Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê. - (Phần 2) Chương 62: Năm đen tối nhất.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê.


(Phần 2) Chương 62: Năm đen tối nhất.


Về Hàn gia.

Nghệ Hân gọi chị Trương mang cháo lên phòng, cô cẩn thận múc và thổi cho nguội rồi đưa đến miệng của Hàn Minh Vũ:

“Ăn đi!”

Hàn Minh Vũ nhạt miệng nên lắc đầu: “Để đó đi, lát tôi ăn.”

“Để nguội thì làm sao mà ăn?” 

Nghệ Hân tiếp tục đưa muỗng đến: “Ngoan! Mau há miệng nào?”

Hàn Minh Vũ thở ra, anh bưng luôn chén cháo từ tay Nghệ Hân: “Tôi sẽ tự ăn.”

Nghệ Hân nhẻn miệng, cô đưa muỗng cho Hàn Minh Vũ cầm rồi nhìn anh ta ăn.

Nghệ Hân quan sát Hàn Minh Vũ, cô hơi nhíu mày sau đó thì nói:

“Nếu là cô ấy anh có tự bưng không?”

Hàn Minh Vũ đang múc thì bỗng dưng ngưng lại, Nghệ Hân vô ý nhắc đến Quyển Nhu lại mang đến cho anh một nỗi buồn.

Hàn Minh Vũ ngưng một chút thì đảo đảo cháo rồi nói một chữ: Không.

Nghệ Hân chớp mắt, môi dưới hơi nhướng, cô thầm nghĩ:

“Biết ngay là không, anh thích em tôi lắm kia mà.”

Nghệ Hân đứng dậy, cô đi tới bàn lấy điện thoại của Hàn Minh Vũ, cô gọi về Lý gia để hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ.

Nghệ Hân gọi xong thì tắc máy, cô quay sang nói với Hàn Minh Vũ:

“Tôi về Lý gia đây.”

Hàn Minh Vũ ngẩng nhìn Nghệ Hân một chút, sau đó anh hạ mắt xuống rồi ừm một tiếng.

Nghệ Hân thấy biểu hiện của Minh Vũ như là không muốn thì nói:

“Tôi sẽ lại về Hàn gia mà, không có đi luôn đâu.”

Hàn Minh Vũ vẫn hạ ánh mắt, anh bảo:

“Tôi biết rồi.”

Nghệ Hân hơi buồn nhưng cô vẫn phải về Lý gia, cô ra ngoài và đóng cửa phòng thì Hàn Minh Vũ mới nâng lên đôi mắt.

——

Ở Lý gia, Lý phu nhân cơm không chịu ăn, nước không chịu uống, bà cứ luôn miệng nói phải ra biển, Nghệ Ân đang ở đó, Ân của bà đang đợi mẹ đến cứu. Quản gia Trịnh cùng người làm phải khóa chặt cửa phòng, cố gắng ngăn cản Lý phu nhân bỏ đi ra ngoài, họ rất khó khăn bởi vì không dám mạnh tay với phu nhân, nhưng nhẹ tay quá thì lại không ngăn được bà.

Một lát sau Nghệ Hân về, cô thấy mẹ ngồi như người mất hồn ở trên giường, hai tay và chân bị buộc dây, hàng mi của bà ướt động nước mắt, mẹ cô đã khóc rất nhiều, nếu cứ trong tình trạng này thì rất dễ bị mù lòa.

Nghệ Hân bước tới chỗ chị Điền đang đứng, lặp tức tát một phát:

“Tại sao trói mẹ tôi?”

Chị Điền chỉ là người giúp việc, chị được sai trông trừng phu nhân trong khi Trịnh quản gia có việc ra ngoài, nhưng mà chị không ngăn được Lý phu nhân, không có cách nào khác nên phải dùng hạ sách này.

“Tôi xin lỗi tiểu thư!”

“Cút.” Nghệ Hân chỉ thẳng tay ra hướng cửa, chị Điền vội vã đi ra ngay.

Lý Nghệ Hân trừng mắt sau đó cô quay sang mẹ, đôi mắt đang tức giận bất giác u buồn. Nghệ Hân tháo dây ra cho Lý phu nhân, cô vừa tháo lại vừa rơi nước mắt.

Sau khi tháo xong, Nghệ Hân ngồi xuống bên cạnh mẹ, cô lấy khăn tay lau nước mắt cho bà, giọng nói cô vang lên nhè nhẹ:

“Con xin lỗi vì đã để mẹ ở đây một mình.”

Lý phu nhân bỗng nâng mắt nhìn Nghệ Hân, bà tỏ ra khẩn trương mà nói:

“Hân à, con mau đưa mẹ ra biển đi, Nghệ Ân đang bị kẹt ở ngoài đó, nước biển lạnh lắm, Ân sẽ rất sợ, Hân à mau mau đưa mẹ ra đó đi.”

Nghệ Hân rơi nước mắt, tại sao mẹ cô lại thành ra như thế này chứ?

“Mẹ! Nghệ Ân đã không còn ở dương trần, tại sao mẹ cứ không chịu nhìn nhận vào sự thật? Không còn Nghệ Ân thì mẹ vẫn còn Nghệ Hân con mà! Chẳng lẽ mẹ không thương Hân nhi nữa sao? Hân nhi không đủ để làm động lực cho mẹ vượt qua nỗi đau hay sao?”

Lý phu nhân nghe mà như không nghe, bà lẩm bẩm trong miệng:

“Mẹ phải đi ra biển, Ân đang ở đó, Ân sẽ sợ, sẽ sợ.”

Nghệ Hân đau lòng, cô ôm lấy mẹ mà bật khóc:

“Coi như con xin mẹ có được không? Mẹ hãy quay lại là mẹ của trước đây đi, con cầu xin mẹ đó.”

Cho dù lúc này Nghệ Hân có nói gì đi chăng nữa thì Lý phu nhân vẫn không thể trấn an được tinh thần, sự ra đi của Nghệ Ân là một cú sốc quá lớn, là một nỗi đau khó mà chữa lành, có lẽ Nghệ Hân phải kiên nhẫn và dùng một sự điều trị dài hạn mới có thể giúp mẹ bình tâm trở lại.

——–

Ngày hôm sau

Trịnh quản gia đến bệnh viện, ông nói với Lý lão gia về vấn đề của Lý Vân Lục:

“Lão gia, tam tiểu thư có nhờ tôi nói với lão gia về một thỉnh cầu của cô ấy.”

Lý lão gia buồn bã, ông cất giọng thâm trầm: “Là thỉnh cầu gì?”

Trịnh quản gia trả lời: “Cô muốn được đến thăm anh hai lần cuối.”

Lý lão gia nâng nhẹ hàng chân mày, ông suy nghĩ rồi thở dài mà gật đầu. Vân Lục hiện tại đã bị giao cho cảnh sát, bên viện công tố đã truy tố trách nhiệm hình sự với Vân Lục, tội danh là bắt cóc giết người và cố ý mưu sát.

Trịnh quản gia ra về, cùng chiều ngày hôm đó ngay trước khi Nghệ Hân vào thăm anh hai thì Lý Vân Lục đã được cảnh sát đưa đến bệnh viện. Vân Lục vẻ mặt kém sắc, rất u uất, cô bần thần bước vào phòng bệnh, viên cảnh sát cũng bước vô cùng nhưng đứng ở một khoảng cách nhất định, không quá gần.

Lý Nghệ Hoành đang ngủ, anh được đeo ống trợ thở dạng nhỏ gắn ở đầu mũi, xung quanh là những thiết bị điện theo dõi huyết áp và nhịp tim.

Vân Lục ngân ngấn nước mắt, cô ngồi xuống nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lý Nghệ Hoành, giọng nói thỏ thẻ gọi:

“Anh hai!”

Lý Nghệ Hoành nghe được tiếng gọi, tuy rằng Vân Lục không gọi lớn nhưng anh cảm nhận được có ai đó đang gọi mình.

Đôi mắt của Nghệ Hoành mở ra, khẽ chớp một cái, làn môi cười thật nhẹ:

“Vân nhi đến thăm anh đấy à?”

Giọng nói của Nghệ Hoành không được dày, khá mỏng và yếu. Vân Lục biết là do anh hai bị thương nên mới như vậy, cô đau nhói cả lòng, không thể tha thứ cho bản thân mà bật khóc.

Vân Lục không trả lời Lý Nghệ Hoành mà chỉ vỡ òa khóc, cô khóc vì cô cảm thấy rất có lỗi với anh hai, chưa bao giờ là cô muốn làm anh ấy bị thương tổn, dù chỉ là một sợi tóc cô cũng không muốn anh ấy bị đau. Vân Lục có lẽ thù ghét Nghệ Hân bấy nhiêu thì ngược lại đối với Lý Nghệ Hoành cô lại mang lòng yêu thương anh hai hơn bất cứ điều gì.

“Lại khóc nữa rồi, anh hai không dỗ dành em thì không được mà!”

Lý Nghệ Hoành đưa bàn tay dịu dàng lau nước mắt của Vân Lục, từ trước đến giờ anh ấy vẫn luôn như thế, anh của cô là một người ấm áp vô cùng, cho dù cô gây ra lỗi với anh ấy thì anh ấy vẫn đối tốt với cô.

“Anh hai không ghét em ư?” Vân Lục nghẹn ngào nói.

Lý Nghệ Hoành nhẹ cười trong ánh mắt, anh nói:

“Em của anh xinh xắn thế này thì tại sao anh lại ghét chứ?”

Từng câu từng chữ mà Lý Nghệ Hoành nói ra lại càng làm trái tim của Vân Lục thêm phần đau nhói:

“Anh hai em xin lỗi anh!” Vân Lục nói trong những giọt nước mắt rơi không ngừng.

Lý Nghệ Hoành gượng người ngồi dậy, anh nghĩ Vân Lục có lẽ đã rất sợ khi đâm trúng anh, anh không biết em ấy đã phải chịu uất ức vì Nghệ Hân đến mức nào, đến mức em ấy có thể cầm đến con dao sắc nhọn.

Lý Nghệ Hoành ôm Vân Lục vào lòng, anh vỗ về và nói:

“Em biết sai là được rồi, anh hai không giận trách em, sau này đừng làm chuyện dại, cũng đừng để hận thù làm mờ mắt em.”

Vân Lục thốt lên: “Đã muộn rồi! Không còn sau này nữa.”

Miệng của Vân Lục ứa ra chút máu, nhưng Lý Nghệ Hoành đang ôm cô nên anh không nhìn thấy sự bất ổn của Vân Lục.

“Sao lại không có, em còn trẻ cuộc đời sẽ còn rất dài.”

Vân Lục cười khổ: “Em không cần cái cuộc đời đó, hiện giờ em chỉ cần anh hai ôm em như thế này thôi.”

Vân Lục nói xong thì không chịu nỗi mà nôn ra nhiều máu, lúc này Lý Nghệ Hoành phát giác, anh vội đặt tay lên hai má của Vân Lục mà sửng sốt:

“Vân nhi em sao thế này?”

Viên cảnh sát vội chạy đến xem tình trạng của Vân Lục.

“Bác sĩ, bác sĩ!” Lý Nghệ Hoành kinh hãi thét lên.

Có lẽ năm ấy là năm đen tối nhất của nhà họ Lý, Lý phu nhân tìm được Nghệ Ân thì Nghệ Ân mất, giờ đến đứa con gái máu mũ của Lý lão gia cũng không giữ được tính mạng.

Vân Lục mất năm cô tròn 19 tuổi, một độ tuổi còn quá nhiều điều tiếc nuối. Cô đã trọn việc tự sát thay cho việc ăn năn hối lỗi, suy nghĩ của Vân Lục đã quá cực đoan, nhưng lần cuối cùng trước khi rời xa nhân thế cô đã cảm thấy rất hạnh phúc bởi vì cô đã được ra đi trong vòng tay của anh hai.

Lý lão gia lại một lần nữa phải tổ chức tang lễ, ông tự trách bản thân mình rất nhiều, là kẻ làm cha lại không thể chỉ đường dẫn lỗi cho con mình, cuối cùng người tóc bạc phải tiễn người tóc xanh.

Lý Nghệ Hoành sức lực chưa khá, nhưng anh vẫn tham dự đám tang của Vân Lục, anh đã rơi nước mắt, Vân nhi vẫn còn quá trẻ, quá trẻ để ra đi, nhưng nếu nói là có lỗi thì anh cũng có một phần, là anh đã không thể hiểu được suy nghĩ và tâm tư của Vân nhi, nếu anh hiểu thì chắc chắn anh đã không để em ấy phải đi đến mức đường này.

Người thù ghét Vân Lục nhất cũng có mặt, Nghệ Hân biết tin Vân Lục tự sát thì rất kinh ngạc, mặc dù tội của nó làm là không thể tha thứ, nhưng mà người cũng đã chết rồi ân oán của cô và nó coi như cũng chấm dứt.

Liễu Nhan biết tin Vân Lục chết thì đờ đẫn người, bà không đến đám tang mà chỉ cuốn gói hết đồ đạc bỏ đi, mãi mãi không bao giờ quay lại thành phố A.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN