Trước Khi Các Vì Sao Đến - Chương 4: Bóng đêm 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Trước Khi Các Vì Sao Đến


Chương 4: Bóng đêm 4


Gió sẽ không dừng lại,  nhưng giờ phút này Bạch Ly vẫn cảm nhận được hơi thở đông đặc lại.

Bọn họ cứ đối mặt như vậy, sau khi Hứa Nhượng nói ra thì im lặng mười giây, đương nhiên Bạch Ly nghĩ tới vô số khả năng có thể xảy ra khi gặp lại Hứa Nhượng. Có thể bọn họ gặp nhau ở một chỗ nào đó, hay là cô sẽ nhìn thấy Hứa Nhượng nắm tay một cô gái ngoan ngoãn, dễ thương đứng trước mặt mình.  

Có thể Hứa Nhượng vươn tay nắm lấy bả vai của cô, hỏi cô tại sao lại biến mất nhiều năm như vậy, hoặc là Hứa Nhượng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngước mắt liếc cô rồi nói: “Trở về là tốt rồi.”

Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tình huống như bây giờ.

Nửa phút sau, Bạch Ly cúi đầu cười khẽ một tiếng, sau đó ngước mắt lên nhìn anh, cô nói: “Hứa Nhượng.”

“Cậu chào hỏi với ai cũng đều như thế sao?”

Đã bao lâu rồi bọn họ không gặp nhau, thế nhưng đến câu đã lâu rồi không gặp, cũng không nói.

Hứa Nhượng nắm chặt hai tay đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, anh đi về phía cô, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm hỏi cô: “Vì vậy, câu trả lời của cậu là gì?”

Sắc mặt của Bạch Ly vẫn tái nhợt, môi không có màu sắc, giống như ma cà rồng đã lâu không được hút máu.

Hứa Nhượng nhìn thấy, trái tim anh như bị ai đó nhéo một cái.

“Làm gì?” Hơi thở Bạch Ly yếu ớt, trong giọng nói tất cả đều là sự lãnh đạm thờ ơ: “Năm đó chính cậu nói chắc chắn sẽ không thích tớ.”

Hứa Nhượng không nói gì, đột nhiên Bạch Ly  cười,vẻ mặt lạnh nhạt như không để chuyện gì trong lòng, cô nói: “Cho nên đáp án của tớ vẫn giống như năm đó.”

Cô  lại rụt về phía sau một chút, giống như năm đó, khi cô từ chối anh cũng lùi về phía sau.

Lần đầu tiên Hứa Nhượng đưa tay với Bạch Ly, Bạch Ly như gặp một con quỷ, mỗi một tế bào trên cơ thể đều thể hiện sự phản kháng, Hứa Nhượng rất ít khi bị người khác từ chối, cho nên ấn tượng sâu sắc.

“Không cần.” Bạch Ly lui về phía sau: “Tôi không cần.”

Bạch Ly có ấn tượng về Hứa Nhượng, những người như anh đi đến đâu cũng có người vây quanh, trai gái đều thích anh.

Nam sinh thích Hứa Nhượng vì anh hào phóng và có nghĩa khí, nữ sinh thích anh vì cử chỉ tiêu sái và vì anh đẹp trai.

Trong vòng tròn của Hứa Nhượng có quá nhiều người, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ bước vào bên trong đó.

Hôm đó Hứa Nhượng không đuổi theo cô, nhưng mà anh cũng không quay lại lớp học, Bạch Ly nhìn anh đi ra khỏi cổng trường thì nhẹ nhàng thở ra.

Có vẻ như anh sẽ không kiên trì, cũng đúng, một người như Hứa Nhượng sao có thể thiếu bạn được chứ, cho dù đột nhiên anh có hứng thú với mình, cũng sẽ không thiếu một cô gái như vậy. Dù sao Hứa Nhượng vẫn luôn bị người khác đăng lên diễn đàn, anh sẽ không hạ thấp bản thân mình chỉ để kết bạn với cô.

Điều này Bạch Ly rất rõ  nên không quá lo lắng nữa, rất lâu sau đó cô với Hứa Nhượng giống như chưa từng nói chuyện qua, chỉ là bạn cùng lớp thỉnh thoảng gặp nhau mà thôi.

Một tháng sau, thời tiết ấm lại, đầu mùa xuân trong khuôn viên trường đã có thêm nhiều chồi non, điểm thêm chút xanh biếc.

Sau khi tan học Bạch Ly  định đi đến phòng vẽ tranh, cô đi rất muộn đang ở trong lớp học thu dọn đồ đạc thì đột nhiên cửa sau vang lên tiếng thở hổn hển, cô quay đầu nhìn, khuôn mặt râu ria xồm xoàm đập vào mắt cô.

Nam sinh có dáng người to lớn đi qua, bộ dáng lôi thôi lếch thếch khiến người ta không có cảm tình gì, hắn vẫn còn ngậm điếu thuốc, thuốc lá chất lượng kém nên khói thuốc rất hắc, trong phòng học rất nhanh bị nhiễm mùi thuốc lá nồng nặc.

Mùi khó chịu đã át mất mùi hoa nhàn nhạt thổi từ bên ngoài vào.

Bạch Ly nhíu mày, trên tay vẫn còn cầm bản vẽ, hắn từ từ đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt Bạch Ly, giọng điệu hung hăng càn quấy: “Hừ, chính là mày.”

“Có chuyện gì?” Giọng nói của Bạch Ly vừa lạnh nhạt vừa lạnh lùng.

Hắn bước một bước nữa, nắm lấy cổ áo của cô, đầu mùa xuân nên Bạch Ly chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với áo gile len, cúc áo sơ mi đồng phục không chắc chắn bị hắn kéo mạnh một cái nên hai cúc áo bung ra.

“Chính là mày, vẫn còn giả bộ thanh cao với tao sao?” Hắn dần dần tới gần: “Không phải chỉ là  một con đĩ thôi sao, không biết  mình đã làm ra chuyện gì sao? Còn dám bắt nạt người khác đúng không?”

Sắc mặt Bạch Ly tái nhợt, dạ dày sôi trào, bàn vẽ rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động lớn.

“Lúc mày dùng son môi vẽ linh tinh ở trên mặt em gái tao không phải cũng như vậy sao.” Hắn cười khẩy giơ tay lên.

Ngay lúc hắn muốn ra tay thì cửa sau của phòng học bị đá văng ra, trong phòng học yên tĩnh vang lên tiếng động lớn do gạch men sứ vỡ vụn,  hắn buông tay quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng động.

Bạch Ly nhân cơ hội trốn sang một bên cài cúc áo lại, rồi nhanh chóng mở cửa sổ để không khí trong lành từ bên ngoài vào, cô dựa vào cửa sổ hít một hơi sau khi thoải mái hơn mới quay đầu nhìn về phía đó. Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đồng phục màu xanh vẫn còn tùy ý vắt trên vai.

Anh đối mặt với ánh đèn, con ngươi màu nâu nhạt sáng lên, áo sơ mi rất mỏng, anh không mặc áo khoác, Bạch Ly thông qua ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy một hình xăm lớn ở thắt lưng bên phải của anh.

Hứa Nhượng đi tới, nhìn sắc mặt của Bạch Ly ở bên cạnh không quá tốt, anh ném bộ đồng phục lên trên bàn, nhìn người vừa rồi túm Bạch Ly.

“Chậc chậc.” Hứa Nhượng lên tiếng: “Dù sao cũng  từng là một đại ca của trường, giờ thất bại đến mức xuống bắt nạt em gái lớp dưới?”

“Hứa Nhượng.” Giọng nói hắn đanh lại: “Tao đề nghị mày không nên xen vào chuyện của người khác.”

Hứa Nhượng không lên tiếng trả lời ngay, ngược lại anh kéo cái ghế ra, lười biếng dựa vào, hai chân vắt chéo thuận tiên còn cầm lấy cây bút bi xoay nó, anh nói: “Ồ.”

“Đương nhiên có thể.”

Bạch Ly xoay người nhặt bản vẽ, cô nắm chặt trong bàn tay, chuẩn bị đập hắn bất cứ lúc nào, vừa rồi nếu không phải bị hắn tấn công bất ngờ thì cô cũng không đến nỗi thế này.

Trong lời nói của hắn không có nhượng bộ, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm hắn nói: “Tốt hơn hết là mày đừng can thiệp vào những chuyện này, đỡ gây nên tai họa không cần thiết.”

Hứa Nhượng nhướng mày, như là ngầm thừa nhận.

Bạch Ly nhìn thấy vẻ mặt không thèm để ý của anh, lại nhớ tới ngày hôm đó khi mình đang chỉnh đốn nữ sinh kia trong lớp học, những người khác đều đang chờ đợi anh ra tay ngăn lại, nhưng anh lại nói một câu lạnh nhạt: “Tôi bảo cái gì?”

Thật ra không gì sai cả, cho dù ai cũng sẽ ích kỷ để bảo vệ bản thân, cô cũng không liên quan gì đến Hứa Nhượng, vì vậy càng không nên đặt kỳ vọng vào người Hứa Nhượng.

Chỉ là cảm giác kinh tởm và chói mắt vừa rồi vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cô vẫn còn đang thở gấp. Người kia không bị Hứa Nhượng ngăn cản, lại xoay người đi về phía cô, vừa mới đi được hai bước.

Đột nhiên Hứa Nhượng đánh rơi chiếc bút đang nghịch.

Anh đến nhặt lên, ngẩng đầu: “À đúng rồi, vì mày đã nói tao không cần xen vào  chuyện của người khác.”

“Vậy nên, đây là chuyện của nữ sinh bọn họ, mày cũng không cần xen vào đâu.”

Giọng Hứa Nhượng  cương quyết không cho từ chối, Hứa Nhượng không phải đang thảo luận với hắn, mà là anh thông báo cho hắn biết.

Không cần xen vào chuyện của người khác.

“Đó là em gái tôi, tao không quản thì ai quản?”

“Theo tao được biết, mày không có quan hệ gì với Bạch Ly? Mày trở lên tốt như vậy từ khi nào thế?”

Hứa Nhượng từ từ đứng dậy, liếc mắt nhìn hắn, anh bấm chiếc bút trên tay kêu tích tắc tích tắc, giọng nói lười biếng mệt mỏi của thiếu niên vang lên trong phòng học trống trải. 

“Bây giờ.”

“Nếu mày dám động vào cậu ấy một cái.”

Ánh mắt của Hứa Nhượng tối lại, giống thuộc tính oai phong của một con sư tử, ánh mắt lạnh thấu xương, anh nói: “Đợi lát nữa mày sẽ được khiêng ra khỏi phòng học này.”

“……..”

“……..”

“Bọn mày có quan hệ gì? Sao mày lại giúp cô ta?”

Hứa Nhượng cười nói: “Tao đang lo âu, muốn kết bạn cùng cô gái này, nhưng cậu ấy không đồng ý.”

“Hôm nay tao giúp cô ấy đánh mày, mày nói xem, liệu tâm trạng cậu ấy tốt sẽ đồng ý hay không?”

Bạch Ly: “…….?”

Hắn sợ hãi Hứa Nhượng, hơn nữa cũng không phải không có đầu óc, hắn bực bội lại ngậm điếu thuốc khác nói: “Lần này bỏ qua, lần sau để tao biết mày…. “

Chưa kịp nói xong, một tiếng động lớn vang lên, giây tiếp theo Bạch Ly nhìn thấy hắn ngồi xổm trên mặt đất.

“Ồ, tao cũng quên mất, mày đã ra tay với cậu ấy rồi, nếu mày đã kéo cổ áo của cậu ấy, một quyền này tao không quá phận đúng không?”

“Bây giờ mày có thể cút.”

Hai phút sau, phòng học lại rơi vào im lặng, mùi hoa lại bay vào, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Lúc trước trừng trị nữ sinh kia không phải rất lợi hại sao?” Hứa Nhượng quay lại nhìn cô: “Tại sao sau khi gặp nam sinh lại không phản kháng chút nào thế?”

Bạch Ly nhìn thấy anh đến gần đưa tay ra tựa hồ như muốn chạm vào cô, hô hấp của cô đột nhiên thắt lại, huyết sắc trên mặt dần dần nhạt đi, giống hệt như người kia vừa túm lấy cổ áo của cô.

Hứa Nhượng sửng sốt.

Anh vừa nhìn thấy vẻ mặt run rẩy của Bạch Ly, anh cho rằng cô sợ bị đánh, nhưng chắc hẳn Bạch Ly biết rõ anh sẽ không ra tay, nhưng lúc này cô vẫn lộ ra vẻ mặt như vậy. 

Cho nên, không phải cô sợ bị đánh, chỉ là cô sợ bị người khác đến gần, trong đầu Hứa Nhượng xuất hiện một ý nghĩ nhưng không dám khẳng định.

Hứa Nhượng đột nhiên nản lòng, cách xa cô một chút, liếc cô một cái: “Cậu cân nhắc xong chưa?”

“Cái gì?”

“Cậu có muốn chơi cùng chúng tớ không?” Hứa Nhượng nói: “Sau này sẽ không có ai bắt nạt cậu như thế này nữa.”

“Tôi không bị bắt nạt.” Bạch Ly rất bướng bỉnh.

“Hả?”

Trong mắt của cô lóe lên một tia tàn nhẫn nói: “Nếu hắn dám động đến tôi, tôi sẽ giết hắn.”

Hứa Nhượng không nói tiếp, đưa tay vào quần sờ soạng điếu thuốc, rồi rút ra nhưng anh không châm lửa, chỉ cắn nát những hạt trên đó, anh rất nghe lời, là học sinh hư nhưng sẽ không hút thuốc ở trong lớp học.

Đây là nơi mà học sinh học tập, anh không học, không có nghĩa là những người khác cũng không học.

Vừa rồi người nọ ngậm điếu thuốc đi vào, Hứa Nhượng nhìn thấy cũng tức giận.

Anh đang ngậm điếu thuốc trong miệng, cảm nhận được mùi vị bạc hà, một lúc lâu, Hứa Nhượng lại hỏi lại cô: “Cho nên đáp án của cậu là gì?”

Trước kia Hứa Nhượng chưa bao giờ bị từ chối, nhưng ở nơi này anh đã bị Bạch Ly từ chối vô số lần.

Cô nói: “Không.”

“Tôi không cần lòng tốt và sự bố thí của cậu.”

Cho nên bây giờ cũng vậy, cô vẫn sẽ trả lời như vậy, khi Hứa Nhượng hỏi cô một câu như vậy, cô nhất định sẽ nói không.

Bởi vì bất kể là làm bạn bè hay anh nói muốn cưới cô, Bạch Ly cũng không muốn. 

Cô vẫn như cũ, không cần lòng tốt và sự bố thí của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN