Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Chương 29
Ngụy Nhất chưa hồi phụchẳn sau trận ốm nặng, tâm lý bị kìm nén quá nhiều, lại dầm mưa quá lâu, suốtđêm cô ở trong trạng thái mê man, sốt cao không dứt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ,cảm thấy có một chiếc khăn bông thật ấm áp mềm mại đang nhẹ nhàng lau tay chânmình, cô muốn ngồi dậy, nhưng chân tay không có lực, mí mắt nặng trĩu, khônglàm sao mở mắt ra được. Trong cơn mơ màng cô lại ngủ thiếp đi.
Ngụy Nhất để chân trầnchạy rất lâu trên đường, đôi chân nhỏ xinh như ngọc ấy đã có mấy vết rách toạc,lại bị đá vụn và mảnh thủy tinh đâm vào nữa, máu rỉ ra từ vết thương, trôngthật đáng sợ.
Trâu Tướng Quân nângchân cô lên, cẩn thận dùng kin khều những vật lạ đó ra, sau khi bôi lên vếtthương một lớp cồn sát trùng, anh lục tung ngăn bàn và ngăn tủ trong nhà mớitìm được một ít băng gạc sạch, vụng về băng bó vết thương cho cô. Cuối cùng,chỉ còn lộ ra mười ngón chân trắng muốt trông như mười viên sỏi trắng. Đây làlần đầu tiên Trâu Tướng Quân quan sát kỹ đôi chân của một cô gái như thế này,cảm thấy nó vô cùng đáng yêu. Anh để đôi bàn chân trong tay, xoa xoa hồi lâurồi mới đắp chăn lại cho cô.
Đưa tay kiểm tra phầntrán của Ngụy Nhất, vẫn còn rất nóng.
Trâu Tướng Quân lên mạngtra cứu cách nấu canh gừng, may mà tuần trước người giúp việc đến đây và thaytoàn bộ nguyên liệu dùng trong bếp. Trâu Tướng Quân lục tung ngăn bếp, mang cácloại gia vị ra so sánh với hình ảnh trên mạng, sau khi xác định rõ thứ củ tròntròn có màu vàng nhạt đó đúng là gừng thì anh bắt đầu công việc bếp núc lần đầutiên trong đời. Sau một hồi bận rộn, cuối cùng cũng nấu xong nửa bát canh gừng,anh bỗng có cảm giác gặt hái được thành công, đứng trong căn bếp vô cùng bừabộn mà cảm thây mình rất có khả năng phát triển trong thế giới bếp núc.
Ngụy Nhất nửa tỉnh nửamê, đầu óc nặng trĩu, chân tay mỏi nhừ, nằm quấn gọn trong tấm chăn bông dàycộm mà vẫn không ngừng run lẩy bẩy. Trâu Tướng Quân đích thân bê bát canh gừng màanh đã nấu đến, bón từng thìa cho cô. Cô gái này trong lúc mơ mơ màng màng vẫncòn biết chê vị canh gừng không ngon, mím miệng, quay qua quay lại không chịunuốt vào. Chỉ nấu được nửa bát nhỏ, vậy mà phần lớn lại bị rớt hết ra chăn.
Trâu Tướng Quân nhíumày, ngậm một ngụm lớn trong miệng, cố gắng chịu đựng cảm giác cay nóng rồi cúixuống mớm cho cô. Uống ít canh gừng đặc, Ngụy Nhất mới toát được chút mồ hôi.
Suốt mấy ngày liền khôngđược nghỉ ngơi, Trâu Tướng Quân hiện giờ chỉ thấy đầu nặng chân nhẹ, anh thayquần áo ngủ, trèo lên giường, nằm ôm cơ thể thơm tho, mềm mại của Ngụy Nhất.Chiêm trọn Ngụy Nhất trong vòng tay, Trâu Tướng Quân mới cảm nhận được cảm giácyên lòng mà từ trước tới nay anh chưa từng có.
Một đêm ngon giấc.
Trưa hôm sau, trong khiTrâu Tướng Quân còn đang nửa tỉnh nửa mơ thì bị đánh thức bởi tiêng kêu thấtthanh ngay bên tai.
“Áaaa! Anh! Anh là ai?Tại sao lại nằm trên giường của tôi! Áaaa! Anh… anh đã làm gì tôi hả?”
Ngụy Nhất giật mình tỉnhdậy, chân tay đã có chút sức lực, mũi cũng không còn bị nghẹt nữa, cảm thấytinh thần thoải mái hơn, vừa mở mắt ra đã giật nảy mình vì khuôn mặt to đùngcủa một người khác giới liền ngay trước mặt. Trâu Tướng Quân vẫn nhắm nghiềnmắt, biết rằng Ngụy Nhất nhất thời hoảng loạn nên đã không nhận ra anh.
Trâu Tướng Quân vẫnkhông buồn mở mắt, cánh tay dài từ trong chăn vươn ra, đặt lên vầng trán nhẵnnhụi của Ngụy Nhất. Thấy cô đã hạ sốt, anh hài lòng ôm chặt người đang nằmtrong vòng tay mình lại, lựa một tư thế thoải mái nhất rồi quyết định tiếp tụcngủ bù.
Ngụy Nhất cố gắng giãygiụa để thoát khỏi vòng tay rắn như thép của người đàn ông này, cô nhìn vàotrong chăn, vô cùng hoảng hốt khi phát hiện quần áo trên người mình đã bị thayhết!
Sau đó, cô nhắm mắt lại,hít một hơi thật sâu, rồi dồn hết sức để hét:
“Áaaa…”
“Em ầm ĩ chết đi được!”,Trâu Tướng Quân bực bội vì bị đánh thức, sức chịu đựng đã lên tới đỉnh điểm,đôi mày rậm nhíu lại, chán nản nói. Giọng nói khi mới tỉnh dậy vẫn mang theomột chút mệt mỏi, trong âm thanh khàn khàn đó còn ẩn chứa sự quyến rũ vô ngần.
Ngụy Nhất đã nhận raTrâu Tướng Quân, cô liền đẩy anh ra, nhảy chân trần xuống đất, phát hiện ramình đang mặc áo ngủ của đàn ông, rộng thùng thình, một bên vai trần còn bị lộra ngoài, chiếc áo dài rủ xuống tận đầu gối, phần thân dưới man mát, cúi xuốngnhìn, hóa ra không mặc gì bên trong!
Tiện tay giật phắt chiếcchăn trên giường, cô kích động tới nỗi toàn thân run rẩy, quát mắng: “Lưumanh! Tiểu nhân!
Bỉ ổi! Vô liêm sỉ! Lợidụng khi người ta gặp hoạn nạn để giở thói xấu! Đồ khốn nạn! Phần tử khủng bố!(Mắng người khác quả thực không phải là thế mạnh của Ngụy Nhất, ngay cả từ ngữnhư phần tử khủng bố cũng được cô lôi ra dùng)… Anh! Anh đã làm gì tôihả?”. Những cú đấm yếu ớt cứ liên tục rơi xuống người Trâu Tướng Quân.
“Em dừng lại đã đượckhông?” Trâu Tướng Quân bị giật mất chăn, đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy, sasẩm mặt mày.
Ánh mắt của Ngụy Nhất vôtình liếc thấy anh chỉ mặc mỗi chiếc quần trong, không những thế cái đó cònđang cương cứng, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ tới nỗi đỏ ửng, cô vội che mặt lại,tức đến nỗi không nói nên lời: “Anh… anh…”.
“Đàn ông buổi sáng ngủdậy đều như thế cả.” Trâu Tướng Quân bình thản nhún nhún vai, dường như khôngcho đó là chuyện đáng xấu hổ. Anh còn trêu chọc: “Hay là em giúp anh hạnhiệt?”.
“Lưu manh!”, Ngụy Nhấttức run người, nhắm mắt lại mắng.
“Hôm qua vẫn còn rấtnhiệt tình mà! Tính cách hai mặt sao? Trời vừa sáng mà đã ngại ngùng xấu hổ rồihả? Sao vừa tỉnh dậy đã trở nên lúng túng thế?” Trâu Tướng Quân uể oải ngồi dựavào thành giường, một tay xoa xoa cằm, nhìn những phản ứng đáng yêu của NgụyNhất một cách đầy giễu cợt. Cho dù bị cô ấy đánh hay chửi mắng, nếu cứ khỏekhoắn đầy sức sống như thế này thì anh đều thấy vui mừng.
Ngụy Nhất bất chấp tấtcả, cô nhắm mắt lại, lao người về phía trước, cho dù đó là chỗ nào, cô há miệngcắn một miếng thật lớn, lại cắn trúng vào cặp đùi rắn chắc của Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân khôngngờ Ngụy Nhất cứ lẳng lặng ra tay, đến khi anh kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấymột cảm giác nhói đau từ đùi lan tới tận đỉnh đầu.
“Đồ ngốc! Em tuổi cẩu à?Suốt ngày giở trò đó ra!” Trâu Tướng Quân đẩy Ngụy Nhất ra, thấy mấy vết rănghằn rõ trên đùi, vết cắn quả không nhẹ, đã rơm rớm máu.
Ngụy Nhất ngồi bệt xuốngđất, ngây người ra hồi lâu, nhớ đến thân thể của mình, chẳng trách lúc nào cũngbị người khác bắt nạt, mà người thân duy nhất của cô đã đi về nơi thiên đườngxa xôi rồi, cảm giác đau khổ trào dâng, cô bật khóc nức nở.
Trâu Tướng Quân khôngthể cầm lòng khi thấy Ngụy Nhất đau khổ, anh cuống quýt vội nhảy xuống giường: “Saothế, sao lại khóc? Có phải là đã bị ngã đau rồi không?”. Nói xong lại đưa taykiểm tra phần mông của cô.
Ngụy Nhất đẩy anh ra,không thèm để ý, cô chỉ khóc, nức nở và thổn thức.
“Không được khóc!” TrâuTướng Quân làm bộ giận dữ, sầm mặt lại vẫn không có hiệu quả.
“Bà cô nhỏ của tôi ơi!Bà đừng khóc nữa!” Trâu Tướng Quân cứ đi đi lại lại trong phòng, tâm trí rốibời, buồn bực.
Cô gái họ Ngụy vẫn khôngbuồn để ý, càng khóc lóc thảm thiết hơn.
“Oái! Sợ bà rồi đấy, tôisai rồi, được chưa nào? Bà cắn đi, đây, bà cứ cắn đi, cắn thật thoải mái vào!”Trâu Tướng Quân nói xong, giơ ngay cặp đùi của mình ra trước mặt Ngụy Nhất.
Bản tính cố chấp củaNgụy Nhất lại nổi lên, cô không thèm để ý tới anh, chỉ ngồi khóc nức nở.
Trâu Tướng Quân cuốicùng cũng chẳng còn cách nào khác, khuôn mặt rầu rĩ: “Tối qua anh không độngchạm gì tới em! Em vẫn còn trong trắng, còn trong trắng đấy! Rốt cuộc em muốnanh phải thế nào thì mới không khóc nữa?”.
Câu nói đó rất hiệu quả,Ngụy Nhất quả nhiên không khóc nữa, “Anh, anh mặc quần áo vào!”. Ngụy Nhấtngước đôi mắt đỏ lựng lên, nghẹn ngào, nghĩ một lát rồi lại nói tiếp, “Trả emquần áo đây!”.
“Ướt rồi!”, vừa nghenhắc tới quần áo ngủ của cô ấy, Trâu Tướng Quân nói một cách né tránh.
“Đưa cho em!”
“Bẩn rồi!”
“Trả lại cho em, trả lạicho em!”
“Vứt đi rồi.”
“Anh…” Đôi môi nhỏxinh của Ngụy Nhất méo xệch nước mắt lại chực rơi xuống.
“Xé rách rồi”, anh đànhnói đúng sự thật. Trâu Tướng Quân vốn có bản tính của một thiếu gia, đâu dễkiên nhẫn phục vụ người khác. Tối qua, khi thay quần áo cho cô, cái nút thắt đócởi thế nào cũng không ra, bực bội quá, anh liền thẳng tay xé rách luôn. ThấyNgụy Nhất lại chực khóc như một đứa trẻ không đòi được kẹo, vội lên giọng vỗvề: “Em mặc tạm quần áo của anh. Lát nữa anh đưa em đi mua bộ mới.” Anh cố gắngkiên nhẫn, giống như đang dỗ dành con nít vậy.
Trong lòng Ngụy Nhấtchẳng thấy vui vẻ gì nhưng cũng không còn cách nào khác, cô chu miệng lại khôngnói gì nữa.
Trong vốn từ của TrâuTướng Quân từ trước tới giờ không có sự phân biệt nam và nữ, anh cứ thản nhiênđứng dậy, mặc quần áo. Ngụy Nhất quay mặt sang hướng khác, lại thầm nguyền rủa.
Bấy giờ mới phát hiện rađôi bàn chân đang quấn băng trông thật thê thảm của mình, lại nhìn thấy trên tủở đầu giường một chiếc bát vẫn còn dính những sợi gừng. Tinh thần khẽ chao đảo,lại có chút cảm động.
Vừa ngủ dậy liền gặpngay sự việc ầm ĩ này, cô nhất thời quên mất trò đùa hoang đường tối qua, giờđây khi trí nhớ thông suốt, hổi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra đêm qua,lại cảm thấy vô cùng đau khổ.
Ngụy Nhất rầu rĩ nói:“Cảm ơn anh”.
Trâu Tướng Quân khôngnghe rõ, lớn tiếng hỏi lại: “Em nói gì?”.
Cô không lên tiếng nữa.Quay nhìn xung quanh, thấy đồ nội thất được bày biện đơn giản, sạch sẽ, gọngàng, liền hỏi: “Đây là đâu?”.
“Chỗ anh ở”, Trâu TướngQuân nói một cách lập lờ.
“Một mình anh?”
Trâu Tướng Quân nhìn côhơi nhếch miệng cười, nói: ‘Thực ra vẫn còn thiếu nữ chủ nhân nữa”.
Ngụy Nhất lại lặng yênkhông nói.
Trâu Tưóng Quân thấy côgái này quả nhiên không hiểu rõ hàm ý, một mình anh đùa cợt cũng chẳng thấyhứng thú gì, bèn nói: “Anh đã gọi đồ ăn rồi. Chúng ta ăn cơm trước, ăn xong,anh sẽ đưa em đi mua quần áo và giày dép”.
Ngụy Nhất coi như đãđồng ý với ý kiến đó, ngoan ngoãn gật đầu.
“Hôm nay không có tiếthọc gì quan trọng chứ?” Trâu Tướng Quân thấy cô đã trở nên ngoan ngoãn, có chútý tứ không nỡ để cô đi, trong lòng lại chợt nảy ra một chủ ý khác.
“Có. Môn chuyên ngành.”
“Còn ngày mai?”
“Cũng có. Ngày kia cũngcó, ngày kìa cũng có, cuối tuần còn phải tham gia các hoạt động của Hội sinhviên!”
Ngụy Nhất thẳng tay bịtkín toàn bộ ý đồ của anh.
Khuôn mặt Trâu TướngQuân trở nên méo xệch, đôi môi trễ xuống, nói một câu rồi đi vào nhà tắm. Ngaysau đó, tiếng chuông cửa vang lên, Trâu Tướng Quân miệng đầy bọt kem đánh răng,ồm ồm nói với Ngụy Nhất: “Ra mở cửa, đồ ăn được mang tới đấy!”.
Ngụy Nhất lúc này đã mặcáo sơ mi của Trâu Tướng Quân vào, chiếc áo quá rộng, thoạt nhìn, trông cô nhưđang được quấn trong một chiếc màn vậy.
Ngụy Nhất liền vội chạyra mở cửa.
Lại là một cô gái, NgụyNhất còn nhớ người này, bất ngờ khi gặp lại cô ấy, cô kêu lên: “Chị Trương!”.
Người mới đến chính làthư ký của Trâu Tướng Quân.
Tiểu Trương thấy đã tớitrưa mà vẫn không liên lạc được với Chủ tịch Trâu, liền trực tiếp đem hợp đồngtới nhà anh. Người ra mở cửa lại chính là Ngụy Nhất, đang khoác trên ngườichiếc sơ mi của Trâu Tướng Quân, rõ ràng đêm qua cô ấy cũng ở đây.
Tiểu Trương sững người,nhưng trước giờ, Trâu Tướng Quân vẫn nổi tiếng trăng hoa, người tình một đêmcủa anh nhiều không kể xiết. Vậy là cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường,nghiêm túc nói: “Tôi đưa những tài liệu cần xử lý trong ngày hôm nay tới choChủ tịch Trâu, tôi còn có việc, không làm phiền nữa. Hai người cứ tiếp tục!”.Nói xong, cô chớp chớp mắt đầy mờ ám.
Ngụy Nhất thấy cô ấyhiểu lầm, đỏ ửng mặt, đang định nói một cách lịch sự: “Chị Trương, mời chị vàongồi chơi một lát đã”, lại cảm thấy nếu nói như vậy, chẳng phải mình đã là nữchủ nhân của căn nhà này rồi hay sao, điều này tuyệt đối không thể được. Đangtrong lúc Ngụy Nhất tiến thoái lưỡng nan thì Tiểu Trương đã biết ý đóng cửa đikhỏi đó rồi.
Trâu Tướng Quân bước ra,quần áo chỉnh tề, ttnh thần phấn chấn. Lúc khoác áo khoác, đôi vai khẽ nhún lênmột cái, phong thái ngang ngược được hình thành một cách tự nhiên khiến ngườita phải rung động.
Trâu Tướng Quân hỏi:“Không phải người đưa thức ăn à?”.
“Ừm, là chị Trương”, nóirồi cô chỉ vào tập tài liệu, “đưa cái này tới cho anh”. Nghĩ tới ánh mắt củachị Trương, cô chột dạ né tránh cái nhìn của Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân thậm chícòn không thèm nhìn vào tập tài liệu ánh mắt cứ chao đảo trên người Ngụy Nhất,cố làm ra vẻ gian tà, xoa cằm nói: “Ăn mặc như thế này cũng không đến nỗi tồi!Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mặt trời lên cao mới dậy, em còn mặc quần áocủa đàn ông, khó tránh khỏi việc bị người khác nghi ngờ… Chắc bây giờ TiểuTrương đang cười thầm đây!”.
Ngụy Nhất lo lắng, giậmgiậm chân, ném tập tài liệu vào mặt anh, cất giọng trẻ con mắng nhiếc: “Bảntính không thể nào thay đổi!”.
Trâu Tướng Quân cười hahả, lấy kính ra đeo, đón lấy tập tài liệu rồi nhanh chóng lướt mắt kiểm tra nộidung.
Trâu Tướng Quân mặc dùphong lưu nhưng khi làm việc lại vô cùng tập trung, nghiêm túc. Lúc thì trầmtư, khi lại cầm bút ghi chú sang bên cạnh. Lần đầu tiên Ngụy Nhất thấy TrâuTướng Quân đeo kính, trong nét phóng khoáng có thêm không ít phần trí thức,khiến người ta cảm thấy gần gũi hơn. Cô bất giác nhớ tới lần trước anh ta cùngmình đên bệnh viện, khi ấy mẹ vẫn còn sống, hôm đó, thời tiết rất đẹp, bênđường còn có hai hàng cây ngô đồng cao vút.
Ngụy Nhất vô cùng tò mòvới hình ảnh mới của Trâu Tướng Quân, cô không kìm nén được, lại quay sang nhìnthêm chút nữa.
Một lát sau, tiếngchuông cửa lại vang lên, Trâu Tướng Quân không thèm ngẩng đầu, nói: “Đừng ngắmtrai đẹp nữa, mau ra mở cửa đi!”.
Ngụy Nhất “Hừ” mộttiếng, chạy ra mở cửa. Lần này đúng là người mang đồ ăn tới.
Bốn món ăn, một móncanh. Người phục vụ mặc bộ đồng phục có in tên một khách sạn nào đó nói vớiNgụy Nhất bằng giọng rất hòa nhã, lịch sự: “Thưa cô, chồng cô gọi đồ ăn”.
Ngụy Nhất thấy anh taxưng hô như vậy thì có chút bối rối, nhưng cũng chẳng có lý do gì để mất cônggiải thích với người lạ, liền nói: “Cảm ơn!”. Sau đó, cô đỏ mặt nhận khay thứcăn.
Trâu Tướng Quân đã tớisau lưng cô, rõ ràng cũng nghe thấy câu nói đó, vẻ mặt rất đắc ý, cố tìnhchoàng tay qua vai Ngụy Nhất, cúi người xuống thì thầm: “Vợ ơi, ăn cơm thôi”.
Ngồi xuống bàn, NgụyNhất vô cùng lúng túng, cô cứ cúi gằm mặt xuống chuyên tâm ăn cơm.
Ăn cơm xong, Trâu TướngQuân lại tiếp tục xem tài liệu. Ngụy Nhất ngồi bên cửa sổ, nhớ tới Tô Thích,tâm trí mơ màng như có nỗi buồn vô tận, bất giác nước mắt lại rơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!