Trường cấp 3 Future Stars- Đại lộ danh vọng
Chap 1-Phần 2: Năm học mới (tt)
Một cô giáo xinh đẹp bước vào lớp. Cô đẹp như ánh mặt trời vậy.~
” Xin chào các em. Cô tên là Vương Diệp. Cô phụ trách môn Âm Nhạc và cô sẽ là GVCN của các em trong năm học này. ” Tự giới thiệu xong, cô lấy một quyển sổ ra và tiếp tục :” Bây giờ, các em hãy làm quen với nhau. Cô sẽ gọi tên theo danh sách. Các em lên và tự giới thiệu về bản thân mình nhé “
Nói rồi cô bắt đầu đọc:
“Nào, Trịnh Châu An “
” Chào mọi người, mình là Châu An. Mình là con của diễn viên kịch nói Trịnh Bảo “
” Tiếp theo, Triệu Linh Đan “
” Xin chào. Mình tên Linh Đan. Mình là con của diễn viên Triệu Minh Đạt. Rất vui được làm quen với mọi người “
” Minh Hy…Diệp Khuê…Tô Mộc..DI NHIÊN “
Nghe tới đây thì tôi giật mình dậy. Ra là nãy giờ tôi ngủ gục. ” Cuối cùng cũng đến lượt mình. Và mình thì chán ghét cái kiểu chào hỏi lỗi thời này lắm rồi “. Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ vẫn phải lên, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo nhất có thể
” Chào. Mình tên Di Nhiên. Là con của diễn viên Nhược Hàn. Hân hạnh được làm quen”
Sau lời giới thiệu của tôi thì 1 tràng pháo tay chợt vang lên, tiếp sau đó là hàng loạt lời bàn tán đại loại như thế này:” Đó thấy chưa? Cậu ấy là con của cô Nhược Hàn đấy “,” Phải, phải, xinh giống cô Nhược Hàn thế cơ mà “,” Tiểu Nhược Hàn, Tiểu Nhược Hàn “. Hơ hơ, mẹ mình nổi tiếng tới vậy sao? Nhưng dù có như thế đi chăng nữa thì mình cũng chả tha thiết gì đâu. Vì đối với mình, mẹ lúc nào cũng là một ” bà cô xinh đẹp hay cằn nhằn ” thôi.
#
Tiếp theo tôi là tới Phong. Cậu ta đúng là kiểu động vật máu lạnh không tim, chào hỏi hiểu kiểu gì mà
” Chào. Tên Lãnh Phong. Bố mẹ: Đông Phương Lãnh-Trình Lăng “. Rồi cậu ta như một tảng băng di động về chỗ ngồi. Sau cậu ta là tới Phan Vũ. Cậu ta là cậu bạn đẹp trai, dễ thương và vui tính nhất mà tôi từng gặp.” Chào mọi người, mình tên Phan Vũ. Ba mình là Thiên Hạo. Các cậu nhớ giúp đỡ mình nhé.” Đã thế lại còn cười rồi nháy mắt làm các cô nàng ở bên dưới đổ rầm rầm. Tên này sát gái cũng ghê thật chứ. Rồi cô giáo đọc một loạt tên sau đó mà tôi chẳng tài nào nhớ nổi. Duy chỉ có con bé cuối cùng là làm tôi ấn tượng. Nó có mái tóc đen dài ngang lưng, làn da trắng tới mức nhợt nhạt, nhìn cực kì yếu đuối và trông ăn mặc thì chẳng có gì gọi là con của ” ngôi sao ” cả.Quả đúng thế, nó giời thiệu làm chúng tôi rất bất ngờ
” Chào..mọi người. Tên mình là Tiểu Sán. Ba mẹ mình là giáo viên trường cấp 2 Marie Curie.Mong mọi người giúp đỡ mình…”.Lại một loạt tiếng xì xào, bàn tán. Là về con bé đó, nhưng hình như chẳng có chút thiện cảm nào cả. Nào là ” Nhìn chẳng có tí hy vọng nào. Trông yếu ớt thế kia thì làm ăn gì được? “,”Gì chứ? Bố mẹ là giáo viên mà cũng vô trường này được à??”…Con bé Tiểu Sán tội nghiệp chỉ biết chạy vội về chỗ ngồi để mà tránh đi những cái nhìn khinh dẻ của bọn cùng lớp .
*
Giờ ra chơi 15′
” Nè, mấy cậu thấy con bé Tiểu Sán đó thế nào?”-Linh Đan mở lời trước
” Trông bình thường. Ăn mặc chả có gì nổi bật cả”-Mộc Trà tiếp lời, mắt vẫn dán vào cái ipad mới cứng của nó.
” Đâu có. Tụi mình thấy Tiểu Sán cũng xinh mà “-Khánh Hân và Phan Vũ thì lại đồng thanh.
Về phần tôi, tôi cũng chỉ “Ừm” cho qua truyện. Đơn giản vì tôi không thích phiền phức và cũng chẳng muốn bị gắn cái mác bà tám khó chịu kia. Còn Phong, cậu ta vẫn đeo headphone và nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ. Thật chẳng sao hiểu nổi, giống như một mình cậu ta một thế giới vậy.” Nhưng mà thôi, có lẽ tôi cũng không nên chú ý tới cậu ta quá. Vì tôi ghét cái con người hách dịch đó. Thật sự!
~
Bốn tiết học trôi qua cái vèo. Chúng tôi uể oải ra về. Nhà 6 đứa cùng nằm trên một con đường, nhưng lại rẽ nhiều hướng khác nhau. Vì vậy mà khi còn nhỏ, chúng tôi vẫn thường gọi đó là đại lộ danh vọng của những ngôi sao. Nhà Linh Đan, Phan Vũ và Khánh Hân cùng 1 hướng. Còn nhà tôi và nhà Phong thì ở 1 hướng khác. Duy chỉ có nhà Mộc Trà là tác riêng ra. Đang trên đường đi về, chợt cả bọn chúng tôi thấy Tiểu Sán- nhân vật gây ấn tượng cho cả lớp đang chạy vào 1 ngôi nhà ở gần đó. Để xem..hmm..chỉ có thể nói là căn nhà đó chỉ hơn mức khá 1 chút. Còn lại thì..hoàn toàn bình thường, chẳng có gì đáng bận tâm. Sau đó thì đứa nào lại về nhà đứa đấy. Tôi xách cặp quẳng vào góc phòng, còn mình thì để cho rơi tự do trên giường. Nhìn lên trần nhà sơn trắng của căn phòng, tôi lại nghĩ miên man về ngày hôm nay, rồi về những dự định tương lai…
” Thật mệt mỏi. Mẹ lại ra ngoài nữa rồi.” Dòng suy nghĩ chợt hiện lên khi ánh mắt tôi xẹt ngang qua tờ giấy nhớ dán trên bàn học. Gia đình tôi gần đây đang lục đục, mẹ ra ngoài thường xuyên hơn và ba thì chắc lại đang đi đâu đó uống rượu nữa rồi. Một giọt…hai giọt nước mắt thi nhau rơi..”Tôi chẳng muốn thế này chút nào”. Những suy nghĩ ngổn ngang ấy cứ kéo tôi chìm dần, chìm dần vào giấc ngủ..Lại tự nhủ lòng. Hãy ngủ đi, rồi ngày mai mọi chuyện sẽ ổn cả thôi…
-The end chap 1(tt)-
(*Xin lỗi vì sự chậm trễ này. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ah~ )
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!