn con có thể ngủ chung với Nghệ Hoành luôn cũng được.”
Thư ký Phi chợt mở to mắt, miệng há ra: Dạ?
Lý phu nhân che tay lên miệng cười: “Ta đùa con thôi, xem con hớt hãi chưa kìa.”
Thư ký Phi nghe phu nhân Lý nói vậy thì mới sửng lại, cô cũng hư hư cười, vừa rồi Lý phu nhân làm cho cô choáng quá.
Vân Lục nghe lén cuộc nói chuyện thì ngọn lửa ghanh ghét nổi lên nghi ngút trong lòng ngực, Bạch Mễ Hoa còn ngang nhiên bảo cái con nhỏ họ Mã đó lên giường với anh Nghệ Hân ư? Bà ta bị điên sao? Khốn kiếp, cô vốn chẳng muốn ác nhưng ai dám tơ tưởng tới anh Nghệ Hoành thì đừng có trách cô.
———-
“Cái này là gì vậy?”
“Thuốc bổ, là của mẹ cô mang đến đấy.”
Hàn Minh Vũ đưa chén thuốc Đông Y cho Quyển Nhu.
Quyển Nhu ngồi trên giường, cô đưa tay cầm lấy, mùi thuốc rất nồng, cô là người thuộc típ sợ đắng, nhưng hình như khứu giác của Lý Nghệ Hân lại không tỏ ra hề hấng gì trước mùi thuốc, bình thường nếu là cơ thể của cô thì cô đã chịu không được cái mùi, huống chi là uống, Nghệ Hân chắc ở Lý gia quen uống mấy cái này rồi nên mới không sợ đắng.
Quyển Nhu định uống thì chợt nghĩ đến Minh Vũ, cô bỗng nói: “Minh Vũ hay là anh uống đi.” Cô đưa cái chén lại cho Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ nhìn chén thuốc, anh nói: “Thuốc là cho cô, không phải cho tôi, với lại tôi cũng chẳng cần gì mà phải uống thuốc, sức cô yếu thì cô uống đi.”
“Cái gì mà cần hay không cần, thuốc này là thuốc bổ, anh uống thì cũng tốt chứ sao? “
“Không cần, cô uống lẹ đi cho nóng, để nguội sẽ khó uống hơn đấy.”
Quyển Nhu mím nhẹ cánh môi, Minh Vũ không chịu uống, cô cũng chỉ là quan tâm anh ấy thôi mà.
“Uống đi.” Minh Vũ thúc.
Quyển Nhu thôi thì cũng uống, khi uống xong Minh Vũ cầm lấy cái chén đặt lên bàn rồi đưa cho cô một tấm thẻ.
“Thẻ này là…?”
“Là thẻ tín dụng của tôi.”
Quyển Nhu cầm cái thẻ mà Minh Vũ đưa, cô đang không hiểu là tại sao anh ấy lại đưa thẻ cho mình.
“Cô cần sài gì thì cứ dùng thẻ này, không cần phải đi làm nữa.”
Quyển Nhu nghe Minh Vũ nói thì mới hiểu, thì ra là anh ấy nghĩ cô vì thiếu tiền nên mới đi làm, chẳng trách lúc cô bảo anh ấy đừng đến đón cô thì anh ấy liền ừm ngay, cái ừm của Minh Vũ vốn chẳng phải là anh ấy đồng ý mà là vì muốn bắt cô ở nhà, thẻ anh ấy cũng đã cho cô, vì thế anh ấy nghĩ cô chẳng còn lý do gì để mà đi làm nữa.
Quyển Nhu không muốn nhận tấm thẻ này, chuyện cô đi làm đã khiến Minh Vũ hiểu sai, có lẽ khi cô còn là một Khương Quyển Nhu cô làm việc sẽ là vì mục đích kiếm tiền, nhưng bây giờ thì khác, cuộc sống của cô bây giờ không khó khăn như Quyển Nhu, cô không cần phải chật vật vì tiền bạc, cô hiện tại muốn đi làm thực chất chỉ là vì niềm vui và sự yêu thích của bản thân.
“Minh Vũ thẻ là của anh thì anh cứ giữ mà dùng, tôi không có cũng chẳng sao đâu.” Quyển Nhu đưa thẻ lại cho Minh Vũ, nhưng Minh Vũ là không lấy, anh nhíu mày: “Cô sợ thẻ của tôi không đủ tiền cho cô sài sao?”
Quyển Nhu đang ngồi ở trên giường, Hàn Minh Vũ thì đứng, chỉ là anh ấy cao quá, khi nói chuyện cô cứ phải ngẩn lên, có hơi mỏi cổ và bất tiện. Vì thế Quyển Nhu đã nắm lấy tay của Minh Vũ kéo anh ngồi xuống bên cạnh.
Hàn Minh Vũ ngồi xuống, chân mày cũng nhẹ dãn ra, anh trầm mặc nhìn Quyển Nhu.
Quyển Nhu cũng nhìn thẳng Minh Vũ, đáy mắt long lanh của cô sau đó lại hạ xuống, cô lật bàn tay của Minh Vũ lên, rồi đặt vào tay anh tấm thẻ tín dụng, cô nói:
“Tôi biết anh nghĩ cho tôi nên mới đưa thẻ này, nhưng tôi thật sự không cần dùng đến, dù sao ở Hàn gia tôi cũng không thiếu thứ gì, đồ đạt cũng không cần mua, quần áo cũng không thiếu, trong tủ cũng đã treo rất nhiều rồi. Tôi bây giờ chỉ muốn đi làm để được vui vẻ và được làm điều mình thích, tuy về mặt lương bổng sẽ kiếm không được nhiều nhưng mà tôi mãn nguyện, đối với tôi như vậy là đủ rồi, vì thế anh có thể hiểu cho tôi được không, đừng bắt tôi phải nghỉ việc.”
Hàn Minh Vũ nhẹ thở ra, ánh mắt đã chuyển qua góc trái, anh yên lặng một hồi để suy nghĩ, sau đó mới mở miệng nói: “Nếu cô muốn đi làm như vậy thì đến Hàn Thị làm đi.”
Quyển Nhu liền bị sửng, mắt cô nhướng lên: “Hả ?Hàn…Hàn Thị.” Thiên địa ơi! Cô là mù công nghệ, mù học vấn, mù ngoại ngữ, có biết cái giống gì đâu mà anh ấy bảo cô đến Hàn Thị vậy trời, Minh Vũ em là Quyển Nhu không phải Nghệ Hân đâu, em dốt lắm, Quyển Nhu thầm than với Minh Vũ trong lòng.
“Chẳng phải cô có bằng thiết kế còn gì, cho dù bằng cấp là không xác thực nhưng cô cũng có thể dùng năng lực để chứng minh, tôi cũng muốn xem thử kỹ năng thiết kế của cô đến đâu.”
Quyển Nhu chớp ánh mắt, cô hỏi: “Không xác thực? Là sao?”
“Thì là bằng giả đấy.”
À! Cô nhớ rồi, đã có lần Minh Vũ cợt nhạo nói cái bằng của cô là bằng mua, nhưng mà thực chất nó có phải là bằng mua hay không cô cũng chẳng biết, chỉ biết cô mới là giả đây nè.
“Sao hả, nếu không có vấn đề gì thì ngay mai tôi dẫn cô đến Hàn Thị.”
“Tôi sẽ không đến đâu.” Quyển Nhu liền xổng lên nói.
Hàn Minh Vũ nâng nhẹ ánh mắt, phản ứng của Quyển Nhu bất thình lình làm anh im lặng.
Quyển Nhu bối rối, cũng tại cô sợ phải đến Hàn Thị, cô bình tâm lại, sau đó khẽ nói: “Minh Vũ! tôi không thích thiết kế, thứ tôi thích là Hoa nghệ.”
“Hoa nghệ?” Mặc dù biết Quyển Nhu làm ở tiệm hoa, nhưng Hàn Minh Vũ không nghĩ là cô ấy yêu thích, anh chỉ nghĩ là Nghệ Hân tìm đại một công việc để làm cho vui thôi.
“Phải, nghệ thuật cắm hoa mới là đam mê của tôi, vì thế tôi mới đến tiệm hoa để làm việc đấy, tôi làm vì tôi yêu công việc đó, chứ không phải là tùy tiện đâu.”
“Cô hứng thú với hoa đến vậy sao?”
Quyển Nhu vui vẻ gật đầu, nhìn vào ánh mắt rạng ngời của cô ấy, Hàn Minh Vũ cũng hiểu được là cô ấy rất thích điều đó.
“Nếu thích cắm hoa đến vậy thì tại sao lúc trước cô không đi học làm nghệ nhân luôn đi, lại nhảy sang học thiết kế để làm gì, cuối cùng thì học cũng chẳng xong, ba cô lại phải mua bằng cho cô.”
Quyển Nhu thầm thở ra trong lòng, cái đó là Lý Nghệ Hân chứ có phải là cô đâu, cô cũng có chứng chỉ về cắm hoa chớ bộ, chẳng qua là vẫn chưa đủ mức để gọi là nghệ nhân thôi.
“Đâu phải tôi cứ muốn là được.”
“Vậy bây giờ cô thấy tôi dễ dãi quá, nên cô mới muốn làm gì thì làm phải không?”
Quyển Nhu hạ mắt xuống, cô bĩu cái môi: “Anh mà dễ.”
Hàn Minh Vũ cười nhẹ, anh khèo cánh môi dưới của Quyển Nhu kêu một cái bít: “Cô nói thế là ý gì hả? Cô muốn đi làm tôi cho cô đi làm, muốn có thẻ tôi cho cô thẻ, tôi như vậy cô còn không vừa lòng sao?”
Quyển Nhu nâng mắt lên, nét mặt vui vẻ liền nói:
“Vậy ý anh là vẫn cho tôi đi làm đúng không?”
Hàn Minh Vũ chợt im lặng, Quyển Nhu xụi mặt cứ tưởng là anh ấy lật lọng nhưng Minh Vũ chỉ đùa cô thôi, anh đã cười và gật đầu.
Đôi môi Quyển Nhu chớm nụ cười tươi, bất giác cô lại ôm lấy Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ mấy khi thấy Quyển Nhu chủ động, anh có chút ngạc nhiên nhưng trong lòng lại vô cùng dễ chịu.
Hai tay của Quyển Nhu đặt trên tấm lưng của Minh Vũ, mặt của cô áp vào người anh, cô nói: “Minh Vũ, cám ơn anh.”
Hàn Minh Vũ đưa bàn tay lên sau đầu của Quyển Nhu, anh vuốt xuống mái tóc của cô: “Cô thích công việc đó đến vậy thì tôi làm sao mà cấm cô được.”
Quyển Nhu mỉm cười, cô cứ ngồi như vậy mà ôm Minh Vũ, một lúc, rồi lại một lúc, thế rồi hai cánh tay của Quyển Nhu từ từ tuột xuống khỏi lưng anh. Hàn Minh Vũ khóe miệng cong nhẹ, hình như cơ thể của anh có khả năng ru ngủ cô ấy thì phải, lần nào cũng ôm anh rồi ngủ, mà còn ngủ ngon lành.
Hàn Minh Vũ đỡ Quyển Nhu nằm xuống giường, anh kê gối lên đầu cho cô, mấy sợi tóc phủ trên mặt được anh vén lên gọn gàng.
Hàn Minh Vũ đứng dậy, anh chợt nhìn tấm thẻ đang cầm trên tay thì nhẹ cười, cô ấy không muốn lấy thì anh cũng muốn cô ấy phải lấy. Hàn Minh Vũ sau đó lấy cái bóp của Quyển Nhu bỏ thẻ tín dụng của anh vào trong đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!