Trước Và Sau Ly Hôn - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Trước Và Sau Ly Hôn


Chương 41


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháng này Hạ Đình Vãn thường đến Hương Sơn. Mỗi lần đến y đều mang những món quà mới mua, sau đó chơi với Doãn Ninh một lúc.

Doãn Ninh thích vẽ. Cậu bé không chuộng những món đồ chơi khác cho lắm, nhưng lại rất thích bộ bút chì 120 màu của Faber – Castell, luôn luôn để trong chiếc cặp in hình Ultra-man.

chi-mau-nuoc-a-d-rer-hop-go-120-mau-1

*Chì màu Faber – Castell 120 cái

Lúc Doãn Ninh vẽ tranh, Hạ Đình Vãn sẽ im lặng nhìn.

Doãn Ninh không thích nói chuyện lắm, nhưng dần dần cũng không còn chống cự y như lần đầu tiên gặp. Thi thoảng Hạ Đình Vãn hỏi đang vẽ gì, cậu nhóc cũng sẽ nhỏ giọng trả lời một câu.

Hôm nay lúc gần tối Hạ Đình Vãn đến Hương Sơn. Vì khoảng thời gian này y hay đến đây, cho nên bảo vệ Tô trạch thấy xe Triệu Nam Thù cũng không hỏi gì mà trực tiếp cho xe đi qua.

Sau khi xuống xe, Hạ Đình Vãn liếc mắt một cái là thấy được Tô Ngôn.

Tô Ngôn mặc một bộ quần áo lao động màu xám, đang ngồi xổm trước vườn hoa hồng.

Ráng chiều đỏ thẫm chiếu vào một bên mặt của Tô Ngôn. Anh cầm cây kéo cắt bỏ những tàn hoa và cành già khô héo, ánh mắt chăm chú và đượm chút dịu dàng.

Cảnh tượng này quen thuộc đến nỗi trong nháy mắt Hạ Đình Vãn cảm thấy mũi mình đau xót.

Tô trạch có người làm vườn chuyên nghiệp đến chăm sóc bãi cỏ và mọi góc trong vườn hoa, thế nhưng lúc vui vẻ Tô Ngôn sẽ thay quần áo rồi ngâm nga một bài hát, tự mình cắt cỏ một lúc, lại cầm kéo cắt sửa cho vườn hồng, bắt sâu tỉa cành.

Lúc làm những chuyện này, quản gia, người hầu và người làm vườn đều không thấy kinh ngạc, ai lo làm việc của người nấy.

Hạ Đình Vãn nhớ rõ mình thường ngồi trên bậc tam cấp ở cửa hiên trước nhìn Tô Ngôn tu sửa hoa hồng, sau đó lại làm nũng muốn Tô Ngôn hái cho mình một bông lớn và xinh đẹp nhất.

Ánh nắng dịu dàng mơn man trên làn da, y lười biếng tựa vào lan can, ngửi mùi hoa hồng thơm ngào ngạt tỏa lan trong không khí, sau đó cuộn mình ngủ gật trong nắng ấm. Mãi đến khi Tô Ngôn làm xong, anh sẽ bước tới bế y lên quay vào nhà.

Lúc y vẫn còn là một nam chủ nhân của Tô trạch, bầu không khí chốn này đâu đâu cũng rất lãng mạn.

Chỉ vừa nghĩ tới, tim y đã run rẩy.

Không đợi Hạ Đình Vãn tỉnh lại từ hồi ức, Ôn Tử Thần mặc bộ đồ trắng đã bước từ trong nhà ra. Ngay lúc đó, cảm giác xa lạ lạnh lẽo lại lần nữa xâm nhập vào thân thể y.

Ôn Tử Thần mới cắt một kiểu tóc gọn gàng mát mẻ, phần tóc mái ngăn ngắn cũng được vuốt hết về sau, hôm nay trông cậu ta có vẻ vô cùng hoạt bát lanh lợi.

Cậu ta đứng ở cửa, trước tiên tiến lên cười chào Hạ Đình Vãn: “Hạ tiên sinh đã tới rồi.”

Sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía Tô Ngôn, giọng nói vô cùng thân mật: “Anh Ngôn, sao anh lại cắt sửa hoa cỏ chứ. Những chuyện như vầy cứ để người làm vườn làm không được à.”

Hạ Đình Vãn ngoảnh đầu không nói chuyện.

Những lời Ôn Tử Thần nói giống như hoa hồng không phải là thứ gì quan trọng.

Nỗi khó chịu dâng lên trong lòng y. Ôn Tử Thần không hiểu Tô Ngôn, cũng không hiểu câu chuyện liên quan giữa y và hoa hồng.

Những hồi ức mềm ngọt dịu dàng mà y ấp iu kia hình như cũng chẳng đáng giá.

Tô Ngôn đứng đằng sau cũng ngẩng đầu nhìn Ôn Tử Thần một cái. Anh không đáp lời Ôn Tử Thần, trong nháy mắt đó, đôi mắt xám nhạt dường như xẹt qua tia lãnh đạm.

“Em đã đến rồi.” Tô Ngôn đứng thẳng dậy nói với Hạ Đình Vãn: “Ngày mai mấy giờ bay?”

Trên cằm Tô Ngôn có dính vệt bùn, dáng vẻ mặc đồ lao động lấy tay quệt mồ hôi trên trán của anh nom hoàn toàn không hợp.

Dù sao anh cũng là một cậu ấm lớn lên trong cảnh giàu sang quyền thế, dù làm gì cũng quý khí khoan thai. Nên Ôn Tử Thần nói vậy cũng chẳng sai, có lẽ trong mắt cậu ta, Tô Ngôn sẽ không có bộ dạng ngồi xổm cắt sửa hoa cỏ.

“Tám giờ sáng mai.” Hạ Đình Vãn nghĩ một chút: “Hôm nay em không ở lại muộn quá, chỉ đi bộ cùng Ninh Ninh một chút thôi.”

“Vậy chờ tôi thay quần áo rồi dẫn Ninh Ninh xuống.” Tô Ngôn nói xong toan bước vào nhà.

Anh vẫn không nói chuyện với Ôn Tử Thần, hình như khiến cậu ta có hơi bất an. Cậu ta không kịp nói gì với Hạ Đình Vãn, chỉ vội vã xoay người đuổi theo Tô Ngôn.

Tô Ngôn nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao màu đen và dẫn Doãn Ninh xuống lầu, lúc này Ôn Tử Thần không đi cùng.

Hạ Đình Vãn bước lên cầm tay Doãn Ninh, sau đó đi ra ngoài trước.

Doãn Ninh cũng không chống cự với việc tiếp xúc da thịt cùng Hạ Đình Vãn, tuy nhiên vẫn không chịu nói gì.

Hạ Đình Vãn cảm thấy bàn tay trong tay mình nho nhỏ mềm mềm, y nhẹ giọng hỏi một câu: “Hôm nay Ninh Ninh có vẽ tranh không?”

Doãn Ninh chỉ im lặng lắc đầu.

Doãn Ninh không nói chuyện với Hạ Đình Vãn, mà Hạ Đình Vãn cũng không chịu nói gì với Tô Ngôn đang ở đằng sau.

Thế nên ba người cứ im lặng đi theo lối đi bộ đã được sửa xong của Hương Sơn.

Hoàng hôn chiếu vào họ, sau đó lại bị giẫm nát dưới lòng bàn chân.

Nếu hình ảnh này dừng lại, hẳn sẽ là một bức ảnh tĩnh lặng mà tịch liêu.

Hạ Đình Vãn không muốn ở lại lâu, một mặt là thời gian eo hẹp, mặt khác là tâm tình y cũng sa sút.

Y không thích thấy Ôn Tử Thần, không thích dáng vẻ Ôn Tử Thần đứng trước vườn hồng của mình.

Nhưng vì y tự biết mình đã không còn đứng trên vị trí có thể bất mãn, nên càng không nhịn được mà giận Tô Ngôn.

Lúc đến sân chơi ở sườn dốc, bước chân Doãn Ninh bỗng ngừng lại.

Ban đầu Hạ Đình Vãn không hiểu gì, thế nhưng khi đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của cậu bé, y bất chợt nhìn thấy một cô gái trẻ đang dẫn một chú chó lông vàng đứng ở chỗ cầu trượt, chỉ thoáng cái đã hiểu ra.

Chú chó Golden kia cao hơn nửa người, lớp lông bóng mượt, đuôi dài nhẹ nhàng phe phẩy, lúc lanh lợi đứng bên người chủ nhân quả thật vừa đẹp vừa uy phong. Doãn Ninh nhìn nó mà không hề dời mắt.

Hạ Đình Vãn ngồi xổm xuống ngang bằng tầm mắt với Doãn Ninh, nói: “Ninh Ninh, có muốn đến chơi với chú chó kia không?”

Doãn Ninh như sợ hết hồn, vội nhanh chóng rũ mắt xuống cố sức lắc đầu.

“Ninh Ninh,” Nhìn Doãn Ninh như vậy, cảm giác đau xót chầm chậm dâng lên trong ngực Hạ Đình Vãn.

Y xoa xoa đầu Doãn Ninh, hạ thấp giọng: “Chúng ta cùng đi nhé, hỏi chị gái kia một chút xem có thể chơi với chó, được không nào?”

Doãn Ninh ngẩng đầu nhìn Hạ Đình Vãn một cái, lại lặng lẽ nhìn con Golden cách đó không xa. Trong mắt cậu bé bất giác toát lên tia sáng, vẻ mặt lại hơi dao động.

“Anh đi với em, chúng ta cùng đi hỏi nha.” Hạ Đình Vãn nói thêm một lần: “Anh giúp em.”

Doãn Ninh cắn môi, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Ngôn theo bản năng, như đang hỏi xem Tô Ngôn có đồng ý không.

“Đi đi.” Đôi mắt sâu thẳm của Tô Ngôn nhìn thoáng qua Hạ Đình Vãn.

Hạ Đình Vãn nắm tay Doãn Ninh đi về phía chú chó. Y có thể cảm nhận được bước chân của cậu nhóc trở nên khẽ khàng hơn, khiến tim y bất giác nhẹ run một cái.

Đi đến mới phát hiện cô gái trẻ kia đang bận nói chuyện điện thoại. Có lẽ cô ấy thường gặp trường hợp phụ huynh dẫn trẻ con đến xin sờ chó, nên Hạ Đình Vãn vừa mới mở miệng hỏi một câu: “Xin hỏi có thể sờ…” thì cô đã cười cười đưa dây xích tới, còn mình thì đứng sang một bên tiếp tục nghe điện thoại, hoàn toàn không để ý xem Hạ Đình Vãn là ai.

Doãn Ninh nhút nhát đứng ở một bên. Cậu bé vừa giơ tay ra lại như không dám sờ, chỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Đình Vãn.

“Không sao đâu, nó không cắn đâu mà.” Hạ Đình Vãn dịu dàng khích lệ.

Chú chó kia không hổ là giống Golden cỡ bự thân thiện với con người nhất, nó quay sang Doãn Ninh vẫy đuôi tít mù, sau đó há miệng thè lưỡi liếm tay Doãn Ninh rồi ủn ủn đầu vào tay cậu bé.

Doãn Ninh hơi luống cuống, thế nhưng lại không chịu nổi sự nhiệt tình của chú cún. Cậu nhóc không nhịn được mà cúi xuống vụng về ôm chặt lấy cổ chú chó.

Con golden kia được cổ vũ, lại càng vui vẻ chồm lên liếm láp mặt Doãn Ninh. Đầu lưỡi của con chó bự khiến Doãn Ninh nhồn nhột bật cười to.

Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Hạ Đình Vãn thấy cậu bé này buông đề phòng mà nở nụ cười.

Mắt mày cong cong, dáng vẻ vô tư vô lo như những đứa trẻ đồng trang lứa khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu, nhưng vẫn có hơi xót xa.

Không biết có phải vì cho đến giờ cũng chưa từng chân chính lớn lên, nên y thường xuyên nghĩ mình và Doãn Ninh rất quen thuộc.

Y hiểu Doãn Ninh, tựa như hiểu chính bản thân mình.

Hạ Đình Vãn bất giác nhìn về phía Tô Ngôn đang lẳng lặng đứng nhìn cách đó không xa.

Y và Tô Ngôn kết hôn năm năm, bởi vì cùng là đàn ông nên rất ít khi nghĩ đến chuyện gia đình và con cái, thế nhưng lúc này tâm tư lại có hơi lộn xộn… Nếu như Tô Ngôn làm bố sẽ như thế nào nhỉ.

Có lẽ cũng sẽ là một người bố khiến người ta có cảm giác an toàn.

Y chưa từng có được tình thương của bố.

Nhưng sau khi ở bên Tô Ngôn, hoặc có lẽ là ngay khi quan hệ của hai người họ chỉ mới bắt đầu, y đã tìm được chỗ dựa có cảm giác an toàn và thoải mái để ỷ lại.

Một con người thiếu thốn tình cảm, dù còn muốn che giấu thì cũng sẽ lộ ra manh mối trong tình yêu mà kẻ đó lựa chọn.

Dù có những lúc vì muốn cố ý chọc tức Tô Ngôn, y luôn miệng nói người mẫu này ngôi sao nọ vừa trẻ trung vừa hấp dẫn, nhưng thực ra cho đến bây giờ y vẫn không có cách nào thích được những người cùng tuổi.

Chỉ có Tô Ngôn.

Tô Ngôn là chốn về của y, Tô Ngôn bổ sung cho những khuyết thiếu của y.

chi-mau-nuoc-a-d-rer-hop-go-120-mau-1

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN