Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 4


Chương 4: Đến sân bóngrổ ngắm Thượng đế (thượng)

 

Anh ta vẫn ngông cuồngtự cao tự đại như vậy, không hề thay đổi chút nào so với một năm trước tronglần đầu gặp mặt. Ngụy Nhất thực sự không thèm đếm xỉa đến anh ta. Cô ngồi xuốngbên cạnh, ngây người ra nhìn đám ga trải giường. Chỗ mà ban nãy Trâu Tướng Quânngồi, còn đọng lại một giọt nước. Ngụy Nhất băn khoăn không biết vệt nước đó làmồ hôi hay nước đọng lại sau khi anh ta tắm nữa. Bởi Trâu Tướng Quân là một tênlưu manh đúng nghĩa, nếu đúng là mồ hôi của anh ta, không biết chừng chạm vàonó còn bị mang thai ấy.

Cuối cùng, Ngụy Nhấtquyết định chọn một giải pháp tương đối bảo thủ, cô cố gắng lê tấm thân mệt mỏidậy, thay toàn bộ ga giường, vỏ chăn, vỏ gối ném tất cả vào trong máy giặt.

Từ rất lâu rồi, NgụyNhất đã không chào đón Trâu Tướng Quân. Nghe đâu, mối ân oán cá nhân giữa cô vàTrâu Tướng Quân còn được tính từ một năm trước đó.

Năm ngoái, Ngụy Nhất vừatròn mười bẩy tuổi, đang học cấp ba. Hồi đó, cô ngây thơ ngốc ngếch hơn bây giờnhiều, vẫn chẳng biết gì về những chuyện bên ngoài cả, lúc nào cũng chỉ là mộtcô học sinh lớp Mười hai chuyên tâm đọc sách thánh hiền. Cũng may nhờ sự chămchỉ, cần cù bù thông minh, cô cũng được coi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, họchành giỏi gi­ang.

Một hôm, Ngụy Nhất trởvề nhà sau giờ tự học buổi tối, đã rất mệt mỏi, thấy trong nhà có khách tớichơi, cô khe khẽ chào một tiếng. Chắc mẩm hôm nay có món ngon, cô nhẹ nhàng đilên lầu cùng sự reo vui của dạ dày.

Chắc thượng đế thấy NgụyNhất được tạo hóa ban cho tính cách ngốc nghếc như vậy nên cũng cảm thấy cóchút kinh ngạc. Vốn là người nắm giữ sự bình đẳng, khoan dung độ lượng giữa conngười với nhau nên thượng đế đã suy tính nát óc để bù đắp cho cô những phươngdiện khác, để cô được sinh ra trong gia tộc có quyền thế.

Nhà họ Ngụy bốn đời làmkinh doanh, bố Ngụy Nhất là con trai độc nhất, danh tiếng khắp nơi. Ông chỉsinh hạ được hai cô con gái, hai cô gái này đương nhiên là có rất nhiều ngườitheo đuổi. Những thiếu gia công tử theo đuổi Ngụy Trích Tiên nhiều vô kể, nhưngtiêu chuẩn của Ngụy Trích Tiên rất cao, không thèm để mắt tới đám mà cô coi làphàm phu tục tử đó. Ngay từ thời trung học, Ngụy Tiên đã có tình cảm rất sâuđậm với Trâu Tướng Quân, vô cùng ngưỡng mộ anh ta, thề rằng ngoài Trâu TướngQuân ra, cô không lấy bất kỳ người đàn ông nào khác. Hai người cũng có thể đượccoi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối hai bên gia đình đều có ý vun vén chomối lương duyên mang tính thương mại, đôi bên cùng có lợi này.

Hôm đó, mẹ của TrâuTướng Quân là La Anh đem theo lễ vật đắt tiền cùng cậu quý tử của mình đến nhàhọ Ngụy. Trên danh nghĩa là đến làm khách nhưng thực ra là đến bàn chuyện tìnhcảm thông gia giữa hai nhà. La Anh cũng được sinh ra trong một gia đình cótiếng trong giới thương gia, hiện đang quản lý doanh nghiệp của gia đình mìnhvới tên gọi Tập đoàn La Thái Tông. Do có mối quan hệ ủng hộ từ phía nhà chồng,sự nghiệp của bà ngày càng phát triển. La Anh đang trong độ tuổi trung niên,nhan sắc mặn nồng, nho nhã mà không mất đi vẻ tôn quý, trước mặt thương giaNgụy Đông Cốc nổi tiếng trong thương trường, bà vẫn giữ thái độ hòa nhã, lờihói, hành động đều toát lên phong độ một nữ doanh nhân.

Một ngày trước khi TrâuTướng Quân tới nhà họ Ngụy. Ngụy Trích Tiên hồi hộp tới nỗi đứng ngồi khôngyên, nhưng lại thấy chỉ mình mình như thế, bầu không khí trong gia đình khônghề căng thẳng nên đã kéo cả nhà cùng lo lắng theo. Mặc dù hai chị em Ngụy TríchTiên và Ngụy Nhất không thân thiết nhau lắm, nhưng trong nhà chỉ có mình NgụyNhất là cùng thế hệ, có thể thông cảm với trái tim đang rực lửa của cô nhất.Vậy là cô cứ túm lấy Ngụy Nhất rồi kể lể về cậu bạn trai có tên gọi Trâu TướngQuân của mình. Nào là anh ấy vào sinh ra tử thế nào, lên trời xuống đất ra sao,mạnh mẽ oai hùng thế nào, cao lớn hùng dũng làm sao.

Ngụy Trích Tiên nóinhiều đến nỗi Ngụy Nhất cũng rất mong ngóng đến ngày hôm đó. Thời gi­an ấy,giữa cô và Trâu Tướng Quân còn chưa xảy ra mối hiềm khích gì, còn có thể kháchquan nhìn nhận những ưu điểm của Trâu Tướng Quân. Ở trường học, Ngụy Nhất cònhết lòng tuyên truyền những ưu điểm của Trâu Tướng Quân, gặp ai cũng thì thàthì thầm rằng anh rể tương lai của cô thần thông quảng đại như thế nào, tàigiỏi đến đâu, khiến ai nấy đều ngỡ rằng chị cô sắp được gả cho Na Tra thái tử,vô cùng ngưỡng mộ.

Không ngờ, đến khi gặpmặt, anh ta cũng chẳng khác ai, Ngụy Nhất không thể chấp nhận ngay được, cảmthấy bị tổn thương nặng nề.

Ngoài đặc điểm dễ khiếnngười ta thất vọng nhất là Trâu Tướng Quân cũng mang hình hài bình thường nhưbao người ra, những thế mạnh khác của anh ta lại rất nổi trội và cũng rất đẹptrai. Anh ta có vẻ ngoài giống mẹ, ngũ quan đậm nét, ngay ngắn, phong thái mạnhmẽ. Khi người lớn hỏi chuyện, anh ta mới khách sáo nói vài câu lịch sự mà xalạ. Phần lớn thời gi­an anh ta chỉ ngồi lặng yên, ánh mắt lạnh lùng, đôi môimím chặt không giận dữ mà lộ rõ vẻ uy phong.

Đến giờ ăn cơm, mẹ NgụyNhất sai người giúp việc gọi cô con gái nhỏ xuống. Ngụy Nhất lúc bây giờ mớichính thức lộ diện.

Ngụy Đông Cốc giới thiệucô con gái nhỏ Ngụy Nhất với mẹ Trâu Tướng Quân rồi bảo con gái chào khách.

Ngụy Nhất chào bà rồiquay sang gọi thẳng tên Trâu Tướng Quân.

Ngụy Đông Cốc khẽ nhíumày, nói: “Gọi là anh chứ”.

Ngụy Nhất trong bụngthầm bĩu môi, nhưng vẻ ngoài lại cung kính chào: “Anh Trâu”.

Cô học trò họ Ngụy tuổicòn nhỏ, giọng nói trong trẻo giòn giã, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn, hai mẹ connhà họ Trâu đều rất hài lòng. La Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt mày rạng rỡ,lấy ra một miếng ngọc bội xinh xắn đưa cho Ngụy Nhất, coi như quà gặp mặt.

Khi biết cô bé nhỏ nhắncó tính cách hướng nội này lại chính là con gái của nhân vật tiếng tăm lừng lẫyNgụy Đông Cốc, Trâu Tướng Quân có phần ngạc nhiên. Suy cho cùng, người trongnhà họ Ngụy đều có vóc dáng cao ráo, còn Ngụy Nhất lại chỉ cao trên dưới mộtmét sáu mươi hai, khuôn mặt thanh tú, rất có khí chất của một cô gái phươngNam. Ban nãy, thấy cô ấy đeo cặp sách đi lên lầu, mắt luôn nhìn thẳng, điệu bộnghiêm túc, anh còn ngỡ cô chỉ là bà con xa đến ở nhờ tại nhà họ Ngụy.

Bất giác ngắm nhìn côthêm một chút nữa.

Ngụy Nhất đã thay bộquần áo mặc ở nhà rộng rãi hơn. Bộ quần áo đó vẫn không thể ôm trọn cơ thể yểuđiệu căng tràn sức trẻ của một cô gái mới lớn. Trâu Tướng Quân lặng lẽ ngắmNgụy Nhất một hồi, thấy rõ cô bé này mặc dù còn non nớt nhưng lại toát lên vẻxinh xắn, trong sáng, tươi mới khiến người ta không thể không ngắm nhìn, cũngcó thể coi cô là một tiểu gi­ai nhân. Anh ta nhủ thầm, cái lão già Ngụy ĐôngCốc này trông gi­an tà quỷ quyệt vậy mà lại có “bản lĩnh” sinh con gái giỏi gi­angđến thế.

Bắt đầu ăn cơm. Món ănTrung Quốc, có cả món mà Ngụy Nhất thích ăn.

Đang trong lúc hào hứngăn uống, Ngụy Nhất vô tình bắt gặp ánh mắt của Trâu Tướng Quân.

Cái tên Trâu Tướng Quânnày thật đáng ghét, nhìn con gái mà ánh mắt cứ sáng quắc lên, làm cô cảm thấyvô cùng khó chịu!

Ngụy Nhất đã quen vớinhững tháng ngày sống như một người vô hình, làm sao chống đỡ được với cái nhìnquan sát đầy giả tạo như Diêm Vương thế này, cô cảm thấy như có kim châm vàolưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng lên một cách yếu đuối. Nhưng khuôn mặt đỏ lựngấy trông lại càng đáng yêu.

Dù có thể coi là tiểu gi­ainhân, nhưng khi so sánh với vẻ cao sang đài các của Ngụy Trích Tiên thì lại làsự khác biệt một trời một vực.

 Hứng thú của TrâuTướng Quân đối với Ngụy Nhất cũng chỉ dừng lại ở đó.

La Anh rất yêu quý thiênkim tiểu thư vô cùng xinh đẹp Ngụy Trích Tiên, cứ nắm lấy tay cô hỏi hết chuyệnnày đến chuyện khác, dường như La Anh thấy được hình ảnh của mình lúc còn trẻtrong cô gái này, tâm trạng vô cùng vui mừng.

Trong niềm vui đó lại cóchút thương cảm vì tuổi già không từ một ai. Còn hai bậc phụ huynh họ Ngụy cũngkhông giấu được vẻ hài lòng với Trâu Tướng Quân. Ngụy Đông Cốc liên tục nâng lychạm cốc với bậc hậu sinh ưu tú này. Ngụy phu nhân cũng mừng vui hớn hở, luônmiệng nhắc cậu con rể lý tưởng ăn nhiều một chút, lời nói cử chỉ tràn đầy tìnhyêu thương của một người mẹ.

Ngụy Nhất vẫn lặng lẽngồi ăn. Cô luôn cố gắng để mình không có những hành động, lời nói gây sự chú ýcủa người khác. Dáng vẻ hiền lành, ngoan ngoãn đó lại khiến Trâu Tướng Quân dậylên nỗi thương xót. Anh luôn có cảm giác rằng toàn bộ tình yêu thương của nhàhọ Ngụy dồn hết cho cô con gái lớn và quá coi thường Ngụy Nhất.

Phụ huynh hai gia đìnhchuyện trò không ngớt về mối quan hệ thông gia giữa hai gia tộc. Vừa nóichuyện, họ vừa nhìn vào cặp trai tài gái sắc, trong lòng mừng vui khôn xiết.Nhưng chẳng ai chú ý tới vẻ lạnh nhạt của Trâu Tướng Quân.

Một bữa tiệc nhộn nhịp.

Rượu quá tam tuần, NgụyĐông Cốc đắc ý nhìn Trâu Tướng Quân, cười hỏi: “Con gái nhà họ Ngụy chúng tôichắc cũng không đến nỗi khiến công tử của Bộ trưởng Trâu phải chịu thiệt thòiđấy chứ?”. Hàm ý của câu nói đó vừa muốn khẳng định vị thế của Trâu Tướng Quân,cũng vừa muốn đề cao con gái của mình.

Trâu Tướng Quân khẽngẩng đầu lên: “Tiểu thư Ngụy nhan sắc đẹp tuyệt trần, cử chỉ đoan trang, lấyvợ đương nhiên là phải lấy những người như vậy!”.

Toàn bộ người nhà họNgụy đều cảm thấy mừng vui khôn xiết. Từ khi mới bước vào cửa, Trâu Tướng Quânđã lộ rõ vẻ khách khí và không đủ nhiệt tình, họ đang lo cậu ấm này được chiềuchuộng quá sẽ sinh kiêu ngạo, nếu cậu ta giở tính khí của đại thiếu gia ra, mọingười e rằng sẽ không thể tiếp nhận nổi. Không ngờ, Trâu Tưóng Quân lại ý tứnhư vậy.

“Chỉ có điều”, TrâuTướng Quân buông một câu lơ lửng, ánh mắt sáng rực, “E rằng tiêu thư Ngụy cònchưa đến tuổi thành niên?”.

Người nhà họ Ngụy đưaánh mắt theo hướng nhìn của cặp đồng tử đen láy của Trâu Tướng Quân, phát hiệnra người mà anh ta nói tới lại chính là Ngụy Nhất. Khuôn mặt của Ngụy Đông Cốctối sầm lại, vô cùng bất mãn vì vẻ cố tình dương đông kích tây của Trâu TướngQuân, cảm thấy mình bị đem ra giễu cợt nhưng cũng không nổi nóng, sa mặt mày,trầm giọng xuống hỏi: “Thế nghĩa là thế nào?”.

Ngụy phu nhân vội làm dịubầu không khí, cười nói:  “Xin hỏi, Tiểu Trâu có ý muốn nói tới Ngụy Nhấtnhà chúng tôi phải không? Nó vẫn là một đứa trẻ mà! Học sinh phổ thông, nhátgan lắm, chưa từng trải, Tiểu Trâu xin đừng dọa làm nó sợ!”.

Ngụy Nhất bây giờ mớinghe ra câu chuyện đang được mọi người đổ lên đầu mình, ngạc nhiên ngẩng đầulên, bắt gặp ánh nhìn của Trâu Tướng Quân. Không biết phải phản ứng thế nào,lại vội vàng cúi gằm mặt xuống, làm ra vẻ như đang tìm con tôm nõn để ăn.

“Không sao, cháu có thểđợi được, cô ấy rồi cũng sẽ lớn thôi mà”, Trâu Tướng Quân tiếp lời của Ngụy phunhân, ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn về phía Ngụy Nhất.

Câu nói đùa đó khiến bàntay đang cầm đũa của Ngụy Nhất run rẩy, con tôm rơi ngay xuốmg. Ngụy Nhất thầmsuy tính, để thể hiện thái độ lịch sự, bản thân mình cũng phải có chút phảnhồi, không những thế phải phản hồi một cách tự nhiên, nếu không sẽ bị nghi ngờlà có tư thông từ trước. Vậy là cô liền ngẩng mặt, gắng nở nụ cười gượng gạovới Trâu Tướng Quân.

Trâu Tướng Quân dườngnhư cố ý, lại nở một nụ cười thật tươi với Ngụy Nhất. Dưới cái nhìn của ngườikhác, hai ngưòi lại giống như một cặp tâm đầu ý hợp vốn ngầm có dự định từtrước.

Ngụy Trích Tiên lập tứcsa sầm nét mặt.

La Anh cũng thấy mất thểdiện, trách mắng cậu con trai đang gây chuyện, vỗ vỗ vài cái vào người TrâuTướng Quân: “Cái thằng này, con nghiêm túc một chút cho mẹ nhờ!”.

Sau đó bà lại khiêmnhường cười nói với vợ chồng họ Ngụy: “Nó là con trai độc nhất, được nuôngchiều quá nên sinh hư mất rồi, từ nhỏ đã chẳng ai nỡ đánh mắng nó một câu! Nóchẳng hiểu lễ nghi gì cả, mồm miệng cũng chẳng biết giống ai, rất láu lỉnh! Cứđùa cợt mà chẳng biết đúng sai thế nào, sau này còn phải nhờ Trích Tiên nhắcnhở nhiều!”.

May mà Trâu Tướng Quânchỉ nhún nhún vai, không tỏ rõ thái độ, cũng chẳng nói thêm câu gì nữa.

Mọi ngưòi pha trò choqua, coi như chuyện này chưa xảy ra.

Một năm nay, Ngụy TríchTiên và Trâu Tướng Quân vẫn luôn ở bên nhau, quan hệ không rõ ràng, nhưng cũngkhông nghe thấy bất cứ thông tin gì về chuyện hôn nhân củahọ.    

Năm ngoái, Ngụy Nhất mớichỉ mười bảy tuổi, lúc đó, chị gái Ngụy Trích Tiên và Trâu Tướng Quân đều đãhai mươi sáu tuổi. Một cô bé mười bảy tuổi, nhìn con số hai mươi sáu tuổi luôncảm thấy xa vời đến nỗi bản thân kiễng hết cả chân lên cũng không thể với tớiđược. Vậy mà năm nay, cũng chỉ mới một năm trôi qua, Ngụy Nhất lại cả thấy tuổitác của mình được kéo gần lại hơn so với họ rất nhiều. Ít nhất thì Tô Thíchcũng cùng tuổi với bọn họ nhưng Ngụy Nhất lại chưa bao giờ cảm thấy Tô Thíchgià.

Ngụy Nhất nằm trêngiường, nhớ lại đôi mắt sáng đen láy cứ chằm chằm nhìn mình một năm về trước,còn cả câu nói “Cháu có thể đợi được, cô ấy rồi cũng sẽ lớn thôi mà!” của anhta nữa Ngụy Nhất dù ngốc nghếch đến mấy cũng có thể hiểu được rằng, Trâu TướngQuân đã lợi dụng cô để chống lại chuyện hôn nhân do hai bên gia đình tự quyếtđịnh. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cong môi lên thầm nguyền rủa Trâu Tướng Quânlà đồ không biết xấu hổ, lại còn điệu bộ tàn ác của anh ta khi không một mảnhvải che thân trong căn phòng này, rồi còn gọi cô là “đồ ngốc” nữa chứ. NgụyNhất vốn đã rất mệt mỏi, lại suy nghĩ nhiều những chuyện đã xảy ra trước đâynên cảm thấy buồn ngủ. Chẳng mây chốc đã chìm sâu vào giấc mộng, khuôn mặt nonnớt vẫn còn vương nét ửng hồng.

Đêm đã trôi qua, giấcmộng chưa tàn mà lòng vẫn rối như tơ vò.

Sáng sớm tỉnh dậy, đãthấy Ngụy Trích Tiên đang ngồi trong phòng khách. Thấy Ngụy Nhất đi xuống lầu,bèn nói: “Nhất Nhất, hôm nay phải đi học à?”.

Ngụy Nhất gật gật đầu.

“Để chị lái xe đưa em đinhé!”, Ngụy Trích Tiên nói.

“Á! Không cần đâu, chúVương nói sẽ đưa em đi.”

Chú Vương là tài xế lâunăm của nhà họ Ngụy, lái xe rất cẩn thận. So với tính khí thất thường của NgụyTrích Tiên, Ngụy Nhất thà ngồi xe của chú ấy còn hơn.

Ngụy Trích Tiên đối xửvới Ngụy Nhất không tốt nhưng cũng chẳng phải xấu, giữa hai người không có sựgần gũi thân mật vốn có của các chị em gái, trước giờ chưa từng cãi nhau,chuyện trò cũng chẳng nhiều. Không làm nũng cũng chẳng đối nghịch. Có chuyệnthì nói, không có chuyện gì thì hai bên tuyệt đối không can thiệp lẫn nhau.Thấy Ngụy Trích Tiên chủ động đưa ra yêu cầu muốn đưa mình đi, Ngụy Nhất cảmthấy vô cùng ngạc nhiên.

Ngụy Trích Tiên khôngbuồn để ý tới thái độ sững sờ vì ngạc nhiên của Ngụy Nhất, lạnh lùng đi vềphòng lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài trước.

Trong xe, Ngụy TríchTiên vừa đạp chân ga khi đèn đỏ chuyển sang tín hiệu đèn xanh vừa hỏi: “Hômqua… Tướng Quân đưa chị về nhà?”.

“Ừm”, Ngụy Nhất lêntiếng.

“Anh ta có nói gìkhông?”, không đợi Ngụy Nhất trả lời, cô lại hỏi, “Chị có mất thể diện lắmkhông?”.

Ngụy Nhất nhớ lại khuônmặt đã mất hết kiên nhẫn tối qua khi nói câu “Lôi con đàn bà say xỉn này rakhỏi người tôi đi”, lại còn cả tiếng khóc thút thít van xin của Ngụy Trích Tiênnữa. Nếu nói sự thật, e rằng chị ấy vừa nghe xong đã không chịu nổi, lôi cả mìnhcùng đâm vào gốc cây kia mất. Nhưng nếu giữ vẻ mặt thản nhiên mà nói dối rằng“Tối qua Trâu Tướng Quân rất ân cần, dịu dàng, còn chị thì vẫn cao quý nho nhãnhư thường ngày” thì Ngụy Nhất cũng không làm được. Sau khi suy nghĩ thật kỹ,cô quyết định chọn một giải pháp an toàn, nói dối một câu đầy vẻ tà giáo. NgụyNhất nói: “Hôm qua em ngủ từ sớm, không biết gì cả”.

Điều này khiến tất cảđều vui vẻ, mọi việc đều yên ổn.

Khi gần đến trường,giọng của Ngụy Trích Tiên lại vang lên, mang theo chút ý tứ phân vân không dứt:“Hình như tối qua anh ấy đã giúp chị thay quần áo ngủ”.

 Ngụy Nhất ngẩngđẩu lên nhìn, thấy chị đang cố trấn tĩnh để lái xe, lớp phấn trang điểm tinh tếkhông che nổi vẻ thẹn thùng.

“Ờ, chắc là vậy! Ha ha,anh Trâu quả là chu đáo đối với chị”, cô gắng nở một nụ cười trừ.

Thảo nào người ta nóikhông thể lừa dối, hóa ra những lời nói lấp liếm lại là một chuyện khó khăn nhưvậy! Liên tiếp hai câu nói dối khiến mặt mũi cô đỏ lựng lên. Cũng may mà haingười không có nhiều chuyện để nói, tới khi đã đến trường của Ngụy Nhất, NgụyTrích Tiên không nói thêm gì nữa, cũng chẳng tỏ ra đang vui hay đang buồn.

Buổi chiều, tiết học khôkhốc cuối cùng cũng sắp kết thúc, vốn dĩ đang trong tâm trạng thấp thỏm, chợtnhìn thấy một bóng dáng khôi ngô tuấn tú xuất hiện phía ngoài cửa lớp, NgụyNhất lại càng không biết phải làm như thế nào.

Nguyệt Nguyệt ở phía saurõ ràng là đã nhìn thấy bóng dáng đó, cô ấy cứ cuống cả lên, vội vàng nhéo nhéomặt mình, sau đó níu lấy cánh tay của Ngụy Nhất, luôn miệng hét lên: “Tô Thích,Tô Thích! Kia chẳng phải là thiên thần Tô Thích sao? Anh ấy đứng ở cửa đợi aithế nhỉ?”.

Ngụy Nhất trả lời mộtcách kín đáo: “Không biết”.

Nguyệt Nguyệt vừa chỉnhsửa lại lớp phấn trang điểm vừa lẩm bẩm: “May quá, may quá, hôm nay lại đi học,dịp may hiếm có, được gặp gỡ thần tượng thế này có mà ăn chay suốt ba năm cũngkhông nề hà! Hai con heo cái ngủ nướng ở ký túc xá kia mà biết được chắc chắnsẽ tức nổ máu mắt cho mà xem!”.

Ngụy Nhất thực ra cũngđang rất căng thẳng, mắt nhìn lên bảng, giả bộ như đang chăm chú nghe giảng.

Sau khi tan học, đám bạnhọc trong lớp ùa ra ngoài. Ngụy Nhất chỉ có một quyển sách và một cây bút màthu dọn mãi vẫn chưa xong, chẳng qua cũng chỉ muốn được trở thành người cuốicùng ra khỏi lớp.

Tô Thích thấy cô bé ấycứ cúi gằm mặt xuống, không biết còn muốn thu dọn đồ đạc tới khi nào, anh liềnrảo từng bước dài tới trước mặt cô, cất giọng tự nhiên: “Cô bé đi được chưanào?”.

Vỗ ngực tự xưng là ngườiđã từng trải nhưng Nguyệt Nguyệt lại không có kinh nghiệm khi tiếp xúc quá gần vớiTô Thích như vậy, cô vô cùng kích động gần như nhét cả mười đầu ngón tay vàotrong miệng: “Tô Tô Tô… Tô Tô…”

Thiên thần họ Tô lại rấtđiềm tĩnh, mỉm cười nói: “ Anh là Tô Thích, em là bạn của Ngụy Nhất phảikhông?”.

“Vâng, vâng, vâng! Em làbạn tốt nhất của cậu ấy! Hằng ngày, cậu ấy được em quan tâm chăm sóc rất chuđáo!”

Ngày nào em cũng giúpcậu ấy lấy nước, mua cơm, chép bài, kèm học  Nguyệt Nguyệt sau khi nóitràng gi­ang đại hải, cứ nằn nì không ngớt : “Em, ẹm, em có một thỉnh cầu, cũngchính là nguyện vọng của cả đời em, nguyện vọng này nếu không được thực hiệnthì em có chết cũng không thể nhắm mắt!”.

Ngụy Nhất toát mồ hôihột, hết nhìn Nguyệt Nguyệt lại quay sang Tô Thích. Tô Thích nói: “Em nói đi”.

Sau đó Nguyệt Nguyệt từtừ đưa bàn tay với những móng dài đang run rẩy ra, nói vói vẻ mặt đầy lo sợ:“Có thể… bắt tay một cái được không?”.

Vốn dĩ, với phong cáchthô lỗ vốn có của “đại ca” Nguyệt Nguyệt trong phòng, Ngụy Nhất rất lo cậu ấysẽ lợi dụng thời cơ mà nói thách quá mức, bất chấp đạo trời phép nước đưa ranhững yêu cầu nhằm bắt chẹt người khác nghe nghịch lỗ tai như muốn thuê phòngqua đêm với anh ấy, muốn được có con với anh ấy… thế mà bỗng nhiên lại đưa ramột yêu cầu hết sức đại chúng hóa, không có chút ý nghĩa xây dựng nào như vậykhiến Ngụy Nhất vô cùng ngạc nhiên.

Tô Thích ôn tồn mỉmcười, chìa bàn tay đẹp với những ngón thon dài sạch sẽ ra, lập tức bị một bàntay với những móng dài ấy nắm chặt. Một bên thần thái tự nhiên, một bên lạithèm thuồng nhỏ dãi. Đó quả là hình ảnh chẳng hài hòa chút nào.

“Thiên thần, anh thậttốt bụng, anh thật bình dị, dễ gần, ha ha… em, em vẫn còn một nguyện vọngnữa, nguyện vọng này nếu không được thực hiện, em có chết cũng không thể nhắmmắt!” Nguyệt Nguyệt giơ một ngón tay lên với ý nghĩa số 1, vừa thận trọng thămdò lại vừa có chút hồi hộp, lo lắng.

“Nguyệt Nguyệt!” NgụyNhất cảm thấy hành động đó có vẻ như đang khinh nhờn thiên thần, khẽ lên tiếngnhắc nhở, tiếc rằng kẻ được nhắc nhở hình như không biết, lại càng không cảmthấy như vậy.

Cũng may mà thiên thầncủa chúng ta hiền từ tràn đầy tình yêu thương, xem ra thần sắc cũng không tệ,anh khẽ cong môi lên: “Em nói đi”.

“Em có thể chụp chungmột kiểu ảnh với anh không?” Hai bàn tay của Nguyệt Nguyệt chắp vào nhau, điệubộ như đang cầu xin.

“Được”, Tô Thích luônchỉ mỉm cưòi.

Nguyệt Nguyệt cuống quýthết cả chân tay, xúc động bỏ túi đựng máy Nokia của cậu ấy ra, giơ lên theo gócnghiêng bốn mươi lăm độ, mở to mắt, chụm môi, nghiêng đầu tạo dáng theo âmthanh “xoạch xoạch” không ngớt của máy ảnh điện thoại. Ngụy Nhất đứng bên cạnh,liên tục vo giấy ăn giúp Nguyệt Nguyệt lau nước bọt.

“Thiên thần, vẫn còn mộtnguyện vọng nữa, nguyện vọng cuối cùng! Nguyện vọng này nếu thành hiện thực, emsẽ có thể rút lui một cách thành công, cũng có thể yên lòng nhắm mắt!”

Thiên thần họ Tô quả làrất lương thiện, rất thấu hiểu nỗi lòng của người khác, vì muốn Nguyệt Nguyệtcó thể yên lòng nhắm mắt, anh đã không hề tỏ ra bực bội trước yêu cầu của cậuấy: “Em nói đi”

“Có thể ký tặng em mộtchữ được không? À, không phải ký lên giấy, ký vào đây, vào đây.”

… Hai mươi phút sau.

Nguyệt Nguyệt quyết mộtphen sống mái: “Thần tượng, em còn có một yêu cầu…”

Đến lúc này, thiên thầnkhông thể để tâm xem tình trạng khi ra đi của cậu ấy là mở mắt hay nhắm mắtnữa, anh chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay, ngắt lời Nguyệt Nguyệt một cách đầy lịchsự: “Xin lỗi, trận bóng của bọn anh sắp bắt đầu rồi. Em và Ngụy Nhất có muốncùng đến xem không?”.

Nguyệt Nguyệt lập tứcmừng rỡ ôm chầm lấy Ngụy Nhất hét lên: “Có, có! Bọn em đều muốn đi! Bọn em tấtcả có bốn người cần có bốn chỗ ngồi!”. Sau đó, với chiếc áo đầy những chữ kýcủa Tô Thích, Nguyệt Nguyệt kéo tay Ngụy Nhất, hồ hởi đánh mông nhoay nhoáy đilên phía trước. Giữ vững truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc là lợi lộckhông để lọt vào tay người ngoài, uống nước nhớ nguồn, cậu ấy còn lôi chiếcNokia đã được thay màn hình chờ bằng bức ảnh chụp chung rất “thân mật” với thầntượng ra, vừa bước chân sáo vừa hồ hởi hét lên với hai cô bạn cùng phòng: “Cácem đâu, nhanh nhanh tới sân bóng rổ ngắm Thượng đế thôi! Nhanh lên nhé!”.

Vừa hét lên xong, cậu ấyquay ngay sang liếc Tô Thích đang bình thản đi bên cạnh một cái, định thần lại,hắng giọng một tiếng, bắt chước theo điệu bộ của Lâm Chí Linh nói: “ừm, trênđường đi nhớ chú ý an toàn, nhất định không được nói chuyện với người lạ, biếtchưa? Tạm biệt”.

Đang ở ký túc xá, ngheđược cuộc điện thoại đó, toàn thân Đình Đình cũng nổi đầy da gà

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN