Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 43 :5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 43 :5


Nguyệt Nguyệt thấy NgụyNhất bỗng nhiên phải chịu một cái tát, cơn say cũng đã tỉnh được vài phần, nỗitức giận sôi lên, định lao tới ẩu đả với đối phương. Nhưng cô bị Ngụy Nhất giữchặt lại, “Đừng, tớ không sao”.

Cô gái có đôi hoa tai tobản nở nụ cười nham hiểm, dáng điệu nho nhã, uyển chuyên bước tới bên Độitrưởng Mã, ngồi xuông, che miệng cười nghiêng ngả: “Anh Mã của em ơi, emcó một chuyện rất vui, anh có muốn nghe không?”.

“Nói đi!”, Độitrưởng Mã ngồi thẳng lên, thể hiện niềm hứng thú.

“Bây giờ có một sốnữ sinh, không biết có phải do nghèo quá hóa điên hay không, nhìn thấy đàn Ônglà bất chấp tất cả bám chặt lấy! Ha ha, ban nãy còn buồn cười hơn nữa, lại còncó người tự nhận là vị hôn thê của Trâu Tướng Quân! Buồn cười đến nỗi nước mắtcủa em trào hết cả ra đây này! Bọn chúng cứ nghĩ rằng mượn bừa đại danh củaTrâu Tướng Quân là có thể bảo đảm an toàn sao? Chúng cũng không nghĩ xem, vịhôn thê của Trâu Tướng Quân sao có thể để chúng mạo phạm như vậy chứ! Mang giàycho Chủ tịch Trâu, e rằng chủ tịch còn phải suy nghĩ năm lần bảy lượt nữa là!Anh Mã, phụ thân của Chủ tịch Trâu là Bộ trưởng Trâu cũng có chút quan hệ vớianh, anh nói xem, câu chuyện cười này có hay không hả?”

Đội trưởng Mã ngoácmiệng ra một cách lấy lệ, vô cùng thích thú nhìn Ngụy Nhất, thấy cô đang ngânngân nước mắt nhìn mình, có chút động lòng, nói lớn: “Cô bé kia ban nãynói mẹ cô ấy còn là đổng hương của anh! Bọn em đừng bắt nạt người ta nữa,trông dáng vẻ tội nghiệp thế cơ mà!”

Cô gái đeo khuyên tai tobản vừa nghe vậy lại càng tươi cười rạng rỡ: “Hóa ra là một em gái TứXuyên? Ở khách sạn của chúng em, nhân viên dọn vệ sinh đều là người Tứ Xuyên,mấy đứa con gái đó, cậy mình có khuôn mặt trắng trẻo, thấy khách nam là bámriết lấy để câu kéo khiến bọn em thật khó quản lý! Ổ! Anh Mã, không phải em cóý nói người Tứ Xuyên không tốt đâu, đương nhiên là người tốt thì chiếm đại đasố, giống như Đội trưởng Mã đây mà, là một người Tứ Xuyên cực kỳ, cực kỳ tốt,đúng là đại gia!”, cô ta giơ ngón tay cái thanh mảnh lên với Đội trưởngMã.

Người khi xa quê, thấyđồng hương bị người ta ức hiếp, nếu nói là không tức giận cũng không được, sắcmặt của Đội trưởng Mã đã sa sầm xuống nhưng mấy câu nói Ninh bợ của cô gái đeokhuyên tai to bản thật hữu dụng, hơn nữa đối phương lại là một đại mỹ nữ yểuđiệu, kiều diễm, liền không so đo nữa, nở nụ cười tươi như hoa.

Cô gái mang giày cao gótcũng tiến đến, khinh bỉ nói: “Em đã nói nó chính là đồ làm thuê đến từ TứXuyên mà!”.

Vị khách đeo kính gọngvàng vốn đã rất ngưỡng mộ nhan sắc của cô gái đeo khuyên tai to bản, vội vàngnói theo một cách nịnh bợ: “Chưa biết chừng, cái danh sinh viên cũng làmượn bừa đấy! Các cô gái bây giờ vì muốn kiếm tiền, cách gì mà chẳng nghĩ rađược. Đàn ông thích loại hàng gì, cô ta chỉ cần lắc mình một cái, là biến thànhngay mặt hàng đó!”.

Ngụy Nhất tức đến nỗirun bắn cả người, hai mắt đỏ hoe, kéo Nguyệt Nguyệt định đi khỏi đó.

Cô gái sơn móng tay màuđen đứng ở cửa chặn họ lại.

Đám người này đều lànhững người không biết sợ gì cả. Mọi người đều biết, ba đời nhà họ Ngụy đều làngười ở thành phố B, làm gì có bà mẹ tới từ Tứ Xuyên! Thấy rằng lời nói dốikhông cần kiểm chứng cũng tự lộ ra. Giờ đây đã xác định được hai cô gái nàythân phận thấp hèn, đang buồn vì dạo này cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo, khókhăn lắm mới tìm thấy chút niềm vui, sao dễ dàng buông tha cho họ được.

Cô gái sơn móng tay màuđen cười hì hì, tiến lên phía trước, tách Ngụy Nhất và Nguyệt Nguyệt ra. Lúcnày, Nguyệt Nguyệt đã mềm nhũn người, không cần người bên cạnh ra tay cũng tựngã bệt xuống đất. Vậy là cô gái sơn móng tay đen đẩy mạnh cô một cái từ phíasau, Nguyệt Nguyệt ngã sấp xuống, nằm sõng soài trên sàn, không hề động đậy, cứthế lịm đi.

Ngụy Nhất sợ hãi, giãygiụa muốn chạy tới thì bị cô gái sơn móng tay màu đen túm váy kéo mạnh. Tronglúc giằng co, chiếc váy màu trắng ngà của Ngụy Nhất bị xé toạc mội mảng lớnngay cổ áo, lập tức sắc trắng kiều diễm lộ ra khiến đám sói già đang đứng quansát thèm nhỏ dãi.

Ngụy Nhất vô cùng phẫnnộ, xấu hổ, túm chặt lấy chỗ cổ áo bị rách, quắc mắt lên nhìn cô gái sơn móngtay màu đen kia.

“Nhìn cái gì mànhìn? Có chiêu trò gì thì giở ra đi? Chẳng phải mày là bà lớn có Trâu TướngQuân hậu thuẫn sao? Mày gọi anh ta tới cứu đi? Đồ lừa đảo không biết xấu hổ!Tao nói cho mày biết, bà đây mới là người phụ nữ của Trâu Tướng Quân!”, côgái sơn móng tay màu đen không chiếm được trái tim của Trâu Tướng Quân, lúc nàyliền tiện thể nói cho sướng miệng. Mấy cô gái còn lại bật cười. Ngụy Nhất đâucòn tâm trí chú ý tới biểu hiện của người khác, thầm nghĩ nếu cô ta và TrâuTướng Quân không có quan hệ tình cảm với nhau, một người con gái chắc sẽ khôngthể bất châp sự trong sạch mà nói năng một cách hồ đổ như vậy. Ngụy Nhất chắcchắn rằng Trâu Tướng Quân đã lén lút qua lại với cô gái sơn móng tay màu đennày, lập tức mọi hy vọng với cái tên họ Trâu kia đều tan thành mây khói.

Cô gái sơn móng tay màuđen thấy Ngụy Nhất cúi đầu trầm tư, bộ dạng đau khổ, tưởng rằng những lời nóidối ban của cô bị phát giác nên mới xấu hổ như vậy, bèn đắc ý cười nham hiểm.Cười xong, lại túm tóc Ngụy Nhất, giơ tay định đánh vào mặt cô, thề rằngmuốn trút hết mọi nỗi thù hận trong lòng với Trâu Tướng Quân lên người đứa congái tự làm tự chịu này. Nhưng phút chốc cô ta lại bị một giọng nói trầm trầmngăn lại: “Vội vàng gì chứ! Không đánh có được không? Một cô em ngon lànhnhư thế, đánh hỏng mặt rồi còn vui vẻ làm sao được? Bảo các em đừng bắt nạt côấy nữa mà!”, lại là giọng của Đội trưởng Mã.

Đội trưởng Mã bấy giờ đãđứng trước mặt bọn họ khẽ nở nụ cười, kéo Ngụy Nhất lại, khom lưng giúp cô phủiphủi lớp bụi đất trên đầu gối, lạnh lùng hỏi: “Em gái, có đaukhông?”.

Ngụy Nhất cố gắng kìmnén những giọt nước mắt, không để chúng rơi xuống, ánh mắt nảy lửa, hằn họcnhìn cô gái sơn móng tay màu đen.

Cô ta không ngờ NgụyNhất vẫn chưa chịu ngoan ngoãn, liền nổi giận, lại định ra tay nhưng bị Độitrưởng Mã ngăn lại. Đội trưởng Mã sa sầm nét mặt: “Sao vậy, anh đã nóirồi mà, em gái! Anh bảo em đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em có nghe rõ không?Cứng đầu với anh là muốn nói người Tứ Xuyên bọn anh nói được mà không làm đượchả?”.

Cô gái sơn móng tay màuđen thấy Đội trưởng Mã đã tức giận, không dám làm càn nữa. Cô gái đeo khuyêntai to bản cười hì hì tiến lên giảng hòa, nắm lấy tay của cô bạn, khuyên nhủ:”Cậu không nhận ra sao? Anh Mã đã thích cô em này rồi, ai dám qua mặt anhMã cơ chứ? Thôi, bỏ qua, đi, các chị em, bọn mình đi uống rượu thôi, không nênvì một người lạ mặt mà trở nên mất vui, hôm nay cho qua, đã có anh Mãrồi”, cô ta nói đến đó, buông một ánh mắt phóng đãng về phía Đội trưởngMã, “Hì hì, đã có anh Mã thu nhận lời cầu khẩn của cô ta ở chỗ khác rồi!”

Đội trưởng Mã nắn bópcánh tay của Ngụy Nhất, thật mịn màng, dễ chịu, lại được câu nói vô cùng hoangđường của cô gái đeo khuyên tai to bản khơi gợi, lập tức nổi cơn dục vọng, ánhmắt nhìn Ngụy Nhất càng lúc càng sâu hơn.

Đám các cô gái này đãchơi bời nhiều năm trong chôn làng chơi, ai mà không biết cái gã lừa lọc họ Mãnày đang có ý định gì, lập tức hết cơn giận dữ, vui vẻ ra bên cạnh uống rượucùng mấy đàn anh trong đội Phòng cháy chữa cháy.

Ngụy Nhất cảm ơn Độitrưởng Mã, rồi nói muốn ra về. Đội trưởng Mã chỉ vào Nguyệt Nguyệt – lúc bâygiờ đã được đỡ ngồi lên ghế, nói: “Nguyệt Nguyệt say như thế kia, đi làmsao được? Đợi cho cô ấy ngủ một chút đi! Chúng ta cùng nói chuyện tiếp. Bannãy chỉ là hiểu lầm, mấy cô em kia thực ra đều là bạn, tục ngữ nói rất đúng,không đánh nhau thì không quen biết mà!”.

Đội trưởng Mã vừa nóivừa kéo Ngụy Nhất ngồi xuống ghế bản thân ông ta cũng ngồi xuống cạnh cô.Ông ta giúp Ngụy Nhất sửa lại mái tóc rối bù, lại tận tay bóc nho đút cho NgụyNhất. Ngụy Nhất cau mày nói không muốn nhưng dù sao đối phương cũng là bềtrên, lại vô cùng nhiệt tình nên cô đành nếm một quả.

Đội trưởng Mã lại mờiNgụy Nhất uống rượu, Ngụy Nhất nói mình bị dị ứng với men rượu, nhất địnhkhông uống. Đội trưởng Mã thấy có phần mất mặt, bộ dạng như sắp nổi giận,Ngụy Nhất thầm tính toán: Nguyệt Nguyệt đã ngủ thiếp đi rồi, bản thân mình sứclực lại yếu, không thể tự nâng đỡ cậu ấy được, lát nữa còn phải nhờ cậy vàoĐội trưởng Mã, vì vậy bây giờ không thể dễ dàng đắc tội với họ được. Vậy là côcau mày, nghiến răng lại, ngửa cổ uống một hơi cạn ly rượu. Người bên cạnh lậptức vỗ tay tán thưởng, nói rằng chỉ giả vờ không biết uống rượu, hóa ra là mộttay tửu lượng tốt, là hào kiệt trong giới nữ nhi.

Đội trưởng Mã vô cùngphấn khởi, lại rót thêm một ly nữa, dỗ dành Ngụy Nhất uống tiếp.

Rượu XO không chế thêmnước, cô liên tiếp uống ba ly. Chỉ khoảng mười phút sau, Ngụy Nhất liền cóphần lắc lư lảo đảo, đầu đau hoa mắt, miệng lưỡi cứng lại, chân tay cũng khôngngừng khua khoang, đưa mắt nhìn, mặt Đội trưởng Mã lại biến thành ba khuôn mặt.Cô lắc lắc đầu, xua tay nói không thể uống được nữa.

Đội trưởng Mã cúi ngườixuống, xoa xoa vuốt vuốt bắp chân nhẵn nhụi của Ngụy Nhất, nói rằng đang giúpcô kiểm tra vết thương.

Trong lúc mơ màng, NgụyNhất vẫn biết đối phương đang lợi dụng cơ hội đó để quấy rối mình, vậy là côliền khom người xuống vỗ vào tay ông ta, uốn lưỡi nói: “Đừng… như vậy!Em… không bị thương!”.

Trong lúc say rượu, lờinói cự tuyệt lại nghe như tiếng nũng nịu.

Đội trưởng Mã đâu dễdàng bỏ qua như vậy, thấy Ngụy Nhất cúi người mông, cổ áo đã bị rách, lộ rõmột mảng da trắng ngần, chiếc váy vố khoét cổ sâu hình chữ V lúc này đã để lộhai gò bổng đảo căng tròn mơn mởn. Ồng khẽ nuốt nước bọt, giúp cô chỉnh lại cổáo. Bàn tay thô ráp, nóng bỏng của ông ta chạm vào làn da của Ngụy Nhất khiếncô rùng mình, tỉnh táo hơn nhiều, nghiêm mặt lại đẩy Đội trưởng Mã ra, nói:”Đội trưởng Mã, em tôn trọng gọi anh là anh, xin anh hãy tự trọng!”.Chưa bao giờ Đội trưởng Mã lại bị một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch giáo huấn nhưvậy, ông ta mượn men rượu, nổi giận đùng đùng.

Ban đầu, Đội trưởng Mãđã được bọn đàn em cung kính mời vài ly, vốn đã say tới bảy, tám phần, uốngtới phút cuối, hứng khởi ngày càng dâng cao, còn tự mình đi tìm rượu để uống.Bây giờ cũng đã bắt đầu lảo đảo rồi. Vốn đã có ý định uống rượu xong sẽ tìmthú vui giải tỏa, từ khi nhìn thấy Ngụy Nhất khép nép đi vào, Đội trưởng Mã đãnhắm trúng cô gái này, giờ đây cơ thể mềm dịu nõn nà đó đang ở trong vòng tay,vịt đã được nấu chín, sao có thể dễ dàng buông tay được?

Đội trưởng Mà trong lòngrất tức giận nhưng không biểu lộ ra ngoài, cố gắng kiềm chế, kiên nhẫn ghékhuôn miệng nồng nặc mùi rượu vào bên tai Ngụy Nhất, nói: “Em gái đâythật lòng thích em. Sau này, em theo anh là được rồi! Bảo đảm em sẽ không phảilo chuyện ăn uống, phố B này sẽ không có ai dám bắt nạt em đâu! Một thân mộtmình em đến thành phố này, chắc chắn là đã phải chịu nhiều vất vả, khổ sở.Tất cả là vì cái gì chứ? Chẳng phải là vì tương lai sáng sủa, vinh hoa phú quýsao? Những thứ đó, anh đều có thể cho em! Em thấy sao? Có được không? Bé yêucủa anh. Nói đoạn, không kiềm chế được cơ thể đang rạo rực, ông ta ôm chầm lâyNgụy Nhất, hôn lên đôi môi nhỏ xinh màu anh đào của cô.

Ngụy Nhất sợ hãi, chốngcự lại, cố gắng giãy giụa, tay đâm chân đạp, luôn miệng kêu cứu. Trong đámngười ở đây, nhân vật họ Mã là giữ chức vụ lớn nhất, ai nấy đều vờ như khôngnhìn thấy gì vì chẳng dám nhổ lông cọp. Mấy cô gái kia thậm chí còn vui vẻxem màn kịch hay khi thấy người khác gặp hoạn nạn, hào hứng uống rượu, khuônmặt tươi cười rạng rỡ.

Ngụy Nhất đã uống rượu,lúc này lại dồn toàn bộ sức lực giãy giụa, sức phản kháng quả là không yếu, đạpbừa một cái lại trúng bộ hạ của Đội trưởng Mã. Chỉ thấy nhân vật họ Mã kia kêu”Á” một tiếng đau đớn, khuỵu người xuống, mãi vẫn không đứng dậyđược.

Ngụy Nhất thoát đượcvòng kìm kẹp, thừa cơ định chạy trốn.

Đội trưởng Mã hôm nay bịngã khuỵu dưới tay của một cô bé, liền nổi cơn thịnh nộ. Ngữ khí tức giận,nghiến răng ra lệnh cho cấp dưới: “Bắt nó lại cho tao! Đạp vào mông hổ rồicòn đòi chạy trốn ư? Xem mày có chạy được không? Có mà chạy đằng giời!”

Ngụy Nhât lập tức bị haingười đàn ông túm lại, ấn ngồi xuổng sô pha, không thể động đậy được dù chỉ mộtchút.

Đội trường Mã ôm lây chỗkín, xoa xoa một hồi, cơn đau giảm bớt mới từ từ đứng dậy, nghiến răng nghiếnlợi nói với Ngụy Nhất: “Con đàn bà ngu ngốc này, rượu mời không uống lạithích uống rượu phạt! Lão ta hôm nay sẽ cho mày quỳ rạp xuống đất mà xin thamạng!”.

Ngụy Nhất thấy Độitrường Mã tiếp tục áp sát, vào mình ánh mắt đục ngầu, vằn lên những tia nhìnđầy nhục dục, mấy người đàn ông xung quanh liên tục phát ra những tiếng cườidâm đãng, biết bọn họ đang muốn làm gì, cô sợ đến nỗi tứ chi mềm nhũn nhưngtrong lòng biết rõ thân phận của mình, thề rằng thà chết cũng phải giữ gìn sựtrong sạch. Khi Đội trưởng Mã tiến lại gần, cô nhằm thật chuẩn, lại giơ chânlên đạp một cú thật mạnh.

Nhưng lần này lại khôngtrúng đích, Đội trưởng Mã bị xui xẻo một lần nên rút kinh nghiệm, sớm đã có đềphòng, tức giận nói: “Giữ chặt cả chân nó lại cho tao! Con đàn bà này haichân khua khoắng loạn xạ, sức lực cũng không vừa đâu! Suýt nữa thì nó cho cậubé của tao đi đời rồi!”.

Cả chân lẫn tay của NgụyNhất đều bị giữ chặt, như một con cừu non bị trói chặt trên bàn mổ, chỉ có thểrơi nước mắt, mặc cho người ta giết hại.

Đội trưởng Mã có thể coilà một nhân vật có vai vế, quyền cao chức trọng trong thành phố B này, tuyệtđối không thể so đo với một con bé trẻ ranh trói gà không chăt trước mặt mọingười được, cảm thấy như thế rất mất thân phận. Nhưng, một là Đội trưởng Mã đãuống khá nhiều rượu, nửa thân dưới không chế nửa thân trên; hai là ông tacũng thật sự thích Ngụy Nhất, có lòng muốn cô trở thành người tình của mình.Thấy Ngụy Nhât tự xưng là bạn gái của Trâu Tướng Quân, đoán rằng cô cũng là mộttín đồ muốn dựa dẫm vào người có quyền thế chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽtúm lấy. Ông ta tự nhận mình không trẻ trung như Trâu Tướng Quân nhưng trongmắt các cô gái trẻ chưa tốt nghiệp đại học, ông vẫn được coi là một cây lớn xumxuê tươi tốt, mà sự giãy giụa của Ngụy Nhất lúc này, chẳng qua là vì bị mọingười giữ chặt, có chút ngờ vực không rõ ràng; ba là Ngụy Nhất lúc này vẫn làđối tượng ngắm bắn của mọi người, bản thân lần này chẳng qua cũng chỉ là giúpmọi người giải tỏa sự phẫn nộ mà thôi, tuyệt đối không thể để người khác coithường được.

Cân nhắc vài lần, hànhvi của ông ta bắt đầu trở nên điên cuổng hơn.

“Em gái, bây giờcầu xin anh trai tha mạng, anh Mã đây chút nữa sẽ nhẹ tay hơn một chút, cho embớt khổ sỏ, em có chịu nói không?”, Đội trưởng Mã lượn qua lượn lại, vuốtve khuôn mặt của Ngụy Nhất, dỗ dành.

Ngụy Nhất né tránh bàntay của ông ta, biết bản thân mình khó có thể thoát được, mọi hy vọng đều tanbiến hết, cô nhắm chặt mắt, cắn chặt đôi môi, không nói lời nào.

“Hừ! vẫn cứng đầucứng cổ hả? Thực ra, anh đây rất thích tính cách đó! Rất thú vị! Rất dữdằn!”, nụ cười dâm đãng của Đội trưởng Mã vang lên, dặn dò đàn em,”Mấy đứa chúng mày, đưa các em đây ra ngoài nhảy nhót, khiêu vũ, nửatiếng sau hãy quay lại. Tao còn có chút ân oán riêng tư cần giải quyết với côem này!”.

Mọi ngưòi đồng loạt cườiđùa, nói đại ca mạnh mẽ như rồng cuốn hổ chồm, khiến bọn em đây cũng phải tựcảm thấy xấu hổ.

Một đám người cười đùavui vẻ, rầm rộ rời đi, lúc ra cửa còn dặn nhân viên phục vụ, không được chobất kỳ ai vào trong phòng, rồi đưa tay đóng cửa. Nhưng họ lại đều quên mất mộtnhân vật đang nằm sõng soài trên ghế sô pha – Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt lúc này đãcó phần tỉnh táo, biết sự trong sạch của Ngụy Nhất khó có thể giữ được tronglúc này, đừng nói Đội trưởng Mã là một quan chức không thể đắc tội, cho dù cógắng hết sức, lấy hết dũng khí xông lên quyết sống chết một phen với ông tathì với sức của một cô gái như cô, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự chuiđầu vào rọ. Trước mắt, chỉ duy nhất một người có thể cứu được Ngụy Nhất.Nguyệt Nguyệt dựa vào vào ý chí kiên cường, gắng gượng nhấc người dậy, dùngchút sức lực yếu ớt, gửi một tin nhắn cho người đó.

Hết chương 43

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN