Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê.
Chương 58: Cuộc gọi 1.
Quyển Nhu thở ra, cô cầm bó hoa bước vào trong, hỏi một nhân viên để đi đến phòng kế toán. Quyển Nhu vào thang máy nhấn nút đi lên trên tầng 3, nhưng khi đi ra ngang qua những phòng khác cô cứ thấy các nhân viên không làm việc mà lại ngồi bàn tán xì xào, Quyển Nhu thắc mắc, giờ làm mà lại ngồi tán chuyện là sao? Họ không sợ Minh Vũ thấy ư?
Đi đến phòng kế toán Quyển Nhu lịch sự gõ cửa, nhưng đây là cửa kính, tự do ra vào, chẳng ai quản cửa cả. Quyển Nhu bèn đẩy cửa bước vào, cô nhìn một nhân viên thì hỏi: “Xin hỏi trưởng phòng kế toán là ai ạ?”
Cô nhân viên chỉ tay vào một cái bàn bên góc trái, Quyển Nhu cám ơn rồi đi tới chỗ cái bàn đó.
“Xin chào, tôi đến giao hoa.”
Người trưởng phòng nữ ngẩn lên: “À cô để lên đây đi.”
Quyển Nhu đặt hoa xuống bàn, vị trưởng phòng lấy ví thanh toán tiền cho cô.
Quyển Nhu cầm lấy: “Cám ơn, nếu cần hoa thì cô cứ gọi đến tiệm nhé.”
Vị trưởng phòng tươi cười gật đầu, Quyển Nhu đi ra nhưng lúc này vô tình lại nghe được lời bàn tán:
” Này giá cổ phiếu của tập đoàn đang rớt thảm hại, phen này chắc phá sản mất.”
“Cũng là do Lý Thị cả.”
“Nhưng chẳng phải Hàn Và Lý là thông gia sao, tại sao bên đó lại muốn thu mua Hàn Thị chứ?”
“Haiz…ai mà biết, giờ công ty sắp mất rồi không biết đám nhân viên như chúng ta trôi về đâu nữa.”
Quyển Nhu đứng sửng, những gì cô nghe được có phải là thật không?
Lòng cô chợt lo lắng, cô đi nhanh ra khỏi phòng kế toán, chạy vào thang máy, Quyển Nhu cắn cắn ngón tay, Lý Nghệ Hoành đã ra tay rồi ư? Cổ phiếu tuộc dốc thì phải làm sao đây, Minh Vũ phải làm sao? Quyển Nhu lo quá, cô muốn xác thực sự việc nên nhấn nút số 5, cô còn nhớ lần trước Minh Vũ nói anh ấy ở tầng 5, cô phải lên hỏi rõ anh ấy mới được.
Cửa thang máy mở ở tầng 5, Quyển Nhu đi ra thì có một người bước vào trong. Quyển Nhu vội kéo lấy tay người đó, cô liền hỏi: “Phòng chủ tịch ở đâu?”
Anh nhân viên hơi ngờ ngợ nhưng sau đó cũng chỉ cho Quyển Nhu hướng đi, cô vội vã chạy một đường rồi vẹo một đường, cuối cùng cũng tìm đến văn phòng chủ tịch.
Quyển Nhu định đi vào thì thư ký jensi ngăn lại:
“Này cô, cô là ai?”
Quyển Nhu bỡ ngỡ nhìn jensi: “Tôi…tôi là…”
Thấy Quyển Nhu ấp úm thì jensi nghi ngờ: “Nếu không có hẹn hoặc không được thông báo trước thì cô không được vào phòng này. Mời cô ra ngoài.”
“Tôi có việc gắp.”
“Xin lỗi nhưng công ty có quy định, mời cô ra ngoài.”
Jensi nhất quyết không để Quyển Nhu vào trong, Quyển Nhu bối rối cũng thật khó xử:
“Tôi là người quen của chủ tịch, anh ấy sẽ cho tôi vào.”
Jensi đã gặp qua Quyển Nhu một lần nhưng cô ấy lại không nhớ: “Người quen? Quen như thế nào mới được?”
“Là…là rất quen.”
“Vậy cô nói tên đi, tôi sẽ thông báo với chủ tịch, nếu anh ấy đồng ý cho cô vào thì tôi sẽ để cô vào.”
Quyển Nhu suy nghĩ một chút, cô nói: “Lý Nghệ Hân.”
Jensi đi lại bàn nhấc máy thông báo cho Hàn Minh Vũ, một xíu thì jensi bỏ điện thoại xuống, cô đi tới nói với Quyển Nhu:
“Mời cô về cho.”
“Anh ấy không cho tôi vào sao?”
“Xin lỗi, nhưng đấy là ý của chủ tịch.”
Quyển Nhu bức xúc, Minh Vũ thực sự muốn đuổi cô, dù gì cũng đã đến đây rồi, anh ấy không cho cô vào thì cô cũng vào.
Quyển Nhu mặc kệ jensi, cô đi tới ngang nhiên mở cửa. Jensi chạy đến ngăn lại nhưng Quyển Nhu đã bước vào trong.
“Minh Vũ.” Quyển Nhu gọi.
Hàn Minh Vũ đang ngồi trên ghế, mắt nhắm, bàn tay đang giật giật ở mi tâm.
Jensi bước vào, cô kéo tay Quyển Nhu: “Cô ra ngoài giùm, chỗ này không phải là chỗ cô có thể tùy tiện vào đâu.”
Quyển Nhu giật tay ra: “Đừng động vào tôi.”
Hàn Minh Vũ mệt mỏi lên tiếng: “Jensi cô ra ngoài.”
Jensi nhìn chủ tịch sau đó đành đi ra mà khép cửa lại.
Quyển Nhu bước tới đứng đối diện với Minh Vũ, cô nói: “Anh Nghệ Hoành đã tác động đến cổ phiếu của Hàn Thị phải không?”
Hàn Minh Vũ bỏ tay xuống, anh nhìn Quyển Nhu:
“Sao không đến Lý Thị hỏi anh cô đi, anh ta sẽ giải thích cho cô nghe rõ hơn là tôi đấy.”
Quyển Nhu nâng giọng: “Anh đừng có vậy nữa được không?”
Hàn Minh Vũ cong khóe miệng: “Tôi thế nào cô bảo được ư? Nói đủ rồi thì ra ngoài đi.”
“Em có thể làm được gì?” Quyển Nhu nét mặt nghiêm túc, đôi mắt đang hướng thẳng vào sự lạnh lùng trong đôi con ngươi của Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ xoay nhẹ cái ghế, gương mặt lại tỏ vẻ khinh thường: “Tôi nói rồi đấy thôi, ra khỏi đây là việc cô làm được.”
Quyển Nhu nhíu xuống đôi chân mày, cô thốt lên: “Em không đi.”
Hàn Minh Vũ ánh mắt sắc lại, anh cũng thôi mỉa mai, bàn tay nhấn vào một nút: “Gọi bảo an lên đây.”
Quyển Nhu không ngờ anh ấy lại có thể làm như vậy, tia bức xúc lóe lên trong đôi mắt: “Anh không lắng nghe em dù chỉ là một lần, lúc trước cũng thế bây giờ cũng thế, anh chỉ nghĩ đến cảm xúc của anh, anh chỉ biết anh buồn mà không hề thấy nước mắt của em, anh quá ích kỷ, anh ích kỷ lắm anh có biết không?”
Quyển Nhu nói đến câu cuối thì nước mắt vì uất ức mà lăn xuống, cô nhìn anh chằm chằm, nhìn như muốn để anh ấy phải lên tiếng, nhưng Minh Vũ tầm mắt chỉ hạ xuống, anh chỉ nhìn cái bàn chứ chẳng màng nhìn cô. Quyển Nhu cảm thấy rất bất mãn, vô cùng bất mãn, cô đã không nói gì nữa mà lặp tức bỏ đi.
Hàn Minh Vũ tựa lưng vào ghế, nét mặc trầm tĩnh không chút biểu cảm nhưng lúc cô ấy vừa đi thì ánh mắt anh đã nhìn theo, bàn tay anh từ nảy giờ vẫn đang siết chặt, trong lòng anh không hề dễ chịu, nhưng cô ấy có biết niềm tin một khi đã đỗ vỡ thì sẽ không thể khôi phục lại, anh yêu cô ấy nhưng cô ấy lại lừa dối anh, còn có điều gì đau đớn hơn là người mình yêu thương đâm một nhát sau lưng.
Quyển Nhu nước mắt đầm đìa bước ra khỏi Hàn Thị, mặc dù rất buồn Minh Vũ nhưng anh ấy đang gặp khó khăn cô không thể bỏ mặc. Quyển Nhu lấy điện thoại, cô định gọi cho Lý Nghệ Hoành.
Quyển Nhu nhấn số nhưng đột nhiên có một mùi hương rất kỳ lạ xong vào trong khứu giác, Quyển Nhu khó chịu hắc xì một cái, cô tiếp tục lướt mục danh bạ nhưng đôi mắt đột nhiên lờ mờ, đầu ốc choáng váng.
———–
“Na Na cô Lý đã về chưa?” Tùng Bách hỏi.
“Chưa, nhưng mà cũng lâu quá rồi, Hân Hân làm gì mà chưa về vậy nhỉ?”
“Cô gọi cho cô ấy thử xem.”
“Ồh.” Na Na gọi cho Quyển Nhu, nhưng chỉ một lát thì Na Na bỏ điện thoại xuống, cô nhìn Tùng Bách rồi nói:
“Không có đổ chuông.”
Tùng Bách cảm thấy không ổn: “Cô coi tiệm đi, tôi đi tìm cô Lý.”
Tùng Bách liền đi ra ngoài, Na Na cũng cảm thấy lo, đi giao hoa ở Hàn Thị cùng lắm chỉ mất 30 phút là vừa đi vừa về, trong khi Hân Hân đã đi hơn 3 tiếng đồng hồ vẫn không thấy tâm hơi đâu, điện thoại thì không gọi được, không biết có chuyện gì?
“Có khi nào gặp tai nạn rồi không?” Na Na hớt hãi đưa tay lên miệng.
Tùng Bách chạy đến Hàn Thị, đoạn đường anh đi quan sát kỹ thì chẳng có dấu hiệu gì của tai nạn, anh có ghi lại tên và số điện thoại của khách nên biết Quyển Nhu đã giao hoa đến cho một vị trưởng phòng, anh gọi đến phòng kế toán hỏi ra thì biết Quyển Nhu đã về lâu rồi.
Tùng Bách ngỡ ngàn, bởi vì Quyển Nhu không hề về cửa tiệm, có khi nào cô ấy thấy mệt nên về nhà rồi không? Tùng Bách đành quay lại cửa tiệm, Na Na liền chạy đến hỏi: “Tùng Bách ca sao rồi?”
Tùng Bách nói: “Chắc cô ấy đã về nhà rồi.”
“Không phải chứ, Hân Hân nào có phải người muốn làm thì làm mà muốn về thì về, mọi lần có việc cô ấy đều xin phép anh mà.”
“Tôi cũng không biết, chắc cô ấy có việc gắp nên không kịp thông báo.”
Na Na vẫn cảm thấy không ổn: “Vậy tại sao điện thoại lại không gọi được, không lẽ hết pin.”
Tùng Bách ban đầu cũng thắc mắc như Na Na nhưng anh cũng đã kiểm tra trên đường, bệnh viện gần đây cũng đã gọi không hề xảy ra một vụ tai nạn nào cả:
“Thôi cô xếp lại chỗ hoa kia đi, ngày mai cô Lý đi làm khi đó hẵng hỏi cô ấy thì sẽ biết thôi.”
Na Na nâng cánh môi, cô vẫn đang suy nghĩ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!