Lận Vũ Lạc rất thích mùa xuân năm 2018.
Mùa xuân năm nay, cô nói lời tạm biệt với xe điện, mua một chiếc xe đạp. Kiểu dáng rất đẹp, khung xe nhỏ gọn, màu trắng sữa, có chiếc giỏ xe đựng đồ. Tốc độ xe đạp không nhanh bằng xe điện, khiến thời gian đi làm tan làm của cô bị ép phải chậm lại, chậm lại cũng có cái lợi của nó. Cô bắt đầu nghe rất nhiều sách linh tinh trên đường đi, thiên văn địa lý, lịch sử chính trị, thời trang thịnh hành, muốn nghe cái gì thì nghe cái đó.
Mùa xuân năm nay còn xảy ra một chuyện tốt, Lận Vũ Lạc trở thành huấn luyện viên có kinh nghiệm ở phòng tập. Năm ngoái, mỗi lần Phương Liễu tổ chức học tập và kiểm tra cô đều giành hạng nhất, đồng thời được một lần đứng đầu doanh thu và hai lần về nhì, Phương Liễu đã tăng lương cơ bản cho cô, đăng ảnh hồ sơ của cô lên mục huấn luyện viên có kinh nghiệm.
Để cổ vũ bản thân, cô đã mua giàn hoa cho căn nhà mới thuê của mình, trồng vài chậu cây, sắm mấy lọ hoa trong suốt xinh xắn, mỗi tuần đều mua một bó hoa tươi.
“Ngày tháng dần dần sẽ tốt hơn thôi.”
Cô nói với Lận Vũ Châu.
Có một hôm Lận Thư Tuyết đến thăm cô. Từ một người thích mặc quần áo đặt may cao cấp, lần này bà ấy lại khoác lên người chiếc quần ống rộng, áo da màu nâu, đeo kính mát đen, trông trẻ trung hơn nhiều. Thấy Lận Vũ Lạc thì giang tay ôm cô, còn vỗ đầu cô.
“Tết mà bác cũng không về.”
Lận Vũ Lạc hơi nhớ Lận Thư Tuyết, lần cuối hai người gặp nhau là sau khi cô ly hôn, Lận Thư Tuyết đến Vân Nam. Trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng họ vẫn liên lạc với nhau, Lận Thư Tuyết luôn gửi hình cảnh đẹp và mấy anh chàng điển trai cho Lận Vũ Lạc thưởng thức. Khi hai người phụ nữ cách thế hệ thảo luận về mấy anh đẹp trai, thật sự không chút khoảng cách nào.
“Ăn tết ở căn cứ rất vui, mọi người từ khắp nơi kéo đến tụ tập lại với nhau, uống rượu ca hát đốt lửa trại bắn pháo hoa, từ giao thừa đến mùng bảy đều có hoạt động, sướng muốn chết. Năm sau bác mời con và Tiểu Châu đi cùng.”
Lận Thư Tuyết nói đoạn mở cốp xe, cho Lận Vũ Lạc xem đống đồ bà ấy mang về. Còn suỵt một tiếng:
“Đừng nói với Phương Liễu, bác không mang nhiều như vậy, con lén lút ăn đi.”
Bà ấy trở về từ Vân Nam, mang bánh hoa và nấm tươi cho cô, như trẻ con chia sẻ bảo bối, có chút đáng yêu.
Lần đầu Lận Vũ Lạc mời bạn đến nhà mình, lúc mở cửa cô còn giải thích với Lận Thư Tuyết:
“Nhà hơi nhỏ, cả căn nhà có lẽ còn không lớn bằng phòng ngủ của bác…”
Lận Thư Tuyết mỉm cười, thay dép lê vào tham quan, là một ngôi nhà ấm cúng. Chiếc giường được trải ga in hoa xuân, bệ cửa sổ đặt vài chậu hoa, trên bàn trà là chiếc lọ được cắm hoa tươi, trong nhà không chút bụi bặm. Góc phòng khách là chiếc thảm yoga rất dày, bên cạnh có vài quả tạ nhỏ. Máy xay sinh tố đang hoạt động trong nhà bếp, để tiếp đãi Lận Thư Tuyết, Lận Vũ Lạc đã xay đậu nành ngũ cốc. Mùi hương của đậu nành bay ra, Lận Thư Tuyết hít mũi, rất thơm.
Lận Vũ Lạc đang sống rất nghiêm túc rất cố gắng, khác biệt rất lớn so với một Lận Vũ Lạc lần đầu nói với bà ấy cô sống trong khu nhà tự xây ở Vương Lưu Trang. Lận Thư Tuyết vẫn luôn cảm thấy sức sống của con người là vô hạn, nhất là người như Lận Vũ Lạc, dẫu cô đang ở giai đoạn nào cũng có thể trèo lên trên. Không bàn đến việc nhanh hay chậm, tóm lại sẽ tiến về trước từng chút một.
Tâm trạng Lận Thư Tuyết rất tốt, ngồi xếp bằng trên sô pha, ôm ly nước đậu nành Lận Vũ Lạc làm cho bà ấy, kể cho Lận Vũ Lạc nghe rất nhiều tin tức thú vị ở căn cứ Vân Nam, cũng cho cô xem rất nhiều ảnh. Bà ấy kể về những người trẻ tuổi trên khắp thế giới mình từng gặp ở căn cứ và câu chuyện của họ, kể đến mức Lận Vũ Lạc cảm thấy trái tim mình cũng sắp nở hoa.
Trò chuyện mệt rồi thì ăn cơm, hai người phụ nữ không giỏi nấu ăn, muốn chinh phục căn bếp nhỏ kia, giày vò mãi mới được bốn món, lúc ngồi trước bàn ăn nhìn vào mắt nhau, Lận Thư Tuyết cười lớn, bà ấy nói:
“Xem mình làm kìa, còn không bằng đặt cho xong. Nhất quyết làm khó con nấu để làm gì chứ!”
“Thực ra con cũng đang tự học.”
Lận Vũ Lạc lấy thực đơn cô tải xuống cho Lận Thư Tuyết xem, từ đơn giản đến phức tạp, cô đã học được hai mươi món. Chỉ là những món Lận Thư Tuyết chọn trùng hợp cô chưa học mà thôi.
Lận Thư Tuyết thấy Lận Vũ Lạc đã thả lỏng hơn trước một chút, cũng hoạt bát hơn, dường như cô đã tìm được cách để qua lại với mình, cũng hiểu hơn việc lấy lòng bản thân. Bà ấy cảm thấy rất vui, hai người uống chút rượu, nói chuyện từ chiều đến tối, Lận Thư Tuyết uống cho thỏa thích, lấy điện thoại ra nói với Lận Vũ Lạc:
“Đừng lo, bác không lái xe, gọi người lái hộ.”
Lúc Lận Vũ Lạc tiễn bà ấy xuống lầu mới biết người bà ấy gọi lái hộ là Cố Tuấn Xuyên.
Anh đứng cạnh xe gọi điện thoại, không biết đang nói gì, gió đêm thổi bay vạt áo khoác của anh, dáng vẻ nhàn nhã. Thấy họ xuống lầu, anh cúp máy, đứng tại chỗ chờ đợi.
Lận Vũ Lạc duỗi tay nói với anh một tiếng:
“Hi.”
Cố Tuấn Xuyên cũng hi lại, ánh mắt không hề dừng trên người cô, nhìn chằm chằm Lận Thư Tuyết đã uống rượu:
“Mẹ có biết mình mấy tuổi rồi không? Mẹ uống rượu? Tật xấu gì vậy?”
“Con nói chuyện với mẹ già khách sáo một chút đi. Mẹ thích uống thì uống, con không lo nổi đâu.”
Lận Thư Tuyết bĩu môi, vỗ vai anh, Cố Tuấn Xuyên khó chịu hơi khom người xuống, hai người tượng trưng ôm nhau một lúc. Lận Thư Tuyết chuẩn bị tìm chìa khóa xe, cúi đầu nhìn mình vài lần mới nhớ ra bà ấy để quên túi xách trong nhà Lận Vũ Lạc, bèn sai Cố Tuấn Xuyên lấy giúp bà ấy, Cố Tuấn Xuyên từ chối bằng câu “không đi”.
Lận Thư Tuyết vô cùng bất mãn:
“Không nhờ con được đúng không? Giờ mẹ còn đi được, nếu sau này mẹ già rồi, chắc con cứ nhìn mẹ đói chết nhỉ.”
“Để con đi lấy, xuống ngay thôi ạ.”
Lận Vũ Lạc nói, xoay người định đi.
“Không được, tối như vậy con xuống lầu còn phải một mình lên đó, không an toàn.”
Lận Thư Tuyết đẩy Cố Tuấn Xuyên:
“Con đừng lề mề nữa, mẹ mệt rồi.”
Cố Tuấn Xuyên không muốn vào nhà của Lận Vũ Lạc, khi anh chia tay không có thói quen gặp lại bạn gái cũ, ly hôn rồi tất nhiên cũng không có thói quen đến nhà vợ cũ. Nhà Lận Vũ Lạc thuê còn chẳng có thang máy, cô lại sống trên lầu, mỗi khi đi một bước miệng phải phát ra âm thanh hoặc giậm chân để đèn cảm ứng sáng lên. Cô đi đằng trước, Cố Tuấn Xuyên theo sau lưng, hai người không nói gì. Mùi nước hoa đàn ông trên người Cố Tuấn Xuyên được phóng đại trong cầu thang nhỏ hẹp này, anh là người bất kể lúc nào cũng mang đến cảm giác áp lực. Hiển nhiên Lận Vũ Lạc làm ngơ loại áp lực này, cả đoạn đường náo nhiệt bận rộn lên lầu.
Lận Vũ Lạc móc chìa khóa mở cửa, Cố Tuấn Xuyên đứng sau lưng cô, cô vào nhà, anh vào theo, đứng ngay cửa liếc nhìn căn nhà nhỏ bé của cô, tốt hơn một chút so với tưởng tượng nhưng vẫn có hạn. Lận Vũ Lạc chạy vào trong tìm túi xách của Lận Thư Tuyết, tìm rất lâu cũng không thấy, cô hơi hoảng, sợ trong thời gian ngắn đã có trộm vào nhà. Ở vị trí của Cố Tuấn Xuyên vừa nhìn đã thấy túi xách của Lận Thư Tuyết ở dưới giường Lận Vũ Lạc, nhưng anh không nói, khoanh tay đứng nhìn Lận Vũ Lạc sốt ruột.
Mãi đến khi Lận Vũ Lạc muốn gọi điện báo cảnh sát mới lên tiếng:
“Dưới giường của cô.”
Lận Vũ Lạc ngồi xổm xuống đất, hơi khom người, nhìn thấy túi xách kia. Tám phần là Lận Thư Tuyết thấy để trên sô pha quá cản trở, để dưới đất chắn lối đi, nên dời đến đặt dưới giường, dù có giải thích thế nào cũng rất khiên cưỡng.
Lận Vũ Lạc cẩn thận lấy túi xách ra, đặt vào lòng Cố Tuấn Xuyên. Cô biết chắc chắn Cố Tuấn Xuyên đã thấy từ sớm, nhưng muốn cô hoảng hốt, cô không giận, cũng chẳng nói lời chỉ trích gì. Sau khi kết hôn với anh, trên người cô mọc đầy gai nhọn, chán ghét mình cũng chẳng thích anh, chỉ không ngừng cãi nhau với anh mới xả được cảm xúc của mình. Nhưng giờ không còn nữa, cô sẽ không giận vì những chuyện đó, chẳng đáng chút nào.
Cố Tuấn Xuyên nhận túi xách đóng cửa lại, một mình đi xuống.
Trên đường trở về anh nói với Lận Thư Tuyết:
“Sau này mẹ đừng cố ý tạo cơ hội cho con và Lận Vũ Lạc gặp nhau được không? Kéo người có quăng tám cây sào cũng chẳng tới lại với nhau thú vị lắm ư?”
Lận Thư Tuyết trợn to mắt:
“Có ý gì?”. Truyện Ngôn Tình
“Có ý gì trong lòng mẹ rất rõ.”
Cố Tuấn Xuyên ném cho bà ấy tờ khăn giấy ướt, để bà ấy lau mặt tỉnh rượu:
“Mẹ thích Lận Vũ Lạc không có liên quan gì đến con, mẹ thích cô ấy thì tự lấy cô ấy, đừng đẩy về phía con, con không thích cô ấy, không có cảm giác với cô ấy, ngay cả một câu con cũng không muốn nói với cô ấy. Lời con nói mẹ hiểu không?”
“Mẹ không hiểu.”
Lận Thư Tuyết ngồi thẳng người dậy, hiển nhiên có hứng thú với chuyện gì đó:
“Lạc Lạc giết cả nhà con hay thế nào? Sao con lại ghét con bé như vậy? Mẹ chưa từng thấy con chán ghét bạn gái cũ của mình đến thế. Sao giờ đến lượt con bé con lại không thích, không muốn nói chuyện với con bé hả?”
“Cô ấy không phải bạn gái cũ của con.”
“Vợ cũ.”
Cố Tuấn Xuyên không nói gì nữa.
Công việc của anh rất bận, cửa hàng bánh mì sức khỏe đầu tiên của công ty ẩm thực đã bắt đầu trang trí, anh hoàn toàn không rảnh để ý mấy chuyện vô nghĩa này. Yên lặng lái xe, giữa chừng nhận vài cuộc gọi, thái độ nghiêm túc. Lận Thư Tuyết ở bên cạnh nhìn anh, trong lòng cũng thấy vui vẻ. Ngày xưa thật sự rất sợ con trai mình trở thành kẻ vô công rỗi nghề, nhưng mười năm nỗ lực không ngừng của Cố Tuấn Xuyên, khiến bà ấy cảm thấy Cố Tuấn Xuyên sẽ không đi vào con đường cũ của Cố Tây Lĩnh.
Cố Tuấn Xuyên biết cách tự mình ngẫm lại. Anh biết vấn đề của Cố Tây Lĩnh nằm ở đâu, vấn đề hôn nhân của bố mẹ ở đâu, cho nên anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm tương tự. Cuộc đời của Cố Tuấn Xuyên luôn có những vết xe đổ trước mắt.
“Dạo này có đến thăm bố con không?”
Lận Thư Tuyết hỏi anh.
“Có đến hai lần, cũng thế thôi.”
“Để ông ta ngủ đi, vừa mở mắt thấy mình không còn gì cả lại tức giận.”
Lận Thư Tuyết bật cười, nói với Cố Tuấn Xuyên:
“Hôm nào đến căn cứ mẹ đầu tư xem thử, con cũng đầu tư cho mẹ chút tiền với.”
“Chờ con xong chuyện bên này đã, bây giờ bận quá.”
“Được.”
Cố Tuấn Xuyên sắp xếp xong cho Lận Thư Tuyết bèn về phòng mình ngày trước nghỉ ngơi. Ngày nào dì giúp việc cũng quét dọn, trong phòng rất sạch sẽ. Thuận tay kéo ngăn tủ, nhìn thấy thuốc giảm đau bên trong. Bỗng dưng nhớ đến lần đến kỳ bị đau của Lận Vũ Lạc, anh tiện tay lấy thêm hai vỉ, nghĩ là để lần sau dùng sẽ không bị giày vò như vậy nữa. Lấy ra ngoài vứt, anh nằm trên giường xem phim, thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau bị tiếng nói chuyện qua lại bên ngoài đánh thức.
Cố Tuấn Xuyên thức dậy ra ngoài, thấy Lận Thư Tuyết mặc đồ yoga đang trò chuyện với dì Lâm, chuông cửa reo, anh ra đón, mở cửa nhìn thấy Lận Vũ Lạc.
“Mẹ tôi muốn học à?”
“Đúng vậy.”
“Vào đi.”
Cố Tuấn Xuyên không nói thêm lời dư thừa nào, trở về phòng ngủ của mình. Trước khi anh đóng cửa, Lận Thư Tuyết nói với anh:
“Trưa nay cùng ăn cơm.”
Cố Tuấn Xuyên tưởng bữa cơm này là tiệc đoàn tụ giữa hai mẹ con đã lâu không gặp, nhất là khi tối qua anh đã nghiêm túc nói với Lận Thư Tuyết sau này đừng có giật dây lung tung nữa. Mãi đến khi anh nhìn thấy Lận Vũ Lạc ngồi đó, mới nhận ra lời mình nói là vô ích, Lận Thư Tuyết vẫn làm theo ý mình.
Cố Tuấn Xuyên không nói chuyện, chỉ nghiêm túc ăn cơm. Lận Thư Tuyết nói với anh, anh chỉ đáp một câu. Lận Vũ Lạc biết Cố Tuấn Xuyên thấy cô phiền, nên cũng ít khi lên tiếng, miễn cho câu nào đó chướng tai, anh lại nói mấy lời khó nghe, vậy thì rất khó coi.
“Gần đây có ai theo đuổi Lạc Lạc không?”
Lận Thư Tuyết bỗng hỏi Lận Vũ Lạc:
“Phương Liễu nói có mấy cậu trai đang theo đuổi con, thường đến phòng yoga chờ con.”
Lận Vũ lạc đột nhiên bị hỏi như vậy, hơi mất tự nhiên, do dự vài giây mới nói thật:
“Có ạ.”
“Con có thích ai không?”
Lận Vũ Lạc lắc đầu:
“Không phải họ không tốt, con thấy là vấn đề của mình, hình như con rất khó để yêu người khác.”
“Một người con thích cũng không có?”
“Không ạ.”
Lận Thư Tuyết nhìn thoáng qua Cố Tuấn Xuyên không chút phản ứng:
“Khéo quá, Cố Tuấn Xuyên cũng nói mình rất khó yêu người khác.”
“Lôi con vào làm gì?”
Lận Thư Tuyết tỏ vẻ “con làm gì được mẹ”, điện thoại bà ấy vang lên, nhìn thoáng qua rồi nói với Lận Vũ Lạc:
“Bác đi nghe điện thoại.”
Bà ấy bắt máy nói một câu a lô, trở về phòng mình.
Điện thoại là Mục Lực Nghiêu gọi đến, hỏi bà ấy chiều nay có muốn đến Di Hòa Viên đi dạo hay không.
Bàn ăn chỉ còn lại Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên, mỗi người tự ăn, đôi đũa không hẹn mà vươn đến cùng một đĩa đồ ăn, khựng lại một lúc rồi chuyển sang hướng khác, lại đụng nhau. Cố Tuấn Xuyên dứt khoát buông đũa:
“Cô ăn đi.”
Ngay cả sự trùng hợp như vậy cũng xung đột.
Lận Vũ Lạc cũng buông đũa:
“Không ăn nữa, tôi chờ chị Lận.”
“Chị Lận của cô yêu đương tuổi xế chiều, cô không nhận ra à?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
Lận Vũ Lạc đầu đầy dấu hỏi, không biết Cố Tuấn Xuyên đang nói gì:
“Chị Lận luôn ở Vân Nam mà. Hôm qua gặp nhau còn cho tôi xem hình ở nơi làm việc của bác ấy nữa.”
Cố Tuấn Xuyên nhấc tay ra hiệu cô nói tiếp:
“Bác ấy ở cùng người hợp tác với mình, mở bốn căn cứ bên đó…”
“Người hợp tác trông rất trẻ trung, rất mạnh mẽ…”
“51 rồi.”
Cố Tuấn Xuyên ngắt lời cô:
“Nhỏ hơn bà ấy 10 tuổi.”
“Oa!”
Lận Vũ Lạc cảm thán:
“Nếu là thật thì ngầu quá. Nhỏ hơn hai mươi, ba mươi tuổi cũng được…”
“Tôi chỉ đoán thôi.”
“Sao anh lại đoán như vậy?”
“Vì bà ấy là mẹ tôi, tôi hiểu bà ấy.”
Lần này Lận Thư Tuyết trở về thay đổi cách ăn mặc, khi nói chuyện cũng dịu dàng hơn trước một chút. Có lúc giọng điệu nói chuyện điện thoại cũng không bình thường, ví dụ như cuộc gọi ban nãy.
“Anh phản đối à?”
“Tôi không phản đối, tùy bà ấy.”
Tất nhiên Cố Tuấn Xuyên không phản đối. Anh còn mong Lận Thư Tuyết yêu thêm lần nữa, dù sao trong đầu bà ấy rất rõ ràng, thoạt nhìn đối phương cũng có thể diện. Nếu Lận Thư Tuyết 61 tuổi có thể nếm trải mùi vị yêu đương thật sự, cũng không phải chuyện xấu. Tuy Lận nương tử chưa chắc cần tình yêu.
Không chỉ Lận Thư Tuyết 61 tuổi không cần, Lận Vũ Lạc 26 tuổi không cần, Cố Tuấn Xuyên 30 tuổi cũng không cần.
Lận Thư Tuyết nghe xong điện thoại ra ngoài, hỏi họ ăn no chưa? No rồi thì kết thúc thôi, buổi chiều bà ấy có việc ra ngoài. Bữa ăn này đến đây xem như giải tán. Ba người cùng nhau xuống lầu, Lận Thư Tuyết hỏi Lận Vũ Lạc đi gì đến đây? Lận Vũ Lạc nói là xe buýt.
“Cố Tuấn Xuyên tiễn giúp mẹ nào.”
Lận Thư Tuyết ra lệnh như vậy, nhìn hai người cách nhau rất xa đi về phía xe của Cố Tuấn Xuyên. Gai trong lòng hai người chỉ có thể tự mình nhổ ra, người khác không giúp được.
Dù Lận Thư Tuyết muốn giúp, cũng chẳng có thời gian. Sau khi xử lý xong chuyện ở Bắc Kinh, bà ấy phải quay lại Vân Nam. “Vợ nhỏ” của Cố Tây Lĩnh từng đến tìm, đòi tiền bà ấy, còn bảo sẽ kiện ra tòa. Lận Thư Tuyết nói với cô ta:
“Kiện đi, biết cổng tòa án mở ở đâu không? Nếu biết thì cô cứ đi, tôi theo đến cùng.”
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, bà ấy không nói với Cố Tuấn Xuyên. Trong những ngày ở Vân Nam, bà ấy đã nhận ra sau khi vượt qua cột mốc 60, cuộc đời đã thật sự bước vào tuổi già. Việc bà ấy nên trải qua tuổi già như thế nào, là một mệnh đề mà bà ấy vẫn cần phải suy nghĩ.
Lận Vũ Lạc ngồi lên xe của Cố Tuấn Xuyên, nói với anh:
“Lái đến chỗ chị Lận không nhìn thấy rồi dừng lại là được.”
Cố Tuấn Xuyên không trả lời. Thanh chắn xe ở lối ra vào khu dân cư bị hỏng, vài chiếc xe xếp hàng phía trước. Trong một không gian nhỏ như vậy, sự im lặng bỗng trở nên cực kỳ đột ngột. Trên người Lận Vũ Lạc có hương hoa thoang thoảng, là mùi hương ở nhà cô. Cố Tuấn Xuyên kéo phanh tay dựa vào ghế, kéo cửa xe xuống cho thoáng.
“Tiểu Châu nói có một hôm gặp anh ở trường học.”
Lận Vũ Lạc nói với Cố Tuấn Xuyên:
“Hai người trò chuyện vài câu.”
“Cậu ấy có nói tôi đến làm gì không?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi.
“Không có.”
“Tôi hẹn hò với một cô gái khoa vật lý trường cậu ấy.”
“Như vậy chẳng phải tốt lắm ư?”
Lận Vũ Lạc nói:
“Hôm qua chị Lận còn lo anh bận việc làm lỡ dỡ sinh hoạt. Giờ xem ra điều chị Lận lo lắng là dư thừa rồi.”
Cố Tuấn Xuyên ừm một tiếng. Anh trò chuyện với Lận Vũ Lạc phải dựa vào tâm trạng, chẳng qua chỉ ăn bữa cơm với bạn bè, vào miệng anh lại thành hẹn hò. Lận Vũ Lạc lại tin, Cố Tuấn Xuyên thích người thông minh, đối tượng hẹn hò hiển nhiên rất phù hợp với mong đợi của anh. Có lẽ vì vậy mà anh sẽ dễ gần hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút, hoặc dứt khoát trở thành quý ông.
Sau khi giải quyết xong vấn đề thanh chắn, Cố Tuấn Xuyên lái xe ra ngoài, nhưng không ngừng ở nơi Lận Vũ Lạc đã nói. Anh không lên tiếng, Lận Vũ Lạc cũng không nói nữa. Lúc sắp đến, Lận Vũ Lạc trò chuyện vài câu với anh theo phép lịch sự:
“Dòng váy cưới kia rất đẹp, chỉ là đặt tên hơi tùy tiện một chút.”
“Không tùy tiện đâu, người đầu tiên tôi thích tên Lý Lẫm.”
“À à à, vậy thì không tùy tiện, rất có ý nghĩa.”
Lận Vũ Lạc chỉ vào lề đường trước mặt:
“Anh dừng ở đó đi, tự tôi đi qua là được.”
Sau khi xuống xe, cô vẫy tay xem như tạm biệt Cố Tuấn Xuyên, lúc rời đi không hề quay đầu lại, thậm chí còn chạy vài bước. Cô sắp trễ rồi, Khổng Thanh Dương hẹn học vào chiều nay.
Rất nhanh cô đã len vào dòng người, biến mất trong tầm mắt của Cố Tuấn Xuyên.
Lận Vũ Lạc vội vã nhưng vẫn trễ một phút, Khổng Thanh Dương ngăn cô xin lỗi:
“Đừng vội, tôi không gấp, chiều nay tôi không có việc gì hết.”
Lận Vũ Lạc đã dạy anh ấy mấy chục tiết, giữa hai người có sự ăn ý nhất định. Nghe Khổng Thanh Dương nói vậy, cô thấy đỡ có lỗi hơn một chút.
Khổng Thanh Dương luyện rất tập trung, khi lòng bàn tay Lận Vũ Lạc ấn vào lưng anh ấy, anh ấy hơi mở mắt quay đầu nhìn cô. Cô và sắc xuân rất vừa vặn, không ồn ào, chẳng nóng vội, như một làn gió nhẹ khiến người ta dễ chịu.
“Mắt nhìn về trước.”
Lận Vũ Lạc nhắc nhở tư thế của anh ấy không chuẩn, còn làm mẫu cho anh ấy. Khổng Thanh Dương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, cười khẽ một tiếng.
P/S: Vâng, anh ta tiếp tục mạnh miệng, quyết so đo từng chút với chị