Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 26


Chương 26: Một người từbỏ, một người ra đi

 

Về tới nhà, Ngụy Nhấtlảo đảo chạy lên tầng hai, vừa xông thẳng vào trong phòng bố mẹ, hét lớn: “BốBố ! Dì muốn gặp bố! Dì đang đợi bố!”.

Ngụy Đông Cốc đang ngủ,nghe Ngụy Nhất gọi liền ngồi bật dậy, thấy con gái mặt đầy nước mắt, còn TrâuTướng Quân đang đứng bên cạnh, sắc mặt tối sầm, trong lòng đã rõ vài phần,hỏi: “Bệnh viện nào?”.

Ngụy Nhất không trả lời,khóc nức nở, cố sức kéo tay bố đi ra ngoài.

Lúc này, bà Ngụy cũngtỉnh giấc, ngồi dậy, nói chen vào với vẻ rất không vui: “Nửa đêm rồi, cái conbé đáng ghét kia còn khóc lóc gì thế hả!”.

Ngụy Nhất không để ý tớimẹ, chỉ kéo tay bố đi ra.

“Đứng lại, hai người điđâu?”, bà Ngụy mặc váy ngủ cỗ chất liệu bằng tơ rồi bước xuống giường.

Trâu Tướng Quân thì quayngười đi xuống tầng chờ đợi.

“Mẹ, bệnh tình củadì đang rất nguy kịch, dì nói muốn gặp bố”, Ngụy Nhất đành giải thích.

“Muộn thế này rối, maihãy đi!”, bà Ngụy nói xong trừng mắt nhìn Ngụy Đông Cốc, xem phản ứng của ôngthế nào.

Ngụy Đông Cốc vô cùng dodự, nhìn cô con gái nhỏ đang khóc nức nở rồi quay sang nhìn khuôn mặt sa sầmcủa vợ, hai người phụ nữ dường như không ai chịu nhượng bộ. Ông thở dài mộttiếng, nói với con gái: “Nhất Nhất, đã rất khuya rồi, hay là để mai nhé! Hômnay bố mệt rồi”.

“Không, không! Bố,con xin bố! Nhất định phải đi Dì sắp… sắp đi rồi… muốn gặp bố… dì nóimuốn gặp bố… bố!

Tiếng ầm ĩ cũng khiếnNgụy Trích Tiên tỉnh giấc, cô mặc bộ đổ ngủ, rảo bước chạy ra, nhìn thấy NgụyNhất cô vô cùng kinh ngạc.

Ngụy Trích Tiên nhìnNgụy Nhất rồi lại thấy Trâu Tưóng Quân đang đứng dưới phòng khách, liền đứngsang một bên lạnh lùng quan sát. Ngụy Đông Cốc mềm lòng quay sang nhìn vợ, bàNgụy chẳng buồn nhìn ông nữa. Ngụy Đông Cốc lại khẽ thở dài một tiếng.

“Con xin bố… cầu xinbố… Hu hu…”

Đang trong lúc giằng cokhông dứt, tiếng chuông điện thoại của Trâu Tướng Quân vang lên, anh mở diđộng, nói vài câu gì đó rất khẽ.

Anh đi lên lầu, đặt taylên đôi vai gầy guộc của Ngụy Nhất, khẽ nói: “Nhất Nhất, ban nãy bệnh viện gọitới, nói… dì em đi rồi, lúc bốn giờ hai mươi phút sáng”.

Ngụy Nhất lảo đảo, TrâuTướng Quân vội đỡ cô, cuống quýt nói: “Đừng quá đau buồn! Sức khỏe của em cũngkhông tốt…”.

Ngụy Nhất không nói lờinào, gạt cánh tay Trâu Tướng Quân ra, cố gắng giữ vững cơ thể, khó nhọc đi rangoài. Đi được hai bước, cô quay người lại nhìn Ngụy Đông Cốc, giọng nói lạnhbăng: “Dì đã đi rồi, thật sự không đến nhìn mặt dì lần cuối cùng?”.

Ngụy Đông Cốc vừa địnhmở miệng thì bà Ngụy đã lạnh lùng nói: “Chỉ là người ở thôi mà! Nhà họ Ngụychúng ta đối với bà ấy thế là đã đủ nhân nghĩa lắm rồi. Đi rồi thì thôi, lúc antáng đến một lúc là được”.

Ngụy Nhất không nhìnnhững người trong phòng thêm lần nào nữa, đi thẳng xuống lầu. Đi ngang qua NgụyTrích Tiên, Ngụy Nhất cũng chẳng buổn để ý.

Trên đường về bệnh viện,Trâu Tướng Quân cho xe chạy với tốc độ trung bình. Trong xe, bầu không khí thậtnặng nề, không ai nói câu gì. Trâu Tướng Quân mở CD, bài hát Thiên lộ¹ của HànHồng vang lên, giọng hát trong veo, mộc mạc:

Đó là một con đường thầnkỳ đưa chúng ta đến thiên đường…

Nhân gi­an, thiên đưòng.Nhưng nhân gi­an là nhân gi­an, thiên đường là thiên đường, sao có thể đem raso sánh được.

Lại một lần nữa đặt chânvào phòng bệnh, thi thể của dì đã được phủ một lớp vải trắng. Các loại máy móclạnh lẽo kia đều đã được tắt hết, cả căn phòng là bầu không khí cô đơn, tĩnhmịch.

Ngụy Nhất chậm rãi bướclại gần, đôi tay run rẩy lật giở mảnh vải đắp trên khuôn mặt thân quen của dì.Máu trên mặt đã được lau sạch, chỉ để lại vài vết đã khô, nhàn nhạt. Đôi mắt dìvẫn chưa nhắm chặt, dường như vẫn kiên nhẫn chờ đợi một ai đó.

Ngụy Nhất lùi lại phíasau hai bước, “bịch” một tiếng, cô từ từ khuỵu xuống, cúi gằm mặt, từng giọtnước mắt thi nhau rớt xuống. Rất lâu sau, Ngụy Nhất mới chậm rãi đứng dậy, vẫnkhông thể thôi run rẩy, cô dùng tay vuốt nhẹ lên mắt dì, dịu dàng nói: “Chúc mẹngủ ngon, chúc mẹ có một giấc mơ đẹp”.

Dường như không phải bàđã ra đi, bà chỉ đang ngủ một giấc dài.

Một người thông minh nhưTrâu Tướng Quân vốn đã có ý nghi ngờ, mối quan hệ của người phụ nữ này với NgụyĐông Cốc không hề đơn giản. Nhưng khi đích thân nghe thấy, anh vẫn muôn phầnkinh ngạc nhưng không dám tiến lên ngắt quãng.

Ngụy Nhất tiếp tục khóc,vừa khóc vừa gào lên đến nỗi khản cả tiếng, lạc cả giọng: “Mẹ, con gái bấthiếu! Mẹ sống suốt đời vẫn không đựợc nghe con gái gọi một tiếng mẹ! Con có lỗivới mẹ! Mẹ…”, Ngụy Nhất sau khi hết hơi cạn sức hét lên, đầu ngoẹo sang mộtbên, ngất xỉu.

Hóa ra, Ngụy Nhất chínhlà con của Ngụy Đông Cốc và Phan Văn Tú.

Năm đó, Phan Văn Tú vốnlà một tiểu thư con nhà danh giá ở Tứ Xuyên, có hiểu biết, được giáo dục tử tế,nhã nhặn xinh đẹp. Chỉ vì gia đình sa cơ nên mới lưu lạc tới nơi đây. Bà làmquản đốc đại sảnh của một khách sạn năm sao ở thành phố S, thu nhập ít ỏi, cầnkiệm lắm mới đủ sống. Một mình bà chật vật sinh nhai, những khó khăn trong cuộcsống không cần kể cũng đủ biết. Sau đó, bà quen con trai của một gia đình giàucó với hào khí ngút trời – Ngụy Đông Cốc. Hai người qua lại một thời gi­an, kếtquả là Phan Văn Tú mang thai.

Hồi đó, Ngụy Đông Cốc đãkết hôn, có một cô con gái lên tám. Vợ ông lại không thể sinh nở được nữa, NgụyĐông Cốc buồn phiền vì sản nghiệp to lớn không có người kế thừa, sau khi biếtPhan Văn Tú có mang liền đã thông tư tưởng bên vợ, để Phan Văn Tú về ờ nhà họNgụy với thân phận bảo mẫu, chờ ngày sinh nở. Bà Ngụy mặc dù trong lòng rất tứcgiận, nhưng cũng không thắng nổi chồng mình. Ngụy Đông Cốc đã nói, dù đứa trẻđược sinh ra là trai hay gái thì cũng đều tuyên bố với bên ngoài đó là cốt nhụccủa vợ chồng ông. Gần mười tháng mang thai, bao mong chờ ngóng đợi, cuối cùngbà Tú lại sinh thêm cho ông một cô con gái. Ngụy Đông Cốc vô cùng thất vọng,biết số phận của mình không có con trai nên đành chấp nhận. Nhưng cũng từ đó,ông bắt đầu lanh nhạt với Phan Văn Tú, khi đặt tên cho cô con gái mới sinh, ôngtùy tiện lấy luôn chữ “Nhất”. Lại cảm động vì sự độ lượng và hy sinh của vợ,trong lòng xấu hổ, toàn bộ tâm huyết ông đều dành hết cho cô con gái lớn làNgụy Trích Tiên. Phan Văn Tú sống trong nhà họ Ngụy với tư cách là bảo mẫu đượcmười năm, thân thế của Ngụy Nhất vẫn được giấu kín, ngoài ba người đương sự ra,không có ai biết được chuyện đó.

Bà Ngụy lúc nào cũng coiPhan Văn Tú là cái gai trong mắt, luôn xúi giục chồng tìm cách tống tiễn bà rakhỏi nhà. Ngụy Đông Cốc suy nghĩ rất lâu, sợ Phan Văn Tú đem chuyện đi rêu raokhắp nơi nên đã lấy lý do bà có vấn đề về thần kinh, ép bà phải vào điều trị ởbệnh viện tâm thần, đồng thời lên tiếng uy hiếp, nếu bà ngoan ngoãn nghe lờithì sẽ đối xử tốt với Ngụy Nhất, nếu không…

Phan Văn Tú ngày nàocũng phải dùng thuốc dành cho những bệnh nhân tâm thần trong khi sức khỏe vẫnbình thường, vì vậy bà ngày càng yếu ớt. Bà biết mình không thể gắng gượng đượcnữa nên đã để lại di chúc cho con gái. Thật đáng thương khi trời xanh đố kị kẻhồng nhan, đến tận phút lâm chung, bà cũng không chờ đợi được người tình màsuốt bao năm ngày đêm mong nhớ, thậm chí còn chưa được nghe đứa con dứt mộtsinh ra gọi mẹ một lần.

Trên thế giới này chẳngcó bức tường nào là không thông gió, thực ra một năm trước đây, trong một cuộccãi vã giữa ông bà Ngụy, Ngụy Nhất đã vô tình nghe thấy, hóa ra, người dì đangsống trong bệnh viện tâm thần và rất mực yêu thương cô lại chính là mẹ đẻ củacô.

Ngụy Nhất vô cùng kinhngạc, nhất thời không thể chấp nhận được thực tế này, cô chạy ra ngoài để trốntránh và khóc lóc thảm thiết. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình đã cố gắnghết sức mà không có được tình yêu thương của bố mẹ. Hóa ra, cô chính là đứa conhoang mà họ nhắc tới.

Hôm đó cũng là lần đầutiên Tô Thích nhìn thấy Ngụy Nhất, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, nấp sau đám cỏhoa, khóc lóc thảm thiết.

Cũng từ đó, tính cáchcủa Ngụy Nhất càng trở nên trầm lặng và cô độc hơn.

Bà không phải là dì màchính là mẹ đè của cô. Tình cảm mà bà dành cho cô không phải là sự thiên lệch,mà là tình cảm ruột thịt được bộc lộ ra một cách tự nhiên.

Thật đáng tiếc, khi NgụyNhất gọi một tiếng “Mẹ” thì người yêu thương cô nhất đã lên thiên đường. Vì mẹkhông nói ra nên cô nào dám cả gan gọi mẹ, như thế chẳng phải là quở trách hànhđộng không tốt của mẹ trước đây sao? Vậy là Ngụy Nhất chỉ có thể trân trối nhìnmẹ nuốt hận ra đi.

Ngụy Nhất ngủ mê mệtsuốt một ngày một đêm, sốt cao không dứt, mơ màng tỉnh dậy, chân tay rã rời,cảm thấy dường như vẫn đang trong giấc mộng.

Trâu Tướng Quân ngồi túctrực bên giường, mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.

Ngụy Nhất đưa mắt nhìncăn phòng bệnh lạ lẫm, ban đầu, tinh thần có chút hoảng loạn, đến khi định thầnlại mới nhớ ra mẹ đã đi rồi, lại cảm thấy thật đau buổn. Cô rút mũi kim đangtruyền nước trên cánh tay mình ra, nhẹ nhàng rời đi.

Cô đến bệnh viện tâmthần, đến chiếc giường mà trước đây mẹ đã nằm, ôm chăn gối còn nguyên mùitanh của máu và mùi cơ thể mẹ, khóc không thành tiếng. Bỗng cô phát hiện mộtbức di thư dưới gối, bên ngoài ghi rõ: Viết cho con gái yêu quý của mẹ, NgụyNhất.

Cô đọc bức thư của mẹtrong làn nước mắt.

Trong bức di thư củaPhan Văn Tú, mỗi chữ đều là máu và nước mắt, mỗi câu đều vô cùng réo rắt, ghilại tất cả những chua cay mặn ngọt mà cả đời mình gặp phải. Một bức thư dài tớimấy trang giấy. Cuối cùng, bà dặn con gái hãy bỏ qua mọi ân oán của đời trước,Ngụy Đông Cốc dù sao cũng là người thân duy nhất còn lại của cô, hy vọng congái hãy nhìn vào ơn sinh thành, không hận thù sự ghét bỏ của ông, khi ông vềgià ốm yếu cũng phải đối xử thật tốt. Trong thư còn có một tấm thẻ tài khoảnngân hàng, là toàn bộ số tiền mà Phan Văn Tú đã tích góp được và để lại cho congái.

Ngụy Nhất tay trái cầmbức di thư áp vào lồng ngực, tay phải vuốt ve chiếc áo len mà mẹ đang đan dởcho mình. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật vẫn như cũ, ngây ngây đờ đẫn, nhớlại cuộc đời của mẹ, bà đã dạy cô cách ứng xử, dạy cô sống lương thiện chânthành, dạy cô nữ công gia chánh, trong những đêm mưa dông sâm chớp, mẹ đã thứccả đêm để hát ru cô ngủ… Công ơn sinh thành, ân tình dưỡng dục, đã không thểbáo đáp. Nước mắt lẫn trong những giọt mồ hôi, lau khô rồi lại chảy, chảy rarồi lại lau. Ga trải giường bị ướt một khoảng lớn vì nước mắt.

Ngụy Nhất cảm giác nhưtrái tim mình bị đục thủng một lỗ, sau đó nhét vào đó một tảng đá lớn, đau đớn,khó chịu, mệt mỏi.

Cô bỗng rất nhớ TôThích, nhớ điên cuồng. Cô muốn nói cho anh biết hết mọi chuyện, muốn dựa vàolòng anh để khóc, muốn có được sự an ủi dịu dàng của anh, muốn được ngủ thiếpđi trong vòng tay rộng lớn, vững chắc của anh…

Số điện thoại của TôThích trong danh bạ đã bị xóa, nhưng những con số đó từ lâu đã hằn sâu trongtâm trí của cô, không thể xóa nhòa được. Chỉ cần ngón tay vô tình lướt trên bànphím thì lập tức số điện thoại của anh lại hiện trên màn hình, chính xác mộtcách tuyệt đối. Bấm phím gọi, rồi lại tắt đi.

Tâm trạng cô đang chịumột nỗi giày vò ghê gớm, cô sợ mang lại phiền phức cho anh.

Bước ra khỏi bệnh viện,thấy bốt điện thoại công cộng bên đường, cô muốn gọi để được nghe giọng nói củaanh, dù chỉ một chút thôi cũng tốt, anh ấy sẽ không biết là ai, chắc chỉ nghĩlà đứa trẻ nghịch ngợm nào đó gọi nhầm số mà thôi.

Tự an ủi mình, Ngụy Nhấtliền gọi cho anh qua bốt điện thoại công cộng.

Giọng nói của Tô Thíchnhanh chóng vang lên, “alô”, ấm áp, đầy mê hoặc, quen thuộc, thân thiếtnhưng không có sự yêu chiều khi nói chuyện với cô, có phần hơi lạnh nhạt.

Ngụy Nhất cầm ống nghe,áp sát vào tai mình, nín thở, không nói gì,, chi sợ bỏ qua một âm thanh nào đó.

“A lô? Ai đấy?”

Ngụy Nhất lại khóc, nướcmắt cứ lặng lẽ rơi xuống nhưng cô cố gắng kiềm chế, không dám phát ra tiêngđộng.

“Tôi cúp máy nhé?”, đầudây bên kia nói với giọng đầy nghi hoặc.

Sau đó, điện thoại bịcắt đứt một cách vô tình.

Âm thanh “tút tút” báohiệu đường truyền bị ngắt thật chói tai. Ngụy Nhất vẫn áp sát ống nghe, dườngnhư không cảm nhận được điều đó. Cô bật khóc nức nở.

Thi thoảng có người quađường đều tò mò liếc mắt nhìn, cô gái mặt xinh đẹp thế kia, bơ vơ đứng trongbốt điện thoại công cộng, khóc nức nở, lạc giọng hét lên: “Anh… mẹ đirồi… anh cũng không cần em nữa rồi… anh… em nhớ anh..” .

Tâm trạng của cô đau khốtột cùng.

Họ đâu biết rằng, haingười thực sự yêu thương cô duy nhất trên thế giới này, một người đã từ bỏ, mộtngười đã ra đi

______________________________

¹ Tên tiếng Trung là 天路(Tian lu)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN