Trước Và Sau Ly Hôn
Chương 61
Cậu im lặng buông hai tay đang giữ chặt Hạ Đình Vãn, sau đó cùng nằm xuống cạnh y.
“Kỷ Triển…” Hạ Đình Vãn nhìn mặt cậu, nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Kỷ Triển lắc đầu, vẻ mặt lại có phần phức tạp: “Không ngờ hai người… Thì ra tình cảm của anh và Tô Ngôn lại là thế.”
Nói xong cậu chần chừ một lúc mới nhẹ giọng tiếp tục: “Một năm trước tôi từng viết một bài hát, và có đặt tên cho nó là “Yêu sâu hóa thương tổn”. Lúc đó tôi cảm thấy năm chữ này thật đẹp, nhưng lúc viết nhạc mãi đến cuối cùng vẫn thấy thiếu chút gì đó, rất đáng tiếc. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, thật ra là vì tôi không hiểu. Hạ Đình Vãn — Anh và Tô Ngôn có như thế không?”
Hạ Đình Vãn hít sâu một hơi, lúc nghe được năm chữ kia y nhất thời có hơi hoảng hốt.
“Sau khi ly dị, lúc nào tôi cũng như đang gặp ảo giác…”
Y quay đầu lại nhìn Kỷ Triển, thì thào như đang nói mớ: “Dường như trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ cần đột nhiên quay đầu lại là tôi có thể thấy Tô Ngôn đang đứng bên cạnh mình, và anh ấy vẫn nhìn tôi như trong quá khứ. Lúc nghĩ vậy, có một vài phút thân thể tôi lại có cảm giác sướng đến tê dại, tựa như có thể bồng bềnh bay đi. Sau đó tôi sẽ ôm mộng ảo kia đi mãi không chịu quay đầu, mãi cho đến khi giấc mộng ấy hoàn toàn tan biến, tôi trở về hiện thực trống rỗng, ấy thế mà vẫn không quay đầu nhìn lại. Bởi vì tôi biết thật ra anh ấy không ở đó, đương nhiên anh ấy sẽ không ở đó.”
“Kỷ Triển, cậu đã từng nhớ một người đến mức độ đó không? Có thể lừa gạt bản thân mình vài giây thôi cũng được, cậu có từng nhớ người nào đó một cách điên cuồng thế chưa?”
“Tôi chưa từng có,” Kỷ Triển nhìn Hạ Đình Vãn, trong đôi mắt cậu là nỗi hoang mang: “Anh nói tôi không thể cho anh đau đớn, giờ thì tôi hiểu rồi. Tình yêu của anh và cả Tô Ngôn quá đậm sâu, sâu đến mức để anh khắc cốt ghi tâm, đương nhiên nỗi đau nhường ấy tôi không thể cho anh được. Nhưng mà Hạ Đình Vãn à, yêu đến mức đó, anh có thật sự vui vẻ không?”
Có lẽ là nỗi hoang mang và khó giải thích khiến cậu bắt đầu nôn nóng. Kỷ Triển không chờ Hạ Đình Vãn trả lời đã tiếp tục nói: “Vì thế yêu ít đi một chút có gì không tốt…? Có thể khiến bản thân tự do một chút, nhẹ nhàng hơn một chút, chấp nhận người khiến tim mình đập nhanh hơn, và cũng không do dự thử một chút — Thử ôm lấy người đó, thỏa thích ái ân.”
“Giống như tôi và anh, chúng ta quen nhau mới vài ngày, tôi sẽ không lừa dối nói bây giờ mình đã yêu sâu đậm lắm rồi, nhưng tình cảm giờ này phút này của tôi là thích anh, tôi có ham muốn có dục vọng với anh, những điều đó là chân thành, tôi sẽ nói thành lời. Chúng ta đều đã là những người đàn ông trưởng thành, không cần rối rắm phức tạp gì nhiều. Đối với chuyện này tôi vẫn luôn thẳng thắn như vậy, nếu ở bên nhau thấy vui thì cứ tiếp tục, không vui thì buông tay, không có ai phải tổn thương. Tình cảm phóng khoáng đạm mạc như vậy không tốt ư?”
Hạ Đình Vãn nhìn Kỷ Triển. Thật ra nhìn từ khoảng cách gần thế này, khuôn mặt của Kỷ Triển vẫn còn nét thiếu niên xen lẫn với nét trưởng thành, đôi mắt cậu rất trong rất sáng, cũng rất thẳng thắn, sống mũi cao khiến cậu có khí chất sắc sảo phấn chấn.
“Rất tốt.”
Hạ Đình Vãn nhẹ giọng nói: “Thật sự.”
Lời này xuất phát tự trong đáy lòng của y.
Kỷ Triển tràn ngập sức hấp dẫn, điều này không thể nghi ngờ được.
Cậu tự tin, anh tuấn, vô cùng tài hoa, chắc hẳn những mối quan hệ tình cảm phóng khoáng trong quá khứ đã trao cho cậu sự gợi cảm mãnh liệt và ngập tràn tính xâm lược này.
Cách cậu đối xử với ái tình, với tình dục tựa như gió đêm dữ dội vụt qua mảnh đất bằng. Tình yêu của cậu cuồng dã và tùy ý tựa như cơn gió, yêu đến mức có thể cùng nhau quấn quýt. Thế nhưng một khi đã vụt qua, cơn gió ấy sẽ tiêu sái tạm biệt.
Có lẽ Kỷ Triển cũng chính là một cơn gió chốn cao nguyên.
Thứ tình cảm nhẹ nhàng thoải mái như thế, Hạ Đình Vãn thật sự rất ước ao.
Nhưng cũng chính vào giây phút ấy, y bình tĩnh nhận ra rằng, mình và Kỷ Triển đã định trước sẽ không cách nào ở bên nhau.
Dù không có Tô Ngôn cũng không được.
Y nghe Kỷ Triển nói quan niệm của cậu về tình yêu, y thấy mới mẻ, lại có một cảm giác khoáng đạt đến lạ.
Đây là lần đầu tiên y biết được thì ra mỗi người trên thế giới này đều có cách lý giải riêng biệt của chính họ đối với tình yêu.
Y hiểu được suy nghĩ của Kỷ Triển, suy nghĩ như vậy thật sự rất tốt, nhưng cùng lúc đó y lại tỉnh táo nhận ra rằng, đó không phải là mong muốn của mình.
Trong nháy mắt đó, bỗng nhiên Hạ Đình Vãn tỉnh ngộ, hóa ra một người có thể thấy được dáng vẻ chân thật của mình dựa trên việc soi chiếu vào người khác.
“Kỷ Triển, tôi cũng rất hâm mộ vì cậu có thể như vậy, nhưng tôi làm không được. Tôi, tôi không muốn thứ tình yêu hời hợt.”
Hạ Đình Vãn hít một hơi, y chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không muốn thử. Tôi muốn vươn tay là có cả đời, tôi có thể chịu được thống khổ, nhưng tôi không nên nhất thời, không nên tự do tới lui trong tình cảm như một cơn gió, tôi chỉ muốn… Chỉ muốn thứ tình cảm sâu nặng có thể khắc ghi vào trong sinh mệnh.”
“Tôi muốn… Tô Ngôn.”
Rốt cuộc cũng nói ra được mấy lời này, Hạ Đình Vãn bất giác mím môi và nở một nụ cười nhẹ.
Nụ cười ấy có chua xót đau khổ, nhưng lại có chút gì đó nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Quanh đi quẩn lại, y gặp được người mới, được trải nghiệm cuộc sống mới, nhưng y lại hiểu bản thân mình hơn.
Y vẫn yêu Tô Ngôn.
Y không hề giống với bất cứ ai trong quá khứ.
Y mang theo thân thể sứt mẻ đầy sẹo và nỗi sợ hãi nhút nhát trong lòng mà sống trên thế giới này.
Năm mười chín tuổi, y vô cùng khát khao tình yêu, sau đó lại cởi quần áo phô bày một thân tăm tối trước mặt một người đàn ông khác dù không hề có cảm giác an toàn. Y vẫn luôn lưỡng lự mê mang, vì thế tình cảm mông lung với Hình Nhạc cũng nhanh chóng tàn lụi.
Trong nỗi thất vọng mất mát, y gặp được Tô Ngôn.
Cho nên thật ra điều đó không hề ngẫu nhiên.
Tô Ngôn thương y, chưa bao giờ anh có suy nghĩ sẽ thử một chút, anh luôn dốc hết tất cả những gì mình có để gần như hiến tế dâng lên cho y.
Tính yêu của hai người lúc mới bắt đầu là cực đoan, thậm chí có phần hơi bệnh chứ chưa từng nhạt nhẽo hay hời hợt.
Tô Ngôn theo đuổi y, dù phải tốn nửa năm, dù chỉ được dùng tay và miệng để khiến y thỏa thích cảm nhận vui sướng của tình dục, nhưng anh vẫn nhẫn nại không yêu cầu y phải báo đáp gì cả.
Không có nửa năm ấy, y sẽ không cam nguyện để Tô Ngôn khắc dấu vết của mình lên người y vào đêm tâm hôn.
Tô Ngôn là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến y có cảm giác an toàn. Tô Ngôn là một người mạnh mẽ cường đại, anh như một động vật họ mèo cỡ lớn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Còn Hạ Đình Vãn, y là một con chim công bé nhỏ yếu ớt, thế nhưng chỉ có Tô Ngôn thương y đến mức chịu khuất phục, chịu quỳ xuống trước mị lực mãnh liệt của y, y mới có thể yên lòng mở rộng hai chân để Tô Ngôn hoàn toàn yêu mình, giữ lấy mình một cách hung ác.
Sinh mệnh của họ quấn quýt xoắn bện lấy nhau một cách chặt khít.
Chỉ khi y cảm thấy mình đang sống trong vùng an toàn, y mới có thể giải phóng dục vọng của mình như mưa rào tuôn đổ khắp đất trời.
Bây giờ càng lúc y càng hiểu ra, không chỉ Tô Ngôn yêu y, mà chính y, trong những năm tháng vô tri khát cầu tình yêu nhất đã dựa vào trực giác để tìm được Tô Ngôn, đã yêu Tô Ngôn.
Sau khi kết hôn, lá thư tình đầu tiên Tô Ngôn viết cho y có mượn một đoạn trong bài thơ “Phỏng khách” của nhà thơ Hàn Quốc Chong Hyon Jong. Y rất thích đoạn thơ đó, còn lén lút đọc thuộc lòng.
“Nếu có người bước vào sinh mệnh của em
Thì hãy nhớ, ấy là một chuyện vĩ đại
Vì người đã mang theo
Cả quá khứ, hiện tại
Thậm chí cả tương lai
Để cùng đến bên em
Vì ấy là trọn đời của một người.”
Y mang theo hết thảy quá khứ của mình tiến vào trong cái ôm của Tô Ngôn.
Hôm nay, y vẫn muốn ở lại đó.
Mang theo tương lai của y.
_________________
Chương này edit lâu là vì đoạn thơ này đó ╮(╯▽╰)╭, đọc thơ thì thích mà đọc thơ do mình tự edit thì như qq vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!