Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Chương 63
Ngụy Nhất lên một chiếctaxi lao thẳng về hướng nhà của Tiểu Thất.
Xuống xe, cô ngờ nghệchleo lên lầu.
Tiểu Thất đang nấu cơm,thấy Ngụy Nhất thần sắc hoảng loạn lao vào thì giật mình sợ đến nỗi chiếc chảorơi rầm xuống đất, mãi lâu sau cô ta mới thốt lên được một tiếng: “Chị!”. Thầnsắc của cô ta quả nhiên rất rầu rĩ, cánh tay trái có đeo một băng lụa đen, trêntường nhà treo bức ảnh chân dung đen trắng của mẹ Tiểu Thất, uy nghiêm mà cungkính, cứ chăm chú nhìn người mới đến.
Ngụy Nhất lùi lại phíasau hai bước, mặt cắt không còn giọt máu. Người tử nạn quả nhiên là mẹ của TiểuThất.
Đôi môi Ngụy Nhất tímnhợt, không dám tin vào sự thật, cứ đi giật lùi về phía sau, cánh tay run rẩychỉ về phía Tiểu Thất hét lên: “Câm miệng! Cô câm miệng ngay đừng gọi tôi làchị nữa! Nhất định không được gọi tôi là chị nữa! Cô nói đi, đứa bé trong bụngcô… là… là của ai?”.
Tiểu Thất cúi đầu, yênlặng.
“Cô nói đi chứ!”. NgụyNhất bỗng tiến lên, nắm chặt hai vai của Tiểu Thất, hít một hơi thật sâu rồilại hằn học thở ra, cô bắt Tiểu Thất phải nhìn thẳng vào mắt mình, hỏi từng từmột: “Có… phải… là… của… Trâu… Tướng… Quân… không?”.
Tiểu Thất sợ đến nỗitoàn thân run rẩy, mở to mắt bàng hoàng nhìn Ngụy Nhất. Trong thoáng chốc,những giọt nước mắt lã chã rơi xuống, cô ta liên tục lẩm bẩm: “Chị, em xin lỗi,chị, em xin lỗi”. Cô ta không hề nói một lời nào khác. Biểu hiện đó chính là đãmặc nhận rồi, còn có điều gì để hỏi nữa chứ.
Ban nãy, khi còn ngồitrên xe, đầu óc rối bời của Ngụy Nhất còn giả thiết về vô vàn những phản ứngcủa Tiểu Thất. Có thể cô ta sẽ cầu xin, hoặc thừa nhận lỗi lầm, hoặc nhất quyếtkhông chịu thừa nhận, hoặc an ủi cô, hoặc thậm chí đó chẳng qua chỉ là một sựhiểu lầm! Cô đối xử với cô ta tốt như vậy, còn chăm sóc và coi cô ta như emgái.
Nhưng giờ đây, Tiểu Thấtđã thê thảm thừa nhận. Cho dù thần sắc có đau khổ như thế nào nhưng từ trongánh mắt của cô ta, Ngụy Nhất có thể đọc được niềm vui kiên định của người lầnđầu làm mẹ.
“Cô không phải làngười!”, Ngụy Nhất nghiến răng nói. Cô bỗng giơ cánh tay lên, tát một cái thậtmạnh vào bầu má trắng nõn của Tiểu Thất, tiếng vọng giòn giã mà quyết đoán vanglên trong căn phòng vô cùng thảm thiết.
Tiểu Thất bị đánh, khuônmặt lệch hẳn sang một bên nhưng đôi chân vẫn không hề nhúc nhích. Theo cáchnhìn nhận của Ngụy Nhất, cô ta đã đứng vững một cách kiêu ngạo biết bao, ngoancường biết bao, điều này càng tăng thêm ngọn lửa tức giận trong con người NgụyNhất, cô bỗng tiện tay túm lấy một chiếc ghế cạnh mình, ném lên người TiểuThất.
Cô gái Ngụy Nhất nhútnhát, yếu đuối mà lương thiện. Từ trước tới giờ chưa từng chủ động gây chuyện,không biết cãi nhau chứ chưa cần nói tới chuyện đánh người khác. Nhưng hôm đó,khi giơ chiếc ghế lên, nhằm thẳng vào Tiểu Thất, cô thật sự muốn giết chết côta.
Nhưng chỉ một giây sauđó, cô lại hạ chiếc ghế xuống.
Bởi cô nhìn thấy bàn taycủa Tiểu Thất đang run rẩy, nước mắt lã chã rơi, nơi bàn tay cô ta gắng sức chechở đã có một sinh mệnh nhỏ bé, dù rằng còn chưa nhìn thấy rõ nhưng nó đang tồntại với đầy sức sống, cũng giống như khi mẹ mang thai cô. Một đứa trẻ đã đếntrong cuộc đời này, bất cứ ai cũng không thể tước đoạt quyền được sinh tồn cùanó, cho dù đó là đứa trẻ được sinh ra một cách danh chính ngôn thuận hay chỉ làmột đứa con hoang được vụng trộm sinh ra trong bóng tối.
Ngụy Nhất buông thõnghai vai, không thể nhìn cô ta thêm một chút nào nữa, nếu nhìn thêm dù chỉ mộtgiây thôi, cô sợ mình không thể kiềm chế nổi và sẽ giết chết cô ta mất.
Ngụy Nhất nói một câuđầy bất lực: “Sao cô có thể làm như vậy? Sao cô có thể nhẫn tâm đến thế… Phụtấm lòng của tôi đã đối đãi tốt với cô vậy sao?”. Nói xong, cô ôm mặt, quayngười chạy ra khỏi căn hộ.
Cả lúc đến và lúc đi,Ngụy Nhất đều vội vội vàng vàng, và đổ bình hoa, xô vẹo bàn trà. Chỉ để lại mộtmình Tiểu Thất đứng ngây ra như tượng gỗ, nước mắt rơi lã chã, đưa tay ôm bụng,chậm rãi thu dọn căn phòng đổ nát.
Ngụy Nhất chạy ra ngoàiđường mới phát hiện một chiếc giày của mình đã bị rơi mất từ lúc nào trong khibỏ chạy, cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quay lại tìm nữa, chỉ thẫn thờ bướctiếp về phía trước. Người đi đường thấy một cô gái đôi mắt đờ đẫn, nước mắtgiàn giụa, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi vô cùng đau khổ, đều nhất loạt quaylại nhìn. Nhưng, thế gian muôn hình vạn trạng, xuất hiện liên tục hết lớp nàyđến lớp khác, mọi người dường như đều đã quen với những cảnh tượng như vậy,trong lòng thầm nghĩ, chắc lại là đôi tình nhân nào đó sau khi nói chuyện chiatay, khả năng chịu đựng của phái nữ kém nên chạy ra ngoài đường giả điên giảdại.
Ngụy Nhất đi ra giữađường, bỗng như người điên dại, ngửa cổ lên trời cười lớn như muốn trút hết nỗiấm ức, tức giận trong lòng ra ngoài. Những người xung quanh cho rằng cô bịđiên, đều rất e sợ. Mấy bà mẹ dẫn theo con nhỏ đều thi nhau che chở cho con,nhường đường cho cô vài bước.
Ngụy Nhất điên cuồngcười vang một hồi mới cảm thấy hít thở dễ dàng hơn một chút, nhưng toàn thân đãtrở nên mềm nhũn, không còn sức lực, cô ngồi bệt trên đường rồi ngã vật xuống.
Ngụy Nhất không hề bịngất, chỉ là cô đã quá mệt mỏi nên muốn khuỵu xuống đất nghỉ ngơi một chút. Đámđông xung quanh lại không biết rõ nội tình, sợ quá, liên tục gọi điện cho trungtâm cấp cứu. Một viên cảnh sát tốt bụng tiến đến đỡ cô dậy, Ngụy Nhất giật nảymình, sợ hãi nhìn ông ta, sau đó lại hét một tiếng thất thanh, nhảy dựng lên,khom lưng chạy biến vào trong đám đông hỗn loạn.
Trường học, Ngụy Nhấtkhông muốn quay về, nỗi khổ trong lòng cô, ba cô bạn cùng phòng chắc chắn khôngthể hiểu được, bọn họ chỉ có thể lao xa lao xao hỏi thêm vào khiến Ngụy Nhấtcàng giận dữ hơn mà thôi. Tiểu Thất, Ngụy Nhất không muốn gặp bởi đó chính làcái gai nhọn trong trái tim cô. Nhà, Ngụy Nhất không thể về nữa rồi, chưa biếtchừng, Ngụy Trích Tiên còn đang ở đó ôm cây đợi thỏ, chờ đợi để chế nhạo mộtcon hồ li tinh và một đứa con hoang như cô. Vậy thì, cô có thể đi đâu bây giờ,gầm trời rộng lớn như vậy nhưng lại không có chỗ nào thuộc về Ngụy Nhất. Chỉcòn một chỗ đã từng mang tên cô, ở đó có môi trường trang nhã, thảm thực vậttươi tốt.
Ngụy Nhất lảo đà lảođảo, không còn chút cảm giác, như ma xui quỷ khiến, bước chân lại đưa cô tớikhu chung cư Xuân Thành.
Tòa nhà C, 26 – 1.
Cửa phòng đóng chặt,Ngụy Nhất đưa tay xoa xoa lớp bụi dày trên tấm cửa nặng trịch, ngồi xuống trướccửa, một vài chuyện cũ giống như những lớp sóng lăn tăn trên mặt hồ, đan xenngang dọc nổi lên trong đầu cô, những quá khứ tươi đẹp đó giờ đây như những mũikim, mũi dao đâm nát da thịt cô.
Ánh đèn hành lang tốimờ, ngoài cửa sắt, mây đen chụp xuống đầu, vành trăng vẩn đục đã sáng tỏ từ lúcnào.
Nước mắt không mời màđến ướt đẫm cả khăn quàng cổ, lạnh buốt. Xung quanh không một bóng người, NgụyNhất ngồi ôm gọn hai đầu gối, rụt cổ lại, ban đầu còn khóc thút thít, rồi càngngày càng không thể kiềm chế được, cứ cất tiếng nức nở, tiếng khóc mỗi lúc mộtto hơn, cố gắng giải tỏa hết những ấm ức, buồn tủi ở trong lòng.
Tô Thích đang đứng trongthang máy, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc rất quen thuộc.
Trên thế giới này, nhữngsự việc kỳ diệu muôn hình vạn trạng, chỉ riêng một từ “duyên phận” cũng đã kỳdiệu tới mức không bút nào tả xiết. Lần trước khi về nước, suốt mất tháng trờiTô Thích không dám bước chân vào khu chung cư Xuân Thành – nơi đã cho anh đầyắp những ký ức vui vẻ. Lần này, vừa mới xuống máy bay, chút hung phấn đã xuikhiến anh nhất định phải về nơi ấy một chuyến, về xem những đồ đạc mà trước đâycô bé đã dùng nay được thu dọn như thế nào, nhân tiện cũng muốn được yên tĩnh ởđó vài ngày. Anh lấy hết dũng khí, nhớ lại quãng thời gian trước đó.
Vì vậy, Tô Thích đã xáchva li về nước. Vừa hay đúng lúc Ngụy Nhất ma xui quỷ khiến thế nào lại đangngồi khóc ngay trước cửa nhà.
Tô Thích nghe những âmthanh đó, cảm thấy thật giống với tiếng khóc của Ngụy Nhất, lồng ngực anh thắtlại, lao ra khỏi thang máy, chiếc va li đựng hành lý trong tay anh rơi “cạch”xuống đất.
Cảnh tượng đập vào mắtanh lúc đó là hình ảnh Ngụy Nhất ngồi một mình trong gió lạnh, hai tay ôm lấyđầu gối, một chân để trần, run lẩy bẩy vì lạnh, cô đang vùi sâu mặt vào giữahai đầu gối, nức nở… Cảnh tượng đó, suốt cuộc đời Tô Thích cũng khó có thể xóanhòa trong trái tim được. Cũng có thể, khi đã về già, khi anh đã đi tới nhữnggiây phút cuối cùng của cuộc đời, khi anh muốn dùng chút ý thức cuối cùng đểhoài niệm về những chuyện đã qua trong cuộc đời mình, không cần phải suy nghĩnhiều, hình ảnh Ngụy Nhất đau khổ ngồi khóc trước cửa nhà chắc chắn sẽ hiện ratrong nháy mắt.
Tô Thích lo lắng bướctới, khẽ cất tiếng gọi: “Cô bé!”.
Vô cùng cẩn trọng, giốngnhư trước đây, anh sợ làm cô giật mình hoảng sợ.
Ngụy Nhất ngẩng khuônmặt đầm đìa nước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú quen thuộcđó, đôi mắt lá răm, mang theo mùi hương của ánh nắng, khuôn mặt đẹp như ngọc,cao lớn hiên ngang đứng dưới ánh đèn hành lang vàng vọt.
Ngụy Nhất sững sờ nhìnanh, hoài nghi liệu có phải mình đang nằm mơ hay không.
Tô Thích từ từ ngồixuống, đưa hai tay ra giúp Ngụy Nhất lau nước mắt, vì quá xúc động, bàn tay anhcũng đang khẽ run, cổ họng tắc nghẹn, Tô Thích không dám tin vào mắt mình, chỉlạc giọng hỏi: “Có thật là em không? Cô bé, có thật là em không?”.
Trước đây, Tô Thích rấtchú ý tới cảm xúc của Ngụy Nhất, mỗi khi nói chuyện, anh luôn cúi người xuống,đôi mắt sáng của anh luôn nhìn vào mắt cô. Nhưng giờ đây, đôi mắt ấy lại cóthêm chút ánh sáng long lanh của những giọt nước.
Còn Ngụy Nhất chỉ chămchú nhìn Tô Thích, im lặng.
Tô Thích lại hỏi: “Cô béđã phải chịu ấm ức sao?”.
Cứ như vậy, Ngụy Nhấtcàng tin chắc rằng đây không phải mơ mà là sự thật, anh thật sự là Tô Thích, TôThích đã quay trở về và đang ở ngay trước mắt cô. Trong chốc lát, mọi ấm ức,oán trách, bi thương, đua nhau dâng trào, muôn vàn cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Ngụy Nhất nhào vào vòngtay của Tô Thích, bật khóc nứa nở: “Anh… sao bây giờ anh mới về?”.
Tô Thích lập tức ôm chầmcơ thể đã khiến anh nhớ nhung suốt ba năm qua vào lòng, vòng tay anh ngày càngsiết chặt. Chỉ cảm thấy từng làn hơi bốc lên từ lồng ngực, xông thẳng đến nãobộ, khiến trái tim anh đau đớn, cổ họng anh tắc nghẹn, sống mũi cay xè. Khoảnhkhắc ấy, Tô Thích không thể nào kìm nén được, những giọt nước mắt đã thi nhautuôn rơi.
Tô Thích quỳ gối trướcmặt Ngụy Nhất để đầu cô dựa vào lồng ngực anh, không ngừng hôn lên mái tóc cô,luôn miệng nói: “Cô bé, cô bé của anh!”. Cơ thể yêu kiều mềm yếu kia chính làngười con gái mà bản thân anh đã ngày đêm mong nhớ và vương vấn suốt ba nămqua!
Hai người đều có chútkhó kiềm chế bản thân, cứ ôm chặt lấy nhau. Trong một thời gian ngắn ngủi, cảhai đều không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Ngụy Nhất là người lấylại bình tĩnh trước, đến khi kịp phản ứng, ý thức được rằng mình đang ngã vàovòng tay của Tô Thích thì cô hoảng hốt đến nỗi run bắn lên, vội vàng đẩy TôThích ra, đứng bật dậy.
Tô Thích thấy cô bỗngtrở nên xa lạ, cũng đàng buông tay, anh đứng lên, trái tim khẽ nhói đau. Anh holên một tiếng phá tan bầu không khí yên lặng, tiếp đó khôi phục thần thái bìnhthường, dịu dàng nói: “Cô bé, sao em lại ở đây?”.
Ngụy Nhất cảm thấy bốirối, cô lau nước mắt, ấp a ấp úng, mãi mà không nói rõ được nguyên do. Tô Thíchcó phần xúc động, ướm hỏi: “Liệu có phải… nhớ nơi này không?”. Anh vốn địnhhỏi, liệu có phải em nhớ anh không, nhưng cảm thấy như vậy quá thẳng thắn, liềnđổi sang cách hỏi khác.
Ngụy Nhất không tỏ tháiđộ dứt khoát, cúi gằm mặt xuống, ậm ừ vài tiếng.
Tô Thích rút chìa khóara mở cửa, nói: “Vào trong ngồi một chút, rửa mặt mũi trước đã”.
Ngụy Nhất ngây người,lại quay đầu định đi, rầu rĩ nói: “Không, em về trường đây”.
Tô Thích vô cùng thấtvọng, tiến lên kéo cô lại, nói: “Sao thế? Nếu anh không đến thì em vẫn ở đây mộtmình mà. Tại sao khi anh tới rồi, em lại muốn đi ngay? Em đang né tránh anh đóư? Cô bé, có phải em vẫn hận anh không?… Hận anh hồi đó đã ruồng bỏ em?”.
Ngụy Nhất lằng lặng gỡtay anh ra, khẽ nói: “Đều đã là quá khứ rồi, giờ đây không hận anh nữa”.
“Vậy tại sao em khôngmuốn vào nhà? Hôm nay muộn như thế này rồi, hãy nghỉ lại đây đi!”, Tô Thíchnói. Trước đây, hai người không phải là chưa từng ở chung một nhà qua đêm baogiờ, chỉ có điều lời mời đó trong hoàn cảnh này, tình cảnh này, bỗng nhiên lạithêm vào vài ý tứ mờ ám.
Ngụy Nhất đi thẳng vềphía thang máy, đầu cũng không buồn ngoảnh lại, nói: “Cảm ơn! Nhưng em vẫn muốnvề trường. Anh, tạm biệt”.
Tô Thích biết rõ tínhcách bướng bỉnh của cô, không còn cách nào khác, anh đành rảo từng bước lớnđuổi theo, nói: “Hay là muộn quá rồi, anh đưa em về nhé! Em nhìn em kìa, mộtchiếc giày đã rơi mất từ bao giờ rồi!”.
Ngụy Nhất nhìn xuống,bàn chân không mang giày đó đã bị mặt đường làm cho đen đúa bẩn thỉu, lạnh cóngtới nỗi tê cứng rồi. Chợt cảm thấy hôm nay mình thật mất thể diện và nhếchnhác, đành ngẩng đầu lên nhìn Tô Thích một cái, nở nụ cười đau khổ.
Tô Thích vào trong nhà,lấy nước cho Ngụy Nhất rửa chân, tìm đôi dép lê hình chú gấu nhỏ trước đây màcô vẫn đi. Rồi mới đưa Ngụy Nhất về trường.
Khu chung cư Xuân Thànhvốn rất gần trường Đại học S, hai người vai kề vai bước đi, rất nhanh đã đi vàokhuôn viên trường.
Ngụy Nhất đã không khócnữa nhưng cô rất buồn, đôi khi vẫn phát ra những tiếng nấc nghẹn nghào từ cổhọng. Mái tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ xinh cũng nhem nhuốc. Tô Thích hỏi cô rốtcuộc đã gặp phải chuyện gì, cô cũng chỉ cố tỏ vẻ kiên cường, nở một nụ cười,nói chỉ là vài chuyện vụn vặt, rồi lại cúi đầu im lặng.
Tô Thích thấy bộ dạngđau khổ, tiều tụy đó của cô, vô cùng đau lòng, định đưa tay ra ôm cô nhưng anhđã bị Ngụy Nhất khẽ nghiêng người, tế nhị né tránh.
Cô luôn giữ khoảng cáchnhất định với Tô Thích, mặc dù hiện tại, khoảng cách giữa hai người chỉ nhỏbằng một bàn tay, nhưng trong lòng Tô Thích biết rằng, khoảng cách giữa anh vàcô bé họ Ngụy kia đã rộng lớn như đại dương bao la rồi, khó có thể vượt quađược.
Đến dưới tòa nhà ký túc,Nhất Ngụy lạnh lùng nói: “Anh, tạm biệt!”, rồi đi lên lầu.
Con đường này, trước đâyTô Thích đã đưa cô đi không biết bao nhiêu lần, mỗi lần từ biệt mặc dù không hềgiống nhau nhưng chưa từng có lần nào lạnh nhạt như lần này. Tô Thích bỗng cómột dự cảm, lần này, từ “tạm biệt” đã nói ra rồi, đó chính là lời chào tạm biệtthật sự.
Tạm biệt, không còn gặplại được nữa rồi.
Một cảm giác lo sợ tràodâng trong lòng Tô Thích, anh tiến lên vài bước, kéo mạnh tay Ngụy Nhất lại,nhìn sâu vào mắt cô, gắng sức nhìn hồi lâu, rồi không nói lời nào, anh ôm ghìcô vào lòng.
Ngụy Nhất vô cùng kinhngạc, vùng vẫy hét lớn: “Tô Thích! Anh làm gì vậy? Đây là trường học! Buông ra!Để người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu!”.
Tô Thích bất chấp tấtcả, cứ ôm chặt lấy cô. Hồi lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, đôi mắt lá răm rựcsáng hơn bao giờ hết, phát ra những tia sáng lấp lánh, chăm chú nhìn Ngụy Nhất,nói một cách chậm rãi mà kiên định. “Cô bé, về Mỹ cùng anh nhé!”, Tô Thích nói.
Ngụy Nhất vô cùng kinhngạc, tròn xoe mắt hỏi: “Anh nói gì vậy?”.
Tô Thích lại nói: “Côbé, ly hôn với cậu ấy đi. Anh đưa em về Mỹ, mấy năm qua, anh vẫn luôn nhớ em,không có ngày nào anh không nhớ đến em cả”.
Biểu hiện của Ngụy Nhấtvô cùng gượng gạo, cô khó nhọc kéo rộng miệng, bối rối nở nụ cười, nói: “Anh…anh đang đùa đấy à…”.
Hồi đó, khi Tô Thích thổlộ tình cảm với Ngụy Nhất, khi anh muốn Ngụy Nhất trở thành bạn gái của mình,cũng chính tại nơi này, Ngụy Nhất nghe xong cũng ngạc nhiên như vậy, cũng nóicó phải anh đang đùa không. Tô Thích bỗng cầm tay Ngụy Nhất, đặt lên lồng ngựcbên trái, xúc động nói: “Em nhìn anh như thế này còn chưa đủ nghiêm túc sao?”.
“Anh anh anh, tại saoanh lại như vậy? Có phải anh đang ân hận không? Em đã nói rồi, những chuyệntrước đây đã là quá khứ rồi, em đã tha thứ cho anh rồi…”
“Anh yêu em!”, Ngụy Nhấtcòn chưa nói hết câu, Tô Thích dã khẽ khàng thốt lên, “Ba chữ này, anh chưatừng nói với bất kỳ ai khác!”.
Ba chữ này, Ngụy Nhất đãchờ đợi biết bao năm, hồi đó, bời vì có nguyện ước này mà cô cảm thấy cuộc sốngtươi đẹp biết bao. Nếu là trước đây, khi nghe được Tô Thích nói một cách kiênđịnh và nghiêm túc như vậy, cô nhất định đã mừng vui phấn khởi đến nỗi hoa mắtchóng mặt rồi.
Nhưng lúc này, tronglòng Ngụy Nhất, ngoài sự ngạc nhiên khôn xiết ra lại chẳng có con sóng nhỏ nàokhác.
Tô Thích thấy thái độcủa Ngụy Nhất có vẻ thẫn thờ, đôi môi hồng khẽ cong lên, cảm giác nhói đau, anhvòng tay ôm Ngụy Nhất vào lòng, cúi người xuống nhằm đúng vào đôi môi anh đàonhỏ xinh của cô định đặt lên đó một nụ hôn. Nhưng Ngụy Nhất nghiêng đầu tránh,nụ hôn rớt xuống bên má trái của cô.
Đôi môi của Tô Thíchluôn mềm mại, nhẹ nhàng, ấm áp, rõ ràng không giống với vẻ thô bạo, lạnh lùngcủa người đó.
Nghĩ tới tên Diêm Vươngmặt lạnh ấy, trong lòng Ngụy Nhất lại nhói đau, cố gắng giãy giụa đẩy Tô Thíchra.
Cũng đúng vào lúc đó,một giọng nói lạnh như bang tuyết vang lên từ phía sau, ngữ điệu lướt qua nhưnglại như mang theo sự giận dữ chưa từng có, như vang vọng lên từ mấy tầng địangục:
“Một màn kịch ái tìnhtuyệt vời quá nhỉ!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!