Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 79: Ấp ủ
Bí: Đôi lúc Bí sẽ dùng Cẩm Lý thay Cẩm Lập nhé, vì tác giả viết thế chứ ko phải dịch sai đâu!
Nhà hàng mà bọn họ tới hôm nay có một cái tên dễ nghe gọi là: “Bồ đề bổn vô tố”, am hiểu chế tác đồ chay “lấy giả thành thật”, vô luận là ngoại hình bên ngoài hay hương vị bên trong đều có thể lừa gạt được thực khách.
Tổ tiết mục thiết kế trò chơi cực kỳ đơn giản, chính là đoán nguyên liệu nấu ăn là mặn hay chay, nhân viên nhà hàng mỗi lần bê đồ ăn lên đều giống nhau như đúc, nhưng nguyên liệu làm ra lại khác nhau, một món là đồ ăn chế tác từ đồ chay, một món là dùng thịt chân chính làm thành, liền xem vị giác của ai nhạy bén hơn.
Phương thức trò chơi là, tổ viên đồng thời đoán đúng nguyên liệu nấu ăn được 3 điểm, chỉ một người đoán trúng được 1 điểm, các vị khách chỉ cần viết đáp án lên trên bảng là được, đeo tai nghe vào là để đề phòng bọn họ thông qua nói chuyện phiếm tiến hành gian lận.
Trò chơi bắt đầu, nhân viên nhà hàng đem món đầu tiên bày lên bàn.
Khi nắp đậy được mở ra, tất cả mọi người đều phát ra âm thanh cảm thán, ngay cả Vệ Diên người luôn có yêu cầu cao về thẩm mỹ cũng khen không dứt miệng.
Món đầu tiên được bưng lên là món “Cá hầm ớt” khiến người nhìn chảy nước miếng ròng ròng.
Cái gọi là “lấy giả làm thật” chính là lấy giả đánh tráo, vô luận là bề ngoài hay là hương vị đều khiến người khó có thể phân biệt, sau khi các vị khách ngửi thấy mùi vị bắt đầu chảy nước miếng, món “cá hầm ớt” này thật sự khai vị, cực kỳ muốn ăn!
Lưu Dĩ Phàm mới vừa nôn xong, hiện tại dạ dày thật sự rỗng tuếch, món này quả thực rất thích hợp khai vị.
Đũa đầu tiên cô hướng về lát thịt cá gắp lên, nhanh chóng nếm một miếng: “Ăn ngon! Chắc chắn là cá thật!”
Vệ Diên cũng nếm một miếng, hương vị cũng không tệ lắm, y biết ăn cũng biết nấu cơm, xem như là một nhà ẩm thực, món ăn trước mắt này đối với y mà nói không có gì khó khăn, cũng không biết Trần Cẩm Lập bên kia thế nào, bộ dáng mặt vô biểu tình, cái gì cũng không nhìn ra được.
Khương Hành hoàn toàn không quan tâm máy quay, ăn hết miếng này đến miếng khác, tận đến khi Lý Quân nếm xong miếng thứ nhất rồi nhìn hắn chằm chằm, hắn mới buông đôi đũa xuống.
Ăn ngon thì ngon, nhưng bạn trai phát ra ánh mắt “Anh lập tức phải mở ra hình thức giảm béo cấp bậc địa ngục” có chút đáng sợ, đành phải quyết đoán bỏ đôi đũa xuống, thể hiện quyết tâm không cần giảm béo.
Sau khi tất cả các vị khách nếm xong, liền bắt đầu dùng bút viết lên đáp án của mình, viết rõ món ăn là chay hay mặn.
Ngay từ đầu Lý Quân cho rằng bản thân sẽ không đoán được khẩu vị, nhưng sau khi ăn xong phát hiện còn khá đơn giản, anh ăn hẳn là đồ chay làm ra, lại còn có thể nếm ra dùng nguyên liệu gì chế tác.
Đạo diễn ra dấu cho bọn họ tháo tai nghe xuống, cũng cho mọi người giơ đáp án của mình lên, để cho máy quay chiếu được.
Khương Hành viết chính là “thật”, Lý Quân viết chính là “giả”.
Các tổ còn lại đều đối ứng thật thật giả giả, giả giả thật thật, chỉ đợi đạo diễn công bố đáp án cho bọn họ.
Hiệp thứ nhất, Lý Quân và Khương Hành bất ngờ đáp đúng!
Vương đạo diễn tuyên bố: “Vòng thứ nhất, tổ Khương Hành Lý Quân được 3 điểm, ba tổ còn lại mỗi tổ được 1 điểm.”
Vệ Diên nói với Trần Cẩm Lập: “Không phải vận khí của cậu rất tốt sao, sao lại không đoán đúng.”
Trầm Cẩm Lập: “Cái này cũng không phải rút thăm trúng thưởng, đầu bếp làm quá tốt, tôi cũng chưa chắc đoán ra được.”
Vệ Diên nói thầm: Hóa ra vận khí của cậu chỉ hữu hiệu với phần thưởng?
Nhưng mà, đám người đầu bếp nghe được đánh giá này xong, hẳn là sẽ cực kỳ vui vẻ.
Vương đạo diễn tuyên bố, trò chơi tiếp tục!
Sau khi nếm một miếng đồ chay, vị giác của Lý Quân đã trở lại một chút.
Vòng thứ hai chính là thịt kho tàu.
Khi các vị khách ghi ra đáp án, Vương đạo diễn tuyên bố kết quả vòng hai của trò chơi: “Tổ Khương Hành Lý Quân được 3 điểm!”
Sau khi vòng thứ ba trò chơi kết thúc, Vương đạo diễn lại lần nữa tuyên bố: “Tổ Khương Hành Lý Quân lại lần nữa được 3 điểm!”
Khiến đạo diễn hắn thật sự không muốn tiếp tục tuyên bố tình huống đạt được tiếp theo, Khương Hành và Lý Quân cùng những người khác căn bản không cùng một cấp bậc.
Càng quá đáng hơn chính là, Lý Quân chỉ ăn một miếng nhỏ, trực tiếp viết luôn nguyên liệu chế tác của đầu bếp người ta lên bảng, lòng Vương đạo diễn đầy chua xót!
Khương Hành ngồi đối diện anh tuy không có trình độ thưởng thức như của Lý Quân, nhưng cũng có thể đoán đúng hết, hai người giống như bật chế độ hack.
Vệ Diên cũng có thể đoán đúng hết, nhưng Trần Cẩm Lập đối diện anh mỗi lần nhìn y một cái, đáp án cũng sai, ăn một lần sai một lần, cuối cùng trải qua mấy vòng, tiếc nuối suy tàn. Bốn tổ còn lại, ngẫu nhiên cũng có thể đoán đúng một hai lần, điểm dần dần kéo ra, tệ nhất chính là tổ của Hà Uyển Tinh, hai người bật chính là một chế độ hack khác, hoàn toàn đoán sai, đáp án của hai người hoàn toàn là đổi cho nhau, ở trong quá trình này, Hà Uyển Tinh nhiều lần đứng lên muốn đánh cho Vũ Trác Việt phía đối diện đến tàn phế, các vị khách còn lại cũng không kém, chỉ thiếu chút nữa trình diễn một hồi tinh phong huyết vũ, cuối cùng nhóm bọn họ trở thành bét lót đế.
Không cần phải nói, khi Vương đạo diễn công bố kết quả trò chơi phát hiện bọn họ giống như là cho Lý Quân và Khương Hành đi cửa sau, mỗi một vòng bọn họ đều trả lời chính xác, bảy vòng trôi qua, bọn họ được đủ 21 điểm.
Không sao, mọi người đều không thèm để ý, bọn họ cạnh tranh là vị trí thứ hai, vị trí thứ nhất không liên quan tới bọn họ, một người là một tay nấu cơm sành sỏi, một người là tên tham ăn toàn năng, cường cường liên thủ, không cần hai vị bật chế độ hack, bọn họ cũng không đánh nổi!
Sau khi trò chơi kết thúc, Lý Quân và Khương Hành nhận được phần thưởng của tổ tiết mục, một xấp tiền mặt khen thưởng thật dày, dùng phong bì đựng, đây là tiền ngày mai bọn họ cần dùng tới, Khương Hành tiếp nhận tiền mặt, sau đó trực tiếp giao cho Lý Quân, để anh nhét vào tiểu hầu bao.
Các nguyên khách mời đều hiểu, Khương lão sư “phu quản nghiêm” chuyện này đã sớm là việc ván đã đóng thuyền, ở nhà ai làm chủ vừa nhìn là biết ngay!
Vệ Diên vừa lúc quét tới Trần Cẩm Lập bên cạnh y, y giống như nhìn thấy một tia “hâm mộ” từ trong mặt hắn.
Vệ Diên: Cậu hâm mộ tên phu quản nghiêm này làm cái gì?
Đã từng là bạn học, y cảm thấy bản thân cần phải giải thích quan hệ giữa Khương Hành và Lý Quân cho hắn một chút, hâm mộ Khương Hành chỉ có số phận nộp thẻ tiền lương.
Trần Cẩm Lập hỏi y: “Nộp thẻ tiền lương có gì không tốt sao?”
Vệ Diên: “Tốt chỗ nào?”
Trần Cẩm Lập chăm chú nhìn y: “Có người thay cậu quản lý gia đình, là việc hạnh phúc, chỉ cần kiếm tiền cho tốt nuôi gia đình là được.”
Vệ Diên: “…..” Quản lý gia đình rất mệt có được không? Xem ra một nửa kia của cậu cũng phải học được tán đả mới được.
Quá trình chơi trò chơi vẫn gây ra không ít trò cười, mọi người ý thức được chơi loại trò chơi ăn ý nếm đồ ăn này thật đúng là không thể bằng được Khương Hành và Lý Quân, quả thực thua đến mức không còn gì để nói. Sau khi trò chơi kết thúc, tất các các vị khách đi tới phòng lớn đã được an bài sẵn.
Bọn họ vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài nhà hàng đồ chay mà thôi, còn chưa chân chính nhìn thấy bên trong, lúc này đi vào mới phát hiện so với nước chảy qua cây cầu nhỏ ở bên ngoài, bên trong còn có huyền cơ khác.
Trên tường họa ra Đôn Hoàng bích họa, ánh đèn trong nhà cũng cực kỳ đặc biệt, không giống nhà hàng ăn bình thường, sáng như nào chói như nào, ánh đèn nơi này lại bố trí hơi tối, tất cả bố cục đều cực kỳ chú trọng, ngay cả giá sách cũng là kinh thư chồng triệt mà thành, khắp nơi tràn ngập thiền ý, đi vào nơi này, tinh thần còn chưa khai mở cũng đã được thanh lọc một nửa, các vị khách cũng hoàn toàn không còn bộ dáng ồn ào như lúc ở ngoài vừa rồi.
Khương Hành khá để ý về bức bích họa trên tường, liền hỏi giám đốc giới thiệu cho bọn họ, tranh này là ai vẽ, giám đốc nói là mời các vị tiến sĩ viện mỹ thuật quốc gia vẽ, vẽ chính là Đôn Hoàng bích họa.
Ngày hôm qua thịt cá, hôm nay sửa thành ăn chay, còn là nhà hàng có ý cảnh như vậy, mở trên một ngọn núi như này thật đúng là không dễ dàng.
Có thể là do ảnh hưởng của không khí trong cửa hàng, mọi người nói chuyện đều nhẹ nhẹ nhàng nhàng, không nói quá lớn tiếng.
Mười người ngồi cùng trên một cái bàn tròn, bắt đầu nhấm nháp đồ ăn chay còn chưa ăn bao giờ, chùa chiền được xưng có 70 món ăn chay, đồ ăn chay ở nhà hàng này cũng có hơn 30 món, trong trò chơi vừa rồi có 7 món, lúc này trên bàn cũng có mười mấy món, rau trộn hay món nóng đều có, sắc hương vị đầy đủ, người nhìn vào chỉ muốn gắp.
Phải nói Vương đạo diễn là người vừa biết làm vừa biết ăn.
Đi đường núi xóc nảy hơn một tiếng, các vị khách rốt cuộc được ăn canh nóng hầm hập, nhưng một đám cũng không dám ăn quá nhiều, nếu ăn no căng, đợi lát nữa xuống núi thì phải làm sao, lại muốn lắc một lần nữa à?
Nghĩ tới quá trình vừa trải qua, mọi người liền quyết đoán giảm bớt số lần vươn đũa gắp đồ.
Lý Quân trong lúc chơi trò chơi ăn không nhiều lắm, lúc này anh cũng từ chối rau trộn, chỉ tùy ý ăn một ít.
Khương Hành hỏi anh: “Ăn uống vẫn không ngon sao?”
Lý Quân lắc đầu: “Không phải, buổi tối có thể ăn ít một chút.” Anh cũng sợ khi xuống núi đem bản thân biến thành cực kỳ chật vật, anh cũng nhắc nhở Khương Hành: “Anh cũng ăn ít một chút.”
Vệ Diên gắp một cái bánh bao chay nhỏ, Trần Cẩm Lập ngồi bên cạnh ý nói: “Cậu cũng ăn ít một chút, đợi lát nữa còn phải xuống núi.”
Vệ Diên: “…..” Nói có vẻ rất có lý, nhưng sao cứ thấy sai sai ở chỗ nào ấy.
Trong quá trình ăn tối các vị khách biểu hiện có chút bình đạm, Vương đạo diễn rất nhanh liền cho kết thúc quay chụp ở nơi này, để cho bọn họ nghỉ ngơi tiêu hóa 1 tiếng mới chuẩn bị rời đi, không khí trong núi vẫn tốt đến mức không thể lý giải.
Tất cả mọi người có thể kết bạn đi dạo xung quanh một chút, nhưng tổ tiết mục cũng dựa vào “tự do hoạt động” để lấy cớ quay chụp một chút tư liệu sống mang về.
Khương Hành muốn cùng Lý Quân vào rừng nhỏ đi dạo một chút, kết quả cuối cùng lại biến thành hắn và Trần Cẩm Lập đi chung, còn Lý Quân thì bị Vệ Diên kéo ra sau bếp, tổ tiết mục còn cực kỳ ủng hộ, nhân viên nhà hàng cũng tích cực giới thiệu cho bọn họ bếp trưởng nhà hàng bọn họ, sau đó lại là một đợt lưu trình.
Vệ Diên dù sao cũng là một diễn viên có diện mạo có kỹ thuật diễn xuất, con gái của bếp trưởng còn là fan của y, vì thế hai người không tốn công mà học được phương pháp làm một món ăn chay tương đối đơn giản.
Tổ tiết mục: Bỗng nhiên cảm thấy đây mới là lưu trình quay chụp chính xác của chương trình.
Học xong một món ăn mất gần nửa tiếng, cuối cùng Vệ Diên cũng kéo Lý Quân từ trong phòng bếp đi ra, lúc này mới có tâm nhớ tới Khương Hành.
Lý Quân thấy bộ dáng khẩn trương của Khương Hành, trong lòng liền dễ chịu.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi dạo một chút.”
Khương Hành: “Đi.” Kéo tay anh chạy ra bên ngoài.
Vệ Diên nhìn Cẩm Lý ở bên cạnh: “Cậu muốn đi không?”
Trần Cẩm Lập vẻ mặt trấn định: “Ách, ngày thường công việc bận rộn cũng chưa được rảnh rỗi lúc nào.”
Vệ Diên: “Học hỏi Khương Hành đi, cậu ta sống thoải mái hơn chúng ta nhiều.”
Trầm Cẩm Lập cười khẽ: “Mỗi thứ đều có cái hay của nó.”
Có nhân viên công tác đi theo, Khương Hành và Lý Quân cũng không có thầm thì to nhỏ gì, chỉ có thể ngầm hiểu những lời không thể nói ra miệng.
Nhưng mà, vừa đến giờ, mọi người lại lần nữa trở lại xe của mình.
Hơn một tiếng sau trở lại khách sạn, khi xuống núi xe đi chậm một chút, rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, sau khi tới khách sạn trạng thái của mọi người cũng không tồi, nhưng cũng tới thời gian nghỉ ngơi, không tiếp tục quay chụp nữa.
Khi Khương Hành đi ra sân sau xem Hạt Cát, Vệ Diên vỗ vỗ bả vai Lý Quân, nhỏ giọng nói với anh: “Đi tới phòng họp nhỏ một chút, có việc thương lượng.”
Lý Quân đi theo y vào phòng họp nhỏ, ngoại trừ Khương Hành ra tất cả các khách mời đều có mặt, mọi người thần bí mà cười cười với anh.
Lý Quân cực kỳ trấn định, tổ tiết mục tựa hồ chuẩn bị ấp ủ chuyện quan trọng gì đó, lại chỉ giấu giếm một mình Khương Hành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!