Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ - Chương 133: Lễ vật đại biến thái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ


Chương 133: Lễ vật đại biến thái


Lý Quân cũng không ngạc nhiên về sự xuất hiện của Ngũ Sâm và Cao Tín, nhưng anh cả anh và đám người Mục Tu Vũ cũng xuất hiện liền khiến anh cẩm thấy quá bất ngờ, phía sau cùng đi ra chính là anh hai anh, Vệ Diên và Trần Cẩm Lập.

Lý Quân được Khương Hành thả xuống, quay đầu lại nhìn bọn họ, kinh hỉ nói: “Các anh sao đều tới thế?”

Mọi người đều nở nụ cười với anh.

Lý Ngạn vung tay lên: “Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng, mọi người cùng nhau đi ăn bữa sáng đi.”

Lý Quân và Khương Hành lúc này đương nhiên sẽ không nói bọn họ đã dùng bữa sáng rồi mới đi, nhóm người này có một nửa là cú đêm.

Khương Hành quay mặt đi, cư nhiên có chút đỏ mắt, không nghĩ tới bản thân đi đăng ký kết hôn còn có nhiều người tới đây chúc phúc bọn họ như vậy.

Dưới sự sắp xếp của Lý Ngạn, tất cả mọi người đều quay lại xe, bởi vì lát nữa ở đây sẽ lục tục có người tới đăng ký kết hôn, không thể cản trở hạnh phúc của người khác.

Lý Quân cũng không nghĩ tới bản thân đăng ký kết hôn còn khiến mọi người kinh động, bọn họ cũng không phải không bày tiệc rượu, trình độ khẩn trương cũng không khác Khương Hành là mấy.

Khương Hành còn muốn thân mật với Lý Quân trong chốc lát, ai biết, bạn trai vừa mới đăng ký kết hôn với hắn lập tức đã bị đám anh vợ cuốn vào trong xe, nhưng mà, Lý Tấn lúc này không phải đi xe thể theo, Khương Hành da mặt cũng dày chen lên xe đi cùng.

1

Lý Tấn đương nhiên cũng chỉ có thể thừa nhận thân phận của hắn, sắc mặt đối với Khương Hành vẫn có chút vi diệu, ghét bỏ chính là ghét bỏ.

Tới nhà hàng, ngồi ở bàn tròn, Lý Tấn cũng không đoạt Lý Quân với Khương Hành, vì khi Lý Tấn đang chuẩn bị ngăn cách Lý Quân với Khương Hành thì Lý Ngạn trực tiếp kéo hắn sang một bên nói chuyện.

Lý Ngạn: “Anh cả, Tiểu Quân lớn rồi, không còn là đứa nhỏ nửa đêm còn bò dậy đòi mẹ nữa, học được buông tay rất quan trọng.”

Lý Tấn: “Nhưng ở trong mắt anh, nó trước sau cũng là đứa em trai sẽ khóc kia.”

Lý Ngạn: “Nhưng về sau nó cũng sẽ có càng nhiều người che chở hơn, Khương Hành là một người đàn ông không tồi, tin em đi.”

Lý Tấn hừ lạnh: “Thằng nhóc đó ngoại trừ một khuôn mặt thì còn có cái gì chứ.”

Lý Ngạn cười nói: “Giống như anh, mềm lòng.”

Lý Tấn: “Ai thèm giống như nó, nói linh tinh, đói muốn chết rối, đi gọi sủi cảo tôm cho anh.”1

Lý Ngạn: “Tự mình gọi.”

Lý Tấn: “Một đứa hai đứa đều không bớt lo, về sau em cũng đừng để anh nhọc lòng.”

Lý Ngạn nghĩ thầm ai nhọc lòng ai còn chưa biết đâu, đồng thời nhắc nhở anh cả hắn:” Anh còn có đứa em trai tên Lý Diệu.”

Lý Tấn: “….” Nó có mẹ quản, không cần phải xen vào.

Trên bàn tròn, các anh trai đều tự mình chúc mừng Lý Quân và Khương Hành, sau đó Khương Hành lại giới thiệu Vệ Diên và Trần Cẩm Lập với bọn họ, không khí cũng coi là vui vẻ, Khương Hành cũng thông qua giới thiệu lẫn nhau thâm nhập hiểu biết mấy ngành nghề của mấy người bạn của Lý Tấn.

Trước kia cảm thấy mọi người căn bản không có khả năng quen biết, không nghĩ tới trong lúc vô ý liền ngồi cùng với nhau, còn trò chuyện cùng nhau thật vui vẻ.

Không khí của bữa sáng này rất tốt.

Khi tách ra, Vệ Diên lặng lẽ hỏi Lý Quân: “Cậu và Khương Hành khi nào tổ chức tiệc mừng?”

Lý Quân: “Qua hai ngày nữa là Tết Trung Thu, người nhà của chúng tôi sẽ cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó lại thương lượng, rượu mừng là phải tổ chức, mời anh làm phù rể nhé.”

Vệ Diên: “Chủ ý này hay đấy, lại gọi cả Cẩm Lý, còn có mấy vị anh trai chưa kết hôn của cậu cũng có thể kéo theo.”

Lý Quân: “Đều được, buổi chiều anh còn có việc thì đi trước đi, cảm ơn.”

Vệ Diên: “Không khách khí, nhớ rõ chọn nhà mới xong thì nói địa chỉ cho tôi, tôi muốn làm hàng xóm với cậu.”

Lý Quân: “Cái này thì chắc chắn không thành vấn đề, hẹn gặp lại.”

Khương Hành thay Lý Quân tiễn đi đám người anh cả và anh hai, anh em Lý gia yêu cầu nghiêm khắc với hắn, mấy vị anh trai khác thì còn được, dù sao phong bình của Khương Hành vẫn luôn không tệ, để hắn tiễn cũng không có vấn đề gì, Lý Quân thì thay hắn tiễn Vệ Diễn và Cẩm Lý lên xe.

Nhìn một đám người bọn họ rời đi, Lý Quân và Khương Hành cũng trở lại trên xe của mình.

Tay hai người đều nóng hầm hập, lúc này đang nắm lại với nhau, cảm nhận được sự vui vẻ của đối phương giống như mình.

Lý Quân hỏi Khương Hành: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Khương Hành nói: “Đưa em một món quà nhỏ.”

Lý Quân có chút bất ngờ: “Còn có quà sao? Em không chuẩn bị quà.”

Khương Hành: “Đó là quà anh thiếu em, không sao, bắt đầu từ ngày kỷ niệm kết hôn sang năm, mỗi năm đều tặng.”

Lý Quân gật đầu, sau đó cực kỳ chờ mong về món quà Khương Hành muốn đưa.

Khi bọn họ ở bên nhau đôi khi sẽ có chút kinh hỉ, không nghĩ tới khi bọn họ đăng ký kết hôn cũng có kinh hỉ.

Nhưng mà, Khương Hành và Lý Quân cũng không về nhà, mà là đi tới chung cư cao tầng nơi Khương Hành ở trước kia.

Mỗi tuần chung cư đều có người quét dọn, bụi bặm gì đó cũng không có, chỉ là ngày thường không có người ở, có vẻ hơi quạnh quẽ.

Lý Quân lúc trước đã tới vài lần, về sau Khương Hành dọn đến chỗ anh ở, liền không tới đây nữa.

Lý Quân rất tò mò Khương Hành sẽ tặng quà gì cho anh, phần quà này tựa hồ đã được chuẩn bị từ rất sớm lúc trước, nếu không Khương Hành sẽ không tự tin như vậy, có lẽ đã chuẩn bị sẵn từ lúc bọn họ chuẩn bị đăng ký kết hôn ngày trước? Chẳng qua vì mất trí nhớ mà kéo dài thời hạn.

Căn hộ Khương Hành ở kỳ thực cũng không nhỏ, hơn 300 mét vuông, còn là hai tầng, bên ngoài còn thông một cái ban công, cái ban công này của hắn vẫn có vẻ lạnh lẽo cứng rắn như cũ, không hề gieo trồng hoa cỏ gì đó, có chút trống trải.

Từ lúc hắn dọn tới nhà Lý Quân liền càng không để ý tới nơi này, không hề nghĩ qua phải trở về.

Lý Quân hỏi Khương Hành: “Về sau căn hộ sẽ giữ lại sao?”

Khóe miệng Khương Hành bỗng nhiên nhiễm vài phần không đứng đắn: “Đương nhiên, em đã quên, lần đầu tiên của chúng ta ở chỗ này, nơi tốt đẹp như vậy anh cũng không dám quên.”

Lý Quân: “Anh có thể quên.”

Khương Hành trộm hôn lên vành tai Lý Quân một cái: “Không cần.”

Lý Quân hỏi hắn: “Quà đâu?”

Khương Hành lôi kéo anh lên tầng hai, khi đứng trước cửa căn phòng thường ngày Khương Hành dùng để vẽ tranh, hắn đè lại bàn tay định xoay nắm cửa của Lý Quân lại, cũng không biết lôi ra một tấm khăn lụa từ đâu: “Ngoan, trước nhắm mắt lại.”

Lý Quân ngoan ngoãn nghe lời, sau đó phát hiện Khương Hành đem khăn lụa buộc che đi hai mắt anh: “Không phải muốn đưa quà sao?”

Khương Hành nói: “Tặng quà phải có cảm giác nghi thức mới có kinh hỉ chứ.”

Lý Quân: “Còn có thể chơi như vậy? Khương lão sư lĩnh giấy hôn thú rồi liền khác nha, đa dạng hơn.”

Khương Hành: “Anh ở trên giường cũng có thể có càng đa dạng hơn nữa.”

Lý Quân ở trong lòng thở dài: “Anh hôm nay từ lúc bắt đầu bước vào cửa liền có chút lãng mạn.”

Khương Hành: “Đối với em anh mỗi ngày đều có thể lãng mạn như vậy.”

Lý Quân: “Được rồi, xem anh có thể lãng mạn ra cái kinh hỉ gì cho em.” Anh nghe thấy tiếngKhương Hành vặn mở chốt cửa ra.

Khương Hành nắm một bàn tay Lý Quân, dẫn anh đi tới vị trí chính giữa căn phòng.

Lý Quân nhắm mắt lại, nhưng cái mũi có thể ngửi được mùi thuốc màu của tranh sơn dầu, nơi này là phòng vẽ tranh khi Khương Hành rảnh rỗi.

Hai ngày trước Khương Hành bận rộn trong ngoài, thường thường gọi điện cho trợ lý, còn tưởng hắn đang bận rộn công việc, không nghĩ tới là hao tốn tâm tư chuẩn bị quà cho anh, Lý Quân thật đúng là cực kỳ tò mò Khương Hành sẽ chuẩn bị quà gì cho anh.

Một bức tranh?

Hắn sẽ vẽ anh như nào nhỉ?

Bộ dáng đứng, nằm, ngồi, cười, tức giận?

Lý Quân cũng không phải cái gì đều có thể nghĩ ra được, hố não củaKhương Hành có đôi khi rất lớn, thôi, không đoán nữa, anh liền chờ Khương Hành tháo khăn lụa xem thành phẩm.

Khương Hành: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Anh muốn tháo khăn lụa đây.”

Lý Quân: “Được rồi, anh làm ra vẻ khẩn trương như vậy, em hiện tại có chút nóng vội, anh mau tháo.”

Khương Hành: “Anh ở mặt chế tạo kinh hỉ cũng có thiên phú mà.”

Lý Quân: “Khương lão sư, anh còn không tháo thì em sẽ tự mình động thủ.”

Khăn lụa đột nhiên bị cởi bỏ, Lý Quân híp híp mắt, sau khi thích ứng ánh đèn trong nhà, Lý Quân nhìn tranh trước mặt cũng có chút há hốc mồm.

Anh thật không nghĩ tới Khương Hành cư nhiên còn có ấn tượng sâu sắc về cảnh tượng lần đầu bọn họ gặp mặt như vậy.

Lý Quân: “Đây…chính là quà tặng cho em sao?”

Khương Hành: “Có thích không?”

Lý Quân ngơ ngác mà trả lời: “Thích.”

Trạng thái kích động của Lý Quân và Khương Hành không quá giống nhau, Khương Hành thích hiện ra bên ngoài, còn anh thì khá nội liễm, nhưng hiện tại cũng có càng nhiều biểu tình.

Hiện tại Lý Quân có chút ngốc, bình tĩnh nhìn 15 bức tranh bày trước mặt anh, trong đó có một bức anh thấy qua ở khách sạn, anh nhớ rõ sau đó Khương Hành lại nói với anh, người bên trong là anh.

Lý Quân: “Những cái này, đều là em sao?”

Khương Hành: “Ừ, là em.”

Nhân vật trong mỗi bức tranh không nhất định giống Lý Quân, nhưng tất cả bọn họ đều là Lý Quân, là Lý Quân mà Khương Hành tưởng tượng ra.

Đầu ngón tay Lý Quân nhẹ nhàng sờ lên một bức tranh vẽ một thiếu niên 18 tuổi trong đó: “Mỗi năm một bức?”

Khương Hành đứng tại chỗ trả lời anh: “Ừ, từ ánh mắt đầu tiên anh gặp em, anh liền không bỏ xuống được, sau lại không tìm thấy em, anh khổ sở thật lâu, anh nghĩ anh thật ngốc, anh đã bỏ lỡ một cậu bé xinh đẹp. Lúc ban đầu anh cho rằng chỉ là tiếc nuối mất đi một người bạn, sau đó anh lại phát hiện, cha mẹ không ở bên người, người anh nghĩ tới nhiều nhất chính là em, anh không biết em đi đâu, không biết gia cảnh em thế nào, cũng không biết em có giống như anh có một đôi ba mẹ ly dị, càng nghĩ anh càng lo lắng. Anh còn từng về lại trường học hỏi thăm tình huống của em, nhưng thông tin về em vẫn luôn bảo mật, không có ai nói cho anh, vì thế anh liền đem em vẽ lại, mỗi năm vẽ một bức, anh muốn nhìn em lớn lên, tuy không thấy được người thật, nhưng sau khi vẽ ra, anh sẽ cảm thấy em cũng ở một góc nào đó trên thế giới trôi qua thực sự hạnh phúc, tưởng tượng em cũng ở bên anh.”

Lúc này, ngón tay Lý Quân xẹt qua mặt một thiếu niên đang ngồi trước bàn múa bút thành văn: ” Cái này là vẽ em mấy tuổi?”

Khương Hành nói: “Em 17 tuổi, anh tưởng tượng em sẽ nghiêm túc chuẩn bị thi đại học.”

Lý Quân nghĩ thầm, 17 tuổi bản thân đang làm gì? Anh lại nhìn bức tiếp theo, đó là một thanh niên, trong tay hắn cầm một quả bóng rổ, vươn tay lau mồ hôi: “Còn bức này?”

Khương Hành: “Đây là khi em học đại học, bộ dáng tinh thần phấn chấn bồng bột.”

Phía sau còn có vài bức tranh, Khương Hành nhất nhất giải thích nói: “Bức này là bộ dáng em 22 tuổi, em tốt nghiệp đại học, đây là bộ dáng em 23 tuổi, em đạt thành thích trong công việc, cái này là bộ dáng em 25 tuổi, trở thành người đàn ông tràn ngập mị lực…..” Chính là bức tranh lấy nhầm kia.

Lý Quân cười nhìn Khương Hành nói: “Khi vẽ nghĩ tới cái gì thế?”

Khương Hành theo thói quen ôm chặt lấy Lý Quân từ sau lưng: “Nghĩ, nếu người thật ở, anh liền nói cho cậu ấy, anh yêu cậu ấy, không muốn cậu ấy kết hôn sinh con, muốn cho cậu ấy cùng anh ở bên nhau. Có lẽ ông trời thấy anh đáng thương, vẽ xong bức tranh này anh liền gặp em….”

Lý Quân xoay người vòng tay qua cổ hắn: “Sau đó giống như tên đại biến thái theo dõi em, muốn thiết kế em.”

Khương Hành ôm sát Lý Quân, hai người dính sát ở bên nhau: “Nhưng cũng muốn nói cho em, anh yêu em bao nhiêu.”

Lễ vật trân quý tiêu tốn 1/6 cuộc đời để chuẩn bị này, khiến Lý Quân cảm thấy bản thân yêu tới đầu quả tim phát run.

Anh hung hăng cắn môi Khương Hành, thì thầm: “Em cũng yêu anh, anh Hành.”

——

Tiểu kịch trường

Khương Hành: Ban ngày yêu Tiểu Quân, buổi tối yêu Tiểu Quân.

Lý Quân:……

Khương Hành: Em không yêu anh sao?

Lý Quân:…… Yêu. [ lạnh lùng ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN