Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 11


Chương 11: Là em quyếnrũ anh

 

Ngụy Nhất vừa rời khỏiđó, Tô Thích thở hổn hển xuất hiện trước mặt mọi người. Ai nấy đều đang trầntrùng trục, chỉ mình Tô Thích vẫn quần áo chỉnh tề lộ rõ vẻ phong độ khoáng đạtcủa anh.

Tô Thích nhìn quanh mộtvòng, lạnh lùng hỏi: “Ngụy Nhất đâu?”.

“Hừ.” Trâu Tướng Quânlười nhác ngả lưng vào thành bể bơi, miệng ngậm cọng cỏ, nhìn thấy Tô Thíchnhưng vẫn vờ như không.

Việc ngậm cọng cỏ trongmiệng cũng lắm công phu, người bình thường khi ngậm nếu không lưu tâm thì cũngchỉ là một cử chỉ tầm thường. Còn Trâu Tướng Quân đã luyện được công phu nàymột cách điêu luyện, càng thể hiện rõ vẻ ngông cuồng ngạo mạn, phong lưu khoángđạt của bản thân. Xem ra, vẻ khoáng đạt của anh ta cũng không thua kém Tô Thích.

“Tôi hỏi lại một lầnnữa. Ngụy Nhất đâu?” Khuôn mặt Tô Thích chưa bao giờ lạnh lùng như thếkhiến mấy người anh em chơi cùng từ nhỏ đang có mặt ở đó liên tục quay sangnhìn nhau.

Trâu Tướng Quân vẫn giữvẻ thản nhiên như cũ, chẳng buồn liếc mắt nhìn Tô Thích, ung dung gối đầu lêntảng đá lớn nhắm mắt dưỡng thần. Anh ta thầm nghĩ, cùng lắm thì hắn cũng chỉđến mức gây lộn mà thôi, từ nhỏ tới lớn, những trận đánh lộn với hắn còn ít haysao? Bản thân mình cũng chưa từng chịu thiệt.

Vĩ thấy thế trận giữahai người đàn ông này sắp xảy ra, vội đi lên, cười hì hì giảng hòa, nói với kẻđang phẫn nộ là Tô Thích: “Cô em Nhất Nhất vào phòng thay đồ rồi! Có khi bâygiờ đang chọn đồ ở nhà ăn cũng nên. Yên tâm đi, cô ây ổn cả mà, cô bạn gái bénhỏ của cậu không biến mất đâu. Còn cậu nữa, đem đại mỹ nhân Ngụy Trích Tiên điđâu rồi?”.

Khi Vĩ vừa nói tới mấychữ “cô bạn gái bé nhỏ”, Trâu Tướng Quân liền mở mắt, nhìn Tô Thích chằm chằm.Tô Thích cũng không yếu thế trợn mắt nhìn lại, nghĩ tới việc Ngụy Nhất còn đangmột mình ở nơi khác, anh không còn thời gi­an để tính toán so bì với Trâu TướngQuân nên liền bỏ đi. Vừa quay người, anh va ngay phải một cơ thể thơm ngát mềmmại như bông.

Ngụy Trích Tiên thay bộbiki­ni xong, khoác khăn tắm trên vai, yểu điệu bước ra. Đó mới thực sự đạidiện cho sự xuất hiện của đại mỹ nhân.

Trút lớp phấn trangđiểm, làn da của Ngụy Trích Tiên mặc dù không được mềm mại, mịn màng như NgụyNhất nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô.Thêm vào đó, Ngụy Trích Tiên lại sở hữu một vóc dáng cân đối đến hút hồn, chândài eo thon, cao ráo yêu kiều, kết hợp với bộ kiki­ni ba mảnh màu trắng, gợicảm mà không mất đi vẻ thuần khiết. Trông cô còn quyến rũ hơn những người mẫunổi tiếng trên truyền hình nhiều.

Đại mỹ nhân họ Ngụy nhìnthấy Trâu Tướng Quân – người đàn ông trong mộng của mình – đang ở phía xa,trong lòng xốn xang rạo rực, vội rảo bước về phía đó. Vừa đi đến sau lưng TôThích, không ngờ Tô Thích lại vội vã quay người khiến cô ngã dúi vào bức tườngcứng nhắc bên cạnh, cú va đập manh tới nỗi khiến chóp mũi đau nhức, máu mũicũng chảy, nước mắt thi nhau tuôn rơi. Mọi người thấy Ngụy tiểu thư gặp nạn,vội vàng trèo lên bờ chạy lại xem xét tình hình thương tích của Ngụy TríchTiên. Tô Thích vốn là một kị sĩ, lúc này sao có thể bỏ mặc Ngụy Trích Tiên ở đóđược, anh vội bế thốc Ngụy Trích Tiên chạy về phòng y tế. Đến khi chuyện xảy rabất ngờ đó lắng xuống, trong bể bơi chỉ còn lại ba chàng trai quay mặt nhìnnhau, chẳng thấy Trâu Tưóng Quân đâu cả.

Trâu Tướng Quân hoàn toànkhông muốn để Tô Thích nhìn Ngụy Nhất trong bộ đồ bơi, thấy Tô Thích đang có ýđịnh đi tìm Ngụy Nhất, nỗi ghen tức trong lòng lại trào dâng. Anh quyết địnhlập tức đi tìm Ngụy Nhất trước rồi giấu cô gái ngốc nghếch đó đi, hoặc khôngcũng phải dỗ dành để cô ấy chịu thay đồ bơi ra cũng tốt.

Dựa vào trực giác, anhlần tìm theo hướng các bể ngâm tinh dầu trên sườn núi. Trâu Tướng Quân đi tìmtừng bể một, mười phút sau, quả nhiên ở chỗ hẻo lánh nhất giữa triền núi, bênmột bể ngâm sực nức mùi hương, anh đã tìm thấy cô gái ngốc nghếch luôn khiếnngười ta phải đau đầu này.

Ngụy Nhất hình như đãngâm trong nước nóng quá lâu rồi, làn da đã nhuốm màu đỏ hồng. Lúc này, cô đangthảnh thơi ngồi trên thành bể, thõng hai chân xuống đạp cho nước bắn tung tóe.Làn nước suối trong vắt bốc hơi nóng mờ ảo chảy từ một khe hở nhỏ của bình rượura, những cơn gió mát thổi tới mang theo mùi hương mê hoặc thanh mát, giống nhưtiên ông khi nghỉ ngơi tại đây, do không cẩn thận làm đổ rượu ngon.

Sườn núi hẻo lánh, khôngcó lấy một bóng người, cô quả thật rất biết lựa chọn địa điểm để hưởng thụ.

Trâu Tướng Quân rảo từngbước lớn lại gần. Đến khi Ngụy Nhất phát hiện ra thì anh đã đứng sừng sững ngaytrước mặt cô rồi.

Ngụy Nhất ngẩng đầu lên,ánh mắt vừa hay chạm phải bộ phận đang căng phồng lên trên cơ thể của TrâuTướng Quân. Khuôn mặt nhỏ xinh lập tức trở nên thất sắc, “Áaaa” một tiếng thấtthanh rồi nhảy ngay xuống bể nước, chỉ để lộ khuôn mặt, mắt nhắm nghiền.

Trâu Tướng Quân thấyNgụy Nhất trốn trong nước như chú hà mã, anh khẽ mỉm cười, gọi cô: “Ra đi”.

Anh chàng này chỉ mặcmỗi một chiếc quần bơi bé xíu nhưng không hề có ý che đậy, cứ đứng từ trên caonhìn xuống, đôi mắt sáng khẽ nhíu lại, mang theo ý tứ đùa giỡn. Ngụy Nhất cứnhắm tịt mắt lại, vô cùng kích động, mắng to đến nỗi lạc cả giọng: “Lưu manh!Lưu manh!”. Hơn nữa anh ta còn là hạng lưu manh không thể nào chuyển hóa nổi.

“Lên đi”, Trâu TướngQuân sợ ở đây quá lâu, Tô Thích sẽ tìm đến được, cố gắng kiềm chế ý muốn bắtnạt cô, chỉ ra mệnh lệnh ngắn gọn.

Không ngờ cô gái trốn trongnước kia lại cứ án binh bất động, giữ nguyên trạng thái hà mã ngập nước nhưvậy.

“Vậy thì thiếu gia taxuống nhé!”, Trâu Tướng Quân khẽ cười, đôi chân dài quả nhiên lội xuống nước,tạo nên những tiếng ì oạp lớn và không ít bọt nước. Vì vội đi tìm Ngụy Nhất nênTrâu Tướng Quân quên béng việc phải khoác thêm một chiếc áo tắm, trong thờitiết trên dưới không độ này, mình trần như nhộng đi tìm Ngụy Nhất lâu như vậy,anh ta đã lạnh tới nỗi không chịu nổi nữa rồi.

Nhiệt độ trong nước làba mươi chín, cơ thể của Trâu Tướng Quân vừa chạm xuống làn nước ấm liền cảmthấy dễ chịu đến nỗi thốt lên những tiếng sảng khoái.

“Anh anh anh lui ra!”,Ngụy Nhất nhắm chặt hai mắt, nghe thấy những âm thanh mập mờ phát ra bên cạnh,trong lòng biết rõ là anh ta đã xuống dưới nước, cô quay mặt về phía thành bể,hét lên bằng giọng run rẩy, “Lưu manh, lưu manh! Không được lại gần!”.

Bể ngâm tình dầu nhỏ hơncác bể tắm nước nóng dưới chân núi rất nhiều, một người dùng thì cảm thấy vừavặn, còn hai người thì khá chật chội, nhưng nếu là một đôi tình nhân cùng ngâmmình trong đó lại càng tăng thêm hứng khởi. Trâu Tướng Quân tay chân dài, thânhình cao lớn, trong làn nước ấm, anh chỉ cần sải hai bước là đã chạm vào phíasau Ngụy Nhất đang co rúm thành một khối kia rồi. Sau đó anh đưa tay ra bế bổngcô lên.

Ngụy Nhất chỉ sợ anh tatùy tiện xâm hại mình, cô ra sức quẫy đạp rồi hét toáng lên: “Buông tôi ra! Lưumanh! Buông ra!”.

Trâu Tướng Quân bị nướcbắn khắp mặt, mất hết kiên nhẫn, đôi lông mày rậm nhíu lại. Anh trói chặt NgụyNhất bằng hai cánh tay, ôm gọn cô trong lòng mình. Núi rừng trống trải, tiếngvọng rất lớn, anh sợ tiếng kêu của cô gái ngốc nghếch này sẽ gây sự chú ý chonhững người dưới chân núi, vì thế hạ thấp giọng xuống quát:

“Cấm động đậy! Tôi sẽkhông làm gì cô đâu!”

Mặc dù ngoài miệng nóivậy nhưng khi bàn tay vừa chạm phải vòng eo nhỏ bé vừa được nước suối gột rửađến mềm mại mịn màng của cô, anh không thể kìm nén được liền khẽ xoa xoa lớp datrắng nõn đó.

Ngụy Nhất vốn nghĩ rằnganh ta thực sự sẽ không làm điều gì sai trái, vừa yên lặng trở lại, liền cảmthấy một đôi tay thô bạo đang du ngoạn trên vòng eo, cô hoảng sợ, lại cất caogiọng hét lên:

“Cứu tôi với… Cứu tôivới­iii”, giọng nói ngây thơ của Ngụy Nhất vang vọng khắp núi rừng, nghe thậtthảm thiết.

Trâu Tướng Quân thầmnghĩ, cô bé này vừa mới ngoan ngoãn được một giây lại hét toáng lên rồi, sắcmặt anh tối lại, quay mặt cô hướng về mình, hôn ngấu nghiến đôi môi đang kêugào liên tục kia.

Trâu Tướng Quân vốn chỉcó ý định bịt miệng cô lại để cô không kêu nữa.

Miệng của Ngụy Nhất vốnđang há ra, vì vậy Trâu Tướng Quân thật dễ dàng luồn chiếc lưỡi tham lam vàokhoang miệng cô. Vừa chạm phải chiếc lưỡi mềm mại thơm tho đó, toàn thân anhnhư bị ai đó thả bọ cạp lên, niềm hứng khởi dâng trào. Dục vọng theo làn nướcấm mà từ từ dâng cao, nụ hôn của anh mỗi lúc một sâu hơn, chiếc lưỡi giống ynhư con người anh vậy, cứ rượt đuổi theo cô không biết mệt mỏi, hít sâu, liếmnhẹ, quấn quýt không rời.

Mái tóc của cô ướt nhèm,bết dính trên trán, không biết do nước hay mồ hôi, khiến khuôn mặt ngây thơ củacô càng thêm đáng yêu. Mùi hương mê hoặc triền miên của không gi­an nơi đó lạicàng giống như chất xúc tác làm tim anh ngày càng mềm yếu, khiến bộ phận nào đótrên cơ thể anh mỗi lúc một cương cứng. Bàn tay đang ôm chặt cô bắt đầu khôngchịu để yên, lướt qua lướt lại trên tấm lưng trơn mịn của Ngụy Nhất. Ngụy Nhấtbiết anh ta lại bắt đầu phát cuồng, trong lòng lo sợ, liền cắn một cái vào đầulưỡi trơn tuột tham lam ấy. Nhưng cô lại là người có tâm lòng nhân hậu, biếtanh chàng mặc dù rất đáng hận nhưng nếu thật sự làm anh ta bị thương cũng khônghay, ngộ nhỡ cắn mạnh quá làm anh ta bị câm thì chị gái sẽ không bỏ qua cho côđâu. Vậy là cô không dám cắn mạnh. Trâu Tướng Quân chỉ cảm thấy hơi đau chứkhông hề chảy máu. Nhưng dục vọng lại được không chế, anh hổn hển ngẩng đầulên, hơi thở ướt át phả vào mặt cô, thì thào:

“Đồ ngốc, bây giờ tôitha cho cô, ngoan ngoãn đi theo thì tôi sẽ không đụng vào cô. Nếu cô còn kêulên nữa, tôi sẽ chiếm đoạt cô ngay tại đây đây, cô có tin không?”

Ngụy Nhất cũng đang thởhổn hển, đôi môi run run, sợ sệt gật đầu.

Trâu Tướng Quân thấy côgái trong lòng mình khuôn mặt tựa hoa đào, ánh mắt như sóng nước hồ thu, đôimôi hồng non nớt bị hôn đến nỗi hơi sưng đỏ lên, vành môi đang cong cong khẽhếch, giống như cố ý khiêu gợi, mời chào anh thưởng thức thêm một lần nữa.

“Em yêu”, mặc dù đãnhận lời sẽ buông tha cho cô nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi, anh thì thầm mộttiếng, sau đó lại cúi người xuống tiếp tục nụ hôn. Bộ phận đang cương cứng đếnđộ đau nhức trên cơ thể anh dường như có linh tính, cứ đè mạnh, ép sát về cơthể mà nó cần hướng tới.

Ngụy Nhất lập tức cảmthấy hoa mắt chóng mặt, làn nước suối vốn có nhiệt độ cao càng dễ khiến ngườita ngất xỉu, thêm vào đó là nụ hôn cuồng nhiệt liên miên không dứt như vậy củaTrâu Tướng Quân, cô cảm thấy toàn thân rã rời, bất lực, chân tay mềm nhũn,những giọt nưóc mắt bất lực cứ lã chã rơi.

Cảm nhận được vị mặnchát trong miệng, Trâu Tướng Quân mới buông cô ra, thấy cô mỗi lần bị mình épbức đều trong bộ dạng đáng thương, nước mắt giàn giụa như vậy, quả thực khôngđành lòng. Anh thì thầm:

“Vốn dĩ thật sự khôngmuốn chạm vào cô. Ban nãy, bảo cô tự đi lên, cô lại cứ cứng đầu, chẳng phải đềutại cô sao? Lần này là cô cố ý khêu gợi tôi đây nhé!”

Tên tiểu nhân không biếtxấu hổ này. Ngụy Nhất đẩy Trâu Tướng Quân ra để hai người cách xa một chút, vừaấm ức vừa cảnh giác nhìn anh ta.

“Thôi được rồi, đượcrồi, thật sự tôi sẽ không chạm vào cô nữa. Trèo lên đi theo tôi”, Trâu TướngQuân sợ đôi mắt nai ấy lại đẫm lệ, đành thỏa hiệp, chỉ muốn nhanh chóng đưa côđi thay đồ.

Mọi người đều nói rằng,một ngày bị rắn cắn, ba năm vẫn còn sợ sợi dây thừng. Ngụy Nhất bị cắn tới nlần rồi, nghe anh ta nói sẽ không chạm tới mình nữa, cô vẫn bán tín bán nghi.Thấy anh ta quả nhiên đã lên bờ trước thì mới thở phào.

Trâu Tướng Quân cao mộtmét tám mươi bảy, những giọt nước ấm đang theo làn da nâu chảy xuống, anh đứngtrên thành bể cao cúi nhìn Ngụy Nhất, hống hách thúc ép đến nỗi khiến người takhông thể hít thở bình thường được. Ánh mắt của Ngụy Nhất chạm ngay phải chiếcquần bơi chật chội của anh ta, bộ phận hãnh diện của đàn ông đó đang căng phồnglên một cách đáng sợ.

“Lưu manh!”, Ngụy Nhấtcúi đầu, khẽ nguyền rủa.

Trâu Tướng Quân biết côvừa chạm mắt phải bộ phận ngạo nghễ của mình, liền khẽ nhún vai, thật thà đếnnỗi không biết xấu hổ, cười nói: “Ngoài cô ra, thứ duy nhất mà tôi không thểkhống chế được, chính là nó đấy”.

Ngụy Nhất cảm nhận đượcý tứ đùa cợt của anh ta khi đem cô ra so sánh với cái đó, vừa xấu hổ vừa tứcgiận, nhưng biết rõ thủ đoạn của anh ta, cô không dám nói gì nữa, lặng lẽ đứngdậy tìm một chiếc khăn tắm, miễn cưỡng trùm lên cơ thể.

Trâu Tướng Quân tiến lạigần, ôm nhẹ eo cô, nói, đi thôi.

Ngụy Nhất giả bộ cúi đầungoan ngoãn nghe theo. Không biết Trâu Tướng Quân sẽ đưa mình đi đâu, cô đangtính toán xem phải làm thế nào để thoát khỏi tên lưu manh này.

Khi đi ngang qua mộtngôi nhà bên con đường nhỏ giữa núi, Ngụy Nhất chui tọt vào trong đó với mộttốc độ nhanh như cắt rồi vặn chốt khóa cửa lại. Vừa bước vào liền cảm thấy bầu khôngkhí trong đó vừa ướt át vừa ngột ngạt, nhiệt độ cao tới mức nóng bỏng cả người.

“Đồ ngốc, cô lại gâychuyện gì thế hả? Ra ngoài mau cho tôi!” Trâu Tướng Quân thấy cô bé bỗng chuitọt vào phòng xông hơi, vừa tức giận vừa buồn cười, đập mạnh lên cửa, nhưng cửađã bị cô khóa chặt rồi. Bên trong, Ngụy Nhất cảm thấy hít thở thật khó khănnhưng cũng không chịu ra ngoài, cô tự nhủ, thà bị hấp chết ở đây còn hơn là bịtên lưu manh kia ức hiếp.

Khoảng mười phút sau,bên trong không có chút động tĩnh gì, Trâu Tướng Quân biết rõ, nếu ở quá lâutrong phòng xông hơi thì sẽ xảy ra chuyện không hay, liền sốt sắng đập cửa: “Đồngốc, mau ra đi, tôi hứa là sẽ không chạm vào cô đâu!”.

“Em yêu, ra đi, ngoannào! Đừng giận quá mà!”

“Đồ ngốc chết tiệt kia,tôi đếm đến ba, cô mà không ra ngoài, tôi sẽ xông vào ức hiếp cô đấy!”

“Nhất Nhất, ra đi, tôisai rồi… mau ra đi, đừng bướng bỉnh nữa!”

“Chỉ cần cô ra ngoài antoàn, nói gì tôi cũng đồng ý hết”

Vừa đấm vừa xoa, cácchiêu thức dỗ dành, đe dọa anh đều mang ra áp dụng hết nhưng người ở bên trongvẫn nhất quyết không chịu lên tiếng. Trâu Tướng Quân thực sự cuống cuồng,nghiến răng nghiến lợi lao mình phá cửa.

Tiếng cơ thể săn chắcnhư thép như đồng của anh đập vào cánh cửa gỗ đinh tai nhức óc. Lần nào cũngđều vận dụng hết sức mạnh của toàn thân, lần nào cũng như có thể đập cánh cửatan ra thành từng mảnh, vậy mà nó vẫn im lìm vững chắc như cũ.

Trâu Tướng Quân vừa lovừa bực, thầm nguyền rủa mấy tên kỹ sư thiết kế khi xây dựng sơn trang, tại saolại lắp khóa bên trong các phòng xông hơi nhỏ cơ chứ!

Hai mươi phút trôi qua,Trâu Tướng Quân lo tới nỗi mồ hôi nhễ nhại, không thốt lời nào, chỉ hùng hụclao vào phá cửa. Cửa vẫn không thể nào công phá nổi. Trâu Tướng Quân biết,phòng xông hơi rất dễ khiến người ta bị sốc, nghiêm trọng hơn còn có thể tửvong. Trái tim anh càng đập mạnh, trong lòng trào dâng một nỗi lo sợ chưa từngcó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN