Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Chương 53
Tô Thích đang lặng lẽngồi trong góc phòng nghịch di động, thấy người đã đến đầy đủ, anh lịch sự đứngdậy, nở nụ cười tươi, nói: “Đi thôi”.
Mọi người lại cùng nhauđi ăn điểm tâm.
Bữa điếm tâm đêm được bốtrí tại nhà Tô Thích, hai bậc phụ huynh đều đi vắng, người giúp việc đã chuẩnbị sẵn món thịt nướng từ chiều, có bánh ga tô và cả rượu sâm banh nữa. Dưới ánhtrăng sáng vằng vặc, tiếng nhạc du dương, mọi người cùng ăn uống, nói cười, vôcùng vui vẻ.
Ngụy Nhất không tùy tiệnnhư ban nãy khi ở phòng karaoke nữa, cô kiên quyết không đụng tới dù chi mộtgiọt rượu, khôi phục lại điệu bộ ngoan ngoãn trước đây, ngồi một góc, muốn ăngì thì chỉ cần dùng ánh mắt liếc một cái, Trâu Tướng Quân liền lăng xăng chạytới chạy lui giúp cô lấy đồ ăn.
Ngụy Nhất đã từng đếnnhà họ Tô, hồi đó, cô còn là bạn gái của Tô Thích, mới tròn mười tám tuổi, thôlỗ lại cục cằn, mơ hồ chưa hiểu biết gì. Thoáng một cái mà đã ba năm trôi qua,vẫn là ánh trăng sáng của ngày ấy, trong vườn vẫn là những cây hoa của ngày ấy,người vẫn là những con người ấy nhưng mối quan hệ giờ đây lại hoàn toàn khác.
Ngụy Nhất là người đasầu đa cảm, lặng lẽ cầm dao dĩa, lẳng lặng với nỗi buồn của mình. Ăn thịt nướngxong đã là mười một giờ đêm Mấy người đàn ông vẫn còn rất lưu luyến với cuộcgặp này, luôn miệng đòi đi massage chân. Mấy cô gái xinh đẹp thì nói đi massagechân chẳng thú vị gì, nói rằng sẽ tự tới quán bar, trước khi đi, họ còn tốtbụng hỏi xem Ngụy Nhất có muốn đi cùng không. Ngụy Nhất còn chưa trả lời, TrâuTướng Quân đã kéo cô vào lòng, lạnh lùng nói: “Cô ấy đi cùng anh”.
Vậy là năm người đàn ôngdắt theo cô bé họ Ngụy bừng bừng khí thế phóng về phía con phố tập trung cácnhà hàng massage chân.
An Dương dẫn mọi ngườitới một nhà hàng cổ kính, cách bài trí bên trong rất được chú trọng, đình hónggió, cây cầu nhỏ, cửa sổ, nhà gác, có cả nước chảy róc rách, dường như họ đanglạc vào khu vườn Viên Minh¹ thu nhỏ. Mấy người vừa bước vào lập tức có phục vụchạy ra tận nơi chào đón, hỏi xem có yêu cầu chuyên viên massage cao cấp không.Mọi người đều nói cứ chọn mấy chuyên viên có tay nghề khá là được. Trâu TướngQuân có vợ đẹp đi cùng nên là người hào hứng nhất, vô cùng phong lưu liếc nhìnvợ một cái, nói bừa một tiếng: “Số 7”
Trâu Tướng Quân đâu biếtrằng, chính con số mà mình nói bừa lúc ấy, dường như đã thay đổi cả quỹ đạocuộc đời của anh.
Nhân viên phục vụ thấyTrâu Tướng Quân chọn đúng chuyên viên massage trẻ trung, xinh đẹp nhất của họmột cách đầy thông thuộc, thầm nghĩ đây chắc là khách quen, nụ cười rạng rỡtrên môi, nói: “Vị khách đẹp trai này quả là số đỏ, nếu thường ngày vàogiờ này, chuyên viên số 7 chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh, thật vừa khéo,hôm nay cô ấy đang nghỉ ngơi, để tôi đi gọi cô ấy”.
Năm nữ chuyên viênmassage khác đều ở độ tuổi trên dưới bốn mươi, đang bê mỗi người một chậu nướctiến tới làm công việc chuẩn bị. Vị trí giường của Ngụy Nhất ở trong cùng, gầncửa sổ, Trâu Tướng Quân đương nhiên là chọn chiếc bên cạnh. Chuyên viên massagecho Ngụy Nhất là một phụ nữ đã lớn tuổi, dáng vẻ cao to vạm vỡ, Trâu TướngQuân sợ người phụ nữ đó sẽ làm mạnh tay khiến Ngụy Nhất đau nên lạnh lùng dặndò: “Lát nữa làm nhẹ mộtt chút”.
Nữ chuyên viên đó khomlưng cúi đầu, cười tít mắt, vội vàng nói: “Vâng, vâng, chúng tôi luônthích những khách hàng như vậy!”. Sau đó quả nhiên cô ta làm động tác rấtnhẹ, Ngụy Nhất vô cùng hài lòng.
Chuyên viên số 7 đủng đađủng đỉnh bước đên, vừa vào cửa đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đó là một cô gái còn rấttrẻ, chắc cùng độ tuổi với Ngụy Nhất, cao ráo, trắng trẻo, đôi chân nhỏ nhắnthon dài, kiểu tóc trẻ trung, chỉ luôn cúi gằm đầu xuống, không thể nhìn rõđường nét trên khuôn mặt của cô ấy.
Ngoài Trâu Tướng Quân vàTô Thích ra, mấy người đàn ông còn lại đều có chút trầm trồ, không ngờ trongchốn massage chân này lại ẩn giấu một viên ngọc sáng như vậy. An Dương nằm bêntrái Trâu Tướng Quân, lúc đó, anh ta liền ngồi bật dậy, hào hứng hỏi: “Số7, sao em lại được gọi như thế?”.
Cô gái đó mở miệng,giọng nói cũng mềm mại dịu dàng, rất có hương sắc trơn bóng của người phươngNam: “Tên em là Tiểu Thất, cả cuộc đời đều có duyên với con số 7, sinh vàotháng Bảy, là con thứ bảy, chiều cao một mét bảy mươi, cân nặng cũng là chínmươi bảy cân². Hi hi”. Nói đến đây, cô dùng tay che miệng cười, tiếng cườilọt qua những ngón tay nõn nà như ngọc của cô ây, cái đó gọi là lanh lảnh vuitai, “Anh nói thế có trùng hợp không?”.
Vĩ nằm ở giường ngoàicùng, lúc này cũng uể oải nói chen vào: “Còn số đo ba vòng thì sao?”.
Cô bé nhếch khóe môi,không đáp lời, chỉ cúi đầu tháo giày và tất cho Trâu Tướng Quân. Ngụy Nhất liếcthấy vành tai trắng ngẩn của cô bé đã đỏ ửng cả lên, vội mở lời giải vây”Anh Vĩ, anh là người không nghiêm túc nhất đấy! Đừng có làm cho người tasợ chứ!”.
Mấy người đàn ông lúc đónhư những tay thợ săn đi săn mồi, mặc dù các cô gái làm nghề massage có địa vịthấp kém nhưng trước đây họ chưa bao giờ thử nghiệm. Bản tính hiếu kỳ của mấyngười đó đều nổi lên, đồng loạt ngồi cả dậy, yêu cầu cô ngẩng mặt lên cho họ ngắmnhìn.
Cô bé e dè khẽ ngẩng mặtlên rồi vội vàng cúi xuống ngay. Nhưng mọi người đều nhìn rất rõ, tất cả đềubị khuôn mặt trắng ngần đó làm cho hoa mắt chóng mặt.
Cô bé Tiểu Thất có khuônmặt trái xoan theo đúng tiêu chuẩn, không tô son đánh phấn nhưng cũng khôngthua kém gì phấn đại³, long lanh như mặt nước mùa thu, rằng trắng môi đỏ, mộtcái ngước nhìn khe khẽ, vừa e ấp vừa lo sợ, như giận dữ mà vẫn điềm tĩnh, quảđúng là một đại mỹ nữ có sắc đẹp tự nhiên. Lúc đó, cô đang ngổi xổm dưới đất,eo nhỏ lưng thon, một vẻ thướt tha nền nã thật hiếm thấy.
Bộ đồng phục màu vàngchanh, người khác mặc vào thì giống như các bà các mợ nhưng khi khoác lên cơthể cân đối của cô, nó lại trở nên vô cùng đặc sắc.
Vĩ nằm cách xa chỗ cônhất những cũng là người có cổ họng khỏe khoắn nhất, anh hét toáng lên:”Tôi chưa nhìn rõ, chưa nhìn rõ, hay thế này nhé, em gái, em đổi vị tríđi, sang đây phục vụ anh!”.
Tiểu Thất vờ như khôngnghe thấy, đôi bàn tay trắng trẻo của cô vẫn chuyên tâm bóp nặn trên đôi bànchân to lớn của Trâu Tướng Quân.
An Dương lại hỏi:”Tiểu Thất, em bao nhiêu tuổi?”.
Cô bé không ngẩng đầulên, lảnh lót nói: “Hai mươi”.
Mọi người đều rất ngạcnhiên, không ngờ cô bé này nhỏ hơn Ngụy Nhất một tuổi. Ngụy Nhất còn kinh ngạchơn, đưa mắt ngắm nghía cô bé một lượt từ trên xuống dưới, buột miệng hỏi:”Em còn trẻ thế tại sao không đi học?”.
“Em đã học hết cấpba, sau đó gia đình không đủ điều kiện cho em học tiếp”, Tiểu Thất nóingắn gọn, trong lòng vẫn biết ơn Ngụy Nhất ban nãy đã giải nguy cho mình, liềnngẩng đầu nhìn Ngụy Nhất cười, trong giây lát, Ngụy Nhất cảm thấy cô gái nàytràn đầy nét thanh xuân.
Trong lòng Ngụy Nhấtcũng cảm thấy Tiểu Thất thật xinh đẹp, đáng ra cô ấy nên làm người mẫu hay diễnviên mới xứng đáng, cứ phải quỳ ở đây làm việc thì quả là rất đáng tiếc! Mặc đùtừ nhỏ, Ngụy Nhất đã không có được nhiều tình yêu thương của bố mẹ và nhữngngười thân bên cạnh nhưng cô lại được lớn lên trong vinh hoa phú quý. Cô đâubiết được cuộc sống nước sôi lửa bỏng của những người dân ở tầng lớp xã hộithấp hơn phải vất vả cực nhọc nhiw thế nào, cũng không thể tưởng tượng nổiTrung Quốc bây giờ còn có những người muốn học nhưng không đủ tiền đi học. Côbèn hỏi một cách ngây thơ: “Sao bố mẹ em không cho em học tiếp?”.
Tiểu Thất rụt rè nhútnhát, dù sao cũng ở quê ra nên vẫn mang vẻ đôn hậu chất phác, thấy Ngụy Nhấtcùng tầm tuổi với mình nên cô cũng cởi mở hơn, thật thà nói: “Nhà nghèo,không có tiền cho em đi học với lại, em là con gái mà học được đến hết cấp ba,ở trong thôn em, điều đó đã là quá may mắn rồi. Thực ra cũng tại đầu óc em ngudốt, nếu em được thông minh như chị, em cũng muốn được học tiếp”.
Nói về đề tài thông minhvà ngu dốt, Ngụy Nhất như bị người khác giẫm vào chỗ chân đau, cô chỉ khẽ cườigượng vài tiếng. Nghĩ tới việc bản thân mình thi tiếng Anh cấp bốn trong banăm lên tiếp mà không đỗ, tinh thần cô trở nên mệt mỏi. Liếc nhìn Trâu TướngQuân một cái, thấy anh đang nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi thể hiện rõ niềm vuivẻ, liền không nói thêm câu nào nữa, ngồi dựa vào đầu giường, nhìn Tiểu Thấtmassage chân cho Trâu Tướng Quân.
Đàn ông chịu được lựcđaọ day ấn tốt hơn, Tiểu Thất là cô gái còn rất trẻ, không có nhiều sức lực,mỗi động tác massage đều phải dồn toàn lực, mỗi lẩn day ấn là khuôn mặt cô lạiđỏ lựng cà lên, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Ngụy Nhất thấy vậy, xótxa nói: “Tiểu Thất, em ấn nhẹ tay một chút thì sẽ không mệt như vậy”.
Tiểu Thất ngẩng khuônmặt nhỏ xinh đỏ hồng lên, khẽ thở hổn hển: “Chị à, chị không biết đấythôi, ấn nhẹ tay thì em được nhàn nhã nhưng khách hàng lại không hàilòng”.
Ngụy Nhất từ trước tớinay luôn là người nhỏ tuổi nhất, giờ lại được gọi là chị thì thấy rất thíchthú, cảm giác trách nhiệm mang trên vai cũng trở nên nặng nề hơn. Cô liếc trộmsang Trâu Tướng Quân, anh đang nhắm mắt dưỡng thần. Ngụy Nhất lấy hết dũng khí,nói: “Khách hàng đang rất vui. Đúng không? Trâu Tướng Quân”.
Trâu Tướng Quân thấy rấtbuồn cười nhưng cũng giữ thể diện cho vợ, anh “ừm” một tiếng, khôngphủ định gì nữa.
Khuôn mặt của Ngụy Nhấtđầy vẻ nghi ngờ và phiền muộn, dường như cô bị tác động mạnh bởi cô gái cùng độtuổi nhưng có số phận trái ngược hẳn với mình này, cô nằm xuống, yên lặng suynghĩ một lát rồi lại chống người lên hỏi: ‘Tiểu Thất, công việc ở đây vất vảthế, sao em vẫn làm?”.
Vĩ đang thư thái ăn cam,nghe được câu nói đó, anh kinh ngạc tới nỗi ho sặc một tiêng, thầm nghĩ bà vợnày của Trâu Tướng Quân cũng được nuôi dưỡng xa rời thực tế quá.
Một câu hỏi như vậy cũngcó thể thốt lên dược, thật khiến người ta có thêm nhiều hiểu biết. Làm việc ởnhững nơi như thế này đâu cần học lực hay bằng cấp gì, tạm thời không nói tớimức lương, môt cô bé xinh xắn trẻ trung như Tiểu Thất ai mà có thể cưỡng lạiđược sự cám dỗ của đồng tiền, có ai chỉ đơn thuần làm mỗi công việc massage nàykhông? Không biết những cô gái ấy đã thực hiện dịch vụ đặc biệt bao nhiêu lầnrồi, chưa biết chừng, tối nay còn được theo chân một ông chủ nào đó lên giườngcũng nên. Vì vậy, số tiền mà những cô gái này kiếm được mỗi tháng chắc chắnkhông hề khó chút nào.
Tiểu Thất lập tức nướcmắt lưng tròng, kể lại một câu chuyện thật cảm động, cô là người dân tộc thiểusố, sinh ra trong gia đình nghèo ở một thôn bản lạc hậu thuộc tỉnh Vân Nam, giađình đông con nên con gái vốn không được coi trọng ở gia đình, cô lại càng bịkhinh rẻ hơn. Bố mất sớm, mẹ ốm nặng mất khả năng lao động, mấy anh trai thì bịcác chị dâu bỏ bùa mê thuốc lú, cũng chẳng lo lắng gì cho gia đình, dưới TiểuThất còn có một cậu em trai mười bảy tuổi, mới thi đỗ một trường đại học ởthành phố B, mọi chi tiêu cho gia đình ba người đó đều dựa toàn bộ vào thu nhậpcủa Tiếu Thất, hằng tháng chi tiêu tằn tiện thì cũng có thể tạm đủ, vì vậy, dùmệt mỏi hay vất vả thế nào đi nữa, cô vẫn phải kiên trì theo đuổi công việcnày.
Một loạt câu nói đượcthuật lại một cách trôi chảy, không biết trước đó đã được sắp xếp đi sắp xếplại bao nhiêu lượt rồi, chỉ để có được sự đồng cảm của các khách nam, thêm chútsắc thái thê lương để lừa lấy thêm một chút tiền bo. Ai nấy đều khịt mũi coikhinh trước những lời nói dối ủy mị ấy, chỉ mình Ngụy Nhất vì không từng trảiviệc đời, thật thà lương thiện, bị lừa tới mức nước mắt ngắn nước mắt dài, côđưa tay sang kéo áo Trâu Tướng Quân, muốn anh sắp xếp cho cô ấy một công việcgì đó nhẹ nhàng ở công ty anh.
Trâu Tướng Quân dở khócdở cười: “Cho dù có tìm cho cô ấy một công việc tốt, cô ấy cũng chưa chắcđã đi khỏi đây đâu”.
Tiểu Thất nói thêm vào:”Chị à, ý tốt của chị, Tiểu Thất xin ghi tạc, chị không phải nhọc công vìem đâu!”.
Ngụy Nhất chu cái miệngnhỏ xinh lên tỏ vẻ không vui, lẩm bẩm, nói Trâu Tướng Quân rõ ràng là đã phôdiễn.
Tô Thích khẽ đưa mắtliếc về phía Ngụy Nhất một cái, phát hiện ra điệu bộ phóng túng tùy tiện đó củacô trước đây chưa bao giở thế hiện trước mặt anh. Ngày ấy đứng trước anh, côluôn tỏ ra cung kính, lễ phép, hoặc tự ti ngoan ngoãn. Tô Thích liền cau màynhư đang suy nghĩ điều gì đó.
Trâu Tướng Quân tự nhủ,nếu cứ theo tính cách mềm yếu và tấm lòng từ bi này của Ngụy Tiểu Trư, gặp bấtcứ con chó hay con mèo hoang nào lang thang ngoài đường cũng đem về công tyanh thì e rằng chưa đầy ba năm sau, công ty anh sẽ phải đóng cửa mà chuyển sanglàm công tác từ thiện mất. Anh dứt khoát nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Đám người An Dương thìđang cười trộm, Vĩ vẫn không buông tha, cố ý nói với Tiểu Thất: “Nói nhưvậy, em thực sự là đã rất vất vả. Chi bằng đêm nay đi theo đại gia đây, đại giasẽ đưa em đi hưởng phúc! Cũng còn tốt hơn việc em phải bán sức lao động ở đây.Tặc tặc, nhìn đôi bàn tay nhỏ xinh trắng nõn đã biến thành bộ dạng như thế nàorồi! Quả thật là uổng phí của trời quá!”.
Tiểu Thất bỗng ngẩng đầulên chằm chằm nhìn Vĩ, ngữ khí có phần cứng rắn nói: “Xin quý khách nàyhãy tôn trọng người khác! Thân phận của chúng tôi mặc dù thấp kém nhưng khôngthấp hèn, chúng tôi trong sạch và cũng không phải là người có thể dễ dàng vấybẩn! Vị khách này nếu muốn tìm gái bao thì hộp đêm ở sát vách cỏ rất nhiềuđây, xin anh đừng đến đây sỉ nhục người khác!”.
Vĩ tuy ít tuổi nhưngnhiều tiền, từ nhỏ tới lớn luôn được bảo vệ như một báu vật, chưa bao giờ cóngười phụ nữ nào lại không tôn trọng mình như vậy, lập tức thấy mất mặt, anhđùng đùng nổi giận, ngồi phắt dậy, nói với Tiểu Thất: “Đại gia ta hôm nayvẫn muốn cô phục vụ! Cô hãy đổi vị trí, đến đây ngay.
Tiểu Thất khẽ hừ mộttiêng, không thèm để ý tới anh ta, khinh miệt nói: “Khách hàng của tôi làanh chàng này!”, rồi tiếp tục bóp chân cho Trâu Tướng Quân. Đôi bàn taynhỏ xinh cử lướt lên lướt xuống trên bắp chân rắn chắc thon dài của Trâu TướngQuân.
Mấy chuyên viên massagelớn tuổi hơn một chút đều nghiêm giọng khuyên bảo: “Tiểu Thất, sao em lạiăn nói với khách như vậy? Đừng có cậy mình xinh xắn, có khách quen yêu chiều màkhông coi phép tắc ra gì nữa!”.
Tiểu Thất mím môi, khôngnói thêm câu gì.
Ngụy Nhất cũng rất tứcgiận, cất lời giúp đỡ: “Đúng vậy mà! Làm chuyên viên massage thì sao nào?Không ăn trộm ăn cướp, dựa vào đâu mà mấy người đàn ông hư hỏng như các anh lạicó thể muốn làm gì thì làm được! Tiểu Thất, em đừng tức giận, họ ngoài miệngchỉ nói vậy thôi, đừng kỳ kèo so đo với họ làm gì!”.
Vĩ thấy cô gái họ Ngụynày cứ liên tục xen vào chuyện của người khác, vì nể mặt Trâu Tướng Quân, cũngkhông đấu khẩu với cô gái Ngụy Nhất trẻ con này nữa, anh thở dài một tiếng,nói: “Một người phụ nữ thiếu hiểu biết”, rồi nằm xuống nhắm mắt ngủ.An Dương và Hoa Dung dù cười ngoài miệng nhưng trong lòng cũng không thấy thỏađáng với thái độ cố làm ra vẻ thanh cao của Tiểu Thất. Cả hai đồng loạt cất lờitrêu chọc: “Tiểu mỹ nữ, cũng tới phục vụ cho anh một chút nhé? Chắc chắnsẽ không thiếu tiền bo cho em đâu!”; “Đúng rồi, mặc dù người khônggiống nhau nhưng đồng nhân dân tệ lại giống nhau đấy, dù sao cũng đều là vìkiếm tiền mà”.
Tiểu Thất đỏ ửng mặt,mím chặt mối, khóe mắt lập tức ngân ngấn nước.
Lúc này, Trâu Tướng Quânmới uể oải mở miệng: “Mấy người đói khát như vậv sao? Có cần tôi báo cáovới mấy vị phụ huynh các người không hả?”.
Đám đàn ông bấv giờ mớichịu chuyển sang chủ để khác.
Tiểu Thất trong lòng cảmđộng, liếc trộm về phía Trâu Tướng Quân một cái, bây giờ mới phát hiện rangười khách mà cô đang phục vụ có ngoại hình thật tuấn tú, sắc mặt lạnh lùngkhông che giấu được khí thế hiên ngang, tự nhiên.
Mọi hành động của TiểuThất đều lọt vào tầm mắt của Ngụy Nhất, trong lòng cô đang suy nghĩ một cáchnghiêm túc xem có thể giúp cô bé đổi sang công việc khác tốt hơn không. Nghĩngợi hồi lâu, nói: “Tiểu Thất này, chị sẽ lưu ý giúp em, nếu có cơ hộiphù hợp, chị sẽ gọi điện cho em. Lát nữa em cho chị số điện thoại. Khoan nóitới công việc sắp tới vẻ vang như thế nào nhưng ít nhất cũng không bị người tabắt nạt nữa, em nói xem có được không?”.
Tiểu Thất dường như rấtcảm động, chớp chớp đôi mắt to, nước mắt ngân ngấn kêu lên: “Chị, chị tốtquá!”.
Vĩ đang nằm nhắm mắt gầnđó, cất giọng nói một cách quái đản: “Tướng Quân, bà vợ của cậu quả làngây thơ tới mức khiến mấy người ngu ngơ không được giáo dục như bọn tớ được mởrộng tầm mắt. Tớ đã nhận thấy rất rõ, tớ lại hẹp hòi rồi”.
Trâu Tướng Quân đangđịnh phản bác lại thì Tô Thích cất giọng nghiêm khắc nói với Vĩ: “Cậu nóiít thôi chứ!”.
Bọn họ đều là nhữngngười đàn ông ba mươi tuổi, mặc dù được xã hội yêu chiều, quý trọng hơn mộtchút nhưng suy nghĩ dù sao cũng đã chín chắn. Đương nhiên không thể đi so đovới một cô bé trẻ con như Ngụy Nhất. Chỉ một lát sau, mấy người đàn ông lại nóicười vui vẻ, quên luôn cả chuyện của Tiểu Thất
Massage chân xong, mấychuyên viên massage đều lui cả ra. Ngụy Nhất quả nhiên đã trao đổi số điệnthoại với Tiểu Thất. Tiểu Thất cũng là người Tây Nam, Ngụy Nhất lại càng cảmthấy gần gũi với cô ấy hơn, hai cô gái cứ chị chị em em thân mật.
Trước khi ra về, TrâuTướng Quân rút ra vài đồng bạc mệnh giá một trăm tệ đưa cho Tiểu Thất làm tiềnbo. Tiểu Thất cứ nhìn anh, chần chừ hồi lâu, Ngụy Nhất liền nhét tiền vào trongtúi áo của cô, nói: “Đừng khách sáo, mẹ em bị ốm cũng cần tiền để chạychữa mà! Hôm khác chị sẽ tới thăm dì!”.
Tiểu Thất giàn giụa nướcmắt, luôn miệng nói cảm ơn rồi lui ra ngoài.
Khoảng mười phút sau,Tiểu Thất bước vào nhưng là đến để thu tiền, cô khẽ hỏi ai là người thanh toánchi phí của buổi hôm nay.
Lúc này, Trâu Tướng Quânvừa đi vào nhà vệ sinh, Tô Thích giơ tay, nói tôi thanh toán.
Mấy ngươi bọn họ thảnnhiên như không, cũng không ai tính toán so đo gì vói khoản tiền lẻ đó.
Ví tiền không may bị rơixuống đất Tiểu Thất vội khom lưng giúp Tô Thích nhặt lên, vô tình liếc măi vàotấm ảnh ở trong ví một cái, lập tức hét lên đầy phấn khích: “Á, đây là ảnhhồi nhỏ của chị phải không? Đáng yêu quá?”.
Ngoài Ngụy Nhất đầu ócphản ứng hơi chậm ra, tất cả những người còn lại đều lập tức hiểu ngay ra ngườichị mà cô ấy vừa nói chính là Ngụy Nhất. Ngụy Nhất vốn đang cúi đầu xuống xỏgiày, nghe được câu nói đó, nối tính tò mò, hét ầm lên, chị xem nào, chị xemnào. Lập tức cô thò đầu ngó vào trong ví tiền của Tô Thích xem người con gáiđó là ai.
Tiểu Thất ngoan ngoãnđưa chiếc ví của Tô Thích cho Ngụy Nhất, Ngụy Nhất nhìn kỹ bức ảnh, trong ảnhlà hai người phụ nữ đang đứng, một người lớn, một trẻ con, người lớn khoảng hơnbốn mươi tuổi, nét mặt hiền hậu, chính là mẹ đẻ của cô – Phan Văn Tú, cô congái khoảng hơn mười tuổi, đang giơ hai ngón tay lên, cười rạng rỡ khoe hàm răngtrắng, không phải là cô thì còn là ai được nữa! Bức ảnh này, trước đây NgụyNhất rất quý trọng, luôn mang theo bên mình, sau đó do không cẩn thận nên cô đãlàm mất, không biết tại sao giờ nó ở chỗ Tô Thích, lại còn được anh cẩn thậncất trong ví tiền của mình nữa!
Hóa ra, một quân tử nhưTô Thích, bản lĩnh nói dối lại khá khẩm như vậy. Tô Thích ung dung nói:”Tiểu Thất nhìn nhầm rồi, đó là con gái một người họ hàng xa, anh thấy côem gái đó rất đáng yêu nên đã xin cô bé một bức ảnh kẹp vào trong ví.
Tô Thích đã giải thíchnhư vậy, mọi người cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Ngụy Nhất sững sờ nhìnTô Thích, vừa hay anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu lắng, không hề né tránh.Ngụy Nhất sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, không kịp suy nghĩ gì thêm, luốngcuống đưa trả ví tiền cho Tô Thích.
Trâu Tướng Quân từ nhàvệ sinh quay lại, thấy sắc mặt của Ngụy Nhất có vẻ khác thường, trong lòng nghihoặc quay sang nhìn Tô Thích một cái, Tô Thích vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhưkhông nên Tướng Quân cũng bỏ qua luôn, lặng lẽ dắt tay Ngụy Nhất về nhà.
_________________________________
¹ Vườn Viên Minh: banđầu được gọi là Ngự Viên, là một tổ hợp các cung điện và vườn nằm cách thànhBắc Kinh 8km về phía tây bắc, được xây vào thế kỷ XVIII và đầu thế kỷ XIX, lànơi các hoàng đế của nhà Thanh ở và cai quản triều chính.
² 97kg: Theo đơn vị tínhtrọng lượng của Trung Quốc, một cân tương đương với 0.5kg
³ Phấn đại: là một từcổ, dùng để chỉ những cô gái xinh đẹp, có phong cách hoặc là nữ quý tộc tronghoàng cung.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!